Dường như Lưu Thi Vận đang nhớ lại, nhưng chợt cau mày, vừa định phát tác, Dư Tắc Thành đã nhanh nhẹn chém xuống một kiếm, chặt đứt tay trái của mình:
- Lúc muội sắp sửa tiêu vong, ta từng lập lời thể, chỉ cần muội sống lại nói với ta một câu thôi, ta có chết cũng không tiếc.
- Bây giờ muội đã khỏi phục lại, dù ta có chết trăm lần cũng đáng. Tuy rằng kiếm này ta chém vào thân mình, nhưng đau trong tim muội, ta tin rằng nhất định muội sẽ khỏi phục lại như thường.
Lưu Thi Vận lại cố gắng nhớ lại, vừa khẽ cau mày, Dư Tắc Thành lập tức vung kiếm đâm vào bụng mình, hắn muốn chặt xương cất thịt, cứu tỉnh ái thê.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Đau quá, nhưng xứng đáng, vì muội, hết thảy đều xứng đáng.
Một lúc lâu sau, trong sơn cốc vang lên tiếng phạm âm, rốt cục Dư Tắc Thành đã giết chết mình.
Sau một lúc lâu, lại một tiếng phạm âm, cứ như vậy...
Ngoài xa vang lên tiếng ầm ầm không ngớt, Vương Thư Nguyên vẫn đang chiến đấu, dao động nguyên khí truyền đến nơi này.
Rốt cục Dư Tắc Thành giết chết mình hết lần này tới lần khác, lúc này hắn nằm trong vũng máu, yếu ớt nhắm mất lại.
Lưu Thi Vận thì thào:
- Tim ta đau quá, đầu ta đau quá... Vì sao, vì sao vậy... vì sao đối xử với ta như vậy...
Thình lình nàng thét to một tiếng, vung kiếm lên vận lực Thần Uy đâm mạnh vào đầu mình, sau đó kéo mạnh, lôi ra một luồng khí đen.
Đó chính là lão gia gia từng dụ dỗ Vương Thư Nguyên, dường như nó muốn nói gì, Lưu Thi Vận giáng mạnh một đòn. dưới lực Thần Uy của nàng, bóng đen kia hoàn toàn biến mất.
Lưu Thi Vận ôm chặt lấy Dư Tắc Thành, lay gọi hắn:
- Tấc Thành. Tấc Thành, là huynh đó sao? Muội tinh rồi, muội đã hoàn toàn tinh lại, đừng, muội van huynh đừng chết...
Dư Tắc Thành nỡ một nụ cười áo não:
- Tinh là tốt rồi, tốt quá, đây là lần chuyển sinh thứ tám, chỉ cần chết đi lần nữa, ta sẽ hoàn toàn tiêu vong.
Tiếng phạm âm vang lên, Dư Tắc Thành khỏi phục lại bình thường. Bất quá một ngày chết chín lần là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, không biết dương thọ còn lại bao nhiêu. Khí huyết Dư Tắc Thành lúc này vô cùng suy yếu, gần như không còn chút sức lực nào, phải nhờ Lưu Thi Vận dìu. hắn mới không ngã lăn ra đất.
Dư Tắc Thành há miệng thở hồng hộc, nuốt đan dược, vô số tiên thào thần dược của tinh vực Thiên Lại bổ sung sinh mệnh lực, một lúc lâu sau, thân thể mới dần dần khỏi phục.
Hai người bước chậm trong cốc, Lưu Thi Vận nhìn đám hoa mai đang nỡ, lên tiếng nói:
- Lúc muội tới đây, chợt nhớ rằng muội có một người vô cùng quan trọng rất thích nhìn trăm hoa đua nỡ, cho nên muội bất chúng nỡ hết ra.
Dư Tắc Thành nói:
- Đó chính là ta. rốt cục chúng ta cũng đã vượt qua được kiếp nạn này.
Lưu Thi Vận lại hỏi:
- Nếu như lần cuối cùng vẫn không thức tinh được muội, vậy huynh sẽ làm sao?
Dư Tắc Thành đáp:
- Vậy tiếp tục làm nữa. chết thì chết, không hề hối tiếc. Ta biết rằng mình nhất định làm được, ta biết đôi ta nhất định sẽ mãi mãi bên nhau.
Lưu Thi Vận mỉm cười không nói, hai người nhìn nhau cười, đôi tay lặng lẽ tìm nhau nắm chật, vĩnh viễn không rời.
Hai người tàn bộ trong rừng, dao động chiến đấu xa xa không ngừng truyền lại.
Trong lòng Dư Tắc Thành vẫn thấp thỏm lo âu không biết diễn biến trận chiến bên kia thế nào rồi, không biết có người nào đánh bại được Vương Thư Nguyên hay không...
Nhưng hiện tại xem ra Tâm Kiếm Thiền Tông này cũng không vô địch như lời đồn, tối thiêu cũng có cơ hội tiêu diệt được chúng.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành đang lo lắng, Lưu Thi Vận bèn nói:
- Tâm Kiếm Thiền Tông đáng sợ vô cùng, có hết thảy đặc tính của năm đại kiếm phái, giống như Hiên Viên kiếm phái, càng đánh càng hăng, chém giết cường địch, hấp thu bàn nguyên của địch. Giống như Liệt Thiên kiếm phái, càng đánh càng mạnh, tự mình là một. khai phá vô hạn. Giống như Hỗn Nguyên kiếm phái càng đánh càng thuần thục, thiên địa nguyên khí. diệu dụng một lòng. Giống như Vạn Kiếm Ma tông hấp thu sức mạnh của thiên địa, thiên nhân nhất thể. Giống như Ma Kiếm Yêu tông, lấy thân là kiếm, vĩnh hằng bất diệt.
- Tâm Kiếm Thiền Tông càng khổ chiến giết người, càng lãnh ngộ lực Thần Uy nhiều hơn. cuối cùng có thể dung hợp lực Thần Uy, sinh ra lực Thần Uy mới.
- Đi thôi, chúng ta tới đó xem sao.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. định kéo nàng cùng phi hành. Lưu Thi Vận lắc đầu nói:
- Muội không muốn gặp mặt bọn họ, muội vào thế giới Bàn cổ của huynh.
Dư Tắc Thành kéo một cái, đưa Lưu Thi Vận vào thế giới Bàn cổ của mình, sau đó ngự kiếm bay lên, trở lại chiến trường.
Nơi đó chiến đấu vạn phần kịch liệt, trên bầu trời có hai đạo Liệt Thiên kiếm khí đang bay lượn, kiếm khí này quả thật có thể chém toạc trời đất.
Đây là hai vị Nguyên Anh Chân Quân Khai Sơn. Phá Hài của Liệt Thiên kiếm phái. Dư Tắc Thành đã gặp qua hai lão nhiều lần, thấy kiếm khí hùng mạnh như vậy, so ra còn mạnh hơn ba phần so với kiếm ý của mình, trong lòng vô cùng bội phục.
Ngoại trừ kiếm khí này, còn có một đạo kiếm quang vây công Vương Thư Nguyên, chính là Nguyên Anh Chân Quân của Ma Kiếm Yêu tông. Y thi triển Hóa Thân Thành Kiếm, trở thành một thanh yêu kiếm ẩn thân trong không gian thứ nguyên, thinh thoảng hiện ra giữa không trung xuất ra một kiếm.
Năm đại kiếm phái thành lập trận thế kỳ dị bao vây Vương Thư Nguyên. Dư Tắc Thành nhìn thấy Nam Thiên Chân Quân bèn bay qua đó.
Nam Thiên Chân Quân thấy toàn thân Dư Tắc Thành đầy máu tươi, không khỏi cau mày.
Dư Tắc Thành nói:
- May mà không tới nỗi nhục mệnh, đệ tử đã thức tĩnh được Thi Vận.
Nam Thiên Chân Quân cười vui vè:
- Hay lắm, hai người mất một. Cường giả chí cao của Tâm Kiếm Thiền Tông đã biến mất, lần này chúng ta có tám phần thắng.
Dư Tắc Thành nhìn bốn người đang đại chiến, hỏi:
- Sư phụ, tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Nam Thiên Chân Quân đáp:
- Mười bốn Nguyên Anh Chân Quân tử trận, Ma Kiếm Yêu tông tổn thất một vị Chân Nhất Thần Quân.
Dư Tắc Thành cau mày hỏi:
- Chúng ta...
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Vương Thư Nguyên hạ thủ lưu tình, cho tới bây giờ, Hiên Viên kiếm phái chúng ta chưa có ai tử trận. Tung Hóa, Đấu Lượng, Thần Hi, Hương Xuyên chỉ bị thương mà không chết, đã được đưa về môn phái dưỡng thương.
- Hiện tại y đã sử dụng sáu loại lực Thần Uy, toàn là do người khác công kích, hắn chỉ phản kích. Có vẻ như trong lòng y không hoàn toàn thừa nhận Tâm Kiếm Thiền Tông.
Trong lúc hai người nói chuyện, hai vị Nguyên Anh Chân Quân Khai Sơn. Phá Hài gầm to một tiếng, nháy mắt hóa thành một kiếm, song kiếm hợp bích.
Kiếm này từ trên trời giáng xuống hóa thành một biển ánh sáng mênh mông, sau đó bùng nổ ầm ầm.
Vương Thư Nguyên chỉ khẽ động, thình lình biến mất. Nguyên Anh Chân Quân của Ma Kiếm Yêu tông đang ẩn thân trong không gian thứ nguyên bất ngờ bị truyền tống thế chỗ Vương Thư Nguyên vừa biến mất. Kiếm kia bổ xuống, cho dù Nguyên Anh Chân Quân của Ma Kiếm Yêu tông hùng mạnh tới mức nào cũng không chống nổi Liệt Thiên kiếm khí song kiếm hợp bích, thân thể tan nát.
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Đây là lực Thần Uy thứ bảy của y, Thứ Nguyên Hư Độ, Lăng Không Nhiếp Bộ. Nếu y muốn chạy, vậy không ai có thể ngăn được.
- Chết thêm một người nữa. nguyên lực Bích Huyết trên mặt đất càng mạnh thêm một
phần.
Trong lúc Nam Thiên Chân Quân nói câu này, hai vị Nguyên Anh Chân Quân Khai Sơn. Phá Hài thấy mình ngộ sát đồng đạo, trong lòng run lên, phát ra một kiếm mạnh tới cực hạn. chăng kém gì lực lượng Kim Cương Giải khi trước.
Kiếm quang này vô cùng bạo liệt, thậm chí vượt không truy sát Vương Thư Nguyên, đột phá giới hạn Thời Không, chém một cái về phía không gian thứ nguyên.
Vương Thư Nguyên thình lình xuất hiện, giơ tay chộp ra một cái, bất lấy đạo kiếm quang này, sau đó hất ngược trở lại thật mạnh.
Kiếm quang bắn ngược trở về như vậy, Khai Sơn. Phá Hài hoàn toàn không thể ngăn cản một kiếm dốc hết toàn lực của bàn thân mình
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Đây là lực Thần Uy thứ tám, Tâm Như Kính. Bất Động Như Sơn. tám loại lực Thần Uy, thật là đáng sợ!
Kiếm quang bắn ngược tới gần, thình lình Khai Sơn Chân Quân chợt động, thoát khỏi song kiếm hợp bích. Lão đẩy Phá Hài Chân Quân ra xa, một mình nghênh đón đạo kiếm quang bắn ngược trở về. Ầm... một tiếng nổ rung trời vang lên, thân thể Khai Sơn Chân Quân hoàn toàn tan tác, táng mạng đương trường.
Phá Hài Chân Quân roi từ trên không xuống, chỉ bị thương nhẹ.
Lão nhìn thi thể tan nát của Khai Sơn Chân Quân, lớn tiếng nói:
- Đại ca, trước kia huynh đệ chúng ta đã có lời thể đồng sinh cộng tử. Huynh đi rồi, đệ cũng không thể tham sống sợ chết mà ở lại.
- Vương Thư Nguyên, Tâm Kiếm Thiền Tông, ta tới đây!
- Liệt Thiên kiếm phái, Liệt Thiên Tràm Tiên!
Dứt lời, lão nhảy vọt lên, trong thân thể lão phát ra lôi âm nổ vang, tức thì huyệt đạo toàn thân lão phát ra tiếng nổ không ngừng, nhanh chóng xuất ra một kiếm.
Đây là Liệt Thiên Kiếm, chém bản thể trước, sau chém cường địch, một kiếm đổi mạng.
Một tiếng nổ vang, Phá Hài Chân Quân tử trận, Vương Thư Nguyên cũng bị một kiếm này đánh cho tan thành sương máu. Nhưng sương máu kia chuyển hóa sinh Hỗn Độn, y lại sống lại. Bất quá trên trán y máu chày đầm đìa, một kiếm vừa rồi đã làm cho y bị thương.
Nam Thiên Chân Quân quan sát hết thảy, sau đó đưa mất nhìn Âu Dã Tử, Chưởng tông Vạn Kiếm Ma Tông cạnh đó. Âu Dã Tử kiểm tra lại, sau đó gật gật đầu, ra hiệu đã có thể.
Nam Thiên Chân Quân khẽ nói:
- Ân oán vạn năm sẽ kết thúc tại đây, mười bảy Nguyên Anh Chân Quân, một Phản Hư Chân Nhất tử trận, lấy máu Nguyên Anh Chân Quân làm chất dẫn. rốt cục đã đủ nguyên lực ngũ kiếm, có thể động rồi...
Thình lình Nam Thiên Chân Quân phát ra một hiệu lệnh, đột nhiên trong đám người năm đại kiếm phái bao vây xung quanh, bạo phát dao động kỳ dị. Dao động này hóa thành thanh âm mênh mông, giống như tiếng lưu ly vỡ nát, sắc nhọn chói tai tới cực điếm.
Giữa thanh âm này, Dư Tắc Thành lập tức phát hiện ra trong số đệ tử năm đại kiếm phái, có mấy chục người nghe được thanh âm này lại không thể nào cử động. Trong số những người này có Thành Lam. Bạch Tố... toàn là những đệ tử có tư chất tốt nhất trong năm đại kiếm phái.
Vương Thư Nguyên giữa vòng chiến cũng là như vậy, nháy mắt thân thể cứng nhắc dại ra.
Dư Tắc Thành lập tức bừng tinh ngộ, tất cả đệ tử có tư chất tốt nhất của năm đại kiếm phái đã bị ngầm hạ cấm chế, cho nên thanh âm này vừa vang lên, tất cả lập tức đứng yên bất động.
Vương Thư Nguyên khỏi phục lại rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc, năm người đồng thời xuất hiện xung quanh y, hình thành thế trận ngôi sao năm cánh bao vây y, cách xa trăm trượng.
Năm người này không ngừng di chuyển, dường như đang nhảy múa. Bọn họ bày ra một thế trận kỳ dị, trên thân thể bọn họ xuất hiện lực Thần Uy.
Dư Tắc Thành nhận ra hai trong năm người đó. Chính là chưởng môn Thạch Cơ của Hiên Viên kiếm phái và Lịch Trần Ma Tôn của Vạn Kiếm Ma Tông. Ba người còn lại nhìn qua là có thể biết được, chính là cao nhân của Hỗn Nguyên kiếm phái, Ma Kiếm Yêu tông, Liệt Thiên kiếm phái.
Dư Tắc Thành vô cùng quen thuộc khí tức của bọn họ, đây là lực Thần Uy, nói cách khác năm cao thủ đồng thời ra tay, có được lực Thần Uy vô thượng, lần này Vương Thư Nguyên chắc chắn phải chết không sai.
Quan sát năm loại lực Thần Uy này, Dư Tắc Thành kinh nghiệm phong phú lập tức đoán ra, thật ra trong số năm người này, lực Thần Uy của Lịch Trần Ma Tôn Vạn Kiếm Ma Tông và Chân Nhất Thần Quân của Liệt Thiên kiếm phái hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết Vương Thư Nguyên. Nhưng không hiểu vì sao bọn họ cũng không nóng lòng xuất thủ, mà lại bày ra trận thế như vậy.
Hơn nữa năm người này vừa xuất hiện, vô số đệ tử năm đại kiếm phái xung quanh Vương Thư Nguyên bắt đầu thi pháp, tạo ra một cấm chế lập thể rất lớn vây khốn y vào trong.
Nam Thiên Chân Quân mừng rỡ kêu lên:
- Thành rồi! cấm chế trăm năm khiến cho y phải dừng lại trong khoảnh khắc, rốt cục bày xong Thần Uy Ngũ Hành trận, năm loại lực Thần Uy có thể luyện hóa được Tâm Ma Tàn Ảnh.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt hỏi:
- Không phải chúng ta sẽ giết chết Vương Thư Nguyên hay sao?
Nam Thiên Chân Quân đáp:
- Y bất quá chỉ là con rối, giết y không có nghĩa gì. Tương lai còn có Lý Thư Nguyên,
Trương Thư Nguyên... tương lai chúng ta vẫn là địch với Tâm Kiếm Thiền Tông.
- Những Nguyên Anh Chân Quân tử trận vừa rồi, bọn họ đã biết mình phải chết, cho nên trước khi tử chiến đã uống Bích Huyết đan. Sau khi bọn họ tử trận, máu tươi trong cơ thể bắn ra bốn phía, che kín thiên địa nguyên khí.
- Sau khi đệ tử các con gia nhập môn phái, cứ cách ba năm một lần, những đệ tử có tư chất tốt nhất sẽ bị Tâm Ma Tàn Ánh chọn làm đệ tử, hạ cấm chế vào người, cho nên vừa rồi bọn Thành Lam mới ngừng lại như vậy.
- Hiện tại năm Thần Uy Sĩ bày ra Thần Uy Ngũ Hành trận, liều mình luyện hóa, lát sau bọn họ sẽ bức Tâm Ma Tàn Ánh trên người Vương Thư Nguyên ra ngoài. Sau đó chúng ta từ từ luyện hóa Tâm Ma Tàn Anh. từ đây về sau, năm đại kiếm phái chúng ta sẽ không còn gặp phải kiếp nạn Tâm Kiếm Thiền Tông nữa.
Dư Tắc Thành sửng sốt:
- Liều mình luyện hóa ư, vậy chưởng môn Thạch Cơ...
Nam Thiên Chân Quân gật đầu:
- Người ta khó tránh khỏi cái chết, vì muốn tiêu diệt Tâm Kiếm Thiền Tông, chúng ta phải có hy sinh.
Vương Thư Nguyên bị Thần Uy Ngũ Hành trận của năm người uy áp, lập tức không thể nào cử động. Cho dù là lực Thần Uy thứ bảy Thứ Nguyên Hư Độ, Lăng Không Nhiếp Bộ của y cũng không thể sử dụng.
Lúc này Nam Thiên Chân Quân cho rằng đại thế đã thành, thình lình ứng Long sư tổ từ đầu tới giờ vẫn không nhúc nhích, đột ngột cất tiếng hét lớn:
- Nghịch đồ, không ngờ ngươi dám phản bội sư môn, ngươi còn dám nhìn mặt ta sao, chết di cho ta!
Tức thì Nam Thiên Chân Quân thét lớn:
- Hỏng rồi...
ứng Long sư tổ xông tới bên ngoài Thần Uy Ngũ Hành trận, gầm lên giận dữ, nháy mắt hoán đổi vị trí của lão và Vương Thư Nguyên.
Vương Thư Nguyên được lão đổi ra ngoài trận, lập tức cử động bình thường, không còn bị uy áp, biến rộng trời cao mặc tình y bỏ chạy.
ứng Long sư tổ vừa đổi vào trong trận, lập tức bị lực lượng của Thần Uy Ngũ Hành trận đè ép, toàn thân lão vang lên những tiếng khớp xương kêu lách cách.
Lão nhìn Vương Thư Nguyên ngoài trận, dốc hết toàn lực rống to:
- Trốn, trốn mau đi Thư Nguyên! Con là đồ đệ của ta, đồ đệ duy nhất của ta, ta không thể nào lấy mất nhìn con chết đi như vậy...
- Cho dù con trở thành đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông, cho dù ta phải phản bội Hiên Viên kiếm phái, thân bại danh liệt, ta cũng phải cứu con. Sư phụ sẽ không để bất cứ kẻ nào làm thương tổn tới con, trốn mau đi, hãy cố sắng sống sót...
Trong khoảnh khắc này, ứng Long sư tổ phản bội Hiên Viên kiếm phái, kế hoạch an bày ba ngàn năm qua hoàn toàn hủy hoại vào phút cuối. Tất cả mọi người sững sờ ngơ ngác, toàn trường im bặt như tờ.
Vương Thư Nguyên có được thần thông Thứ Nguyên Hư Độ, Lăng Không Nhiếp Bộ, có thể nháy mắt trốn vào không gian thứ nguyên, bỏ trốn mất tăm, không còn cơ hội bất lấy y. Mà dù có thể bất được y, đánh chết y, cũng không có khả năng bức Tâm Ma Tàn Ảnh ra ngoài được nữa.
Nam Thiên Chân Quân há miệng phun ra một búng máu tươi:
- Ta... ta đã quên tính tới tình nghĩa thầy trò, xong rồi, thất bại vào giờ chót...
Ông lại há miệng phun ra một búng máu nữa. Bao nhiêu năm khổ công chuẩn bị, tính toán mưu kế, không ngờ lần này đã tính sai. Nam Thiên Chân Quân cho rằng đây là trách nhiệm của mình, cho nên khí huyết công tâm, lần này phun ra một búng máu nữa, ướt đẫm toàn thân Dư Tắc Thành.
Lúc này Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng khó chịu, thấy sư phụ mình như vậy, lòng đau như cất.
Hắn đùng đùng nổi giận, quay lại nhìn Vương Thư Nguyên còn đang đứng ngẩn ra bên ngoài Thần Uy Ngũ Hành trận.
Lập tức ánh mất mọi người đổ dồn vào Vương Thư Nguyên, mọi người cho rằng y sẽ lập tức chạy trốn.
Nhưng ra ngoài dự liệu của mọi người, Vương Thư Nguyên nhìn trân trối sư phụ của
mình trong Thần Uy Ngũ Hành trận, dường như đang mài suy nghĩ chuyện gì, ngập ngừng do dự, chưa chịu bỏ trốn.
Trong tâm thần y, lão gia gia Tâm Ma Tàn Ảnh cao giọng quát:
- Trốn đi, trốn cho mau, ngươi còn chờ gì nữa?
Vương Thư Nguyên thầm đáp trong lòng:
- Thế nhưng còn sư phụ...
Lão gia gia lại kêu:
- Lúc này không lo được nhiều như vậy, ngươi hãy khẩn trương trốn cho mau, nếu không trốn, vậy chúng ta hoàn toàn xong đời, tâm huyết của sư phụ ngươi hoàn toàn uống phí.
- Thần Uy Ngũ Hành trận này chính là pháp trận của Tiên Giới, cả lực Thần Uy của bọn chúng cũng là nhờ tiên dược trên Tiên Giới kích thích sinh ra, bằng không năm đại kiếm phái làm sao có nhiều Thần Uy Sĩ như vậy được. Tên khốn này không nhịn được nữa, muốn hạ thủ với chúng ta, chạy cho mau!
Vương Thư Nguyên thấp giọng nói: Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
- Ta... ta muốn cứu sư phụ, ta không muốn trốn. Đúng rồi, ngươi còn bí pháp gì chưa dạy cho ta hay không?
Tâm Ma Tàn Ảnh nói
- Ta đã dạy hết, không còn giữ lại chút gì, những gì ngươi có thể học đều đã học.
- Thật sự không có giữ lại gì sao?
- Ngươi cho rằng ta giống như bọn tu sĩ các ngươi hay sao, hở chút là giấu giấu diếm diếm, ta đã dạy hết.
Vương Thư Nguyên lại nói:
- Đây chính là lúc sinh tử tồn vong, ngươi thật sự đã dạy hết cho ta, thật sự không giấu gì cả ư?
Lão gia gia nói:
- Thật, là thật đó, ta đã chạy hết, không hề giữ lại chút nào.
Vương Thư Nguyên gật gật đầu, chợt giọng y trở nên lạnh lùng như băng giá:
- Vậy thì tốt. ngươi đã trở thành vô dụng đối với ta, có thể chết được rồi.
Dứt lời, Vương Thư Nguyên làm ra một chuyện ra ngoài dự liệu của mọi người, y chậm rãi đi từng bước một vào trong Thần Uy Ngũ Hành trận.
Dù năm loại lực Thần Uy uy áp, nhưng y không hề do dự.
Trong lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ, lão gia gia thét lớn:
- Ngươi điên rồi sao? Ngươi làm như vậy là tự tìm đường chết!
Vương Thư Nguyên nói:
- Không, người chết là ngươi, theo quan sát của lực Thần Uy thứ năm Quan Thiên Nhãn của ta, Thần Uy Ngũ Hành trận này chỉ là bức ngươi phải ra khỏi cơ thể ta. Chỉ cần ta phối hợp với bọn họ, ta sẽ không bị tổn hại gì.
Lão gia gia kinh ngạc sững sờ:
- Vì sao... vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, ta đối xử với ngươi không tệ kia mà?
Vương Thư Nguyên đáp:
- Ngươi đã không còn gì dạy cho ta, ta giữ lão gia gia ngươi lại trong thân thể để làm gì, chăng lẽ vì ngươi mà ta phải liều mạng từ chiến với năm đại kiếm phái?
- Vì sao ta phải vì một kẻ không có quan hệ gì, liều mạng cùng năm đại kiếm phái?
Lão gia gia nói:
- Nhưng... nhưng nếu ngươi nghe theo lời ta, vậy ngươi có thể phi thăng...
Vương Thư Nguyên cười khẩy:
- Chỉ cho ta chút ích lợi như vậy mà đã muốn ta mắc mưu hay sao? Dư Tắc Thành ngốc như vậy còn không mắc mưu. chăng lẽ ta không bằng hắn. ích lợi vào tay rồi, vì sao ta không trở mặt?
- Không có ngươi, ta cũng có thể phi thăng, hơn nữa ta còn chưa hưởng thụ đủ ở nhân gian, cần gì phải phi thăng?
- Vì sao ta lại phải để cho ngươi khống chế bàn thân mình? Cảm tạ ngươi, lão gia gia, sứ mạng của ngươi đã hoàn thành, đi chết đi thôi!
Vương Thư Nguyên tiến vào giữa trận, đẩy nhẹ một cái, sư phụ y lập tức bị đưa ra ngoài trận.