Tiên Nghịch

Chương 1528: Hư Thần Thiên Tôn

- Bổn nguyên cũng là nhân quả, bàn tay mở ra là nhân, nắm lại là quả… Niệm tình ngươi tu đạo cũng không dễ dàng, hôm nay ta không giết ngươi, chỉ lấy đi bổn nguyên của ngươi, phong ấn ngàn năm, hãy rời khỏi chiến trường đi!
 
Hai mắt Vương Lâm ẩn chứa cả thiên địa, một khí thế vô biên từ trong thân thể đột nhiên bộc phát ra, trực tiếp rơi vào trong mắt của nam tử áo xanh kia.
 
Nam tử này toàn thân chấn động, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, lại một lần nữa phun ra máu tươi. Dưới một cái vung tay của Vương Lâm, thân thể hắn liên tục lui về phía sau, cho đến khi lùi lại mấy ngàn trượng mới dừng lại, thần sắc phờ phạc, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng.
 
- Ngươi… Đây… đây là thần thông gì!
 
- Cút!
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra một lần nữa từ trong miệng hắn truyền ra một tiếng rất bình tĩnh. Hắn không hề thét lên, mà cực kỳ bình thản, nhưng truyền vào trong tai nam tử áo xanh kia cũng giống như là thiên địa sụp đổ. Nam tử kia tâm thần chấn động, dường như có một sức mạnh nhập vào trong cơ thể, muốn xé nát nguyên thần của hắn.
 
Trong lúc hoảng sợ, trong miệng nam tử áo xanh này tràn ra máu tươi, thân thể hắn vội vàng lui về phía sau, giống như là hồn bay phách tán, điên cuồng bỏ chạy.
 
Bổn nguyên của hắn vẫn chưa mất đi toàn bộ, nhưng dưới Nhân Quả Ấn của Vương Lâm cũng đã bị rút ra hơn phân nửa. Điều này khiến cho hắn hoảng sợ đến cực điểm, loại thần thông này mặc dù hắn chưa bao giờ nghe nói tới, nhưng cũng mơ hồ biết được sức mạnh của nó cũng phải tương đương với Tĩnh Trung Lao Nguyệt của Chưởng Tôn.
 
Tâm thần hắn run rẩy, trong lúc lui về phía sau trong lòng tràn ngập sự không cam lòng. Hắn tự nhủ nếu tu vi còn giữ được như lúc mạnh nhất, thì cho dù đối phương có thi triển Nhân Quả Ấn, muốn lấy bổn nguyên của mình cũng tuyệt đối sẽ không đơn giản như ngày hôm nay.
 
- Lão phu có tu vi Không Huyền, lão phu không phục!
 
Trong lòng hắn gào thét, nhưng thần sắc không lộ ra một chút nào, cũng không quay đầu lại, mà vội vàng bỏ chạy về phía sau.
 
Hết thảy chuyện này nói thì dài, nhưng thực tế cũng chỉ diễn ra trong phút chốc. Một ấn bức lui nam tử áo xanh, Vương Lâm xoay mạnh người, bước về phía Hư Thần Thiên Tôn dưới Định Thân Thuật tốc độ đã chậm lại, đang mang theo sát khí lao tới kia.
 
- Chuyện năm đó, hôm nay kết thúc được rồi.
 
Hai mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh, nhìn về phía Hư Thần Thiên Tôn, đồng thời thân thể tiến về phía trước.
 
- Vạn Hà Hư Thần Đạo!
 
Hư Thần Thiên Tôn gầm nhẹ, hai tay bấm quyết, vung lên phía trước người. Chỉ thấy ở phía sau hắn lập tức có một cái khe khổng lồ trực tiếp hiện ra. Từ bên trong cái khe này hiện ra vô số hồn phách hương hỏa, bọn chúng dữ tợn lao ra, bất ngờ ở trong tinh không này làm nổi lên những tia sáng vạn trượng. Bên trong những tia sáng kia chỉ thấy có hàng vạn pho tượng khổng lồ đột nhiên tràn ngập bốn phía.
 
- Trấn áp người này cho ta, trấn áp hắn vào thiên địa luân hồi, khiến cho hắn rơi xuống vực sâu của tinh không, hồn phách cả đời không thể thoát ra được nửa tấc.
 
Theo tiếng hô, Hư Thần Thiên Tôn chỉ hai tay về phía trước. Chỉ thấy hàng vạn pho tượng hư ảo ở bốn phía trong ánh hào quang ầm ầm đổ xuống người Vương Lâm, dường như muốn chôn vùi hắn trong tinh không này.
 
Trong khoảnh khắc này, ở phía dưới Vương Lâm xuất hiện một vòng xoáy rất lớn. Vòng xoáy này chính là do thần thông biến hóa ra, trong lúc nó xoay tròn, có vô số oan hồn xuất hiện. Bọn họ gào thét thê lương, thân thể vặn vẹo kéo dài ra, tràn ngập xung quanh Vương Lâm, còn lôi kéo thân thể hắn. muốn kéo hắn vào trong vòng xoáy kia.
 
Lúc này, ở không trung phía trên Vương Lâm, vòng xoáy xuất hiện sau khi Không Môn sụp đổ vẫn còn tồn tại. Vì thế, từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Chỉ thấy ở bên trên và bên dưới Vương Lâm toàn bộ đều có vòng xoáy, ở giữa hai vòng xoáy này là hàng vạn pho tượng hư ảo. Những pho tượng này tỏa ra những tia sang chói mắt, hướng về phía Vương Lâm ầm ầm đổ xuống.
 
Nhìn như thể thân thể Vương Lâm đã hoàn toàn bị bao vây dưới thần thông của Hư Thần Thiên Tôn.
 
- Chết đi cho ta!

 
Hư Thần Thiên Tôn thần sắc dữ tợn, trong lúc giơ tay phải lên liền có một đám sương mù màu tím hiện ra, bất ngờ ở trong tay của Hư Thần Thiên Tôn này hóa thành một thanh trường thương. Hắn cầm cây thương này vung mạnh về phía Vương Lâm.
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. Cây trường thương kia mang theo sương mù vô tận lao thẳng tới Vương Lâm đang bị vây khốn.
 
Nam tử áo xanh đang bỏ chạy ở đằng xa lúc này dừng chân lại, thần sắc lộ ra vẻ đắn đo, nhưng nhanh chóng xoay mạnh người lại, nhìn chằm chằm Vương Lâm đang bị vây khốn. Trong tiếng gầm nhẹ, hắn không bỏ chạy nữa mà quay trở lại.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ngay khi những pho tượng kia đổ xuống, hắn nhắm hai mắt lại, thân thể từng bước tiến về phía trước. Tốc độ của hắn không nhanh, ở phía trước hắn đã có hơn một trăm pho tượng tới gần.
 
Ngay khi những pho tượng kia đổ xuống, cũng không biết là thân thể Vương Lâm biến thành hư ảo, hay những pho tượng kia thân mình trong suốt, bất ngờ trực tiếp xuyên thấu qua thân thể Vương Lâm, giống như là không tồn tại.
 
Tiếng ầm vang ngợp trời, vô số pho tượng đổ xuống, nhưng không có một pho tượng nào có thể ngăn cản Vương Lâm, toàn bộ ở bên ngoài thân thể hắn biến thành trong suốt, dường như là tiêu tan. Chỉ thấy chúng xuyên qua thân thể hắn, nhưng ở phía sau hắn lại một lần nữa hiện ra, ầm ầm đổ xuống ở phía sau.
 
Hư Thần Thiên Tôn nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử trong hai mắt co rụt lại.
 
Vương Lâm bước đi không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã tới trước mặt Hư Thần Thiên Tôn, giơ tay phải lên, hoàn toàn mặc kệ đối phương muốn thi triển loại thần thông gì, trực tiếp hướng về hư không phía trước nhấn một cái.
 
- Sinh Tử Ấn!
 
Tay trái là sinh, tay phải là tử. Bàn tay phải của của Vương Lâm hạ xuống, hắc khí đột nhiên tràn ngập toàn bộ bàn tay, mặc dù nhấn vào hư vô nhưng cũng khiến cho Hư Thần Thiên Tôn kia biến sắc.
 
Hắn cảm nhận được rõ ràng một chưởng này của Vương Lâm ẩn chứa một khí tức chết chóc. Theo một chưởng này hạ xuống, bên trong tinh không hoang tàn này dường như trong phút chốc không còn một chút sức sống, trở thành một vùng đất chết.
 
Ngay khi biến thành vùng đất chết, tinh không ở xung quanh Hư Thần Thiên Tôn trực tiếp xuất hiện vô số những vết nứt, đột nhiên tan vỡ, mang theo vô số khí tức tử vong lao thẳng tới Thiên Tôn.
 
Ầm một tiếng, thân thể của Hư Thần Thiên Tôn kia lui lại phía sau hơn mười trượng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn. Nhưng ngay lúc hắn ngẩng đầu, Vương Lâm lại giơ tay phải lên chỉ về phía Hư Thần Thiên Tôn.
 
-Định!
 
Thân thể của Hư Thần Thiên Tôn lập tức lại bị chậm lại. Hắn gầm nhẹ cố cử động thật mạnh, muốn phá vỡ sức mạnh của Định Thân Thuật, muốn xông ra khỏi vòng vây giống như là đầm lầy này.
 
Nhưng Vương Lâm sao có thể cho hắn cơ hội. Ngay khi thi triển Định Thân Thuật, thân thể hắn đã tới trước mặt Hư Thần Thiên Tôn. Hắn giơ tay phải lên, điểm vào mi tâm của Hư Thần Thiên Tôn.
 
-Lôi!
 
Lời vừa nói ra, ngón trỏ tay phải của Vương Lâm như hóa thành một đạo thiên lôi bất diệt. Đạo thiên lôi bất diệt này dung hợp sức mạnh lôi đình của cả giới nội giới ngoại. Một chỉ này có thể giết chết bước thứ ba toàn năng .
 
Cho dù Hư Thần Thiên Tôn này có là một trong Thái Cổ Ngũ Tôn, cho dù hắn có tu vi vô thượng, nhưng lúc này đến đây chỉ là phân thân của hắn, tu vi của hắn lúc này chỉ là Không Huyền mà thôi.
 
Vì thế, sức mạnh lôi đình này cũng có thể đả thương hắn!
 
Một chỉ này hạ xuống, Hư Thần Thiên Tôn chấn động toàn thân. Chỉ thấy ở trên mi tâm của hắn lóe lên ngân quang, mấy vạn tia màu bạc lập tức tràn ngập kéo dài ra, trong nháy mắt khuếch tán khắp toàn thân Hư Thần Thiên Tôn. Tiếng ầm ầm vang lên ngợp trời, khiến cho Hư Thần Thiên Tôn kia khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể vội vàng lùi lại.
 

Ngay khi hắn lùi lại, Vương Lâm lại một lần nữa bước tới, đưa ngón cái tay phải lại một lần nữa đặt lên mi tâm của Hư Thần Thiên Tôn.
 
-Hỏa!
 
Trong tiếng ầm ầm, trên mi tâm của Hư Thần Thiên Tôn, dưới những tia màu bạc đang tràn ngập, từng ngọn lửa diệt thế đột nhiên khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ toàn thân hắn, còn nhập vào trong tâm thần hắn, xông vào trong linh hồn, thiêu đốt kịch liệt.
 
Sự thống khổ khi toàn thân cả trong lẫn ngoài đồng thời bị thiêu đốt khiến cho thần sắc của Hư Thần Thiên Tôn vặn vẹo, hắn phun ra một ngụm máu tươi lớn.
 
Nhưng tất cả chuyện này vẫn còn chưa chấm dứt. Hai mắt Vương Lâm lóe lên sát khí, tay phải hắn giơ lên thành chưởng, đột nhiên lại đặt lên trán của Hư Thần Thiên Tôn. Sau khi chưởng hạ xuống, năm ngón tay hung hăng quặp lại, hướng vào lòng bàn tay thu lại, trở thành một quyền.
 
- Nhân Quả!
 
Một luồng bổn nguyên khí bất ngờ bị Vương Lâm rút ra!
 
Hắn liên tục ra tay, hoàn toàn không cho Hư Thần Thiên Tôn bất cứ một cơ hội phản kháng nào. Dựa vào Định Thân Thuật, Vương Lâm lúc này giống như là thiên đạo!
 
- Sinh Tử!
 
Vương Lâm giơ hai tay lên, tay trái là sinh, nhấn lên ngực của Hư Thần Thiên Tôn. Dưới một cái nhấn này, thân thể già nua của Hư Thần Thiên Tôn kia lập tức như lấy lại tuổi thanh xuân, dường như trong phút chốc trở nên trẻ lại.
 
Nhưng cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm trong nháy mắt hạ xuống. Tuổi thanh xuân kia tiêu tan, sức sống và tử khí từ trong thân thể Hư Thần Thiên Tôn ầm ầm bộc phát ra, dường như muốn xé nát thân thể hắn.
 
Thất khiếu Hư Thần Thiên Tôn chảy máu, nhưng thân thể hắn vẫn rất dữ tợn. Hắn là Thái Cổ Ngũ Tôn, tôn nghiêm của hắn không cho phép hắn khuất phục. Trong tiếng rít gào, Hư Thần Thiên Tôn này toàn thân ầm ầm chấn động, không ngờ đã phá được Định Thân Thuật.
 
Ngay khi Định Thân Thuật bị phá, tu vi toàn thân hắn trực tiếp bộc phát ra toàn bộ.
 
Nhưng thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, ngay khi đối phương phá vỡ Định Thân Thuật, hắn lại đưa ngón trỏ tay phải chỉ về phía trước.
 
- Định!
 
- Không!
 
Hư Thần Thiên Tôn kia toàn thân lại chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng!
 
- Chân Giả!
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, hết thảy thiên địa này đều là giả. Hắn mở hai mắt ra, toàn bộ đều trở thành thật. Nhưng sau khi mở mắt ra, hắn lại nhắm mắt lại, giơ tay phải lên hung hăng trảm về phía trước.
 
- Sát lục!
 
Ầm một tiếng, tay của Vương Lâm như đao, tản mát ra hồng quang chết chóc ngợp trời, trực tiếp từ trên thiên linh của Hư Thần Thiên Tôn hung hăng trảm xuống.
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. Trong một tiếng kêu thảm thiết, thân thể của Hư Thần Thiên Tôn kia bất ngờ bị chia làm hai, hóa thành hai đám sương mù màu tím, hướng về hai bên cuốn đi.
 
Nhưng lúc này Vương Lâm đang nhắm mắt, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong đám sương mù bị phân làm hai này. Đám sương mù này dường như chỉ là một lớp áo, lúc này bị tách ra, lộ ra bản thể của phân phân Hư Thần Thiên Tôn!
 
Đó là một đám khí vô hình. Đám khí này là một đám khí hư ảo, tu sĩ rất khó có thể phát hiện ra, cũng chỉ có Vương Lâm nhờ có Chân Giả Đạo mới có thể cảm nhận được.
 
Đám khí vô hình này chính là cốt lõi của phân thân Hư Thần Thiên Tôn! Phân thân này, trên thực tế chính là một đám khí do bản thể của Hư Thần Thiên Tôn thở ra.
 
Hư Thần Thiên Tôn có tên là Hư Thần bởi vì thân thể của hắn từ xưa đến nay thủy chung đều là hư ảo. Thậm chí có thể nói, thân thể của hắn chính là một đám khí.
 
Lúc này đám khí vô hình hóa thành phân thân kia trong tình huống ngoài Vương Lâm ra không người nào có thể nhìn thấy, hướng về phía sau vội vàng bay đi, muốn rời khỏi nơi này.
 
Hư Thần Thiên Tôn hắn không phải là người có tu vi cao nhất trong Thái cổ Ngũ Tôn, nhưng là kẻ khó giết chết nhất!