Tiên Nghịch

Chương 1263: Đây là thiên kiếp sao?

Trương Cảnh Vân cười xởi lởi, hắn hướng dẫn Vương Lâm đến rồi hướng về phía mọi người giới thiệu.
 
Đám tu sĩ vừa tiến vào trong bảy trăm vạn thiên địa đều hướng về phía Vương Lâm ôm quyền rồi bắt chuyện vài ba câu, giống như đã nghe qua đại danh… Còn những tâm tư trong lòng thì Vương Lâm nhìn thấy cực kỳ rõ ràng giống như một đám trẻ.
 
Còn bốn tên tu sĩ giống như Trương Cảnh Vân đều dùng ánh mắt giống như thấy dê béo khi đảo qua người Vương Lâm. Bọn họ cũng ứng phó với Vương Lâm bằng vài câu với giọng điệu bồ tát bụng một bồ dao găm.
 
Vẻ mặt đám tu sĩ đứng bên ngoài trận pháp đều cực kỳ lạnh lùng, tất nhiên nhìn rõ manh mối bên trong nhưng không người nào thèm quan tâm. Những chuyện thế này thường xuyên xảy ra trong quảng trường bảy trăm vạn thiên địa.
 
Đám người Trương Cảnh Vân mơ hồ đứng quanh bên ngoài giống như đang đề phòng những chuyện ngoài ý muốn. Vương Lâm nhìn thoáng qua, sau đó hai mắt khẽ nhắm lại, cũng không thèm nhìn vẻ mặt đám người kia khi chúng truyền âm với nhau.
 
- Trương huynh ra tay quả nhiên lợi hại, không ngờ có thể kéo được tên Vu Phi vừa mới tiến vào trong Thiểm Lôi Bảng đến đây, bội phục!
 
- Nhưng nhất định phải chú ý, người có thể tiến vào Thiểm Lôi Bảng thì nhất định có chỗ hơn người, chúng ta đừng phạm phải sai lầm là được.
 
- Chu huynh không nên quá mức cẩn thận, tu vi người này chỉ là Vấn Đỉnh sơ kỳ, chưa nói bốn chúng ta cùng nhau ra tay, chỉ cần một người là đủ để hắn phải chết rồi. Hơn nữa ở đây cũng có Triệu tiền bối, tên Vu Phi kia chắc chắn sẽ không thể vùng vẫy gì được.
 
- Cũng đúng, tu vi của Triệu tiền bối đã là Âm Hư, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì sẽ lên Dương Thực, có thể nói là một người trên vạn người. Lúc này có tiền bối, tất nhiên chúng ta phải cung kính như mạng.
 
- Lần này sau khi thu vào niệm lôi của đám người mới, chúng ta gộp lại với nhau cũng có thể được một luồng Linh Niệm Lôi, như vậy có thể đi đến Lôi Tinh Điện đổi lấy bốn thanh phi kiếm tiên phẩm.
 
Không lâu sau, trận pháp có mấy trăm tu sĩ đứng bên trong dần lóe lên hào quang, mơ hồ có dấu hiệu muốn mở ra. Đám tu sĩ khắp bốn phía lập tức có thêm tinh thần, cũng có vài người vẻ mặt trở nên hưng phấn, rõ ràng biết hưởng thụ loại cảm giác đi hóa thân thành thiên đạo. Dù là tên tu sĩ Âm Hư đi theo Trương Cảnh Vân cũng liếm liếm môi.
 
Một lát sau, trận pháp phát ra những tiếng nổ vang vọng, Vương Lâm mở hai mắt ra.
 
- Các vị, trận pháp đã mở, mọi người hãy lấy linh phù ra, năm người chúng tôi sẽ cố gắng hộ pháp để sau khi mọi người được truyền tống vào sẽ không bị phân tán. Đến lúc đó tiến vào trong bảy trăm vạn thiên địa, cùng nhau trở thành thiên đạo, chẳng phải là chuyện cực kỳ vui sướng sao?
 
Vẻ mặt Trương Cảnh Vân lộ ra vẻ hưng phấn, hắn cười nói.
 
- Các vị chỉ cần đi thử cảm giác hóa thân thành thiên đạo một lần, đảm bảo sẽ rất thích thú. Được rồi, không nói nhiều nữa, chúng ta đi thôi!
 
Thấy đám người Vương Lâm đã lấy linh phù ra, Trương Cảnh Vân lập tức mở miệng nói. Đám người Vương Lâm được bọn Trương Cảnh Vân bao quanh, tất cả đều bay lên phóng thẳng vào trong trận pháp.
 
Khoảnh khắc khi tiến vào trong trận pháp đang bùng lên những luồng hào quang vạn trượng thì những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hình thành một luồng gió bão giống như có thể xé rách tinh không. Luồng gió bão này bao quanh mọi người, tất cả đều biến mất trong trận pháp thiên địa ngay lập tức.
 
Thiên địa vang lên những tiếng nổ ầm ầm làm cho bảy trăm vạn thiên địa xuất hiện mưa to gió lớn, tạo thành những cơn bão vô tận quét ngang, tiếng sấm động vang vọng, những giọt mưa to như hạt đậu từ trên những tầng mây rơi xuống đất.
 
Dưới mặt đất trong thiên địa có một thành trì phàm nhân, lúc này đang vào ban đêm, mưa rơi ào ào, người đi đường rất tí.
 
Nhưng trên ngọn núi phương xa lại có một người.
 
Người này đầu tóc trắng xóa, hai mắt như điện, lão đứng trong mưa gió giống như ánh nắng mặt trời gay gắt. Thân thể người này khá cao, cơ thể bùng ra những luồng khí tức Hóa Thần đỉnh phong, tóc trắng bay phất phơ theo gió, quần áo màu xanh cũng phát ra những âm thanh phần phật.

 
- Vi Lỗ Bị bảy tuổi tu tiên, minh ngộ biến hóa thiên địa, quan sát phong vân chuyển động, ba trăm bảy mươi hai tuổi Hóa Thần, đến nay sau khi tu đạo hơn năm trăm năm cuối cùng cũng tiến vào Hóa Thần đỉnh phong. Hôm nay ta muốn phá vỡ thiên địa, nghênh đón thiên kiếp, tiến vào Tiên giới và trở thành Tiên nhân.
 
Giọng nói của Vi Lỗ Bị cực kỳ bình tĩnh, giống như lão đang tự nói với mình, nhưng lão lại ngửa mặt lên trời giống như đang gào thét lên với thiên.
 
- Lần này độ kiếp thất bại thì chuyển thế trùng tu, nếu thành công thì ta sẽ ở trên Tiên giới chờ các ngươi!
 
Hai mắt lão lóe lên tinh quang, lão hất tay áo lên, thiên địa lập tức vang lên những tiếng sấm động.
 
Khoảnh khắc này sấm sét lập tức chiếu sáng cả thiên địa bên dưới, nhưng lại có mấy ngàn tu sĩ đang quỳ bên dưới ngọn núi, vẻ mặt họ cực kỳ phấn chấn, tất cả đều dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía lão già đang đứng trên đỉnh núi. Bọn họ đều là con cháu của lão già này.
 
- Thành tiên, thành tiên, ngày hôm nay ta muốn thành tiên! Thiên kiếp muốn cản ta thì ta sẽ độ kiếp, Tiên nhân ngăn thì ta sẽ giết tiên!
 
Lão già gầm khẽ rồi phóng thẳng lên bầu trời.
 
Đúng lúc này, thiên địa đột nhiên nổ lên vang vọng, phong vân cuốn ngược, hàng loạt kiếp vân đột nhiên xuất hiện rồi gào thét bao phủ bầu trời. Sau khi liên tục ngưng tụ lại thì hóa thành những mảng mây thiên kiếp khủng bố.
 
Trên kiếp vân mơ hồ có thể nhìn thấy hư ảnh của mười người, những hư ảnh này toàn thân lóe lên tinh quang, lại có một luồng tiên khí bùng ra giống hệt Tiên nhân.
 
Đặc biệt là không gian phía sau hư ảnh giống như bị xé toạc lộ ra một mảng đại lục khổng lồ, trên đó đầy lầu các, tiên khí bao phủ, mơ hồ có rất nhiều tiên hạc bay múa, chuyện có cả tiên cung đứng sừng sững.
 
- Tiên giới, đây chính là tiên giới.
 
- Lần này lão tổ độ kiếp có hơn mười Tiên nhân xuất hiện, đây là điềm lành, điềm lành!
 
Mấy ngàn tu sĩ ở phía dưới ngọn núi đều trợn trừng mắt, tất cả nhìn chằm chằm lên bầu trời mà tâm thần cực kỳ phấn chấn. Tình cảnh này là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy trong đời, đồng thời khát vọng thành tiên trong lòng bọn họ cũng điên cuồng bùng lên.
 
Khoảnh khắc khi kiếp vân xuất hiện thì một luồng uy áp khổng lồ hàng lâm xuống ầm ầm làm cho mặt đất phải run rẩy. Mấy ngàn tu sĩ dưới chân núi lập tức bị đẩy ra xa, bị xua ra khỏi phạm vi mười dặm.
 
Vương Lâm chính là một trong mười hư ảnh, hắn kinh ngạc nhìn xuống dưới. Loại cảm giác này rất quỷ dị, người khác có lẽ đã cực kỳ hưng phấn, dù sao loại cảm giác hóa thân thành thiên đạo đánh xuống thiên kiếp cũng đủ để cho tất cả tu sĩ phải đắm chìm vào trong, không thể nào vùng ra được, cũng không muốn thoát ra ngoài.
 
Nhưng Vương Lâm là người đã tự mình trải qua thiên kiếp, hơn nữa cũng không phải chỉ là một lần mà rất nhiều lần. Điều này hầu như tất cả tu sĩ đều không thể biết và minh ngộ được.
 
Thiên kiếp mà Vương Lâm trải qua hầu như cũng giống như của lão già đang nghênh đón ở bên dưới. Nhưng phạm vi rộng hơn, uy lực mạnh hơn.
 
Một luồng cảm giác đáng sợ tràn ngập trong lòng Vương Lâm, điều này làm cho hắn không thể nào dung nhập vào cảm giác hưng phấn, cũng không có chút hưng phấn.
 
- Dựa theo quy củ, chỉ cần trận pháp mở ra thì tiến vào sẽ gặp được người muốn độ kiếp. Lúc này chư vị cũng đừng giành mất phần của Trương mỗ, nhường cho Trương mỗ nhé!
 
Trong mắt Trương Cảnh Vân lộ ra vẻ kích động, hắn vội vàng ôm quyền hướng về phía những người còn lại.

 
- Được, nhường cho huynh!
 
Đám người còn lại đều cười ha hả, đều gật đầu.
 
Vẻ kích động trong mắt Trương Cảnh Vân lại càng nồng đậm, thân thể hắn lóe lên tinh quang rồi tiến một bước đi ra khỏi tầng mây. Lúc hắn xuất hiện thì đã ở bên dưới kiếp vân.
 
Lúc này toàn thân Trương Cảnh Vân tràn đầy tiên khí, dù kẻ nào nhìn thấy thì trong lòng cũng bùng lên cảm giác kính ngưỡng. Hắn nâng tay phải lên rồi chỉ về phía lão già bên dưới, trong miệng phát ra những âm thanh như tiếng sấm động.
 
- Tu sĩ hạ giới, độ kiếp thăng tiên!
 
Khoảnh khắc khi lời nói của Trương Cảnh Vân vang lên, kiếp vân trên đầu hắn lập tức vang lên những tiếng sấm động. Lúc này một tia chớp to như thùng nước ầm ầm từ trong phóng ra rồi lao xuống bên dưới.
 
Lão già Vi Lỗ Bị kia đang ngơ ngác nhìn lên mười hư ảnh trên bầu trời, da đầu trở nên tê dại. Lão không ngờ mình độ kiếp lại dẫn đến nhiều Tiên nhân hàng lâm như vậy.
 
Nhưng đồng thời cũng có một cảm giác tự hào bùng ra khắp toàn thân Vi Lỗ Bị. Lão gầm khẽ một tiếng, tu vi lập tức bùng ra rồi đánh thẳng về phía sấm sét thiên kiếp.
 
Những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên làm cho đất trời rung chuyển, ngay cả những giọt mưa từ trên trời rơi xuống cũng bị thổi ngược trở lại rồi tan vỡ. Khi sấm sét đi qua, vẻ mặt lão già Vi Lỗ Bị trở nên tái nhợt, vài loại pháp bảo trước mặt lập tức tan vỡ.
 
Nhưng Vi Lỗ Bị cũng không tuyệt vọng mà hai mắt bùng ra cái nhìn bất khuất, lão gầm lên rồi hai tay bấm pháp quyết, sau khi sắp xếp rất nhiều thứ để bảo vệ thì chuẩn bị nghênh đón luồng sấm sét thứ hai.
 
Vương Lâm kinh ngạc nhìn qua tất cả mọi chuyện, tâm thần rung động, một lúc lâu sau vẫn còn không thể ép xuống. Lúc này có một người mới tiến vào nơi đây đang đứng bên cạnh Vương Lâm lập tức mở miệng hỏi:
 
- Các vị đạo hữu, kiếp hàng lâm không đánh chết tên này đi, sao lại phải làm cho từng luồng sấm sét mạnh dần lên?
 
Khoảnh khắc khi câu hỏi này vang lên thì hai mắt Vương Lâm bùng lên những luồng sáng kỳ dị. Hắn đã vượt qua nhiều thiên kiếp, tất cả cũng đều như thế này, thường thì luồng thiên kiếp thứ nhất cũng không mạnh nhưng sau đó càng ngày càng khủng bố.
 
Khi chưa tiến vào bảy trăm vạn thiên địa thì vấn đề này không có trong đầu Vương Lâm, giống như tất cả nên là như thế, hắn cũng không có gì cần nghi ngờ. Nhưng vào tình cảnh trước mắt, câu hỏi này lại giống như một luồng sấm sét bổ thẳng vào đầu Vương Lâm.
 
- Thiên đạo có đức hiếu sinh, vạn hiểm nguy nhưng cũng có một đường sinh cơ. Thiên kiếp hàng lâm cũng chỉ có tác dụng rèn luyện tu sĩ, phải càng ngày càng mạnh thì khi tâm thần đối phương bị phá hủy mới hoàn toàn cảm nhận được uy lực của thiên đạo. Tất nhiên, đây chỉ là những gi người trong tộc hay nói.
 
- Nhưng thực tế thì điều khiển cho thiên kiếp ngày càng mạnh cũng chỉ vì bắt buộc tu sĩ phải vùng vẫy và có ý chí bất khuất, như vậy mới làm cho trong cơ thể bọn họ sinh ra một luồng lực lượng Linh Niệm Lôi.
 
Tu sĩ họ Chu trước đó đã cùng Trương Cảnh Vân dùng thần niệm nói chuyện với nhau, lúc này hắn cũng chậm rãi mở miệng.
 
Những lời nói này rơi vào trong tai Vương Lâm lại có sự khác biệt, hắn nhắm hai mắt lại, tâm thần bùng lên người con sóng khủng bố, mơ hồ hiểu ra một điều gì đó… Bên dưới vang lên những tiếng nổ lớn, những luồng sấm sét thứ hai, thứ ba, thứ bốn, thứ năm được Trương Cảnh Vân điều khiển lập tức lóe ra từ trong kiếp vân. Lúc này gương mặt Trương Cảnh Vân trở nên vặn vẹo, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn. Hắn thấy cảm giác này còn thoải mái hơn gấp vạn lần so với chuyện song tu.
 
- Ta là thiên đạo, đánh xuống sấm sét!
 
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, lão già đang đứng bên dưới độ kiếp lập tức phun ra máu tươi, máu thịt toàn thân đã trở nên mơ hồ, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mà khoảnh khắc này luồng sấm sét thứ sáu đã ầm ầm phóng đến.
 
Luồng sấm sét thứ sáu này rộng khoảng một trượng, vừa mới xuất hiện đã làm xoay chuyển thiên địa. Hơn nữa ngay cả mặt đất cũng rung chuyển dữ dội, mơ hồ giống như muốn tan vỡ.
 
Những âm thanh ầm ầm vang lên, lão già bên dưới rống lên tiếng nói cuối cùng trong đời.
 
- Ta muốn thành tiên!
 
Âm thanh này cực kỳ kinh thiên, truyền vào tai Vương Lâm làm cho hắn phải mở hai mắt ra.
 
Những tiếng nổ bao phủ khắp không gian, khi luồng sấm sét thứ sáu rơi xuống, thân thể lão già tan vỡ, hình thần câu diệt.