Tiên Di Chi Địa là một vùng núi non sâu thẳm được sương đen bao phủ. Làn sương đen đậm đặc này bap phủ khắp cả dãy núi liên miên bất tuyệt này.
Trong dãy núi này cực kỳ yên tĩnh không có tiếng động nào, loại cảm giác yên tĩnh làm cho con người ta phải sợ hãi.
Sâu bên trong dãy núi có một cái hố tự nhiên khổng lồ.
Nhóm sáu người Hồ lão lúc này đang ngồi khoanh chân bên ngoài cái hố, từ xa nhìn lại giống như những chấm đen nhỏ.
Hồ lão khoanh chân ngồi xuống. Lão đã ngồi chờ ở chỗ này gần một tháng rồi. Dọc đường đi bọn họ không gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm nào. Nhưng từ khi lão rời khỏi chỗ ở của Vương Lâm rồi đi vào trong Tiên Di Chi Địa, lão lúc nào cũng cảm thấy một mối hiểm nguy đang rình rập ở xung quanh.
Là một tu sĩ Hóa Thần lão không nghĩ cảm giá của mình vô cớ xuất hiện, chắc chắn phải có nguyên nhân. Lúc này ngồi ở bên ngoài hố sâu, cảm giác sợ hãi của lão lại càng mạnh mẽ.
- Tính cả Vương đạo hữu thì tổng cộng có ba Hóa Thần tu sĩ. Chỉ cần không đi vào tầng quá sâu, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm… ….
Trong lòng Hồ lão thầm nghĩ.
Nhiều năm trước lão đã đi vào chỗ này một lần. Khi đó lão đi vào đến tầng thứ ba, trên đường tuy cũng gặp phải một chút nguy hiểm nhưng đều yên ổn vượt qua, cuối cùng còn lấy được vật mình cần rồi rời khỏi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão lại đi đến đây.
Nhưng bây giờ Hồ lão lại đột nhiên có chút hối hận. Lão nhìn cái hố sâu to lớn dưới chân, sắc mặt trở nên âm trầm.
- Tử! Ngươi khẳng định Luân Hồi Thụ ở tầng thứ ba sao?
Hồ lão nhìn về phía người con gái mặc lụa trắng ở bên cạnh.
Cô gái gật đầu, khẽ nói:
- Năm đó ta từng đi theo cha đến chỗ này, còn nhớ rất rõ chỗ nào có một cây Luân Hồi Thụ khô héo. Nhưng tu vi cha ta không đủ vì vậy mới mang ta rút lui.
Hồ lão trầm ngâm, thầm nghĩ rằng tầng thứ ba cũng không coi là nguy hiểm. Chỉ cần không đi từ tầng bốn trở xuống thì chuyến đi này chắc chắn sẽ thành công. Hơn nữa Luân Hồi Thụ nếu đã khô héo thì chắc chắn sẽ không có Dã Nhân canh giữ.
Chuyện này lão cũng không nói rõ ràng cho Vương Lâm biết.
Ánh mắt Hồ lão nhìn về xuống cái hố sâu. Đúng lúc này một tiếng xé gió từ trong núi sâu truyền ra, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía đó.
Chỉ thấy một con yêu thú mặt mũi dữ tợn to như một tòa núi nhỏ xuất hiện ở vùng trời phía trên mọi người. Trên đầu con yêu thú là một người thanh niên mặc đồ trắng, chính là Vương Lâm.
Trong mắt Hồ lão lóe lên một tia vui mừng, cười ha ha nói:
- Vương huynh đã đến! Chuyến này ta nghĩ chắc chắn sẽ thành công.
Vương Lâm nhảy xuống khỏi người Văn Thú, mỉm cười hướng về phía mọi người gật đầu, nói:
- Để các vị phải chờ lâu vì trên đường gặp phải một số phiền toái nhỏ.
- Sao?
Trong mắt Hồ lão có chút ngưng trọng.
Vương Lâm lật tay phải, trong tay hắn đã có một cái đầu người, rồi đặt lên mặt đất.
Cái đầu người này nhìn qua thì đen kịt và rất dơ bẩn, hai mắt hắn lộ ra vẻ phẫn nộ, trên mặt còn có một dấu ấn màu đen nhô hẳn ra.
- Dã Nhân!
Hồ lão biến sắc.
- Khi ta tiến vào Tiên Di Chi Địa phát hiện người này đi theo phía sau, muốn đánh lén ta.
Vương Lâm nói.
Hồ lão tiến lên một bước tay khẽ điểm lên trên mi tâm của cái đầu. Những dấu ấn màu đen trên đầu người lập tức từ từ chuyển động rồi ngưng tụ lại trên mi tâm, tạo thành một nửa lá cây của một loài thực vật kỳ lạ.
- Hắn không phải Dã Nhân thuần khiết, mà là tu sĩ bị Dã Nhân ký sinh thôi hóa.
Sắc mặt Hồ lão âm trầm, nói.
- Sao?
Vương Lâm nhìn về phía cái đầu người.
Hứa La do dự một chút, hỏi:
- Lão tổ! Ngài làm sao nhận ra được? Chẳng lẽ vì cái lá cây này không nguyên vẹn sao?
Không chỉ có hắn, ngoại trừ cô gái mặc đồ lụa trắng thì tất cả mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
Vẻ mặt Hồ lão nghiêm túc, chỉ vào chiếc lá trên mi tâm đầu người nói:
- Lão phu tuy chưa từng gặp qua Dã Nhân thật sự, nhưng từ sự giải thích trên một vài sách cổ thì chỉ có ba lá trở lên mới là Dã Nhân có máu huyết thuần khiết, còn lại đều do ký sinh thôi hóa mà thành. Nhưng loại Dã Nhân sinh ra do thôi hóa cũng không nên xuất hiện ở chỗ này, chỉ có tầng thứ hai mới có thể nhìn thấy thôi.
Nhìn cái đầu người trên mặt đất, một luồng áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện ở trong lòng mọi người.
Trên mặt Hồ lão lộ ra vẻ do dự. Sau đó ánh mắt lão ngưng trọng, nói:
- Vương huynh! Muốn phú quý phải không sợ hiểm nguy, chúng ta đi thôi!
Vương Lâm trầm mặc trong giây lát, rồi gật đầu.
Hồ lão dẫn đầu nhảy thẳng vào trong hố sâu. Sau đó Vương Lâm cũng nhảy xuống, rồi đến những người còn lại.
Cái hố này rất sâu, mọi người liên tục rơi xuống. Vương Lâm nhìn thấy trên vách bốn phía cái hố có rất nhiều loại cây cỏ giống như thực vật sinh trưởng trong bùn đất.
Không lâu sau, mọi người rơi xuống đất. Đây là một thế giới bằng phẳng, đất màu đen, bầu trời cũng màu đen, bốn phía yên tĩnh dị thường.
Đối với tu sĩ thì chỗ này tuy không có ánh sáng nhưng cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn, chớp mắt đã nhìn thấy rõ ràng.
Vương Lâm ngồi xổm xuống bốc lên một nắm đất. Bùn đất ở nơi đây rất cứng rắn giống như sắt thép.
- Tầng thứ nhất vốn không có nguy hiểm. Nhưng bây giờ ngay cả ở bên ngoài cũng có Dã Nhân thôi hóa ẩn nấp thì nơi đây sợ rằng cũng có Dã Nhân. Mọi người cần phải chú ý!
Hồ lão trầm giọng nói.
Vương Lâm đảo thần thức qua. Chỗ này quá lớn nên thần thức không thể thăm dò được toàn bộ.
Ở cửa tầng thứ nhất, Sau khi Hồ lão và Tử Tâm nói chuyện với nhau, xác định đang ở hướng đông. Vì vậy Hồ lão dẫn đầu đoàn người bay về phía đông.
Trên đường đi đám người Khâu Tứ Bình, Hứa La đi sát nhau, vẻ mặt khẩn trương đề phòng bốn phía.
Chỉ có Vương Lâm, Hồ lão và lão già mặc đồ xanh đen kia vẻ mặt vẫn như thường.
Còn người con gái mặc đồ lụa trắng sau khi đi vào đây thì thần tình có vẻ hoảng hốt. Nàng hình như nhớ lại cái gì đó, dọc theo đường đi không nói một lời nào.
Bảy người phi hành được một lúc thì ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên. Hắn nhìn về phía sau thấy một đạo ô quang dùng tốc độ rất nhanh trong nháy mắt đã đi đến phía sau mọi người. Ô quang tiêu tán, hóa thành một Dã Nhân tóc tai bù xù dùng da thú để che đậy cơ thể.
Dã Nhân này trên tay chân có vài đạo ấn ký màu đen. Hai mắt hắn lấp lánh ánh sáng đỏ, bàn tay to lớn chộp về phía Hứa La.
Hứa La biến sắc, trong miệng phun ra một chùm sáng rồi hóa thành một cây phi kiếm. Nó mang theo hàn mang sắc bén đâm thẳng về phía Dã Nhân.
Cơ thể Dã Nhân xoay chuyển một cách quỷ dị tránh khỏi phi kiếm. Tay phải của nó biến thành trảo rồi chụp thẳng xuống dưới. Hứa La nhanh chóng lui về phía sau. Vạt áo trước của hắn xuất hiện năm vết rách toạc, bên trong lóe lên từng đợt ngân quang, rõ ràng có mặc áo giáp bên trong.
Dã Nhân xong một kích lập tức lui về phía sau.
- Lưu lại đi!
Hồ lão hừ nhẹ một tiếng, cơ thể không động, vươn tay tung ra một trảo cách không.
Dã Nhân kia hú lên một tiếng quái dị, những dấu ấn màu đen ở bốn phía thân thể lập tức chuyển động, một tia hắc khí từ trong dấu ấn bay ra rồi nhanh chóng chui vào trong cơ thể Dã Nhân. Nó hét lớn một tiếng, chém mạnh tay phải ra.
Tất cả những hắc khí tập trung hết lên nắm tay phải của nó, một quyền đánh vào không trung.
Hồ lão thần sắc vẫn như thường nhưng trong mắt lộ ra một tia sát khí. Lão nắm chặt tay phải, nắm đấm của Dã Nhân kia lập tức phát ra tiếng rắc rắc, máu thịt lẫn lộn. Dã Nhân la thảm một tiếng, nhanh chóng rút lui.
Tay phải Hồ Lão lập tức chỉ vào khoảng không, một đạo linh quyết đột nhiên bắn thẳng ra rồi xuyên qua ngực Dã Nhân. Cơ thể Dã Nhân lập tức nghiêng đi rồi ngã lăn trên mặt đất.