Năm cự trùng chạy nhảy vô cùng mau chóng, rất nhanh đã tiến vào dãy quần sơn kia. Trong lúc bọn Dư Tắc Thành còn đang chạy, trụ linh lực kia lại xuất hiện lần thứ hai, Dư Tắc Thành la thét, bảo bọn họ nhanh chóng tăng tốc.
Cốt Luân Vọng Nguyệt nói:
- Huynh đệ chúng ta cũng biết Vọng Khí Thuật của thần giáo, nhưng không nhìn thấy bất cứ cái gì. Vọng Khí Thuật của Dư lão đệ ngươi thật sự là thần kỳ, nhất định, là mật pháp bất truyền của Thủy Vân tông. Chẳng trách sáu phái người ta có thể thống trị chặt chẽ lãnh thổ miền Tây côn châu, thật sự là hùng mạnh!
Dư Tắc Thành cười ha hả, vốn hắn đem Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật đổ cho mật pháp bí truyền của Thủy Vân tông, tránh gặp phiền toái. Nhưng cũng phải nói Huyết Cương quyết này quả thật thần kỳ, chỉ một Vọng Khí Thuật nho nhỏ đã có thể thấy chỗ kỳ diệu của nó. Đáng tiếc hơn ba mươi loại bí pháp phía sau bí tịch bị thiêu hủy toàn bộ, nếu không hiện tại mình tuyệt đối không phải chỉ có bấy nhiêu thôi...
Năm con độc trùng thật lớn bay nhanh tới, tuy rằng dãy quần sơn này cây cối rậm rạp, nhưng vẫn thưa thớt hơn một chút so với rừng rậm nguyên thủy trước kia. Sau thời gian chừng một nén nhang, được Du Tắc Thành dẫn dắt, bọn họ đi vào một sơn cốc, quả nhiên trụ linh lực kia lại xuất hiện một lần nữa. Lúc này bọn họ đã tới gần vị trí của linh vật, dù là bọn Cốt Luân Vọng Nguyệt cũng có thể nhìn thấy.
Bảo vật ở phía trước, mọi người nôn nóng chạy nhanh, nhảy vào sơn cốc. cốt Luân Vọng Thiên huynh đệ chuẩn bị đại chiến, nơi có linh vật tất có kẻ bảo vệ, không biết là sơn tinh dã quái gì đang canh giữ nơi đây.
Không ngờ bọn họ vọt tới sơn cốc, chỗ đã thấy linh vật hoàn toàn ra ngoài bọn họ dự kiến, cũng không phải linh vật dược tháo gì cả, mà là một người chết.
Đó là một lão nhân, lão đã chết đi, vật phóng xuất ra linh lực chính là một viên ngọc bên dưới thi thể lão. Theo như động tác của lão có lẽ muốn đập vỡ viên ngọc, nhưng không thực hiện được, cuối cùng kiệt lực mà chết. Viên ngọc bị lão đập liên tục mấy lần, cho nên khi nãy mới phóng xuất ra trụ linh lực.
Nhìn thấy lão nhân này, cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Đây là Thổ gia bảo Thổ Thương Vân, rốt cục lão vẫn không thoát được Tử Lĩnh Tam Hùng đuổi giết, thật sự là đáng tiếc. Đây là những mảnh vỡ của túi càn khôn của lão, đây là
mành vỡ pháp khí của lão. Trước khi lão chết đã hủy đi tất cả, cuối cùng đến lúc muốn hủy bảo vật này, chân nguyên không đủ, bị bảo vật phản chấn dẫn phát nội thương, cho nên táng mạng.
Cốt Luân Vọng Nguyệt cầm lấy viên ngọc kia, tiến hành quan sát, một hồi lâu mới nói:
- Đây... đây là Âm Dương Ngọc, có khả năng làm cho người ta cải tử hồi sinh! Âm Dương Ngọc tối thiểu trị giá một vạn linh thạch, đây nhất định là cống phâm sư môn của Thổ Thương Vân là Tử Ngọc môn, vốn lão định mang đi cống hiến, để giành cho con cháu mình một vị trí tốt, thật không ngờ nó lại hại người nhà của lão.
Lúc Cốt Luân Vọng Nguyệt nói đến giá trị của Âm Dương Ngọc là một vạn linh thạch, lập tức thần sắc Dư Tắc Thành biến đổi. Tiền tài làm động lòng người, nếu là vài trăm hay một ngàn, có lẽ huynh đệ cốt Luân sẽ chia cho mình một ít nhưng cả vạn linh thạch là một số của cải rất lớn, e rằng huynh đệ cốt Luân sẽ luyến tiếc không muốn chia cho mình. Đáng sợ hơn nữa chính là có khả năng huynh đệ bọn họ thấy mùi tiền nổi máu tham, sợ rằng mình tiết lộ tin tức đưa tới cường địch, rất có thể sẽ giết người diệt khẩu.
Hai người cốt Luân Vọng Thiên và cốt Luân Vọng Nguyệt hai người trao đổi với nhau bằng mắt, giống như đang thương lượng với nhau. Trong lúc đó, cảm xúc trên mặt cốt Luân Vọng Nguyệt thay đổi liên tục, dường như lão đang cân nhắc. Còn trên mặt cốt Luân Vọng Thiên lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm Dư Tắc Thành, trong mơ hồ dường như còn có độc trùng từ ống quần lão chậm rãi bò xuống đất, lão đang đợi quyết định của đệ đệ mình.
Dư Tắc Thành lặng lẽ thả Chư Kiền Hồn Si Thú ra, lấy phi kiếm ra chuẩn bị chiến đấu. Tuy rằng người không có ý hại hổ nhưng hổ lại có lòng muốn đả thương người.
Đúng vào lúc Cốt Luân Vọng Nguvệt chuẩn bị đưa ra quyết định, chợt nghe bên cạnh sơn cốc có tiếng người vang lên:
- Ngươi đánh giá sai rồi, viên Âm Dương Ngọc này trị giá hai vạn linh thạch.
Từ hướng đó có ba người đang đi tới, trong đó có một người ăn mặc như là hòa thượng, ngồi trên đài sen lơ lửng trên không. Một người khác là đạo sĩ giả dạng, người thứ ba rõ ràng là nữ nhân, bộ mặt lạnh lùng, nhưng tuyệt đối là một mỹ nữ.
Nhìn thấy bọn họ, cốt Luân Vọng Nguyệt lập tức biến sắc, nói:
- Tử Lĩnh Tam Hùng?!
Ba người này xuất hiện ở bên kia sơn cốc, bọn họ chậm rãi tiến về phía trước, sải bước
không lớn nhưng tốc độ rất nhanh, dường như là dùng pháp thuật vượt qua ngàn dặm chỉ trong nháy mắt.
Trong đó người ở giữa là một hòa thượng, hẳn là lão Đại Bích Nhãn Kim Cương của Tử Lĩnh Tam Hùng. Dáng người lão khôi ngô, thân hình cao bảy thước, lưng hùm eo vượn, điểm ly kỳ nhất là hai mắt của lão có màu xanh biếc, không phải là màu đen như người bình thường. Lão ngồi trên một món pháp khí, phiêu phiêu bay tới. Pháp khí này chính là một đài sen lục phẩm, trên có một đóa hoa sen dùng làm bảo tọa màu bạch kim dài chừng ba thước, lơ lửng trên không trung cách mặt đất ba thước.
Bên cạnh lão là một đạo nhân trung niên, tay cầm phất trần, lưng đeo bảo kiếm, tuy bề ngoài trông tiên phong đạo cốt nhưng sắc diện âm trầm, người này chính là Lục Thủ Chân Quân.
Người còn lại là một mỹ nữ lạnh như băng, dáng người thướt tha, xinh đẹp tuyệt luân, cầm trong tay một lá cờ đen, sắc đẹp của nàng dưới lá cờ này lập tức trở nên kinh khủng như ác quỷ, bên người nàng thỉnh thoảng dường như có quỷ ảnh thỉnh thoảng lui tới, mà bóng dáng của nàng cho dù phơi ra dưới ánh nắng chói chang cũng không thể thấy. Người này chính là lão Tam Phệ Hồn Chân Quân.
Nhìn thấy ba người bọn họ, lập tức sắc mặt huynh đệ cốt Luân tỏ ra khẩn trương. Lão Nhị Cốt Luân Vọng Nguyệt nhìn thấy Bích Nhãn Kim Cương, đột nhiên vui vẻ, thấp giọng truyền âm nói:
- Có cơ hội rồi, Bích Nhãn Kim Cương có tu vi cao nhất có vẻ như bị thương, hẳn là Thổ Thương Vân phản kích. Nếu không với tính cách của y tuyệt đối sẽ không ngồi trên pháp khí đài sen, tu vi của hai người còn lại tương đồng với hai ta, không phải không có cơ hội.
Dư Tắc Thành bất chợt phát hiện, dưới chân huynh đệ cốt Luân bắt đầu xuất hiện dao động. Dưới ống quần bọn họ có vô số trùng kiến bò ra, lặng lẽ chui xuống đất.
Cốt Luân Vọng Thiên quát lớn:
- Đối diện có lẽ là Tử Lĩnh Tam Hùng, cốt thị huynh đệ chúng ta xin có lễ. Năm xưa chúng ta từng gặp mặt một lần ở thần giáo...
Lục Thủ Chân Quân đối diện thẳng thừng cắt ngang lời lão:
- Đừng giả là làm quen, tình thế hiện tại trong lòng ngươi ta thừa hiểu, đừng lôi kéo quan hệ bừa bãi nữa. Lão cho rằng chúng ta có thể bỏ qua việc này sao?
Cốt Luân Vọng Nguyệt đáp lại:
- Âm Dương Ngọc này chúng ta có thể nhường lại cho ngươi, huynh đệ chúng ta có thể thể tuyệt đối không tiết lộ việc này ra ngoài. Dù sao mọi người cũng từng quen biết một phen, không nên ép người liều mạng, chó cùng cũng phải cắn càn. Gặp mặt chừa lại một đường, ngày sau gặp lại cũng dễ ăn nói...
Lục Thủ Chân Quân lắc đầu nói:
- Nếu như huynh đệ chúng ta có thể làm chủ việc này, như vậy cũng không có gì là không được. Nhưng việc này liên quan quá lớn. Thổ Thương Vân bất quá chỉ là kẻ vận chuyển, chúng ta bất quá cũng chỉ là chân chạy việc, sau lưng chuyện này còn liên quan đến rất nhiều người. Vì thế cho nên huynh đệ cũng không có cách nào, chuyện quan hệ đến tài sản tính mạng, không có ngàvy sau. không phải ngươi chết chính là ta chết!
Phệ Hồn Chân Quân bên cạnh nói:
- Bệnh cũ của Nhị ca lại tái phát nữa rồi, lúc này còn nói những lời vô nghĩa với bọn chúng làm gì? Bất quá chỉ là hai tên thích chơi trùng, nhanh chóng đưa bọn chúng lên đường đi thôi, thu lấy vật nọ.
Nói xong, nàng cắm lá cờ đen trong tav xuống đất, bắt đầu thì thầm niệm chú. Trên lá cờ bắt đâu dâng lên khói đen, lập tức sáu bóng người từ trong cờ lao ra, dung nhập vào trong làn khói nhẹ xung quanh. Thật ra lúc ba người bọn chúng hiện thân đã sớm bố trí một cỗ khói nhẹ vây quanh toàn bộ sơn cốc, có thể phòng ngừa huynh đệ cốt Luân chạy trốn, lại có thể tránh cho chiến đấu dao động gây chú ý cho những người tu tiên qua lại.
Cốt Luân Vọng Nguyệt khẽ lẩm bẩm nói:
- Đây là Lục Tặc Hóa Thân Phiên, không chạy được, ca ca, liều mạng đi thôi! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nói xong Cốt Luân Vọng Nguyệt rống to một tiếng:
- Cung thỉnh Tiên Tổ Ma Trùng! Các ngươi đi trước một bước, chỉ cần huynh đệ chúng ta có một người còn sống, tuyệt đối không phụ người nhà các ngươi!
Năm tên Man nhân kia quát lớn:
- Được, kính nhờ gia chủ, huynh đệ chúng ta phải đi rồi. Cung thỉnh Tiên Tổ Ma Trùng nhập thân!
Sau đó trước ngực cốt Luân Vọng Nguyệt bắn ra năm đạo trùng ảnh, những trùng ảnh này bay lên người năm tên Man nhân khống chế cự trùng. Năm tên Man nhân thản nhiên chịu đựng những trùng ảnh quỷ dị này ăn mòn thân thể, lập tức năm người bọn họ và trùng ảnh kết hợp lại với nhau thành một thể. Đột nhiên một tiếng thú kêu vang lên, sau đó đám Man nhân mở mắt, đôi mắt bọn họ nhanh chóng sung huyết biến thành màu đỏ tươi, tròng trắng mắt biến thành màu xanh huỳnh quang. Cùng lúc ánh mắt bọn họ đổi màu thân thể bọn họ cũng xảy ra biến hóa kịch liệt. Đầu tiên là xương cốt cấp tốc sinh trưởng, phát ra những tiếng kêu răng rắc khiến cho người nghe cảm thấy buốt răng.
Phụt! Da thịt chi dưới của bọn họ nứt vỡ, lộ ra cơ nhục bên trong đã hoàn toàn biến thành màu đen. Cơ nhục này hóa thành các loại kinh mạch kỳ dị, sáp nhập vào trong cơ thể cự trùng phía dưới thân hình bọn họ.
Rắc! Cự trùng và Man nhân bắt đầu kết hợp với nhau biến thành một loại độc trùng kỳ dị, thân hình biến thành màu đen, vỏ ngoài trở nên dày hơn, không ánh sáng, trông hết sức cường tráng. Cự trùng trưởng thành thêm một bước, thân hình cũng đứng thẳng lên hóa thành hình dáng kỳ dị nửa người nửa thú. Chân nó trở nên gấp khúc nhiều lần, lưng nó trở thành khom khom, lợi trảo của nó sáng loáng như tuyết, lộ vẻ sắc bén, vỏ ngoài của nó chắc chắn vô cùng, giống như một đám hồng hoang cự thú, toát ra khí tức kinh khủng.
Cốt Luân Vọng Nguvệt cũng không rảnh tay, lão lấy ra một cây nhang lớn châm lửa đốt, sau đó cắm trên mặt đất bắt đầu nhảy múa vòng quanh cây nhang lớn này. Động tác của lão kỳ dị, phong cách giản đơn cổ kính. Mỗi một động tác như vậy trên người lão lại rót xuống mười mấy con độc trùng kỳ dị, đám độc trùng này vừa rơi xuống đất, có con chui xuống dưới, có con bay lên không, có con dung nhập vào trong không khí, có con bám vào năm thân trùng biến dị thật lớn kia.
Trong lúc hai người bọn họ thi pháp, Lục Tặc Hóa Thân Phiên quay xung quanh bọn họ sinh ra khói nhẹ, dần dần tới gần bọn họ. Bên trong khói nhẹ có bóng sáu người chậm rãi hiện hình, sáu người này bao gồm một tăng một đạo, hai đứa trẻ sáu, bảy tuổi, một đôi phu thê trung niên. Gương mặt bọn họ hết sức hiền hòa, nụ cười cũng hiền hòa, đang chậm rãi tới gần bọn Dư Tắc Thành.
Sáu người này chính là Lục Tặc ma đầu trong Lục Tặc Hóa Thân Phiên, lá cờ này chính là một món linh khí, tâm thần Phệ Hồn Chân Quân giao hòa cùng lá cờ. Sáu người này đều là người tu tiên năm xưa tung hoành một thời, kết quả bị cao nhân bắt hồn phách, tế luyện thành ma đầu cư trú bên trong Lục Tặc Hóa Thân Phiên. Bọn chúng công kích kẻ thù bắt lấy hồn phách cắn nuốt, không sợ Ngũ Hành công kích, rất khó đề phòng.
Bí pháp luyện chế lá cờ này thật ra chính là một trong những bí pháp của Càn Ma Linh Tôn giáo, thuộc về phạm trù linh khí, chỉ có cao nhân Kim Đan kỳ mới có thể luyện chế, khôngbiết Phệ Hồn Chân Quân làm sao lại có được linh khí như vậy.
Lục Tặc ma đầu ngày càng tới gần, trên mặt đất thỉnh thoảng vang lên những thanh âm lốp bốp như pháo nổ. Theo những thanh âm này vang lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện trùng thi, đây là độc trùng bên trong nổ tung sinh ra thanh âm kỳ dị. Đây là những độc trùng đã chết đi ẩn giấu dưới mặt đất chính là độc trùng mới vừa rồi huynh đệ cốt Luân bố trí Cốt Luân Vọng Thiên thấy cảnh tượng như vậy lập tức biến sắc, chỗ đáng sợ nhất của Lục Tặc Hóa Thân Phiên này chính là ở đó. Bất kể độc trùng nào cũng có sinh mạng và hồn phách, đối mặt với Lục Tặc ma đầu chuyên môn cướp lấy hồn phách, công kích vô ảnh vô hình, đây là kẻ địch trời sinh của cổ trùng, huynh đệ cốt Luân lập tức bị rơi vào thế kém.
May mắn chính là Lục Tặc ma đầu này tới gần bọn Dư Tắc Thành còn chừng ba trượng bèn dừng lại không tiến nữa, giương nanh múa vuốt bên trong khói nhẹ, nhưng không dám tiếp tục tiến về phía trước.
Cốt Luân Vọng Nguyệt thấy cảnh tượng như vậy cười ha hả, tiếp tục nhảy múa, mà cốt Luân Vọng Thiên thì tiếp tục phóng thích độc trùng, cường hóa năm cự trùng kia.
Xa xa Phệ Hồn Chân Quân phát ra một tiếng a tỏ vẻ ngạc nhiên, nói:
- Không thể ngờ rẳng hai con trùng chết này còn có thứ tốt như Ninh Hồn Hương, hơn nữa hiệu lực cực kỳ hùng mạnh. Không được, bọn Tiêu Bảo không tiến được tới trước người bọn chúng, cần Nhị ca hủy Ninh Hồn Hương của bọn chúng đi mới có thể đưa bọn chúng lên đường.
Hóa ra cây nhang mà cốt Luân Vọng Nguyệt đốt lên lúc nãy là Ninh Hồn Hương, nó có công hiệu ngăn hồn trấn ma, hình thành kết giới xung quanh bọn họ cho nên Lục Tặc ma đầu không thể vọt tới trước mặt bọn họ.
Tất cả mọi người đều cho rằng như vậy nhưng Dư Tắc Thành lại biết cũng không chỉ có vậy mà thôi. Thật ra còn một nguyên nhân khác khiến cho Lục Tặc ma đầu này dừng lại, chính là Chư Kiền Hồn Si Thú.
Tuy rằng Chư Kiền Hồn Si Thú ẩn thân tiềm phục, nhưng nó luôn nhìn chăm chú Lục Tặc ma đầu này, tựa như sài lang nhìn sơn dương, chim diều hâu nhìn gà con. Đây là thức ăn ngon cho nó, thậm chí Dư Tắc Thành còn có thể cảm thấy nó đang chảy nước miếng thèm thuồng. Đám ma đầu từ hồn phách tạo thành này chính là thứ đại bổ đối với Hồn Si thú, ánh mắt nó nhìn chằm chằm đám ma đầu kia, đám ma đầu kia bất giác lui về phía sau, không dám tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng đám ma đẩu này cũng không chạv trốn, chúng cũng đang quan sát chăm chú Chư Kiên Hồn Si Thú. Một. hai ma đâu không phải đối thủ của Chư Kiền Hồn Si Thú. bị thuộc tính tiên thiên khắc chế. nhưng Lục Tặc họp lực vẫn có được thực lực đánh một trận. Chư Kiền Hồn Si Thú đối với chúng nó cũng là thứ đại bổ. hai bên có thể cắn nuốt lẫn nhau, đểu là con mồi của đổi phương, ai nuốt được đối phương cũng sẽ trớ nên hùng mạnh hơn trước.
Lục Thủ Chân Quán nói xong những lời kiêu ngạo này, nhung còn chua hành động, bên này Cốt Luân Vọng Thiên đã động trước, lão chỉ thẳng ba người đối diện, quát lớn:
- Huyết thực ở phía trước, mời Tiên Tổ Ma Trùng thưởng thức!
Lập tức năm cự trùng phóng về phía Tử Lĩnh Tam Hùng, đồng thời cốt Luân Vọng Nguyệt thôi không nhảy múa nữa, há miệng phun ra một cái. Lập tức một đám độc trùng giống như châu chấu từ trong miệng lão bay ra, có khoảng chừng trăm con, mỗi con như vậy to chừng ba tấc, kim quang lấp lánh trên người, theo năm cự trùng kia bay về phía ba người đối phương.
Sau khi phun ra đám độc trùng này cốt Luân Vọng Nguyệt há to miệng thở hồng hộc, ngồi dưới đất bắt đầu khôi phục chân nguyên, thân thể thu nhỏ lại khoảng chừng một nửa, biến thành một người rất gầy.
Trong lúc năm con cự trùng đang bay về phía đối phương, ba người đối diện không thèm để ý, đợi cho hơn trăm con độc trùng kia gần tới lập tức Bích Nhãn Kim Cương là kẻ cầm đầu quát lớn:
- Nhị đệ cẩn thận, đó là Tứ Lao Lục Thương Đồng Hạt cổ, dùng phi kiếm kiếm bạo có thể chém giết đám cổ trùng này, không được dùng viêm giao và hỏa hài, sẽ không làm thương tổn được chúng, mau mau diệt trừ bọn chúng đi!
Nói xong y giơ tay chỉ ra lập tức ở hắn trên người bay ra một chiếc Kim Cương Xử (chày) thật lớn, cao khoảng chừng một trượng, to nửa thước. Kim Cương Xử kêu ầm một tiếng bay lên đánh về phía đám độc trùng đang bay tới.
Kim Cương Xử này mới nhìn thì bay rất chậm, nhưng lại khó có thể tránh né. Con độc trùng cầm đầu kia nhảy qua nhảy lại tránh né một đòn này, nhưng vẫn bị Kim Cương Xử đánh trúng. Lập tức ầm một tiếng vang lên, nửa thân trên của độc trùng kia bị đánh cho vỡ nát. Nhưng độc trùng này cũng chưa chết, nửa người dưới bắt đầu vặn vẹo, hóa thành mấy trăm tiểu trùng, chuẩn bị khôi phục lại thân hình. Hóa ra cự trùng này sau khi trải qua thi pháp đã hoàn toàn biến thành vô số Tiên Tổ Ma Trùng tổ hợp lại mà thành. Thuật này vừa xuất ra, ma trùng có thể tổ họp tùy ý, khó có thể đánh chúng bị thương.
Nhưng Kim Cương Xử vừa đánh trúng nó lại phát ra phật quang chói mắt, đồng thời truyền ra từng trận phạm âm kinh Phật. Phật quang phật âm này khác với Phật pháp thông thường, có chứa một tia sát khí. Đây là bí pháp của La Sát Kim Cương Tông, Tế Bái Diệt Tuyệt Phật. Lập tức mấy trăm tiểu trùng kia dưới phật quang và phật âm giống như tuyết đọng gặp phải ánh mặt trời, kêu xèo một tiếng rồi hoàn toàn tan rã.
Đối diện Bích Nhãn Kim Cương cúi đầu về phía Kim Cương Xử, nói:
- Khẩn Cầu Kim Cương lực sĩ hiện thân, hàng yêu trừ ma.
Trong đôi mắt xanh biếc của lão lập tức phát ra hai đạo hào quang, chiếu vào Kim Cương Xử. Lập tức Kim Cương Xử sau khi phát ra phạm âm phật quang, nháy mắt biến hóa thành một vị Kim Cương rất lớn hai mắt trợn trừng, cao khoảng chừng ba trượng, thân thể khôi ngô giống như được đúc từ sắt thép, vẻ mặt giận dữ, hung tợn dị thường.
Vị Kim Cương này hét lớn một tiếng, múa may nắm tay to chừng một thước, phát động công kích về phía bốn độc trùng còn lại. Độc trùng bị quyền của Kim Cương đánh trúng, lập tức huyết nhục tan tành, không thể ngưng kết được nữa, hóa thành hàng chục hàng trăm độc trùng cỡ nhỏ, sau đó lại tiếp tục tổ hợp lại với nhau. Bốn độc trùng còn lại dường như chịu ảnh hưởng gì đó không hề công kích ba người đối diện, mà là vây quanh Kim Cương lực sĩ bắt đầu đại chiến.
Cốt Luân Vọng Thiên kêu ộc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nói:
- Không xong, ta không thể khống chế Tiên Tổ Ma Trùng, tất cả bọn chúng đã bị Kim Cương này thu hút, không chết không thôi, tất cả ba tầng trùng thuật công kích sau đó không thể xuất ra được. Đệ đệ. phải làm sao bây giờ?.
Cốt Luân Vọng Nguyệt không nói được một lời, sắc mặt tái xanh nhìn trăm con Tứ Lao Lục Thương Đông Hạt Cổ mình vừa thả ra khi nãy.
Sau khi Bích Nhãn Kim Cương mời Kim Cương lực sĩ hiện thân, vỗ đùi ngồi xuông đài
sen quát:
- Đồng tâm liên căn, bảo vệ tiên trần.
Lập tức trên thân thể Tử Lĩnh Tam Hùng phát ra năm vầng sáng Kim Cương, đây chính là La Sát Tuyệt Mệnh Hộ Thể Kim Cương Tráo mà lão học được từ La Sát Kim Cương Tông. Vốn lão đã tu luyện đến tầng thứ tư, có thể kích khởi mười ba đạo Kim Cương Tráo, nhưng mới vừa rồi bị phù bảo của Thổ Thương Vân đả thương, chưa kịp trị liệu thương thế, hiện tại chỉ còn lại có năm đạo Kim Cương Tráo.