Tiên Nghịch

Chương 1614: Hoàng Tôn đố kỵ

Từ cổ chí kim trong cổ quốc tam mạch ở Tiên Cương đại lục, không một ai có thể bước qua được bước này! Đây cũng liên quan tới hoàn cảnh sống của bọn họ. Bọn họ sinh tồn dưới sự che chở của Đại Thiên Tôn dưới sự thống trị của ba hoàng tôn, sống trong ánh sáng từ tổ tiên truyền xuống.
 
Bọn họ hầu như kính ngưỡng cổ tổ tới cuồng nhiệt, cổ tổ chính là trời của tu sĩ cổ quốc!
 
Dù là người có cuồng vọng tới bao nhiêu thì cũng không dám bất kính với cổ tổ chút nào. Từ một khắc khi bọn họ sinh ra thì đã bị đưa vào đầu tư tưởng này. Tất cả những người sống xung quanh bọn họ đều như vậy.
 
Ngay cả Huyền La Đại Thiên Tôn cũng như thế. Bởi vậy có thể thấy được tư tưởng này đã ăn sâu tới mức nào!
 
Nhưng Vương Lâm thì không. Hắn bước tới một bước này, thân ảnh như cầu vồng gào thét lao thẳng vào dòng xoáy sắp sửa tiêu tán trên bầu trời. Thân ảnh hắn lộ ra vẻ kiên nghị, lộ ra một sự bá đạo khôn cùng, một luồng khí thế không cam lòng!
 
Nếu không đạt được sự tán thành của cổ mạch thì thôi, nhưng nếu đã đạt được mà chỉ có bốn giọt thì Vương Lâm tuyệt đối không đồng ý! Thậm chí theo hắn thấy, chuyện này căn bản không nên như vậy!
 
Vì tán thành trên thực tế là nhận một người trở thành hậu nhân của mình, khiến hắn có được huyết mạch của mình. Loại huyết mạch này cũng không phải là Vương Lâm muốn có!
 
Thậm chí nếu muốn hắn có thể từ người điên lấy được tiên nhân huyết mạch. Đây cũng là thứ có cùng cấp độ với huyết mạch cổ!
 
Chính vì nguyên nhân như vậy nên Vương Lâm mới bay lên nhằm vào dòng xoáy này. Nếu như cổ tổ trong hư không không cho hắn nhiều huyết mạch hơn. vậy thì hắn sẽ bức bốn giọt máu tươi từ trong cơ thể ra, bỏ qua thân phận cổ tộc, nhập vào tiên tộc, có được tiên nhân bất diệt thể, trở thành tiên nhân!
 
-Ngươi nhận ta rồi nhưng ta còn chưa nhận ngươi. Nếu muốn ta tán thành huyết mạch này thì ngươi phải cho ta nhiều máu và cơ duyên hơn!
 
Vương Lâm không hề úy kính cổ tổ, cho nên hắn mới dám đặt điều kiện!
 
-Để Vương mỗ tán thành huyết mạch này, cả đời Vương Lâm ta sẽ không phản bội. Nhưng ngươi muốn dùng bốn giọt máu tươi khiến ta tiếp nhận thì quá rẻ mạt rồi!
 
Vương Lâm nhảy vào trong dòng xoáy, gầm nhẹ lên.
 
Tiếng gầm thét này truyền vào bên trong dòng xoáy, lan vào sâu trong đó, hình thành những tiếng vọng liên tiếp, ầm ầm không ngừng trong đó.
 
Ngay trong nháy mắt khi thân thể Vương Lâm bước vào dòng xoáy, một thần thức dường như không có bất cứ tình cảm gì từ trong dòng xoáy tràn ra trong nháy mắt bao phủ lấy thân thể Vương Lâm ngăn cản không cho hắn tiến vào, đẩy hắn ra khỏi dòng xoáy.
 
Luồng khí tức và thần thức này lộ vẻ tang thương, chẳng có chút ba động tâm tình nào, giống như vật chết vậy.
 
Thân thể Vương Lâm lơ lửng trong khí tức đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào dòng xoáy phía trước. Ánh mắt hắn lóe lên, tay phải giơ lên trên mi tâm, đầu ngón tay ẩn hiện đám ánh sáng màu trắng sữa. Hắn vung tay phải lên, hư không bên cạnh liền vặn vẹo, huyễn hóa ra những hình ảnh hư ảo.
 
Trong hình ảnh này có một thanh niên mặc áo đen. Thanh niên này chỉ có tu vi Kết Đan. Nơi hắn đứng chính là trên Chu Tước Tinh, ở trong vùng đất của Cổ Thần!
 
Hình ảnh biến hóa, thanh niên mặc áo đen đã trải qua đủ loại chuyện cuối cùng đạt được truyền thừa ký ức của Đồ Ti.

 
-Ngươi có thể thấy rằng ta sớm đã đạt được truyền thừa của Cổ Thần!
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, tay phải vung lên. Hình ảnh biến đổi, xuất hiện một hình ảnh khi Vương Lâm đạt được truyền thừa của Cổ Thần.
 
Cuối cùng xuất hiện chính là cảnh ở vùng đất cổ mộ trong Thái cổ Tinh Thần. Tất cả mọi chuyện trong ký ức của Vương Lâm lúc này được hắn huyễn hóa ra.
 
-Ngươi có linh thiêng vậy thì nên suy nghĩ một chút, muốn cho ta tiếp nhận huyết mạch của người thì cần phải có bao nhiêu máu tươi! Hoặc là ngươi hủy diệt ta, ta sẽ bỏ qua huyết mạch cổ tộc, trở thành tiên nhân!
 
Lời nói của Vương Lâm lạnh như băng, sau khi nói xong thì thần thức đang bao phủ thân thể của hắn đột nhiên cuốn đi, rời khỏi thân thể hắn toàn bộ quay trở lại bên trong dòng xoáy.
 
Giống như trầm mặc một lúc lâu dòng xoáy đang sắp sửa tiêu tán lại truyền ra tiếng ầm vang một lần nữa bắt đầu xoay tròn, từ trong tiêu tán chậm rãi ngưng tụ lại, không ngờ lại có huyết quang từ trong đó khuếch tán ra!
 
Trên Tiên Cương đại lục, Đạo cổ nhất mạch vẫn đang phiêu phù trên bầu trời của thành trì. Trong gần trăm vạn tộc nhân Đạo cổ, nam tử mặc hoàng bào không còn kiên nhẫn nữa nhưng trong nháy mắt khi hắn đang chuẩn bị nói ra thì từ mi tâm của pho tượng chống trời, huyết quang vốn đã lờ mờ đột nhiên tuôn ra hồng quang chói mắt.
 
Hồng quang này trong tích tắc liền bao phủ bốn phía, chiếu rọi cả thiên địa khiến cho toàn bộ nơi này đều tràn ngập huyết quang.
 
Biến cố đột ngột này lập tức khiến cho mọi người xung quanh phải kinh hô!
 
-Chuyện.chuyện này không có khả năng!
 
-Không ngờ lại xuất hiện huyết quang. Chẳng lẽ xuất hiện giọt máu thứ năm!
 
-Từ cổ chí kim, cổ Mạch Thương Khung Huyết này mỗi lần sau khi đưa ra hết máu đều chấm dứt, chưa bao giờ lại có biến hóa thế này, không ngờ lại có thể tỏa ra huyết quang một lần nữa!
 
Thần sắc nam tử mặc hoàng bào lần đầu tiên biến hóa. Hắn nhìn chằm chằm vào mi tâm của pho tượng, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
 
-Như thế nào lại thế này! Rõ ràng sắp chấm dứt, không ngờ lại sinh ra chuyện này, vậy. vậy.
 
Chỉ có thanh niên tóc đen Huyền La Đại Thiên Tôn là khóe miệng lộ nụ cười, hai mắt tỏa ra ánh sáng kỳ dị, nhìn mi tâm pho tượng, không nói một lời.
 
Trong nỗi khiếp sợ của gần trăm vạn tu sĩ cổ tộc, huyết quang trên mi tâm của pho tượng này lập tức ngưng tụ, giọt máu tươi thứ năm trong tiếng gào thét liền bay ra!
 
thanh niên tóc đen ôm quyền, mở miệng nói:
 
-Chúc mừng tộc thúc. Xem ra người này về sau nhất định trở thành đệ tử duy nhất của tộc thúc rồi. Thậm chí có thể nói không chừng hắn còn có thể như tộc thúc, trở thành tân Đại Thiên Tôn của cổ tộc ta.

 
Nội tâm nam tử mặc hoàng bào âm hiểm ác độc, lời nói có vẻ dễ nghe nhưng trên thực tế lại dấu diếm hung hiểm. Chẳng qua hắn phối hợp như lưới trời không mảnh vá, giống như hoàn toàn không có chút giả dối, hoàn toàn là vì chuyện này mà cao hứng, khiến cho người khác rất khó nhìn ra dấu vết.
 
Thanh niên tóc đen nghe vậy thần sắc như thường, chỉ xoay người nhìn nam tử mặc hoàng bào này đầy thâm ý một cái.
 
Một cái liếc mắt này khiến cho tâm thần nam tử mặc hoàng bào run lên đang muốn nói chuyện thì lại thấy tiếng xôn xao xung quanh ầm ầm vang lên một lần nữa! Trái tim hắn đập thình thịch một cái, không cần nghĩ ngợi liền quay đầu nhìn về phía pho tượng, sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch.
 
Giọt máu thứ chín trong tiếng hô kinh thiên động địa chậm rãi ngưng tụ ra!
 
Trong nháy mắt khi giọt máu thứ chín này xuất hiện, hai mắt Huyền La Đại Thiên Tôn bừng sáng, vẻ vui sướng ai cũng có thể thấy một cách rõ ràng!
 
Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt. Sau khi giọt máu thứ chín này xuất hiện, huyết quang lại nhanh chóng ngưng tụ. Khiến mọi người bốn phía hít thở không thông, giọt máu thứ mười lại có dấu hiệu hiện ra!
 
-Giọt máu thứ mười! Từ cổ chí kim chuyện này chưa bao giờ có. Giọt thứ mười!
 
-Mười giọt máu tươi của cổ tổ. Chuyện này thật khiến người ta không thể tin nổi. Mười giọt máu tươi. Chẳng lẽ muốn nói người này mới chân chính là hoàng tôn của Đạo cổ sao!
 
-Dù là hoàng tộc cũng chưa bao giờ đạt được mười giọt. Người này rốt cục là ai. Hắn sau này có thể trở thành hoàng tôn của Đạo cổ nhất mạch chúng ta hay không!
 
Sắc mặt nam tử mặc hoàng bào xanh mét. Hắn mơ hồ không thể khống chế được sự ghen ghét điên cuồng trong nội tâm nhìn chằm chằm vào pho tượng. Huyết quang trên mi tâm của pho tượng lúc này nhanh chóng ngưng tụ, giống như hấp thu toàn bộ huyết quang bốn phía, cuối cùng ngưng tụ tại mi tâm, hóa thành một giọt máu tươi!
 
Màu của giọt máu này không phải là đỏ mà là tím! Trong nháy mắt khi giọt máu màu tím này ngưng tụ, thần sắc nam tử mặc hoàng bào đại biến, theo tiềm thức lui lại phía sau, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, thậm chí không thể tin nổi!
 
-cổ tổ hồn huyết! Đây.đây là hồn huyết! Chuyện này không thể nào không có khả năng.
 
Thần sắc Huyền La Đại Thiên Tôn lần đầu tiên cũng biến đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào giọt máu màu tím, trong mắt cũng lộ vẻ khiếp sợ. Dù là khi xuất hiện giọt máu thứ chín hắn cũng không khiếp sợ. Nhưng vào lúc này hắn đã bị giọt máu màu tím này khiến cho rung động.
 
-cổ tổ. Người đưa ra hồn huyết này, chẳng lẽ có ngụ ý gì bên trong. Hồn huyết, đây là hồn huyết. Từ cổ chí kim, chỉ có chín giọt hồn huyết xuất hiện. Ba giọt hồn huyết tạo thành một trong ba tộc cổ.
 
Chín giọt hồn huyết tạo thành tam mạch cổ hiện nay.
 
Thanh niên tóc đen hít sâu một hơi. Hắn giơ tay phải điểm một chỉ lên trời. Lập tức thiên địa biến sắc, một mặt trời khổng lồ màu đó bất ngờ xuất hiện, bao phủ toàn bộ khí tức nơi này, không cho bên ngoài phát hiện ra chuyện ở nơi đây!
 
-Lấy lực lượng Huyền Dương của ta phong bế nơi này! Con dân của Đạo cổ ta ở nơi đây không được tiết lộ chuyện này nửa điểm. Kẻ vi phạm thì dù có thân phận gì, giết không tha!
 
Huyền La Đại Thiên Tôn chậm rãi mở miệng, ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn nam tử mặc hoàng bào một cái.
 
-Ngươi nghe rõ chưa?
 
-Vâng.
 
Nam tử mặc hoàng bào cúi đầu vội vàng nói nhưng sự ghen ghét trong nội tâm đã đạt tới đỉnh điểm, sắp sửa nổ tung.
 
-Ta phải đi một chuyến tới chỗ tiên tộc, đón đứa nhỏ này về.
 
Thanh niên tóc đen ngẩng đầu, nhìn khu vực bị tiên tộc chiếm cứ ở xa xa trên Tiên Cương đại lục, thì thào nói.