Tiên Nghịch

Chương 1521: Bổn nguyên xuất, vạn nhân kinh

-Là ai, là ai có thể dẫn động không môn!
 
-Việc này đúng là không thể tưởng tượng nổi, đây. Không ngờ. Không ngờ.
 
-Lão phu tham gia vô số trận giao chiến, chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này. Đúng là quá mức khó tin rồi.
 
Tiếng xôn xao vang lên khắp nơi. Không môn xuất hiện khiến cho trận chiến dừng lại trong chốc lát. Cho dù là tu sĩ giới nội hay giới ngoại, toàn bộ trong nháy mắt này đều nhìn nhau, muốn tìm ra ai là người dẫn động cánh cửa này.
 
Nhưng cuối cùng bọn họ đều không thể phát hiện ra.
 
Ngay lúc bọn họ còn đang bàn tán, từ không môn xuất hiện trong tinh không truyền ra một luồng khí tức mênh mông. Nó không hề đình chỉ mà liên tục tăng mạnh, hình thành một luồng uy áp càng ngày càng mạnh.
 
Luồng uy áp mạnh mẽ này khuếch tán ra, đẩy bật tu sĩ hai phía ở chiến trường bên dưới ra, tràn lan ra bốn phía.
 
Sắc mặt Chu Cẩn lại biến đổi một lần nữa, trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Uy áp khổng lồ từ trong không môn truyền ra đó cường đại vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Dưới uy áp này, thân thể Chu cẩn vội lui lại phía sau, tâm thần chấn động mãnh liệt.
 
-Uy áp không môn cường đại như vậy, đây.đây rốt cục là mấy đạo bổn nguyên! Không môn này xuất hiện đã cường đại hơn xa ta năm đó rồi.
 
Cũng bị chấn động tâm thần còn có thanh niên mặc thanh y kia. Hai mắt hắn lộ ra hàn quang, trong uy áp này thân hình không lùi lại mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào không môn đang ngày càng ngưng thật kia.
 
Rất nhanh sau đó, không môn hoàn toàn ngưng thật, giống như là vật thực vậy, sừng sững trong tinh không, tỏa ra quang mang vạn trượng, bao phủ tám phương, khiến tinh không đen tối hoàn toàn bị chiếu sáng!
 
Ánh sáng càng ngày càng chói mắt, uy áp từ trên cánh cửa truyền ra giống như thiên địa, khiến vô số tu sĩ bốn phái không ngờ nảy sinh ý định quỳ bái, run rẩy tâm thần. Thậm chí có những tu sĩ tu vi không cao lập tức quỳ lạy.
 
Một tia sét ầm ầm vang lên, sấm sét lóe sáng, khiến bên ngoài không môn tràn ngập lôi đình, chấn động không gian, kinh thiên động địa, khiến cho tinh không bốn phía Chu Tước Tinh rung chuyển.
 
-Lôi bổn nguyên.
 
Ánh mắt thanh niên mặc thanh y kia lóe lên.
 
Nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa thốt lên lời, một biển lửa ầm ầm thiêu đốt liền hiện ra vờn quanh không môn khổng lồ kia, phát ra những tiếng chấn động kịch liệt, cùng lôi điện đua sáng!
 
-Hỏa bổn nguyên!
 
Sắc mặt thanh niên mặc thanh y kia trở nên âm trầm.
 
Trong nháy mắt khi ngọn lửa xuất hiện, một luồng lực lượng không rõ ràng đột nhiên xuất hiện bên ngoài không môn. Luồng lực lượng này ẩn chứa một thứ giống như có thể hấp thu triệt để tâm thần người khác, hóa thành một đồ án mơ hồ. Đồ án nọ giống như một ấn ký, nhưng mọi người ở nơi này lại không ai nhìn ra nổi.
 
Đây chính là Nhân Quả ấn. Bình thường người ta không thấy rõ, khi thấy rõ chính là lúc bị ấn này hút vào trong nhân quả, cửu tử nhất sinh.
 
-Đây! Đây là nhân quả đại đạo! Ba đạo bổn nguyên, không ngờ lại là ba đạo bổn nguyên. Ba đạo bổn nguyên đại thành mở không môn. Loại chuyện này từ cổ chí kim chưa từng nghe nói. Người này là ai!
 

Đồng tử trong hai mắt thanh niên mặc thanh y co rút lại, thần sắc đại biến.
 
cũng khiếp sợ như vậy còn có Nam Vân Tử. Tu vi hắn cao thâm, lúc này cảm nhận được ba đạo bổn nguyên trước không môn sắc mặt lập tức biến hóa. Tâm thần hắn chấn động, nhìn chằm chằm vào không môn.
 
-Thật sự là ba đạo bổn nguyên! Thế gian này không ngờ có người nhịn được lực hấp dẫn của bước thứ ba, có thể dùng ngộ tính và cơ duyên đạt được lực lượng của ba đạo bổn nguyên. Người này một khi phá tan không môn thì dù là Không Niết Sơ Kỳ nhưng cũng có thể giết chết Không Linh sơ kỳ.
 
Tư Đồ Nam, Long Bàn Tử, Lỗ Phu Tử, cả đám người thần sắc kinh ngạc. Không môn đột nhiên xuất hiện làm cho bọn họ bất ngờ tới hai lần. Loại chuyện này họ không biết là họa hay là phúc.
 
-Khí tức này.sao lại giống huynh đệ ta như vậy.
 
Trong mắt Tư Đồ Nam ẩn chứa kích động và kỳ vọng. Hắn mơ hồ có một phán đoán khiến trống ngực tăng mạnh, cực kỳ hưng phấn.
 
Hết thảy mọi chuyện này Vương Lâm ở trong hư vô mênh mông đều không biết. Tiếng ầm vang từ phía xa truyền lại mà hắn nghe thấy chính là do không môn ở bên ngoài xuất hiện tạo thành.
 
-Sinh tử bổn nguyên!
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, hai tay giơ lên, hai mắt hơi khép lại.
 
Hư vô chấn động, bên ngoài quang mang màu máu bốn xung quanh Vương Lâm lập tức xuất hiện đạo bổn nguyên thứ tư.
 
Đạo bổn nguyên này chính là sinh tử!
 
-Tay trái của ta là sinh.
 
Lời nói của Vương Lâm tràn ngập một sự uy nghiệm không nói lên lời. Dường như lời nói của hắn chính là quy tắc của thiên địa vậy. Theo lời nói của hắn, tay trái của Vương Lâm lập tức xuất hiện một đám bạch khí. Đám bạch khí này cuốn lên, hóa thành một ấn ký màu trắng.
 
Ấn ký này chứa sinh cơ vô tận cũng ẩn chứa ý chí của thiên không!
 
-Tay phải của ta là tử.
 
Tay phải của Vương Lâm ầm ầm lượn lờ một luồng hắc khí. Một luồng tử khí kinh thiên bốc lên. Luồng tử khí này ẩn chứa lực lượng của đại địa. đối lập với tay trái tràn ngập sinh cơ của -Vương Lâm ta chính là sinh tử, chính là thiên địa!
 
Hai tay Vương Lâm hợp lại phía trước người, trong nháy mắt hai mắt mở bừng ra. Một luồng ánh sáng hắc bạch nhanh chóng lóe lên, xuyên thấu qua đôi tay, tỏa sáng vạn trượng, bao phủ hư vô.
 
-Sinh Tử Ấn!
 
Vương Lâm đột nhiên mở song chưởng. Ánh sáng hai màu đen trắng kia bay ra, trong huyết quang hóa thành Sinh Tử Ấn, vờn quanh Vương Lâm, cùng với ba đạo bổn nguyên kia dung hợp.
 
Đây chính là thức thần thông thứ năm Vương Lâm tự sáng tạo ra, Sinh Tử Ấn!
 
Sinh Tử Ấn xuất hiện, thiên tử địa sinh, uy lực khó lường!
 

Ngay trong tích tắc khi đạo bổn nguyên thứ tư của Vương Lâm xuất hiện, trong Côn Hư tinh vực, bên ngoài Chu Tước Tinh, không môn to lớn sừng sững kia lại vang lên những tiếng chấn động ầm ầm. Uy áp ẩn chứa trong đó khiến cho càng nhiều tu sĩ run rẩy quỳ xuống. Từ xa nhìn lại, hầu như tất cả tu sĩ dưới uy áp này đều không làm chủ được bản thân mà quỳ lạy.
 
Cùng với uy áp trên không môn bạo tăng, bên ngoài nó xuất hiện hai luồng khí đen trắng. Hai luồng khí này cuồn cuộn xoay chuyển, vờn quanh không môn khổng lồ, hình thành một đạo bổn nguyên thứ tư!
 
Đạo bổn nguyên thứ tư này vừa xuất hiện liền khiến cho Chu cẩn sụp đổ đầu tiên. Thân thể hắn kịch chấn, lui lại phía sau, vẻ hoảng sợ trong mắt đã tới mức không thể tưởng tượng nổi.
 
-Bốn đạo bổn nguyên. Ở giới ngoại ta không có người nào có thể dùng bốn đạo bổn nguyên mà dẫn động không môn. Đây là chuyện không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
 
Sắc mặt thanh niên mặc thanh y kia tái nhợt, vốn ba đạo bổn nguyên đã khiến hắn khiếp sợ. Hắn mơ hồ cảm thấy đó đã là cực hạn, nhưng lúc này nhìn lại không ngờ lại có đạo bổn nguyên thứ tư.
 
-Bốn đạo bổn nguyên. Đây đúng là đỉnh cao, nếu bốn đạo bổn nguyên phá tan không môn thì dù là tu sĩ Không Linh trung kỳ cũng không phải là đối thủ của người này. Hắn.rốt cục là ai!
 
Là ai mà có thể có cơ duyên như vậy, lại có kiên nhân như vậy! Nhân vật này nếu là người giới nội thì phải lập tức giết chết, nếu không thì hậu hoạn vô cùng!
 
Bốn đạo bổn nguyên hẳn là cực hạn rồi. Bốn đạo bổn nguyên dẫn động không môn, trình độ cường hãn tới mức này cũng không dễ dàng mở được. Người này dù có bốn đạo thì cũng rất có khả năng sẽ bị không môn cản lại!
 
Nhưng đúng vào lúc này, không ngờ không môn lại chấn động một lần nữa. Uy áp trên đó lúc này bộc phát mãnh liệt hơn. Luồng lực bộc phát này hình thành gió lốc, cuốn về tu sĩ bốn phía khiến họ đều phải né tránh.
 
Không ngờ trên không môn kia lại xuất hiện đạo bổn nguyên thứ năm!
 
Đạo bổn nguyên thứ năm chính là thật giả. Ở trên không môn này đột nhiên trở nên mơ hồ, giống như phía sau nó lại có một không môn hư ảo khác vậy. Hai cánh cửa lớn đứng trong tinh không, khiến người ta nhìn lại khó phân biệt nối thật giả!
 
-bổn nguyên thứ năm! Chuyện này.này.
 
Thần sắc thanh niên mặc thanh y hoàn toàn đại biến. Thân thể hắn vừa còn bất động giờ bịch bịch lui lại phía sau hơn mười trượng, chỉ vào không môn, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ chưa từng có.
 
-Năm đạo bổn nguyên. Không ngờ lại có tới năm đạo bổn nguyên. Người này nếu không mở được không môn thì thôi, nếu mở được thì chỉ dựa vào lực lượng ngưng tụ của năm đạo bổn nguyên cũng đủ đế đánh với tu sĩ Không Linh hậu kỳ.
 
Tu sĩ bốn phía trong giờ khắc này tâm thần đều không thể tự kìm chế mà chấn động, lại một lần nữa bị uy áp trên không môn bức lui.
 
Ánh mắt Nam Vân Tử lóe lên. Hắn không biết không môn này là của tu sĩ phe nào dẫn động. Nhưng hắn lại biết, đây chính là cơ hội ngàn năm một thủa.
 
-Côn Hư chúng tu, chớ nhìn không môn này nữa, chúng ta giết chúng!
 
Nam Vân Tử gầm nhẹ, âm thanh bao phủ tâm thần mấy ngàn tu sĩ giới nội, lập tức đánh thức bọn họ. Nam Vân Tử bước về phía trước, lao thẳng tới thanh niên mặc thanh y đang bị không môn làm cho rung động tâm thần.
 
Tư Đồ Nam, Long Bàn Tử, Lỗ Phu Tử đều đồng loạt lao tới, trong tiếng ầm vang tiến hành điên cuồng chém giết tu sĩ giới ngoại.
 
Phía sau bọn họ, mấy ngàn tu sĩ giới nội theo sát đánh ra, trong khoảng thời gian ngắn tạo nên gió tanh mưa máu vô tận!
 
Nhưng vào lúc này, trong tinh không xa xa truyền lại một tiếng hừ lạnh. Một khoảng sương mù màu tím đột nhiên xuất hiện. Đám sương mù này có tốc độ quá nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt đã tới gần chiến trường, lao thẳng tới Nam Vân Tử đang giao chiến với thanh niên mặc thanh y, ầm một tiếng liền va chạm với hắn. Nam Vân Tử vốn trước đó đã bị thương, lúc này sắc mặt trắng bệch, phun máu tươi, thân thể bị cuốn thẳng về phía Chu Tước Tinh.
 
-Thái cổ ngũ tôn! Mau lui lại Chu Tước Tinh dùng trận pháp đối kháng!
 
Trong khi lời nói của hắn truyền ra, sương mù máu tím kia quét tới, đảo qua đám người Tư Đồ Nam, Long Bàn Tử, Lỗ Phu Tử. Tất cả đều phun máu, thân thể bắn tung về phía sau, ầm ầm sụp đổ, nguyên thần uể oải vội vàng bỏ chạy.
 
Toàn thân Tư Đồ Nam chợt lóe lên kim quang, trong lúc nguy cấp xuất ra pháp bảo được Thanh Lâm tặng. Đây là một ngọc giản. Lúc này ngọc giản vỡ tan, Tư Đồ Nam phun một ngụm máu tưới, thân thể nhanh chóng lùi lại phía sau.
 
Thân thể của Long Bàn Tử tản ra, sau đó ngưng tụ lại ở phía sau, cơ hồ trở nên trong suốt, không cần nghĩ ngợi liền vung tay áo, cuốn Tư Đồ Nam và Lỗ Phu Tử bước vào trong Chu Tước Tinh.
 
Cả mấy ngàn tu sĩ còn lại trong tiếng gầm nhẹ của Nam Vân Tử đều không chút do dự mà đồng loạt rút lui.
 
Đám sương mù màu tím kia lơ lửng trong tinh không rồi tản ra. Từ trong đó có một lão già thần sắc không giận mà uy bước ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua không môn trong tinh không, đồng tử âm thầm co rụt lại.