Tiên Nghịch

Chương 1215: Ngàn vạn người không ngăn nổi!

Mấy chữ vô cùng đơn giản.
 
- Ta đi cứu nàng!
 
Đây là một loại quyết tâm, một loại kiên định, một quyết tâm không sợ chết vạn lần, vô cùng kiên nghị! Lão bà mặc bạch y nghe những lời này, từng chữ như sấm, từng lời như lệ, từng chữ như máu, là lạc ấn trong tâm thần Vương Lâm. Chỉ là lạc ấn này có màu đỏ như máu. Máu này không có sát khí mà chỉ có sự buồn bã và ấm áp.
 
Dường như có trăm vạn thiên lôi nổ ầm ầm bên tai Vương Lâm, khiến hắn dưới tiếng động vang trời này cả người đứng sững nơi đó. Một cảm giác đau đớn từ trong lòng truyền tới, truyền từ máu huyết toàn thân hắn, cũng truyền từ trong linh hồn hắn tới.
 
- Chàng đã đáp ứng ta sẽ tiễn ta.
 
Những lời nói trước khi ly biệt năm đó của Lý Thiến Mai như nỉ non bên tai Vương Lâm. Từ đầu đến cuối yêu cầu của nàng cũng không cao, chỉ muốn một lần đưa tiễn, một lần được nhìn thấy hắn mỉm cười, một lời chúc phúc, một ước định mà vĩnh viễn không quên nàng.
 
Nàng không cướp đoạt địa vị của Lý Mộ Uyển trong lòng Vương Lâm, chuyện chưa bao giờ muốn được thay thế Lý Mộ Uyển. Nàng chỉ nỗ lực muốn hoàn thành giấc mộng mơ hồ của kiếp trước.
 
Chỉ như thế thôi. nữ tử này, nữ tử tên Lý Thiến Mai này lại dùng phương thức của mình lặng lẽ nỗ lực. có lẽ nàng không như Lý Mộ Uyển chờ đợi hắn trong cô độc trăm năm, cũng không dùng phương pháp cực đoan như Liễu Mi xé nát trái tim hắn, nhưng nàng lại dùng phương thức này khiến Vương Lâm áy náy, khiến hắn không thể trả lại cho nàng mười năm đó, khiến cho trái tim Vương Lâm đau đớn.
 
- Nếu có một ngày ta qua đời, chàng phải nhớ kỹ những ngày chàng sống, có một nữ tử tên là Lý Thiến Mai, vụt qua đời chàng.
 
Lòi nói của Lý Thiến Mai ở Vô Cực Tông như vĩnh hằng, giờ đây đã khắc sâu vào trong lòng Vương Lâm.
 
- Nếu có một ngày ta không trở về. hy vọng chàng có thể nhớ kỹ.
 
Một nữ tử như vậy, mặc dù là đi rồi nhưng cũng nỗ lực không muốn để Vương Lâm biết. Nàng không muốn! Nếu như không có lão bà này đem hồn huyết tới thì Lý Thiến Mai cũng không muốn nói chuyện này ra. Nếu không có lão bà này ép hỏi chi tiết, hơn nữa sau khi thấy dung nhan tiều tụy của Lý Thiến Mai thì bà ta cũng không thể biết hết mọi chuyện.
 
Lý Thiến Mai không hy vọng Vương Lâm biết tất cả những chuyện mình làm, thấy áy náy với mình, cảm thấy thương xót mình, vì thế mà tiếp nhận mình. Chuyện như vậy nàng không muốn!
 
Nàng cũng không cầu có thể được cùng Vương Lâm sống tới đầu bạc răng long, sống tới vĩnh hằng. Nàng chỉ muốn một ngày nào đó, trong tinh không mờ mịt, Vương Lâm vẫn nhớ tới một nữ tử tên là Lý Thiến Mai.
 
Dù là nàng sống hay chết. chỉ thế. là đủ!
 
Nàng muốn cũng chỉ là khi người này cô độc, ngước nhìn lên sao trời. biết rằng có nàng giữa tinh không này. Dù là sinh tử ngăn cách, dù cách xa muôn trùng thì thế cũng đủ rồi.
 
Nàng không mong rằng có thể cùng hắn du ngoạn giang hồ, chỉ mong rằng sau khi thoáng gặp, ở sâu trong trí nhớ của đối phương có hình ảnh của mình. Dù phần trí nhớ đó nhỏ thôi, nhưng đến khi mình già đi, đến khi tử vong cũng không cảm thấy lạnh lẽo, cũng không tịch mịch, có thể mỉm cười thỏa mãn, nhắm đôi mắt yên lành.
 
Nà chỉ muốn vậy thôi, không cao sang gì.
 
Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn tinh không đen tối. Trái tim hắn không ngừng đau đớn. Hắn muốn đi cứu Lý Thiến Mai, cứu nữ tử đã nỗ lực vì mình mười năm này!

 
Mặc dù khe chiến trường rất có thể giao tiếp với giới ngoại, mà Thác Sâm lúc này đang ở giới ngoại, rất có khả năng sẽ bị Thác Sâm phát hiện, sẽ gặp phải nguy cơ.
 
Mặc dù hắn cần nhất lúc này chính là ngồi xuống bế quan trong thời gian dài, có thể tăng thêm sự hiểu biết của mình trong Đạo cảnh, cuối cùng có thể đạt tới bước thứ ba khó hơn lên trời kia!
 
Nhưng tất cả đã bị Vương Lâm bỏ qua. Hắn không muốn suy nghĩ, không muốn nghĩ gì nữa. Hắn chỉ biết là có một nữ tử tên Lý Thiến Mai lúc này đang đứng trước nguy cơ sinh tử. Hắn nếu không đi cứu nàng thì cả đời này trái tim hắn không yên. Cả đời này không còn vui vẻ được nữa. Bời vì hắn nợ nàng thời gian mười năm rất khó có thể hoàn trả!
 
Chỉ đơn giản bốn chữ đó, đã bao hàm hết thảy!
 
Bước nửa bước, tinh không liền vang lên tiếng nổ ầm ầm. Thân hình Vương Lâm như một đạo lưu tinh bùng cháy, gào thét lao về phía trước.
 
Bà lão tóc bạc kia bị hắn bắt lấy. Hai người ầm ầm lao đi, biến mất hoàn toàn.
 
Bà lão tóc bạc ngơ ngác nhìn Vương Lâm. Tốc độ ầm ầm như muốn xé rách tinh không. Đối phương lao đi giống như là có một thanh kiếm sắc bén rạch nát tinh không. Tốc độ này khiến bà khiếp sợ!
 
Bà ở tốc độ này lại càng cảm nhận được quyết tâm của Vương Lâm! Đó là một loại khí thế ngàn vạn người không cản nổi!
 
- Tinh vực dưới cấp ba không có truyền tống trận, cấp bốn Hải Hồn Tông có một truyền tống trận pháp đi tới tinh vực cấp sáu. Từ tinh vực cấp sáu có thể tới Tiên Âm Môn – Phân tông Vô Cực Tông truyền tống đi tới Vô Cực Tông ở tinh vực cấp tám.
 
Vô Cực Tông cũng có truyền tống trận, có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tới tinh vực cấp chín! Tới tinh vực cấp chín rồi ta có thể nói cho ngươi biết chỗ của Yêu Tông.
 
Đây là phương thức nhanh nhất. Chỉ là truyền tống trận mở ra cần quá nhiều nguyên tinh, trên người ta không có đủ, mà các tông phái chỉ mở truyền tống trận vào những lúc tuyệt đối không bình thường, sợ rằng họ sẽ không cho mượn.
 
Những lời này của lão bà không thấy Vương Lâm trả lời. Sau khi hắn nói xong bốn chữ kia cả đường đều trầm mặc. Loại trầm mặc này hình thành một luồng áp lực cường đại, khiến cho bà lão kinh hãi vỡ mật. Bà không ngờ lại hơi hối hận đã nói cho đối phương mọi chuyện.
 
Bà mơ hồ cảm thấy, người thanh niên trước mặt này tựa hồ sau khi nghe hết thảy những lời mình nói, sau khi nói xong bốn chữ kia, dường như từ tiên biến thành ma!
 
Tinh không ầm ầm điên cuồng vang vọng, tốc độ Vương Lâm càng lúc càng nhanh. Mái tóc bạc trắng của hắn tung bay, sắc mặt xanh mét, bộc phát ra một cỗ khí tức điên cuồng. Mặc dù phía trước có bất kỳ thứ gì ngăn cản cũng không thể khiến hắn lui lại phía sau!
 
Tinh vực cấp hai rất lớn nhưng với tốc độ của Vương Lâm thì tinh vực ở nơi này đều bị cuốn đi, dường như không dám tới gần. Những mãnh thú ẩn trong đó lại càng tránh xa. Chúng rõ ràng cảm nhận được hình như có một vị sát thần đang điên cuồng phóng tới, nếu cản trở đối phương thì hẳn phải chết chứ không nghi ngờ gì nữa!
 
Tinh vực cấp hai sau khi thân ảnh của Vương Lâm lóe qua, tiếng động ầm ầm vang vọng, xuất hiện một cái khe thật lớn, dường như phân chia tinh vực cấp hai này làm hai.
 
Dùng tốc độ này, Vương Lâm chạy ra khỏi tinh vực cấp hai, phóng tới tinh vực cấp ba, tiến vào tinh vực cấp bốn – đại lục do Hải Hồn tông sở hữu.
 
Hải Hồn tông là một phân tông thuộc Tịch Hồn Đạo ở tinh vực cấp tám. Bời vì Tịch Hồn Đạo trong tinh vực cấp tám cực mạnh nên Hải Hồn tông ở trong tinh vực cấp bốn này luôn luôn bá đạo, rất ít người có gan trêu chọc.

 
Ngoài ra tông chủ có tu vi Khuy Niết đại viên mãn, đủ để xưng hùng ở tinh vực cấp bốn.
 
Lúc này trên đại lục của Hải Hồn tông đang là ban đêm. Tu sĩ của Hải Hồn tông hầu hết đang ngồi nhập định. Ngay cả tông chủ cũng đang khoanh chân ngồi trong mật thất. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên thiên địa phát ra những tiếng động kịch liệt. Cả đại lục bộc phát những tiếng nổ kinh người, chấn động cực mạnh!
 
Chấn động này không lớn nhưng cũng đủ để đánh thức tất cả tu sĩ. Tông chủ Hải Hồn tông mở bừng mắt, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể nhoáng lên một cái liền từ trong mật thất lao ra, cùng với hắn còn có các vị trưởng lão của Hải Hồn tông!
 
Bọn họ hầu như vừa mới xuất hiện, lập tức thấy trận pháp phòng hộ đại lục phát ra ánh sáng chói mắt. Trong khi bọn họ đang trợn mắt há mồm thì trận phâp ầm ầm sụp đổ. Dường như có một bàn tay khổng lồ xé rách trận pháp, trong nháy mắt khi trận pháp sụp đổ liền tiến vào đại lục.
 
Không đợi bọn họ kịp nói gì, một giọng nói lạnh lùng tới cực điểm như hàn phong vạn năm vang lên quanh quẩn trong thiên địa mênh mông, chấn động trời đất.
 
- Mở truyền tống trận ra, lấy tất cả nguyên tinh ra, nếu không. chết!
 
Cùng với tiếng nói này, một người thanh niên tóc bạc, vẻ mặt âm trầm hiện ra. Câu nói của hắn khiến cho toàn bộ Hải Hồn tông đều hoảng sợ tới chấn động tâm thần.
 
Thân thể của tông chủ Hải Hồn tông run lên. Hắn không nhìn ra tu vi của đối phương nhưng trong nháy mắt người này phá vỡ đại trận phòng hộ thì loại thần thông này cũng phải bình thường. Lúc này khi nghe đối phương nói, hắn vội vàng ôm quyền muốn mở miệng, nhưng khi vừa chạm vào ánh mắt đối phương, tâm thần hắn ầm ầm vang một tiếng, cả người phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
 
Vương Lâm không động thủ mà là tông chủ Hải Hồn tông này quá yếu, ngay trong nháy mắt khi đối mặt với hắn, tâm thần không yên, tự tạo thành thương tích, không quan hệ gì tới hắn.
 
- Vâng!
 
Tông chủ Hải Hồn tông lập tức cung kính, xoay người lập tức không chút do dự lao đi, mang theo các trưởng lão còn đang kinh hoàng mở truyền tống trận, lại xuất ra toàn bộ nguyên tinh, cung kính dâng lên.
 
Hắn không chút nghi ngờ, nếu tốc độ của mình chỉ chậm một chút hoặc có chút do dự thì đối phương tuyệt đối sẽ giết người!
 
Trong cảm giác của hắn, người trước mặt này dường như không phải là tu sĩ mà là một mãnh thú từ thời viễn cổ, mang theo sát khí ngập trời, giáng xuống thế gian.
 
Trận pháp muốn mở ra cần một chút thời gian. Lúc này trong trận pháp của Hải Hồn tông, các vị trưởng lão vội vàng ngồi xuống, tranh thủ đẩy nhanh tốc độ. Bởi vì bọn họ có cảm giác sát thần kinh khủng kia đang ở trên bầu trời lạnh lùng nhìn họ.
 
Vương Lâm không có thời gian chờ đợi. Truyền tống trận này mở ra, mặc dù là tông chủ Hải Hồn tông tự mình ra tay thì nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giờ. Hắn chờ không được.
 
Ngay khi trận pháp đang chậm rãi mở ra, Vương Lâm bước nửa bước, tay phải giơ lên hướng về phía trước ầm ầm nhấn một cái.
 
Thiên địa chợt ầm ầm vang dội, cả nguyên lực trong tinh không trong nháy mắt điên cuồng ngưng tụ, dũng mãnh tiến vào truyền tống trận, dường như muốn truyền tống trận này nổ tung vậy.
 
Lấy loại phương pháp gây tổn hại nghiêm trọng tới truyền tống trận này, trong chốc lát khiến truyền tống trận run rẩy ầm ầm mở ra. Vương Lâm bước từng bước vào trong. Bà lão tóc bạc kia theo sát phía sau.
 
Ở trên không trung lấy nguyên tinh của Hải Hồn tôn chuẩn bị xong, Vương Lâm cùng với bà lão tóc bạc biến mất trong trận pháp.
 
Ngay trong nháy mắt khi hai người bọn hắn biến mất, truyền tống trận không chịu nổi phát ra những tiếng động kinh người, sau đó bên ngoài xuất hiện một loạt khe nứt, ầm ầm sụp đổ.
 
- Vương mỗ nóng lòng rời đi, hủy trận pháp của các người, lấy tinh nguyên của các người, ngày sau sẽ bồi thường gấp mười lần!
 
Tiếng nói của Vương Lâm từ trong hư vô truyền tới, rơi vào trong tai những người của Hải Hồn tông.