Tiên Nghịch

Chương 1439: Chiến lão quỷ!

Đó là một khuôn mặt cực kỳ già nua, bên trên có đầy những nếp nhăn, dường như đã sống qua rất nhiều năm. Những nếp nhăn kia giống như những cái rãnh, như thể là bánh xe thời gian, lộ ra một khí tức tang thương.
 
Trên mi tâm của hắn còn có một ấn ký. Ấn ký này nhìn giống như là một vết sẹo, dường như vô số năm về trước đã bị người ta đóng vào. Nhưng hình dạng của ấn ký này rất mơ hồ, không thể nhìn được rõ ràng.
 
Mặc dù trên mặt người này tràn ngập dấu ấn của thời gian, nhưng lại không hề có một chút râu tóc nào, dường như trên mặt hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ có râu tóc mọc ra. Hoặc có thể nói, hắn không nên có râu tóc xuất hiện.
 
Chưởng Tôn, chưởng ấn tiểu tử!
 
Hắn mặt mày tái nhợt, nhìn chằm chằm Chiến lão quỷ, ánh mắt lộ ra sự thù hận ngợp trời, nhưng cũng không dám mở miệng, mà thân thể lui về phía sau một bước, túm lấy thủ đồ của mình, nhanh chóng bỏ chạy.
 
Thân ảnh mơ hồ kia trong lúc tiến tới, đột nhiên tới gần cây cung đang trôi lơ lửng giữa tinh không kia, giơ tay phải lên, chụp lấy cây cung. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị chụp được, thân ảnh mơ hồ kia lập tức kêu nhẹ lên một tiếng.
 
Hắn dường như thần sắc khẽ động, nhưng không hề thu tay phải lại, mà nhanh chóng túm về phía trước.
 
Dây cung của chiếc cung kia trong khoảnh khắc này vốn vẫn thẳng, nhưng ở chỗ hắn chạm vào liền có một đạo ánh sáng bảy màu lóe lên. Ngay khi ánh sáng bảy màu này lóe lên, dây cung này đột nhiên đứt ra.
 
- Quả nhiên là có bảy màu!
 
Trong ánh mắt của lão già thân ảnh mơ hồ kia lộ ra tinh quang.
 
Trong tiếng vù vù, từ trong dây cung bị đứt truyền ra một tiếng rít gào thê lương. Chỉ thấy trong đám ánh sáng bảy màu vờn quanh, dây cung bị đứt kia nhanh chóng bay ra, hướng về phía trước tạo thành hình một nửa cung tròn, vung mạnh lên.
 
Sợi dây cung này vốn không dài, nhưng lúc này đột nhiên kéo dài ra, như thể là vô tận. Theo nó vung lên, toàn bộ tinh không bên trong nửa cung tròn kia trực tiếp bị chia ra.
 
Ánh mắt lão già thân ảnh mơ hồ kia lóe lên, trong tiếng hừ lạnh, nắm lấy cây cung, vứt mạnh vào trong giới nội. Cùng lúc đó thân thể hắn lập tức lùi lại, nhưng vẫn bị sợi dây cung kia quất trúng. Nếu là lúc bình thường, thì hắn sẽ hoàn toàn không để ý, nhưng trên sợi dây cung này lại lóe lên ánh sáng bảy màu, vì thế hắn giơ tay phải lên liên tiếp viết ra bảy chữ Chiến.
 
Bảy chữ Chiến kia vừa xuất hiện liền lập tức bị sợi dây cung kia quật vỡ. Trong tiếng ầm ầm, bảy chữ Chiến kia toàn bộ vỡ tan, lão già mơ hồ kia thần sắc ngưng trọng lui về phía sau, phun ra một ngụm khí tức màu trắng. Khí tức màu trắng này vừa xuất hiện, lập tức lại biến hóa thành một chữ Chiến màu trắng.
 
Sợi dây cung kia đã quật tới, sau khi va chạm với chữ Chiến kia liền dừng lại. Thừa dịp sợi dây cung dừng lại, thân thể hư ảnh mơ hồ kia lùi lại nhảy vào trong Phong Giới Đại Trận.
 
- Thất thải đạo nhân, quả nhiên ngươi vẫn ra tay. Đây là cơ hội thứ ba của ngươi, và cũng là lần cuối cùng. Bách Vạn Tu Linh Ấn. không ngờ ngươi chủ động phá vỡ ấn này, lão phu chính là đang chờ điều này.
 
Ngay khi hắn đi vào bên trong Phong Giới Đại Trận, chữ Chiến màu trắng kia tự động tiêu tan. Sợi dây cung dài vô tận kia trong lúc vung vẩy giữa tinh không quật lên trên Phong Giới Đại Trận.
 
Toàn bộ trận pháp này chấn động, trận linh trên đó chưa kịp hiện ra, liền lập tức có một cái khe rất lớn từ bên trong trận ở khu vực này xuất hiện, vặn vẹo kéo dài ra. Cái khe này vừa hiện ra, lập tức có tiếng ầm ầm vang vọng. Sợi dây cung kia bất ngờ quất lên trên Phong Giới Đại Trận này, mở ra một lỗ hổng rất dài, trực tiếp xuyên thấu qua, xông vào trong giới nội.
 

Trong giới nội, ở gần Phong Giới Đại Trận nhất không phải là tu sĩ Triệu Hà hay tu sĩ La Thiên, mà là mấy vạn tu sĩ giới ngoại xâm nhập vào đang bị Cổ Tức Diệp của Vương Lâm vây khốn.
 
Lúc này sợi dây cung kia xông vào trong giới nội, trực tiếp quất lên phong ấn của những lá Cổ Tức Diệp kia, ầm ầm phá vỡ, trực tiếp tạo thành một đường cong. Không có một tiếng kêu thảm thiết nào vang lên, hết thảy chuyện này diễn ra quá nhanh. Cho đến sau khi sợi dây cung này quét qua, toàn bộ mấy vạn tu sĩ còn sống sót của giới ngoại thân thể đều ầm ầm tan vỡ, sự sắc bén của sợi dây cung kia thân thể của bọn họ hoàn toàn không thể chịu đựng được, toàn bộ đều bị cắt đứt.
 
Thân ảnh mơ hồ của Chiến lão quỷ lúc này trong khi đang bay nhanh đi, ngay khi sợi dây cung này quật tới, trong tiếng cười lạnh thân thể đột nhiên tiêu tan, không còn tung tích.
 
Hắn tới rất đột ngột, nhưng đi cũng rất bất ngờ, dường như chi đến để xem có chuyện gì đang xảy ra, đồng thời mang cây cung kia vào trong giới nội. Giờ phút này rời khỏi, hắn cũng chưa liếc nhìn tới cây cung kia một lần nào.
 
Càng không cần phải nói tới tất cả những tu sĩ ở nơi này, kể cả Vương Lâm, ở trong mắt hắn đều không quan trọng, giống như chỉ là những con kiến.
 
- Cây cung này nếu nhận chủ thì sẽ trở thành một vật chí bảo, nhưng không người nào có thể khiến nó nhận làm chủ. Cây cung này lấy sức sống để sử dụng, khó có ai có thể chịu nổi một đòn, nếu các ngươi thích thì có thể lấy!
 
Thanh âm trêu đùa vang vọng, chậm rãi tiêu tan.
 
Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong phút chốc. Sợi dây cung quét qua, Phong Giới Đại Trận tan vỡ, tử thương vô số. Sức mạnh của sợi dây cung này dường như được phát ra toàn bộ. Theo sợi dây cung bị đứt, cây cung lúc trước bị Chiến lão quỷ ném vào trong giới nội, phương hướng của nó không ngờ lại chính là chỗ của Vương Lâm.
 
Đây có phải là một sự trùng hợp hay không.
 
Cầ, hay là không cầm.
 
Hai sự lựa chọn này trong thời gian ngắn nhanh chóng hiện lên trong đầu Vương Lâm. Mắt thấy cây cung này đang nhanh chóng bay đến, dây cung của nó mặc dù không còn uy lực như trước nhưng vẫn còn vung vẩy không ngừng, tinh không chỗ nó bay qua ầm ầm tan vỡ.
 
- Ta muốn lấy cây cung này!
 
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán. Khoảng cách của hắn với cây cung quá gần, lúc này bước tới gầm lên một tiếng, giơ tay phải lên, đưa tay về phía cây cung túm lấy.
 
Ngay khi bắt được cây cung này, một luồng đại lực từ bên trong ầm ầm mạnh mẽ chảy vào tay phải của Vương Lâm. Tay phải của hắn bị sức mạnh này xông vào trực tiếp vỡ tan, máu thịt văng khắp nơi. Cây cung này thoát khỏi, đang muốn bay về phía sau, nhưng Vương Lâm trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, lại giơ tay trái lên, một lần nữa túm lấy cây cung.
 
Cánh tay trái của hắn chấn động ầm ầm, máu thịt vỡ nát, nhưng không tan vỡ, mà nắm chặt lấy cây cung này. Nhưng ngay lúc hắn bắt được cây cung này, sợi dây cung đang vung vẩy ở bên trên, trong khi cây cung đang truyền ra một luồng đại lực, lập tức vung mạnh lên, trực tiếp xuyên thấu qua phần hông của Vương Lâm.
 
Cơn đau nhức truyền tới như thủy triều, trong sự thống khổ này ngay cả Vương Lâm cũng phải thét lên một tiếng thảm thiết. Thân thể hắn ở phần hông đã xuất hiện một cái khe, trong tiếng nổ lớn, thân thể hắn ở dưới hông giống như là bị chém, trực tiếp tách ra khỏi phần trên.
 
Thân thể của hắn đã bị sợi dây cung kia chém ra làm hai.
 
Phần thân thể ở bên dưới hông lập tức nổ tung, máu tươi tràn ngập, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, thân thể lui về phía sau.

 
Trước mắt hắn đã trở nên mơ hồ, cái giá phải trả để cầm cây cung này thật sự là quá lớn. Ngay khi thân thể hắn bị luồng đại lực này thổi bay đi, Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng ở bên trong cây cung này có một lực bài xích rất mạnh, dường như trong thiên địa này, ngoại trừ một người nào đó, không có bất cứ ai có thể khiến cho nó nhận làm chủ.
 
Muốn điều khiển cây cung này cần phải hiến tế sức sống của chính mình để thỉnh cầu. Nếu không, cho dù có cầm ở trong tay, cũng không thể giương cây cung này lên.
 
Trong lúc bị bắn đi, ngay khi cảm nhận được khí tức không thể nhận chủ ở bên trong cây cung này, sự đau đớn vô cùng ở trên thân thể khiến cho Vương Lâm phun ra máu tươi. Lúc này, hắn chỉ còn lại nửa người trên, loại thương thế này ngoài lúc ở trong cổ mộ, thì rất ít khi xuất hiện.
 
Nhưng ngay lúc này, U Minh Thú sau khi nuốt cơn cuồng phong màu vàng vẫn còn đang ngủ say, vì sinh mệnh gắn liền với Vương Lâm, nên sự đau đớn này cũng truyền vào trong tâm thần của nó. Trong sự đau đớn này, con U Minh Thú đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại.
 
Ngay khi nó tỉnh lại, một đạo u quang từ trong cơ thể Vương Lâm bay ra. Đạo u quang này mới đầu không lớn, nhưng sau khi xuất hiện, trong nháy mắt đã phóng to lên vô hạn. Thân thể khổng lồ của U Minh Thú đột nhiên xuất hiện giữa tinh không đang sụp đổ hỗn loạn này.
 
Dưới sự đau đớn truyền vào trong tâm thần của nó, con U Minh Thú này như thể quên hết sợ hãi, phát ra một tiếng gầm kinh thiên. Dưới tiếng gầm này, nó mạnh mẽ mở miệng ra, cũng không phải là muốn cắn nuốt, mà ngay khi nó mở miệng, một đám kim quang từ trong miệng nó theo tiếng gầm điên cuồng kia tỏa ra.
 
Cơn cuồng phong màu vàng.
 
Cơn cuồng phong màu vàng bị nó nuốt vào trong miệng vẫn còn chưa tiêu hóa kịp trực tiếp bị nó phun ra. Từ xa nhìn lại, trong tinh không này đã bị che phủ toàn bộ, chỉ có một đám kim quang nhanh chóng khuếch trương ra. Con U Minh Thú không ngừng phun ra, toàn bộ cơn cuồng phong này đã ầm ầm xuất hiện, lao thẳng tới Phong Giới Đại Trận ở phía trước.
 
Cơn cuồng phong màu vàng này đủ mạnh để làm sụp đổ cả một tinh vực, rất ít người có thể kháng cự lại. Chưởng Tôn ở bên ngoài Phong Giới Đại Trận kia ngay khi nhìn thấy cơn cuồng phong màu vàng này sắc mặt liền đại biến, nhất là sau khi nhìn thấy U Minh Thú này, ánh mắt hắn liền lộ ra một sự kích động và sợ hãi.
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, cơn cuồng phong màu vàng kia trực tiếp lao vào trong Phong Giới Đại Trận, hướng ra ngoài mạnh mẽ nổ tung, một sức mạnh hủy diệt chợt bùng lên.
 
Mấy vạn tu sĩ Triệu Hà, La Thiên, Vân Hải trong giới nội toàn bộ sắc mặt tái nhợt. Đám người Hồng Sam Tử hai mắt còn đỏ như máu, tất cả đều vội vàng lui về phía sau, bất chấp tất cả thi triển thần thông đem mấy vạn tu sĩ kia toàn bộ đi khỏi nơi này. Trong nháy mắt, chiến trường vừa rồi còn có rất nhiều người lúc này không còn một tu sĩ nào nữa.
 
Tất cả tu sĩ giới nội đều đã bị đám người Hồng Sam Tử đưa đi, ngay cả chính bọn họ cũng trong khoảnh khắc này vội vàng rời khỏi.
 
Bọn họ cũng rất muốn cứu Vương Lâm, nhưng chỗ của Vương Lâm chính là nơi phun ra cơn cuồng phong màu vàng kia. Sức mạnh hủy diệt ở nơi đó khiến cho bọn họ không thể tới gần.
 
Linh Động Thượng Nhân cùng với Chu Cẩn trước cơn cuồng phong màu vàng này cũng không thể không lùi lại rời khỏi.
 
Theo con cuồng phong màu vàng này khuếch tán, Phong Giới Đại Trận xuất hiện sự sụp đổ trong phạm vi lớn. Hào quang trên ngọc bội của Phong Tôn ở bên trong cũng vặn vẹo, nhanh chóng tiêu tan, theo Phong Giới Đại Trận biến mất ở bốn phía. Ngọc bội mất đi khiến cho điện chủ của Thiên Phạt Điện thoát khỏi vòng vây, nhưng hắn vừa mới thoát ra, lập tức bị cơn cuồng phong màu vàng này ầm ầm nuốt lấy, không kịp kêu lên một tiếng nào, thân thể, nguyên thần cùng với toàn bộ hương hỏa của hắn đều tan thành mây khói.
 
Thái Cổ Tinh Thần ở giới ngoại cũng bị cơn cuồng phong này lan đến, xuất hiện sự sụp đổ trong phạm vi lớn. Hồi lâu sau, trong tiếng ầm vang liên hồi, toàn bộ chiến trường, lấy Phong Giới Đại Trận làm trung tâm đều bị cơn cuồng phong này bao phủ.
 
Ở trong phạm vi này, Phong Giới Đại Trận, một phần của giới ngoại, tinh không của giới nội đều sụp đổ.
 
Sau khi con cuồng phong này mở rộng ra đến một mức độ nhất định, liền phát ra một tiếng nổ chấn động cả giới nội giới ngoại, hoàn toàn nổ tung.
 
Chiến trường của trận chiến thứ nhất sau khi cơn cuồng phong quét qua đã trở thành một cái hố đen khổng lồ. Cái hố đen này tràn ngập khắp tinh không vô tận, ngăn cách Phong Giới Đại Trận ở bên trong.
 
U Minh Thú kia sau khi phun ra cơn cuồng phong màu vàng, ngay khi sức mạnh hủy diệt kia tràn ra hủy diệt tất cả, liền mở miệng ra, đem Vương Lâm và cây cung kia toàn bộ nuốt vào trong miệng, rồi thân thể tàng hình biến mất.
 
Dư âm của tiếng nổ vang vọng khắp tinh không của giới nội và giới ngoại, từ bên trong cái hố đen ngăn cách Phong Giới Đại Trận không ngừng truyền ra. Thanh âm này tồn tại suốt mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, như thể vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan.
 
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc một cách kỳ dị như vậy.