Lập tức, đâm một nhát, nơi kiếm tiên đâm vào biến thành một khe nứt không gian, bên trong tối om, trông như một cái mồm lớn muốn cắn nuốt người.
Khe nứt không gian này mới vừa xuất hiện, liền co rút lại, thân mình Vương Lâm chợt lóe, chui vào ngay vào bên trong.
Lão già đuổi theo. Trong nháy mắt hắn tiến vào cái khe, lão hừ nhẹ một tiếng, bước chân một bước, tiến vào cái khe, tiếp tục truy kích.
Vương Lâm vừa tiến vào khe nứt không gian, lập tức một trận gió cực mạnh phả ngay vào mặt, trong gió còn có vô số vật nhỏ bé kì quái, thổi tới tấp vào người Vương Lâm. Hắn lập tức cảm thấy đau đớn, thậm chí nguyên thần như ngọn nến héo hắt, lúc sáng lúc tối.
Vương Lâm ớn lạnh trong lòng, hắn biết bên trong khe nứt không gian rất nguy hiểm, chẳng qua chủ yếu nhất là mất phương hướng, không thể tìm được lối ra.
Nhưng nơi này lại có gió lạnh có thể làm tắt lụi cả nguyên thần. Điều này làm cho Vương Lâm khiếp sợ. Bốn phía là màu tối đen. Cơ bản không thấy rõ vật gì.
Nhưng gió lạnh càng lúc càng kịch liệt. Vương Lâm lập tức vỗ túi trữ vật, Tinh La Bàn bay ra. Hắn lắc khẽ mình, khoanh chân ngồi trên Tinh La Bàn bay nhanh, hướng về xa xa. Đồng thời linh lực ở trong cơ thể lưu chuyển, xua tan gió lạnh.
Đây là vì Vương Lâm tiến vào khe nứt không gian, nơi chỉ có hư vô mới có thể sử dụng Tinh La Bàn. Chỉ có như vậy, tốc độ mới có thể nhanh hơn hẳn lão già, hắn mới không bị đuổi giết.
Lão già lưng gù từng bước tiến vào bên trong cái khe. Tay phải lão run lên. Một đạo ký hiệu thoáng hiện ra, ấn lên cái khe đang co rút lại rất nhanh ngăn không cho khe nứt khép lại.
"Cuộn tranh gỗ kia có chút tương tự với thánh vật trên mười một của tộc ta. ..." Lão già thì thào tự nói. Gió lạnh đối với lão không có tác dụng, ngược lại gió thổi làm cho lão cảm giác rất thoải mái.
Lão già trầm ngâm một chút, thân mình vừa động, tiếp tục đuổi theo.
Vương Lâm ngồi trên la bàn, toàn tâm điều khiển. Bên trong khe nứt là hư vô tối đen như mực. Trên đường bay, hắn không hề thấy được bất cứ vật chất gì, tất cả là một màu đen tối mịt.
Lúc này, Vương Lâm cảm giác được đằng sau có điều bất ổn, khiến hắn cảnh giác hẳn lên, hiển nhiên lão già ở phía sau đang đuổi theo không bỏ.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, ra sức tăng tốc la bàn với tốc độ lớn nhất, điên cuồng bỏ chạy.
Lão già gù, cứ mỗi lần nhún chân, là có thể di chuyển một quãng rất xa, chỉ có điều, vẫn đang không thể đuổi kịp Vương Lâm.
Hắn có chút kinh ngạc, thầm nhủ: "Tiểu bối này, trong người bảo vật nhiều thế, mỗi một cái đều có một chức năng siêu phàm, thân phận của hắn ắt cũng cao quý hơn so với những tu sĩ khác. Nghĩ đến đây, lão lại càng muốn luyện đối phương thành phù khôi (một loại con rối được luyện ra bằng cách hạ phù chú lên người khác).
Nơi hư vô này cực kỳ quái dị, Vương Lâm càng bay đi, cảm giác này càng rõ. Hắn không còn nhìn thấy gì, thậm chí là một tia linh lực dao động cũng không có.
"Cứ tiếp tục thế này nữa không phải biện pháp" Vương Lâm thoáng nghĩ, tay phải vung lên, Khu Thú Quyển lập tức bay ra, một chốc liền hóa thành chiến xa, dừng ở trên Tinh La Bàn.
Vương Lâm thở sâu, tay phải đánh ra một ấn quyết, đặt tại chiến xa.
Lập tức, thú hồn rít gào, chợt một con thú hồn hiện thân. Bởi vì khoảng cách tới Vương Lâm quá gần nên thú hồn đó vừa mới xuất hiện, nó lập tức há mồm nuốt một hơi.
Nhưng Vương Lâm đã chuẩn bị, tay phải ấn quyết, linh lực thở nhẹ, lập tức phía trên chiến xa, thiết liên (xích sắt) hung hăng co rút lại, túm hồn thú trở về.
Hồn thú điên cuồng rít gào, mắt nhìn Vương Lâm chằm chằm, lộ ra vẻ hung tợn.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn hồn thú, tay phải biến đổi pháp quyết, lập tức phía trên chiến xa xuất hiện một hắc quang lóng lánh, dữ tợn.
Vương Lâm quay đầu, toàn lực điều khiển Tinh La Bàn. Căn cứ kinh nghiệm lần trước đã sử dụng, hắn biết chiến xa mở ra phải cần khoảng thời gian ít nhất là một nén nhang.
Thời gian một nén nhang qua rất nhanh, toàn bộ hắc quang trên Xạ Thần Xa bị hồn thú hấp thu, thân mình hồn thú càng khổng lồ thêm. Trong quá trình đó, nó không chỉ một lần muốn cắn nuốt Vương Lâm, nhưng đều bị thiết liên phong tỏa.
Cuối cùng, chiến xa hoàn toàn mở ra, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, Tinh La Bàn lập tức dừng lại, hắn bấm tay niệm pháp quyết, lưu mà không phát.
Ở sau, lão già vẫn truy kích, thần sắc thay đổi. Lão nhận thấy Vương Lâm đang dừng lại ở phía trước, lập tức đuổi theo.
Đồng thời, một cổ hồn lực hùng mạnh tràn ra, thần thức Vương Lâm nhận được lão già trong nháy mắt, hắn ấn quyết sẵn trong tay, đặt tại Xạ Thần Xa.
Lập tức, xích sắt trên người thú hồn biến mất, xích sắt ở giữa nó và Vương Lâm vẫn tồn tại, đồng thời lóe ra hào quang yêu dị.
Hồn thú này hung hăng nhìn về phía lão già, rít gào một tiếng, lấy hết sức mình lao ra, như thể muốn giải phóng hết oán hận trong lòng.
Lão già lưng gù lập tức biến đổi sắc mặt, lão chững lại, hai tay sờ lên các ký hiệu dấu ấn trên người, lập tức, các dấu ấn xuất ra khỏi cơ thể, lập tức nâng cao lên ba tấc trên người.
Lúc này, hồn thú tiến đến, nó nhào vào người lão già, lập tức rít gào một tiếng, liền bị đám dấu ấn ở bên ngoài cơ thể lão già ba tấc điên cuồng lóe ra ngăn cản.
Nhưng uy lực của Xạ Thần Xa rất mạnh, lão già bị tấn công liên tục, văng xa cả trăm trượng mới ngừng lại được. Hai mắt tràn ngập tơ máu, lão hét lớn một tiếng, các ký hiệu trên người lập tức tiếp tục cao lên năm tấc.
Hồn thú rít gào, ngừng chậm lại.
Lão già tơ máu càng nhiều trong mắt, đang muốn đuổi hồn thú đi thì Vương Lâm ở xa ánh mắt chợt lóe, khóe miệng cười lạnh, tay phải cầm kiếm tiên, đạp mạnh chân nhảy về phía lão già, chém xuống một kiếm.
Mượn gió bẻ măng!
Loại chuyện thế này Vương Lâm đã quá quen thuộc. Một kiếm chém xuống, kiếm quang dung nhập vào trong bóng đen, điên cuồng phát tiết ra.
Bỗng nhiên, một nhát kiếm chém thẳng vào người lão lưng còng.
Lão rống lên một tiếng, hai mắt đầy máu. Ký hiệu trên người lão trầm xuống một chút. Đôi mắt đỏ như máu của lão liếc nhìn Vương Lâm một cái, lập tức ở mi tâm của lão liền xuất hiện thất diệp thực vật (thực vật bảy lá).
Thực vật vừa xuất hiện, ký hiệu trên toàn thân lão rung chuyển, mắt hiện sát khí. Lão giơ tay phải lên, hướng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm lập tức toàn thân lạnh lẽo, một luồng khí lạnh theo bụng dâng lên, nhanh chóng chui vào trong cơ thể, tốc độ cực nhanh tiến vào bên trong nguyên thần, khí lạnh ngưng tụ lại như một hạt mầm, sinh sôi nảy nở.
Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm tiên huyết, thân mình khẽ động, hét lớn một tiếng, trong tay kiếm tiên lại chém xuống.
Tiếp đó, hắn lập tức thay đổi phương hướng, chém một nhát tiếp.
Từng đạo kiếm quang oanh tạc ầm ầm trên thân thể. Ký hiệu trên người lão già không ngừng trầm xuống, đồng thời hồn thú tấn công càng dữ dội hơn, rít gào như muốn nuốt chửng lão già.
Thấy hồn thú sắp nuốt vào, trong mắt lão già lộ ra tia sáng kỳ dị. Chiếc vòng tay bằng xương trên tay phải lập tức vỡ ra, rơi ra khỏi tay lão.
Lập tức, vòng tay tản mát ra từng trận u quang màu lục, xuất hiện một ký hiệu.
Ký hiệu này bị tàn phá không còn toàn vẹn, thậm chí có nhiều chỗ bị vỡ vụn, nhưng có một cảm giác khiến Vương Lâm lo sợ chậm rãi lộ ra từ trong ký hiệu đó.
Trong nháy mắt ký hiệu này xuất hiện, hư vô màu đen bốn phía lập tức sáng ngời, toàn bộ bao phủ bên trong một ngôi sao sáu cánh.
- Đây là ký hiệu lúc lão phu nhập môn, chính là thông qua lĩnh ngộ ký hiệu này, lão phu mới đạt tới thất diệp. Tiểu bối, ngươi may mắn nhìn ký hiệu này, chết cũng đáng!
Lão già chậm rãi nói.
Ký hiệu chợt lóe. Thú hồn đang muốn nuốt lão già lập tức rít gào một tiếng, thân thể cao lớn xuất hiện lục ý rất mạnh. Nó quay đầu lại, nhìn chằm chằm ký hiệu kia, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Nếu thời kì còn sung sức năm xưa, nó dám đấu với ký hiệu này, nhưng hiện tại, nó không thể không lui. Hồn thú rít gào, thân mình run lên, lục ý sinh sôi lập tức bị đánh cho xơ xác, hồn thú nhanh chóng thu nhỏ lại, biến mất trong hư vô.
Vương Lâm lập tức nhận thấy được, khi ký hiệu này xuất hiện, mầm mống trong nguyên thần liền không ngừng sinh sôi nảy nở, nhanh chóng sinh trưởng với một tốc độ điên cuồng.
Vương Lâm không có gì do dự, lao nhanh về phía la bàn, khống chế nó bay đi thật nhanh.
Hồn thú lại xuất hiện trên Xạ Thần Xa,. Lúc này đây, nó không còn muốn nuốt Vương Lâm nữa mà suy yếu, biến mất bên trong chiến xa.
Lão già nhìn Vương Lâm nhanh chóng biến mất, không truy đuổi tiếp, mà cúi đầu nhìn về phía ngực. Ngực lão có ba vết thâm, có thể thấy được miệng vết thương đó là vừa rồi bị kiếm tiên của Vương Lâm đâm trúng.
Trong mắt lão sát khí đằng đằng, thở sâu, nửa quỳ gối, quay về ký hiệu màu lục bị phá nát. Ký hiệu chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Vòng tay bằng xương cốt lại lặng lẽ xuất hiện trên cổ tay lão.
Lão già đứng lên, hóa thành một đạo sao băng, bay về phía trước, đuổi theo Vương Lâm.
Trên Tinh La Bàn, Vương Lâm hai mắt nhắm nghiền, ở mi tâm có lóe ra dấu ấn của một loài thực vật. Từng đạo hoa văn lan ra từ mi tâm của hắn, đồng thời vẫn còn đang tiếp tục lan rộng từ mặt xuống cổ.
Từ trong miệng Vương Lâm, từng cơn gầm nhẹ truyền ra. Hắn mở to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, nhưng lập tức, hắn lại nhắm mắt lại, suy nghĩ.