Tiên Nghịch

Chương 1450: Nhận ta làm đồ đệ đi

-Sư tôn ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy.
 
Tại thế giới trong cơ thể U Minh thú, trên tu chân tinh bị tàn phá kia, trước mặt Vương Lâm, người điên liền quỳ xuống, không ngừng dập đầu, thần sắc lộ vẻ trịnh trọng, đôi mắt hiện lên vẻ sùng kính cuồng nhiệt.
 
-Lấy tiên tổ của ta ra thề, bổn vương tuyệt không nói sai, nguyện bái cao nhân làm thầy, cả đời này không phản bội sư môn. Bái kiến sư tôn.
 
Người điên vừa nói vừa giơ tay phải lên vỗ vào mi tâm của mình.
 
Một lực lượng kỳ dị lập tức tràn ra khỏi cơ thể hắn, đi thẳng về phía Vương Lâm, trong nháy mắt liền dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm.
 
Cảnh tượng này khiến Vương Lâm đứng sững ra ở đó. Hắn vốn chỉ muốn hù dọa người điên này để hỏi khẩu quyết thần thông đạo thuật mà thôi, ai ngờ rằng lại xuất hiện một bước ngoặt thế này.
 
-Sư tôn, người mau dạy ta phải dùng phương pháp gì mới thu phục được con thú này. Sau khi ta học xong rồi, nếu như lại gặp phải con thú nào muốn ăn thịt ta, ta sẽ trực tiếp xông lên thu phục nó!
 
Người điên hưng phấn nhìn Vương Lâm. giọng nói rất đắc ý, trong lòng thầm nghĩ:
 
-Hừ hừ, bổn vương thông minh thật. Lần này ta lại có thể tìm cho ca ca một cao nhân, hơn nữa ta còn có thể học được thần thông. Đúng là lời quá đi. Ca ca ta mà biết chuyện này nhất định sẽ khen ngợi ta.
 
Thần sắc Vương Lâm vô cùng cổ quái, tay phải vỗ lên người U Minh thú. Con thú này lập tức tiêu tán, dần dần vô ảnh. Cả tu chân tinh lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.
 
Ánh mắt nhìn về phía người điên trên mặt đất, Vương Lâm dần dần nở nụ cười.
 
-Thần thông thu phục con thú này rất huyền ảo, lúc này không thể truyền thụ cho ngươi được. Vi sư còn chưa biết ngươi biết những thần thông đạo thuật gì.
 
Sau khi quyết định, Vương Lâm liền chậm rãi mở miệng.
 
Đôi mắt người điên đảo quanh, trừng mắt nói:
 
-Không có đâu, những thứ khác ta đều quên rồi.
 
-Ngươi không muốn nói thì thôi.
 
Vương Lâm mỉm cười nói tiếp.
 
-Vậy ngươi có muốn rời khỏi nơi này hay không?
 
Thần sắc người điên lập tức trở nên kích động, vội vàng đứng dậy, gật mạnh đầu, lớn tiếng nói:
 
-Muốn chứ. Ta rất muốn rời khỏi nơi này nhưng tìm thật lâu. thật lâu mà không có đường ra.
 
-Ta có thể mang ngươi rời đi. Nhưng ta phải biết là trong những thần thông đạo thuật của ngươi, mạnh nhất là thuật gì.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, vừa cười khẽ vừa nói.
 
-Tiên Chi Cửu Tuyệt ngay cả ca ca ta cũng chỉ hiểu ra được có Thất Tuyệt.
 
Người điên vừa nói tới đây liền dùng sức ôm miệng, lắc đầu quầy quậy.
 
-Chuyện này không thể nói chi tiết. Trong cơ thể của ta đã có lời thề, nếu nói ra thì sẽ phải chịu nỗi khổ tiên phạt.
 
Người điên muốn buông tay ra lại thôi, giơ tay đặt vào mũi, ánh mắt đảo qua trên người Vương Lâm.
 
Dáng vẻ của hắn dường như là muốn ngăn cản bản thân không nói nữa vậy.
 

Vương Lâm lắc đầu cười, không hỏi tới chuyện này nữa. Hắn tuy có lòng tham nhưng cũng biết tiến thoái, lúc này từ người điên này đã có được cơ duyên vô cùng lớn. nếu còn tham lam thì thật là hơi quá.
 
Bốn khẩu quyết thần thông kia dù là Vương Lâm cũng cần rất nhiều thời gian mới có thể hiểu hết. Lúc này hắn không dư hơi mà đi hỏi thêm những thần thông khác.
 
-Sau ba ngày nữa ta sẽ mang ngươi rời đi!
 
Vương Lâm trầm ngâm, nhắm hai mắt lại yên lặng thổ nạp. Hắn biết thời gian của mình gấp rút, phải nhanh chóng đạt được đạo quả. Có thế thì hắn mới hoàn thành được kế hoạch đã định, giải quyết được lực bài xích của Huyền lương kiếm.
 
Trong thời gian ba ngày, hắn muốn trấn áp lực bài xích trong cơ thể, bảo trì thực lực nhất định, lại còn phải làm vài việc.
 
-Không được, bổn vương đã bái ngươi làm thầy rồi. Ngươi không thể ngay cả một thần thông cũng không truyền thụ. Bổn vương không đồng ý. Người mau truyền thần thông cho ta một chút thần thông đi. Nếu không rõ ràng là người khi dễ người khác.
 
Người điên thấy Vương Lâm nhắm mắt liền vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Lâm mà la hét.
 
Tiếng la hét càng lúc càng lớn, cuối cùng thành ra phiền toái, ngồi đối diện với Vương Lâm lảm nhảm không ngừng.
 
-Người không thể khi dễ ta. Ta cũng đã cho người vài khẩu quyết thần thông rồi. Ngươi cũng phải dạy ta mấy cái đi. Một cái cũng được. Tiểu Hồng, ngươi nói có đúng không? Nếu hắn cứ như vậy thì rõ là khi dễ bổn vương, Bổn vương có thể chịu nhưng Tiểu Hồng ngươi có chịu được không?
 
Vương Lâm bị hắn nói cho tới mức phải mở mắt, tay phải vung lên, lập tức liền có một luồng gió vàng gào thét nổi lên, tràn ngập bầu trời, bất ngờ hóa thành chín con kim long. Chín con kim long này gầm thét, thổi ra những trận gió màu tím, lạnh tới cực điểm, vừa xuất hiện liền khiến mặt đất phát ra tiếng răng rắc, trong nháy mắt liền đóng thành băng!
 
-Thuật Hô Phong này truyền cho ngươi!
 
Người điên nhìn bầu trời, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
 
-Người đừng có lừa gạt ta. Ta không ngốc. Cái thần thông nho nhỏ này ta không thèm học!
 
Tay phải Vương Lâm lại vung lên, chín con kim long tiêu tán, lập tức bắt quyết. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, từng trận mây đen cuồn cuộn tràn tới, trong nháy mắt đã tràn ngập thiên địa. Tiếng sấm ầm vang, nước mưa trút xuống ào ào. Nước mưa này cũng có màu vàng, trong khi hạ xuống liền khiến thiên địa nguyên lực nhanh chóng ngưng tụ lại.
 
-Trời mưa rồi,Tiểu Hồng, mau nhìn trời mưa này.
 
Người điên sửng sốt, sau đó ngáp một tiếng, lắc đầu lấm bẩm:
 
-Lại gạt ta. Thần thông này đáng gì, bổn vương không thèm học.
 
Hô Phong Hoán Vũ, Rải Đậu Thành Binh, còn có thuật Băng Sơn, Vương Lâm đều thi triển ra một lượt. Nhưng dù là thi triển ra thuật nào thì người điên cũng chỉ liếc một cái rồi không ngừng lắc đầu, thần sắc dần dần trở nên phẫn nộ gào lên với Vương Lâm.
 
-Lão quỷ keo kiệt này, ngay cả một thần thông tốt một chút cũng không thèm cho ta hả. Ngươi, ngươi.ngươi thật là quá đáng!
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào người điên, sau khi hít sâu một hơi liền thi triển toàn bộ những thần thông Lam Mộng Đạo Tôn đã truyền thụ ra : Phiên Thiên Ấn, Quang ảnh thuẫn, đạo thuật Dung hợp.
 
-Đây là cái thứ quỷ gì, thế mà cũng gọi là Phiên Thiên à? Không học!
 
-Toàn thân là ánh sáng, đây là cái thứ thần thông gì chứ? Không học!
 
-Đạo thuật dung hợp này quá yếu. Một búng máu của bổn vương có thể dung hợp hết thảy, không học!
 
Vương Lâm nhíu mày, chậm rãi mở miệng:
 
-Ngươi rốt cục muốn học gì?
 
Người điên lại càng phẫn nộ. lớn tiếng nói:
 
-Ngươi rõ ràng là không muốn dạy ta, ta muốn học thần thông thu phục đại thú kia.
 

Vương Lâm thấy hơi đau đầu, sau khi suy nghĩ một chút tay phải liền bắt quyết, điểm về phía trước. Lập tức trong thiên địa của tu chân tinh này đột nhiên tối sầm lại, bất ngờ hóa thành một mảnh hải dương. Phía cuối hải dương có vầng mặt trời đang chậm rãi xuất hiện, tỏa sáng vạn trượng. Lực Tàn Dạ đột nhiên hiện lên!
 
Ánh mắt người điên sáng ngời nhưng rất nhanh liền ảm đạm. bĩu môi lắc đầu nói:
 
-Thần thông này cũng không tệ, soi với những thần thông của ta còn lợi hại hơn không ít.
 
Ánh mắt Vương Lâm dần dần lộ vẻ không kiên nhẫn, vung tay phải lên một lần nữa. vầng mặt trời ban đầu tiêu tán, một cánh cửa đá bất ngờ biến ảo ra trong thiên địa. Tuế nguyệt lưu chuyển tràn ngập tám phương.
 
Trong tiếng ầm vang, tuế nguyệt nhanh chóng chuyển động, dường như đã trải qua hơn mấy ngàn năm vậy.
 
Người điên nhìn kỹ nửa ngày, lại lắc đầu.
 
-Cánh cửa đá này so với đại môn của vương phủ cũng chẳng đẹp hơn gì, không học.
 
Vương Lâm cho dù có tốt tính tới mấy thì giờ phút này cũng không chịu nổi rồi. Hắn hít sâu một hơi, đem thần thông học được cả đời này toàn bộ thi triển ra, để cho người điên này chọn lựa nhưng mãi tới cuối cùng hắn vẫn không ngừng lắc đầu.
 
Nếu lắc đầu thì thôi, nhưng người điên này so với Vương Lâm lại càng phẫn nộ hơn, lửa giận càng nồng đậm nhiều lần rống to.
 
-Ngươi là cao nhân. Cao nhân không thể chỉ biết chút thần thông này. Rõ ràng là ngươi không muốn dạy ta!
 
-Đủ rồi.
 
Vương Lâm cắt ngang tiếng gầm rú của người điên, giận dữ cười,lạnh lùng nói:
 
-Thần thông cuối cùng này ngươi có học hay không?
 
Vừa nói tay phải Vương Lâm vừa giơ lên, căn bản không cần bắt quyết, liền thi triển ra thần thông đầu tiên hắn học được trong đời, Dẫn Lực Thuật.
 
Với tu vi của hắn khi thi triển Dẫn Lực Thuật chỉ yêu cầu tu vi luyện khí quả thực quá mức dễ dàng, chỉ cần phất tay một cái là liền khiến một tảng đá rất lớn bay lên không trung.
 
Người điên ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào hòn đá giữa không trung, ánh mắt bừng sáng. Hắn đứng vọt dậy, dùng sức dụi dụi hai tròng mắt, lập tức chụp tới.
 
-Thứ này chơi hay đây. Ha ha, chơi hay đây. Ta muốn học thứ này! Cao nhân, sư phụ không hổ là cao nhân, không ngờ lại có loại đại thần thông đạo thuật này!
 
Vương Lâm thật sự mặc kệ người điên này, xuất ra một ngọc giản, ghi lại Dẫn Lực Thuật lên đó, sau đó vứt cho đối phương rồi nhắm mắt lại thổ nạp.
 
Người điên sau khi tiếp nhận ngọc giản liền lập tức ngưng thần đảo qua, mặt mày hớn hở, cuống quít nhảy dựng lên, hầu như trong nháy mắt đã học xong Dẫn Lực Thuật. Hắn vừa hô hào vừa chạy ra xa, trong tiếng hô hạ tay chỉ về phía trước, làm một hòn đá từ dưới đất bay lên.
 
-Chơi vui thật. Thứ này chơi vui thật.
 
vẻ mặt người điên lộ sự kích động, điểm một cái liền khiến cho mấy chục hòn đá bay lên, sau đó điều khiển chúng bay vòng quanh thân thể. Hắn cũng quay theo mấy hòn đá, cuối cùng vẻ mặt mê muội, nhưng thần sắc lại cực kỳ hưng phấn, tiếng cười vang lên không ngừng.
 
Giống như còn chưa đã, người điên này lại chạy tới chỗ xa hơn, trong lúc đang di chuyển lại điểm về phía mặt đất một chỉ. Lập tức mặt đất xuất hiện vô số cái khe, những khối đá lớn bay lên, vờn quanh thân thể hắn. Lúc này bên ngoài thân thể hắn đã có gần cả ngàn khối đá.
 
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua. Vương Lâm mở mắt ra, kim quang trong mắt dần dần bị hắn ẩn đi, nếu không cẩn thận nhìn sẽ không phát hiện ra.
 
Nhưng khi mở mắt nhìn về phía xa xa, Vương Lâm nhướng mày lắc đầu cười khổ.
 
Chỉ thấy ở phía xa, tiếng cười của người điên cực kỳ phẫn nộ. Bên người hắn đã có trên vạn hòn đá giống như là binh lính bao bọc lấy hắn vậy. Đối diện hắn lại có cả vạn hòn đá giống như quân địch.
 
Hắn không ngờ lại điều khiển nhiều đá như vậy giữa không trung triển khai một trận chém giết.
 
-Tiểu nương tử bảy màu, ngươi cũng không theo bổn vương. Bổn vương có trên vạn đại quân, người có dũng khí không theo, bổn vương có thể nổi giận.
 
Sau khi rống lên. người điên lập tức chạy trong đám đá đổi diện, thân thể xoay một cái, ngón tay tạo thế như hoa lan lộ vẻ quyến rũ, nhỏ giọng mở miệng nói.
 
-Tên dâm tặc này, có gan thì cứ tới đây.
 
Vương Lâm dở khóc dở cười, thấy người điên đang chơi vui vẻ, thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía trước.
 
-Được rồi, đi ra ngoài chơi tiếp!
 
Người điên có vẻ chưa hết hứng thú nhưng vẫn hưng phấn chạy vội theo sau Vương Lâm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại những hòn đá phía sau, ánh mắt lộ vẻ không nỡ, dường như đang suy nghĩ xem có nên đem chúng đi cùng hay không.
 
-Bên ngoài cũng có mà.
 
Vương Lâm bất đắc dĩ mở miệng nói.
 
Hai người càng đi càng xa, dần dần biến mất trong thiên địa.