Tiên Ngạo

Chương 869: Vô Danh Thần Quân

Tới nơi đây, Dư Tắc Thành phát phi phù, chỉ trong thoáng chốc, Băng Tâm Chân Quân bay ra nghênh đón, phía sau nàng còn có một lão nhân. Liếc mất nhìn qua chỉ thấy lão nhân này mày rậm mất to, thân thê khôi ngô cường tráng, giống như Kim Cương hộ pháp trong chùa miếu.

Ánh mất lão nhân này đen trắng phân minh, mũi ung khoằm xuống, môi thật dày, râu quai nón xồm xoàm đầy mật. Da dè bên ngoài như một pho tượng đồng đen. hai mất lại hai màu đen trắng phân minh, trông qua vô cùng nổi bật.

Từ xa nhìn thoáng qua, Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng. Tuy rằng bộ dạng bên ngoài người này như vậy, nhưng lại là Phàn Hư Chân Nhất. Bời vì thân thê lão giống như pho tượng Kim Cương bằng đồng vô cùng uy vũ, có khí tức của Phật gia, nhưng không lộ ra ngoài chút nào, đây là đặc điếm của Phàn Hư Chân Nhất.

Băng Tâm Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành, lên tiếng giới thiệu:

- Tắc Thành sư đệ, đây là sư thúc của ta...

Nàng còn chưa kịp nói tên, lão nhân đã ngất lời:

- Không cần nói tên cũ của ta, đó đã là quá khứ. Hiện tại bất quá ta chỉ là một người thợ đắp tượng nặn tượng trong chùa miếu, hãy gọi ta là Ma Lễ Thanh. Nói về điêu khắc Kim Cương hộ pháp, đó là sỡ trường của Ma Lễ Thanh ta.

Dư Tắc Thành ôm quyền nói:

- Bái kiến Ma Lễ Thanh sư thúc.

Lão này là Chân Nhất Thần Quân của Vạn Hóa Ma Tông, nhưng không biết vì sao trên người lại toát ra khí tức Phật gia, hơn nữa bề ngoài giống Kim Cương hộ pháp trong chùa miếu, còn xung là thợ điêu khắc Kim Cương hộ pháp? Đây không phải là thích hay không, cũng giống như lão há cào bán há cào, Lưu Nhất Phàm bán hàng rong, mỗi Chân Nhất Thần Quân lựa chọn hoàn cảnh để Phàn Phác Quy Chân đều có liên quan tới những tao ngộ trong đời họ, cùng pháp tấc Thiên Đạo mà bọn họ có được.

Nếu Dư Tắc Thành trở thành Phàn Hư Chân Nhất, có lẽ trước kia hắn sẽ chọn thư sinh, hiện tại là người trồng hoa. Xem ra lão này đã dung hợp Vạn Hóa Ma công cùng tâm pháp của Phật gia, kết hợp sỡ trường của hai nhà.

Ma Lễ Thanh mim cười nói:

- Diệt Độ Chân Quân đây sao, không thể ngờ rằng lão khốn Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã kia, rốt cục lại chết về tay ngươi.

Theo như giọng điệu, hẳn năm xưa lão này có chút ân oán với Tư Đồ Nhã.

Dư Tắc Thành lấc lắc đầu:

- Nguyên Anh của Tư Đồ Nhã sử dụng pháp bảo do Tiên Nhân lưu lại đào tầu, thoát khôi lực Thiên Đạo, vẫn chưa bị ta đánh chết.

Ma Lễ Thanh nghe vậy cau mày:

- Pháp bảo Tiên Nhân ư, vậy ngươi phiền phức rồi. Vô Lượng tông nắm giữ Chung Cực

Vô Lượng quyết, nghe đồn cảnh giới tối cao chính là Chung Cực Vô Lượng, Ma Ha Vô Lượng, Thần Uy Vô Lượng. Nếu như đoạt xá Nguyên Anh Chân Quân trùng sinh, pháp lực tự nhiên sẽ thăng tiến thêm một bậc. Nếu Tư Đồ Nhã đoạt được thân thê của người khác, e rằng y sẽ nắm được Ma Ha Vô Lượng.

Dư Tắc Thành lấc đầu:

- Sẽ không có chuyện này.

Ma Lễ Thanh nghe vậy vô cùng sửng sốt. Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Lúc ta đại chiến với y, y cũng đã lãnh ngộ Ma Ha Vô Lượng, e rằng lần sau gặp y, sẽ là Thần Uy Vô Lượng.

Ma Lễ Thanh nhìn Dư Tắc Thành cười nói:

- Quà nhiên tiểu hữu rất khá. chẳng trách nào Băng Tâm lại chọn ngươi.


- Băng Tâm, con hãy cho hắn biết quy củ.

Băng Tâm Chân Quân gật gật đầu:

- Tắc Thành sư đệ, trong những lần tham gia thăm dò Thiên Lại cổ thành, có khoảng một phần ba tu sĩ chết vì nội chiến tranh giảnh bảo bối, cho nên tuyệt đối không thể để cho nội chiến xảy ra.

- Tiểu đội của chúng ta là do mọi người tâm đầu ý hợp kết thành, thà rằng nhận người tu vi không cao, chứ không đê hạng người lòng dạ khôn lường gia nhập. Cho nên chúng ta đã

thăm dò Thiên Lại cổ thành vài lần. hoàn toàn bình yên vô sự.

- Cho nên trước tiên ta muốn giải thích rõ ràng cho đệ, nếu đệ đồng ý, vậy có thể tham gia. Đây là phương thức phân chia vật phẩm của chúng ta, đệ hãy xem qua trước.

Dứt lời, Băng Tâm Chân Quân đưa ra một trúc giản, Dư Tắc Thành dùng thần thức đào qua xem. Nếu phát hiện bảo vật ở Thiên Lại cổ thành, tiểu đội này sẽ phân chia theo công sức bỏ ra, có phương thức phân chia cẩn thận nghiêm túc, không đề cho bất cứ ai phí công vô ích. cũng không để bảo vật mà mình liều mạng mới đoạt được lại chia đều cho tất cả.

Dư Tắc Thành xem xong bèn gật gật đầu:

- Ta đồng ý.

Băng Tâm Chân Quân lại nói:

- Tốt lấm. tiểu đội này ngoài ta và sư thúc ra, còn có bốn người cố định, trong đó có hai Chân Nhất Thần Quân và hai Nguyên Anh Chân Quân. Hai Nguyên Anh Chân Quân kia cũng giống như hai ta, có được thực lực có thể đối chiến cùng Phàn Hư Chân Nhất. Hơn nữa trong Thiên Lại cổ thành này có những địa phương chỉ có Nguyên Anh Chân Quân như chúng ta mới có thể thăm dò.

- Lần này có thề bọn họ sẽ mang theo bằng hữu của mình, nhưng cần phải được ta cùng sư thúc đồng ý mới được phép gia nhập tiêu đội. Đệ cũng phải được hai trong bốn người bọn họ thông qua mới có thể gia nhập. Nếu bọn họ đều phàn đối, vậy xin sư đệ thứ lỗi.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Chuyện này ta hiểu.

Băng Tâm Chân Quân nói tiếp:

- Ngoài ra sau khi mọi người đồng ý lập đội, cần phải phát lời thề tâm ma. Lời thề này là do Chân Nhất Thần Quân dùng pháp tấc Thiên Đạo ngưng kết, chỉ cần vi phạm lời thề, vậy sẽ chết không có chỗ chôn.

- Thật ra lời thề này là để bảo vệ chúng ta trong Thiên Lại cổ thành. Phải nghiêm khắc tuân theo quy củ, không được tàn sát nội chiến, như vậy mọi người mới có thể yên tâm đưa lung cho đồng đội.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Đúng, phải như vậy mới yên tâm.

Băng Tâm Chân Quân nói:

- Được rồi, vậy chúng ta xuất phát.

Dứt lời bay lên, Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng bay theo, ba người xuất phát, Băng Tâm Chân Quân dẫn đường, bay ra xa.

Bay được ba vạn dậm, phía trước xuất hiện một thành thị rất lớn, chính là Lâu Lan cổ thành. Nơi đây có sáu mươi vạn cư dân. là trung tâm giao thông có thể đi tới vài châu, hết sức phồn hoa tấp nập.

Băng Tâm Chân Quân hạ kiếm quang đáp xuống mật đất, chậm rãi bước vào cổ thành.


Trong cổ thành này ngựa xe như nước, người đông như trầy hội.

Vì là nơi giao hội của mấy châu, cho nên kiến trúc nơi này muôn hình vạn trạng, khách qua đường cũng là như vậy, có người dắt lạc đà, có người kéo xe, đù các hình thức.

Băng Tâm Chân Quân dẫn đường, ba người chậm rãi đi giữa biển người đông đúc. Không lâu sau tới một trà lâu, nhưng nàng không tiến vào, mà đi sang bên hông trà lâu.

Bên đó là một cái chợ tự phát nho nhô, có chừng năm. sáu mươi tráng hán tụ tập tại đây. Vừa nhìn thấy có người tiến vào, bọn họ nhao nhao xông tới, kêu lên liên tục:

- Lão gia, hãy dùng ta, gia cụ mà ta chế tạo là tuyệt hảo...

- Dùng ta đi, ta từng là thợ mộc ở Ninh Vương phủ, ta là thợ mộc giỏi nhất...

- Dùng ta đi, ngoại trừ làm mộc, ta còn có thể sửa nổi, xây nhà. may vá, cất tóc... tất cả ngành nghề ta đều biết...

Thì ra những người này là thợ mộc, bất quá bọn họ không phải thợ lành nghề, toàn là những người biết mỗi nghề một chút, ai thuê gì làm nấy.

Băng Tâm Chân Quân chỉ vào tên kêu to nhất:

- Ngươi tới đây, đào nhà xí. ngươi có làm không?

Vừa nghe như vậy, tất cả những thợ khác lập tức lui về phía sau.

Người nọ mật nhăn mày nhó, sau đó mới nói:

- Không thành vấn đề, bất quá một ngày phải trà cho ta tám mươi đồng, hơn nữa các vị phải lo cơm trưa cho ta.

Băng Tâm Chân Quân nói:

- Được rồi, ta chọn ngươi.

Người nọ bèn quay đầu nói với đám thợ còn lại:

- Lão Vương ta phải đi rồi, vài ngày sau sẽ về choi tiếp với các ngươi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dứt lời, y tô ra vô cùng cẩn thận, theo sau Băng Tâm Chân Quân.

Băng Tâm Chân Quân đi xa, mỗi bước trăm trượng, người này cũng theo sát sau nàng, không bị bó lại chút nào. Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra người này là Chân Nhất Thần Quân, không thể ngờ rằng từ đầu tới giờ, mình không nhìn ra tu vi của y.

Dư Tắc Thành bèn ôm quyền nói:

- Bái kiến tiền bối.

Người nọ quay sang nhìn Dư Tắc Thành:

- Quà nhiên là hào huynh đệ, hay lấm, lão Trương ta xin chào huynh đệ.

Dư Tắc Thành cau mày nhớ lại, không hiểu vì sao ngay từ đầu mình không phát hiện ra y là Chân Nhất Thần Quân... Không phải là vì cảm giác khí tức, mà vì y hết sức bình phàm, chẳng khác nào bá tánh thông thường, giống tới cực điểm. Cảm giác như vậy chỉ có thể thấy được trên người lão há cào, ngoài ra không phát hiện được trên người những Chân Nhất Thần Quân khác, cho dù là lão điên hay lão bất tử cũng vậy.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ. bốn người tới trước một nhà trọ, vị Chân Nhất Thần Quân tự xung lão Trương kêu to:

- Con sâu ngũ đâu rồi, lão Mã ta tới tìm ngươi, thức dậy cho mau...

Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, vì sao lúc thì lão Mã, lúc lại lão Trương...

Băng Tâm Chân Quân bên cạnh nói:

- Y chính là như vậy, tính danh không rõ, công pháp không rõ, lấy Bách gia tính làm tên, cũng có thê gọi là Vô Danh Thần Quân. Sư đệ cứ gọi là Vô Danh, cũng có thê gọi là gì cũng được. Chỉ cần tâm niệm đệ nghĩ tới y, chắc chắn y sẽ cảm ứng được, bất kể là thiện ý hay ác ý, không có tâm niệm nào có thể tránh được thần niệm của y.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. cùng tiến vào nhà trọ.

Nơi đây là một trong những nhà trọ lớn nhất của Lâu Lan cổ thành, trong này có hàng chục gian đình viện, có thế chứa hàng ngàn khách nhân.

Bốn người vừa tiến vào, lập tức phát hiện không gian biến hóa, tất cả đã bị ng di tới một không gian thứ nguyên.

Nơi đây nhìn qua không có gì khác với bên ngoài, nhưng Dư Tắc Thành lại cảm nhận được hết thảy sự vật nơi này là giả dối, dường như hết thày đang trong cơn mộng.