Tiên Ngạo

Chương 933: Muôn đời không quên

Dư Tắc Thành cười, đổi sang đề tài khác:

- Kỳ lạ thật, vì sao ta không thấy đệ tử Hiên Viên kiếm phái tới đây...

Nhất Kiếm Chân Quân trầm giọng nói:

- Lúc đầu ta cũng rất ngạc nhiên về chuyện này, cho nên mới hỏi thăm. Nghe nói khi bắt đầu đại hội liên minh cứu viện, năm đại kiếm phái cũng có tham gia, bất quá khi đại hội được một nửa. thình lình nghe nói có tin đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện, cho nên năm đại kiếm phái cùng nhau rời khỏi đại hội, đại chiến với đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông.

- Hơn nữa nghe nói trận chiến này vô cùng kịch liệt, dường như đã có Phản Hư Chân Nhất của năm đại kiếm phái hy sinh.

Dư Tắc Thành nghe thấy tin này vô cùng kinh ngạc, biết như vậy rồi, hắn không thể nào ở lại đây được nữa. phải lập tức trở về Hiên Viên kiếm phái.

Đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông đã xuất hiện, nhất định phải trở về...

Dư Tắc Thành quyết định như vậy, bèn cáo biệt hai người Hỏa Thần, lập tức trở về thế giới Thương Khung.

Hắn báo cho Bát Bộ Thiên Long, trận chiến này kết thúc, Dư Tắc Thành đạt được vô số điểm công trạng, lập tức trở thành đệ thất đẳng Thương Hài Hầu, có được quyền hạn ngang với Bát Bộ Thiên Long, cùng nhau quàn lý pháo đài Thiên Lại này.

Dư Tắc Thành liên lạc với Thánh Cát Quang Long, nháy mắt một đạo hào quang lóe lên,

Dư Tắc Thành được truyền tống vào trong pháo đài Thiên Lại đang trong giai đoạn xây dựng.

Đại sành trung tâm rất lớn đang được tu sửa lại, cả pháo đài Thiên Lại hiện tại đâu đâu cũng là công trường vô cùng nhộn nhịp.

Dư Tắc Thành nhìn quá trình xây dựng này cảm thấy hài lòng, bởi vì nơi này đã trở thành địa bàn của hắn. cả pháo đài Thiên Lại này đều là của hắn.

Thánh Cát Quang Long chợt xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, thi lễ:

- Thành chủ. chào mừng ngài trở lại.

Trận chiến chấm dứt. Dư Tắc Thành thăng làm đệ thất đẳng Thương Hài Hầu, lập tức Bát Bộ Thiên Long, Phá Quân Thất Sát, tất cả Pháp Linh còn lại nơi đây đều gọi hắn là Thành chủ.

Thật ra Dư Tắc Thành cảm nhận được sau tiếng gọi Thành chủ này có chút âm mưu. Trong bao nhiêu năm qua, tuy rằng pháo đài Thiên Lại nằm dưới quyền khống chế của Bát Bộ Thiên Long, nhưng địa vị Thành chủ vẫn còn bỏ ngỏ. Bát Bộ Thiên Long không phải là Nhân tộc, không thể ngồi lên chiếc ghế Thành chủ này, đây là quy củ của Tiên Tần đế quốc, cho dù Bát Bộ Thiên Long đã khống chế pháo đài Thiên Lại hai vạn năm qua, cũng không thể được.

Hiện tại Dư Tắc Thành trở thành Thành chủ. bọn chúng có thể lấy danh nghĩa của Dư Tắc Thành đê làm những chuyện mà từ trước tới nay chúng không làm được.

Dư Tắc Thành cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Bất kể thế nào, Băng Lan Yêu Long trước kia mình nhìn thấy vô cùng e ngại, hiện tại phải cung kính gọi mình là Thành chủ, chuyện này khiến cho người ta cảm thấy khoái chí vô cùng.

Sau khi trở thành Thành chủ. Dư Tắc Thành bắt đầu xem quyền lợi của mình. Quả nhiên giống như tính toán, thật ra quyền lợi của Thành chủ cũng không lớn như mình tưởng tượng.

Đầu tiên, Dư Tắc Thành không thể thay đổi hình dạng của pháo đài Thiên Lại, không thể tự tiện khống chế pháo đài Thiên Lại trở về thế giới Thương Khung, hoặc tấn công thế giới tinh vực khác. Không tới mức vạn bất đắc dĩ. không được tự tiện hóa thân Thiên Lại Cự Nhân.

Đây là hạn chế theo quy củ, không chỉ có Dư Tắc Thành, dù là Thiên Lại Tam Công trước kia cũng là như vậy.

Tiếp theo, Dư Tắc Thành không thể điều động chiến sĩ Tiên Tần đóng ở pháo đài Thiên Lại rời khỏi, đi theo hắn chinh chiến bốn phía. Quyền hạn của hắn chỉ có thể phòng ngự ở tinh vực Thiên Lại này, đây là tiền tuyến để Nhân tộc khống chế Vực Ngoại.

Cuối cùng, tài nguyên của Thành chủ cũng không phải để cho Dư Tắc Thành thoải mái hưởng dụng. Đây không phải là cố ý nhằm vào hắn. Bát Bộ Thiên Long cũng là như vậy. Bỏ công sức ra nhiều sẽ nhận được đền đáp xứng đáng, không có chuyện không làm mà hưởng.

Những điều kiện này Dư Tắc Thành đều có thể chấp nhận, không sợ ít. chỉ sợ không đều, Bát Bộ Thiên Long đã như vậy, mình cũng phải như vậy mới công bằng.

Bất quá ích lợi cũng có không ít. Tỷ như tài nguyên mà trước kia hắn từng khai thác trong các thế giới thiên vực, hiện tại có thể lấy thoải mái. Có thể đổi Tiên Thiên Linh Bảo, có thể đật ra phương hướng nghiên cứu cho các sở nghiên cứu Tiên Binh. Ma Thân... để phục vụ cho mình.

Dư Tắc Thành còn có thể học tập thoải mái chín mươi chín bí pháp Tiên Tần, thậm chí còn có thể truyền thụ cho người khác. Hắn có thể sử dụng hàng trăm thất luyện chế bồi dưỡng, hàng trăm sở nghiên cứu luyện đan. chế phù, luyện kiếm, luyện kiếm...

Có thể nói ích lợi nhiều hơn trước, Dư Tắc Thành có được mọi quyền hạn mà Bát Bộ Thiên Long có được, hơn nữa ở một mức độ nào đó, hắn còn có được quyền hạn cao hơn.

Đương nhiên hết thảy cần phải có điểm công trạng đổi lấy. Bất quá hiện tại điểm công trạng đã không giống như trước, cần phải dùng thứ gì đó đối lấy. Hiện tại mỗi năm Dư Tắc Thành có một khoản lương phúc lợi là một vạn điểm công trạng, đây là lương mà Dư Tắc Thành không ở trong pháo đài Thiên Lại. Nếu hắn ở lại công tác sẽ có thêm tiền thường, cuối năm có thường thêm, ích lợi nhiều hơn.

Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành không thể ở lại đây, Tâm Kiếm Thiền Tông đã xuất hiện, hắn phải trở về thế giới Thương Khung ngay tức khắc.

Dư Tắc Thành nói:

- Ta phải trở về thế giới Thương Khung, sẽ không hỗ trợ được chuyện xây dựng pháo đài Thiên Lại.

Thánh Cát Quang Long nói:

- Được rồi, chuyện xây dựng pháo đài Thiên Lại khoảng ba năm nữa sẽ hoàn tất. Còn những tu sĩ khác, chúng ta cần thời gian hai năm để cung cấp thiết bị, động phủ cho bọn họ, đồng thời đưa bọn họ vào hệ thống tước vị Tiên Tần của chúng ta.

- Như vậy động phủ của bọn họ sẽ là nền móng cho tân Tiên Tần đế quốc. Sau khi xây dựng ở thế giới Thương Khung, cần đầu tư xây dựng thêm liên tục, chúng ta có quyền khống


chế cuối cùng với những động phủ này, có thể dùng cho mình.

- Theo như chúng ta tính toán, có lẽ hai ngàn năm sau, thông qua bọn họ, chúng ta có thể xây dựng lại hệ thống Tiên Tần ở thế giới Thương Khung, lúc đó có thể xây dựng lại mạng lưới Tiên Tần.

- Chúng ta có thể dần dần thành lập tân Tiên Tần đế quốc, tuy ràng đế đô Côn Lôn đã biến mất. nhưng chỉ cần lực Sáng Thế của ngài còn đó, hết thảy cũng không quá khó khăn.

Nghe như vậy, Dư Tắc Thành cảm thấy lạnh toát trong lòng, những tu sĩ kia mới mất chờ mong động phủ Tiên Tần, nhưng không ai ngờ rằng quyền khống chế cuối cùng lại nằm trong tay Bát Bộ Thiên Long.

Trong tay Bát Bộ Thiên Long thật ra cũng coi như trong tay mình. Thôi bỏ đi, chuyện này không liên can tới mình, dù sao thì đạo hữu chết chứ bần đạo đâu có chết...

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Mất đi thì cũng đã mất đi, đến lúc đó chúng ta sẽ thành lập tân Tiên Tần đế quốc, cũng không nhất định phải lấy tên Tiên Tần, có thể lấy một cái tên khác như Tiên Đường, Tiên Hán gì đó, các ngươi thấy thế nào?

- Ha ha. chúng ta nghĩ hơi xa, có lẽ ngàn vạn năm nữa cũng chưa chắc đã thực hiện được giấc mộng này.

Thiên Lại Trí Long vừa mới sinh ra lên tiếng nói:

- Không, hết thảy cũng không phải là mộng tường. Sỡ dĩ hai ngàn năm sau chúng ta mới xây dựng mạng lưới Tiên Tần, là vì trong quãng thời gian này chúng ta phải tìm kiếm tài liệu

luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm. Đến lúc đó, Thành chủ ngài có thể luyện chế một thanh Hiên Viên Thần Kiếm chân thật.

Vừa nghe như vậy, cả Dư Tắc Thành lẫn Bát Bộ Thiên Long đều cảm thấy thần thái vô cùng hung phấn, cũng giống như khoảnh khắc mà Dư Tắc Thành cầm Hiên Viên Thần Kiếm trong tay khi trước.

Một kiếm mà thôi, thiên hạ đại biến, trong lòng vừa nghĩ. lập tức thành sự thật.

Thật ra Hiên Viên Thần Kiếm mà Dư Tắc Thành dùng đánh bại Chung Cực Thần Uy Sĩ là dùng thế giới Bàn cổ tế luyện, chỉ là phương pháp luyện kiếm đơn giản nhất để sử dụng tạm thời, cho nên cuối cùng tan biến.

Sau khi Dư Tắc Thành hóa thân Thiên Lại Cự Nhân. Bát Bộ Thiên Long khác với những Pháp Linh Tiên Tần khác, chúng có thể cảm nhận được hết thảy những chuyện xảy ra bên ngoài, cho nên biết rõ thần uy của Hiên Viên Thần Kiếm.

Sau khi Dư Tắc Thành giải thể Thiên Lại Cự Nhân, bèn giao hết bí pháp luyện kiếm, danh sách tài liệu cần có để luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm cho Bát Bộ Thiên Long, bảo chúng thu thập.

Tài liệu luyện kiếm này phải chịu đựng được ba ngàn Đại Đạo, lúc ấy mới có thể luyện chế ra Hiên Viên Thần Kiếm vĩnh viễn trường tồn.

Dần dần những ý tường về tương lai xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành cùng Bát Bộ Thiên Long. Đó chính là luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm, lợi dụng pháo đài Thiên Lại chậm rãi phát triển, xây dựng một tân Tiên Tần đế quốc.

Bất quá đây là chuyện lâu dài, có lẽ ngàn vạn năm sau cũng chưa thực hiện được. Bây giờ

phải lo chuyện trước mất, là chuyện Dư Tắc Thành trở về thế giới Thương Khung.

Thiên Lại Trí Long nói:

- Thành chủ, ngài muốn trở về thế giới Thương Khung, chúng ta có thể làm một chiến đạo Tiên Tần tạm thời cho ngài. Bất quá chuyện này ngài phải chờ đợi hai ngày, nhưng chỉ trong vòng ba ngày là có thể thông qua chiến đạo này về tới thế giới Thương Khung. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Đồng thời trong những năm tới, chúng ta sẽ xây dựng thông đạo truyền tống từ thế giới Thương Khung tới đây. Tuy rằng cần mất vài lần truyền tống, nhưng có thể rút ngắn thời gian tới đây chỉ còn mười ngày.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Được, ta trao quyền cho các ngươi bắt đầu kiến thiết.

Lập tức Bát Bộ Thiên Long biến mất, bắt đầu quá trình kiến thiết.

Mất thời gian hai ngày, Dư Tắc Thành chỉ có thể chờ đợi. Trong thời gian này, hắn thu hồi đám thủ hạ của mình trợ chiến pháo đài Thiên Lại vừa rồi trở về, như Côn Bằng, Vạn Tái Hàn Huyền, Cửu Đầu Long, ghi chép lại những bí pháp Tiên Tần mà mình có thể tu luyện, nghiên cứu sở nghiên cứu Tiên Binh lần nữa.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, chiến đạo Tiên Tần tạm thời đã giải xong, Dư Tắc Thành chuẩn bị rời khỏi.

Thật ra cái gọi là chiến đạo Tiên Tần tạm thời chính là một hệ thống gia tốc phi hành siêu tốc. Dư Tắc Thành vào trong một loại phi xa đặc thù, sau đó tích lũy năng lượng, tiến hành gia tốc phi xa, nháy mắt tiến vào không gian thứ nguyên, nhờ vào tuyến đường an toàn định sẵn. nhày vọt trong hư không với tốc độ cao gấp mấy lần bình thường.

Thật ra đây cũng không phải là phi xa. mà là một dụng cụ giống như một chiếc bình bằng sất hình nón. thể tích rất nhỏ. Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào, chỉ có thể ngồi hoặc nằm trong đó mà không thể đi lại được.

Bất quá hiện tại Dư Tắc Thành cũng không để ý tới chuyện này, chỉ cần có thể trở về thế giới Thương Khung là được.

Sau khi tiến vào phi xa, Dư Tắc Thành đóng cửa lại, lập tức năng lượng ngưng kết, bắt đầu xác định tuyến đường an toàn. Xác định rất nhanh, một ánh chớp lóe lên, phi xa đã mất hút không thấy nữa.

Trong khoảnh khắc phi xa khởi hành. Dư Tắc Thành có cảm giác giật mình, nhưng hắn làm quen rất nhanh. Tuy rằng không gian trong này nhỏ hẹp, nhưng chỉ ba ngày, Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể chịu được.

Bên ngoài cửa sổ phi xa cũng không thấy cành sắc ngoài tinh không, mà chỉ có hào quang lóe lên liên tục giống như quá trình điện ly. Đây là vì phi xa này phi hành bên trong không gian thứ nguyên, sử dụng chiến đạo Tiên Tần tạm thời, cho nên như vậy là hết sức bình thường.

Thời gian ba ngày đối với Dư Tắc Thành chẳng là bao, hắn nhấm mắt lại dưỡng thần.


Nói thật ra hiện tại Dư Tắc Thành có cảm giác trống rỗng, bất kể là ba ngàn Đại Đạo mà hắn có thể thoải mái khống chế lúc hóa thân Thiên Lại Cự Nhân, hay cảm giác hưng phấn khi cầm Hiên Viên Thần Kiếm trong tay, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.

Tuy rằng thân thể mình vẫn là thân thể trước kia, nhưng có cảm giác như đã mất đi sinh mạng. Dường như thân thể của mình đã mất đi rất nhiều thứ, ba ngàn Đại Đạo dường như lay động ngay trước mặt mình, nhưng mình không thể với tới, không thể khống chế.

Đây là cảm giác vô cùng khó chịu, cảm giác có được lực lượng hùng mạnh rồi lại mất đi như vậy, khiến Dư Tắc Thành đau khổ vô cùng.

Bất quá hắn biết rằng trạng thái này chỉ là tạm thời, chỉ cần mình cố sắng kiên trì, sẽ có ngày mình đạt được lực Thần Uy, cũng sẽ có ngày có được Hiên Viên Thần Kiếm.

Trở vào thế giới Bàn cổ, quan sát thế giới của mình, đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới thi thể của tộc nhân Thiên Nhãn tộc mà mình bảo tồn. Trong cuộc chiến vừa rồi, hắn bảo tồn được bảy cỗ thi thể tộc nhân Thiên Nhãn tộc, bọn chúng đều có được thế giới Nhất Phương Nhất. Tuy rằng hồn phách của chúng đã tiêu tan, nhưng thân thể chúng vẫn còn sống, thế giới Nhất Phương Nhất vẫn còn tồn tại.

Phải chăng mình nên tiến hành tiến hóa một lần nữa, nuốt lấy thế giới Nhất Phương Nhất của chúng? Dư Tắc Thành trầm ngâm suy nghĩ.

Trong quá trình phi hành vô cùng tịch mịch này, chỉ có mỗi mình Dư Tắc Thành trong phi xa, Lưu Thi Vận bèn rời khỏi thế giới Bàn cổ, xuất hiện bên cạnh Dư Tắc Thành, bầu bạn với hắn.

Dư Tắc Thành trầm ngâm suy nghĩ. không chú ý tới Lưu Thi Vận bên cạnh mình đang nhìn mình ngây ngất, vẻ mặt nàng rực sáng hào quang.

Ánh mất Lưu Thi Vận trong suốt như nước hồ thu. nhìn Dư Tắc Thành say đắm đầy vẻ thâm tình. Đôi tròng mất của nàng sáng rực, hai hàm răng ngọc khẽ cắn môi, vẻ mặt bình thản mơ màng, thần thái như thoát khỏi phàm trần, thần kỳ khôn tả.

Nét đẹp của nàng giống như hoa quỳnh nỡ rộ, giống như lửa ngọn đang cháy bừng bừng, huy hoàng rực rỡ, trong sáng vô cùng, mỗi cử chỉ nhăn mặt cau mày đều cực kỳ hoàn mỹ.

Thế nhưng phù dung sớm nở tối tàn, sau khi phát ra vẻ đẹp của mình sẽ trở nên tàn héo, ngọn lửa cháy hết cũng đến lúc phải tắt. Vẻ đẹp hiện tại của Lưu Thi Vận hoàn toàn không hợp tình hợp lý chút nào.

Dư Tắc Thành không có lòng dạ nào để ý tới Lưu Thi Vận, hắn còn đang mài miết nghĩ về lực Thần Uy mà mình chưa đạt được, cùng lực Sáng Thế mà mình đã có. Mình phải làm sao mới đạt được lực Thần Uy đây? Chẳng lẽ thật sự phải chờ tới trăm năm sau, Thiên kiếp lôi trong cơ thể mình biển mất, mình trở thành Phản Hư Chân Nhất mới được? Nếu mình trở thành Phản Hư Chân Nhất, vậy mình sẽ chọn pháp tắc Thiên Đạo nào để làm Đại Đạo cho mình?

Nhìn Dư Tắc Thành đang khổ tâm suy nghĩ. nam nhân đang suy nghĩ là anh tuấn nhất, Lưu Thi Vận tươi cười, ngẩn ngơ ngắm hắn. sau đó giơ tay sờ sờ vào mặt hắn.

Lúc này Dư Tắc Thành mới chú ý tới vẻ mặt của Lưu Thi Vận, bèn hỏi:

- Muội làm sao vậy, chờ đợi mấy ngày nay cảm thấy nhàm chán phải không?

Lưu Thi Vận lắc đầu nói:

- Muội thích chờ đợi một mình, cũng thích lặng lẽ nhìn huynh như vậy.

- Ca ca, nếu muội mất đi, huynh phải tự lo cho mình...

- Huynh hãy đi tìm Tô Uyển Ngôn muội muội, nàng ấy đã được Hiên Viên Hoàng đế ban cho thân thể, sẽ giúp ích cho huynh rất nhiều.

- Còn có Tĩnh Sơ tỷ tỷ, nàng thà rằng chính mình tiêu tan cũng nhất định phải giúp cho huynh. Các nàng ấy đối với huynh tốt lấm, sẽ ân cần chăm sóc cho huynh, được như vậy là muội đã yên tâm.

Dư Tắc Thành nói:

- Muội nói những lời ngốc nghếch gì vậy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, ta sẽ không cho muội rời khỏi ta.

- Ta chỉ cần muội, muội hãy yên tâm.

Lưu Thi Vận ngã người nằm xuống bên cạnh Dư Tắc Thành, dịu dàng như một con mèo nhỏ:

- Nếu như chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao suốt cả đời này thì hay biết bao nhiêu...

- Còn nhớ năm xưa ở huyện thành Sơn Trúc, đám ác ôn lưu manh dòm ngó muội chằm chằm, ca ca vì bảo vệ cho muội nên thường xuyên bị bọn chúng ức hiếp. Lúc ấy muội hay nghĩ rằng, nhất định phải tìm một nam nhân có thể bảo vệ được cho mình.

- Sau có lời đồn trong thành có một thiếu niên Chấp Sự vừa mới tới, biết tiên thuật, có thể đốt cháy người thành than. Lần nào về nhà. ca ca cũng kể chuyện về huynh hết sức thần kỳ, khi đó muội biết nam nhân mà mình mơ tường chính là huynh.

- Lúc ở trước Yên Chỉ lâu. huynh xuất ra một kiếm chém chết Ma Lang kiếm khách ám sát huynh. Ma Lang kiếm khách năm xưa muội đã từng thấy y giết người, nhìn thấy y là muội vô cùng sợ hãi, nhưng y lại bị huynh chém một kiếm chết tươi hết sức dễ dàng, trong lòng muội đã có huynh từ lúc ấy.

- Sau huynh si mê tu luyện, si mê tới mức điên cuồng. Khi đó muội đổ chậu nước lên đầu huynh, muội nghĩ rằng huynh sẽ giết muội, đâu ngờ huynh nói với muội rằng sẽ không còn ai dám bất nạt muội, không ai dám làm cho muội khóc, muôn đời muội vẫn không quên.

- Sau đó huynh muốn ra đi tu tiên, như vậy muội sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa, cho nên hết sức đau lòng. Nhưng lúc huynh đi, cơ duyên chợt tới, lúc ấy muội có thể theo cạnh bên huynh. Thật ra đối với muội, tu tiên là vì muốn được ở cạnh huynh.

- Lúc chúng ta gặp lại ở Tây Lĩnh, huynh nói với muội rằng sẽ không phụ muội, câu nói ấy muội nhớ mãi muôn đời, muội cũng quyết không phụ huynh.

- Sau chúng ta gặp lại ở Vô Lượng tông, huynh vì muội mà bày mưu tính kế đủ đường. Khi đó huynh chỉ mới Trúc Cơ nhưng đã đùa giỡn đám Nguyên Anh Chân Quân phải xoay vần. hết thảy đều vì muội. Lúc ấy muội đã quyết định, vì huynh, dù muội có chết cũng đáng.

- Muội thật sự rất muốn cả đời này được mãi mãi chung sống cùng huynh...

Giọng Lưu Thi Vận dần dần nhỏ lại, dường như nàng đã roi vào giấc ngủ say, nép sát vào người Dư Tắc Thành, mỉm cười nhắm mất.

Dư Tắc Thành nhìn ra ngoài cửa sổ phi xa, miệng lẩm bẩm:

- Thi Vận. chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, trước kia ta đã nói ta sẽ không phụ muội...

Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra khí tức Lưu Thi Vận dần dần tiêu tan, không, phải nói là hoàn toàn hóa hư vô, hắn giật nảy mình.

Hắn ngồi bật dậy, kiểm tra xem thử. Tuy rằng Lưu Thi Vận như đang say ngũ, thân thể bình thường, nhưng dường như nàng đã chìm vào một trạng thái kỳ dị. Tuy rằng dung mạo nàng vẫn xinh tươi như vậy, nhưng lúc này như là hồi quang phản chiếu, tuy rằng mỹ lệ rực rỡ, nhưng Dư Tắc Thành có cảm giác như sắp tiêu tan.

Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, vận chuyển pháp lực rót vào thân thể Lưu Thi Vận, thăm dò thử xem có chuyện gì.

Nhưng pháp lực Dư Tắc Thành rót vào chỉ là vô ích. bao nhiêu pháp lực rót vào đều tiết ra ngoài, không thăm dò được.

Có chuyện gì vậy... Dư Tắc Thành lập tức vận chuyển tiên thuật cứa chữa cho Lưu Thi Vận. Hắn chụm tay thành hình mỏ hạc, đánh vào ba đại huyệt trên đầu Lưu Thi Vận là Bách Hội, Ngạch Đầu, Nhân Gian, vẫn không thấy nàng có phản ứng gì.

Đây là mặt pháp bất truyền của Hiên Viên kiếm phái, Thần Tiên Tam Điểm Đầu. Nếu thi triển mặt pháp này mà đối phương không có phản ứng gì, vậy hẳn phải chết không sai được.

Thần sắc Dư Tắc Thành lập tức đại biến. Giờ phút này hắn không còn là Nguyên Anh Chân Quân trời sập không đối sắc như trước nữa, một cảm giác tuyệt vọng không nhịn được dâng lên từ tận đáy lòng.

Không sợ, không sợ, trời không tuyệt đường người, không nên kinh hoàng, phải bình tĩnh. Nhất định sẽ không có chuyện gì, ta nhất định có thể làm được...

Dư Tắc Thành tự an ủi mình, chuyện đã tới nước này, hắn lại càng trở nên bình tĩnh hơn.

Hắn vội vàng thi triển vô số tiên thuật cố gắng cứu tỉnh Lưu Thi Vận, nhưng hết thảy đều vô ích. không có hiệu quả gì.