Tuyết điêu bị độc chết, năm cự trùng khác đều đáp xuống bên cạnh cự trùng sắp chết kia. Năm tên Man nhân xuống khỏi cự trùng, đau khổ nhìn tên Man nhân bị thương kia.
Tên Man nhân bị thương kia dịu dàng vuốt ve cự trùng chết đi, đột nhiên trong miệng y bắt đầu hộc máu.
Dư Tắc Thành nhìn thấy y hộc máu, vội giơ tay sử dụng pháp thuật Hồi Xuân thuật của Trấn Hồn Cương Mộc kiếm, định cứu chữa tên Man nhân này.
Cốt Luân Tề Văn nói:
- Vô ích thôi, bọn chúng không có Linh Căn, sỡ dĩ có thể nuôi dưỡng những cự trùng này tất cả là nhờ lấy tính mạng cùng tu, trùng nhân nhất thể, trùng chết đi người sẽ chết theo, không có biện pháp gì cứu chữa.
Lúc này cốt Luân Vọng Thiên cầm thi thể con tuyết điêu kia hạ xuống:
- Trùng thần ở trên cao chứng giám, ngươi an tâm lên đường đi thôi. Chúng ta sẽ chiếu cố người nhà của ngươi, tiền bán con tuyết điêu này có ba thành của ngươi trong đó, cũng đủ cho người nhà ngươi sinh sống.
Tên Man nhân kia gật gật đầu, lập tức ngoẹo đầu sang một bên, tắt thở mà chết.
Năm Man nhân kia bắt đầu hát vang một khúc ca không biết tên, phụ tử cốt Luân ba người cũng hát theo. Tuy rằng nghe không hiểu từ ngữ, nhưng ngữ điệu hết sức tang thương.
Sau đó năm cự trùng khác bắt đầu đào hố, đào một cái hố sâu khoảng chừng hai thước, đem tên Man nhân kia đi mai táng, chỉ có như vậy thi thể mới không bị dã thú đào lên. Thi thể cự trùng chết đi kia bị năm cự trùng này cắn nuốt, phân hành lý của nó, các cự trùng chia sẻ mỗi con một ít.
Cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Lần này tuv rằng tộc nhân ta chết, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch. Theo như màu lông này, đây chính là Điêu Tinh hai trăm năm trở lên. Mang da Điêu Tinh này đến Tây Lĩnh bán ít nhất có thể bán được hai viên linh thạch, cũng coi như thu hoạch không nhỏ.
Dư Tắc Thành nói:
- Không có đạo lý nào, vì sao nó đột nhiên tập kích cự trùng như vậy?
Cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Nơi này là rừng rậm nguyên thủy, làm gì có đạo lý, chúng ta chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Dư Tắc Thành nói:
- Chậm đã, để ta xem xem.
Nói xong sử dụng Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật quan sát xung quanh, quả nhiên cách đó không xa ngoài năm ba dặm, có một chỗ chân khí ngưng kết.
Dư Tắc Thành nhìn về hướng đó, nói:
- Nơi đó có điểu kỳ quái, chúng ta qua đó xem thử.
Cốt Luân Vọng Thiên nhìn về phía Dư Tắc Thành chỉ ngẫm nghĩ một chút, dù sao cũng không có việc gì, cứ đi xem thử cũng không sao. Mọi người cỡi cự trùng, đi tới chỗ Dư Tắc Thành vừa chỉ, thả vài con cổ trùng đi vào tra xét. Không lâu sau sắc mặt cốt Luân Vọng Thiên lộ vẻ mừng rỡ, theo sau cổ trùng kia chui vào trong một khe núi, một lúc sau ôm ra hai con tuyết điêu còn nhỏ, nói:
- Hóa ra tuyết điêu kia vừa mới sinh con, cẩn bổ sung dinh dưỡng nuôi nấng con mình. Lại thêm tính tuyết điêu thích vồ vật kịch độc cho nên mới tập kích cự trùng. Hai con tuyết điêu nhỏ này phẩm chất tốt như vậy, chắc chắn là sủng vật mà bọn tiểu thư công tử của các đại phái rất thích, đưa tới Tây Lĩnh ít nhất mỗi con có thể bán được năm mươi viên linh thạch.
- Hơn nữa trong động của tuyết điêu này còn có một gốc Thiên Linh Thụ, ta hái được mười hai Thiên Linh Quả, số quả này ít nhất có thể bán được ba mươi sáu viên linh thạch. Phát tài rồi, lần này thật sự phát tài rồi.
Cốt Luân Vọng Nguyệt nói:
- Hết thảy toàn bộ nhờ vào Dư lão đệ chỉ điểm, linh thạch chia Dư lão đệ một nửa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong huynh đệ hai người bọn họ. Đại ca cốt Luân Vọng Thiên tính cách lỗ mãng. Kẻ chân chính làm chủ, quvết định, chính là đệ đệ cốt Luân Vọng Nguyệt.
Dư Tắc Thành vội vàng ngăn lại, nói:
- Là công lao của cốt Luân đại ca, đệ nào có tài đức gì, không thể chia nhiều như vậy.
Ba người đẩy qua đẩy lại một hồi, cuối cùng quyết định chia cho Dư Tắc Thành một phần ba, lúc này mới chấm dứt. Chuyện này coi như xong xuôi, mọi người tiếp tục ra đi.
Lần này ra đi mọi người vạn phần cẩn thận, đồng thời cũng vô cùng vui vẻ. Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật của Dư Tắc Thành quả nhiên sắc bén, dọc trên đường đi phát hiện ra liên tiếp sáu bảy chỗ ẩn giấu thiên tài địa bảo.
Cũng chỉ có Huvết Nhãn Vọng Khí Thuật của Dư Tắc Thành mới có thể tìm được như vậy, những loại Vọng Khí Thuật khác hoàn toàn không thể nhìn ra chỗ mà những linh vật này ẩn giấu. Nếu không tuy rằng nơi này là rừng rậm nguyên thủy nhưng Đại Hội Thăng Tiên năm năm một lần vô số người tu tiên bay qua trên không đã sớm lấy sạch không còn một thứ gì.
Trong bảy nơi có linh vật này. trong đó có hai nơi do yêu tinh hùng mạnh trông coi, huynh đệ Vọng Nguvệt và Dư Tắc Thành chỉ có thể đứng nhìn, sau đó khẩn trương rời khỏi. Mấy chỗ còn lại thì ba người dùng sức mạnh mà đoạt, cuối cùng lấy được tất cả linh vật vào tay.
Dư Tắc Thành cũng không điều khiển phi kiếm, chỉ sử dụng Hỏa cầu thuật, tiên thuật Triền Nhiễu mà thôi, cũng không để lộ ra hết thực lực của mình. Nhân phẩm của huynh đệ Cốt Luân cũng không tồi, dưới sự âm thầm giám thị của Chư Kiền Hôn Si Thú, bọn họ chưa từng giấu bớt đi số linh vật thu được. Thu hoạch trong mấy ngày qua, khi những linh vật này đến phường thị Tây Lĩnh ít nhất có thể bán được tám trăm linh thạch, mọi người vô cùng cao hứng.
Cứ như vậy tiếp tục chạy ba ngày, mọi người vừa chạy đi vừa tìm kiếm, lại đi được bốn trăm dặm. Dần dần rừng rậm phía trước không còn là rừng rậm nguyên thủy như lúc đầu, mọi người đã đi ra khỏi vùng đất nguyên thủy kinh khủng này, thậm chí có địa phương đã xuất hiện vết chân người, trong núi rừng dần dần xuất hiện đường mòn có thể đi được.
Cốt Luân Vọng Thiên thở phào một cái, nói:
- Được rồi, rốt cục đã ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, chỉ còn cách Tây Lĩnh không tới ngàn dặm, mọi người có thể nghỉ xả hơi một chút. Bất quá đoạn đường về sau, mọi người phải cẩn thận những người tu tiên khác.
Trong lộ trình sau này quả nhiên gặp được người tu tiên vô số, thỉnh thoảng bầu trời trên
đầu có người ngự kiếm ngự khí bay qua, có thể phi hành đường dài đại đa số là người tu tiên từ Trúc Cơ kỳ trở lên.
Trên mặt đất bọn họ gặp được đội ngũ người tu tiên nhiều vô số, một ngày có thể gặp được hơn mười toán. Tuv rằng bọn họ không thể ngự không phi hành, nhưng có toán sử dụng pháp khí đi tới rất nhanh, có toán sử dụng phù lục nháy mắt đã vượt qua trăm dặm, có toán cỡi âm mã địa ngưu, có toán điều khiển chim bằng máy, có toán khống chế các loại thú kỳ dị.
Huynh đệ Cốt Luân gặp người tu tiên, nếu quen biết bèn chào hỏi lẫn nhau, nếu không biết cũng tiến lại lôi kéo tình cảm. Dọc đường đi gặp được người tu tiên đều hòa thuận không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Nhưng tới ngày thứ ba, bọn Dư Tắc Thành gặp một cảnh tượng vô cùng bi thảm, phát hiện một đoàn xe bị phá huỷ, chính là một toán người tu tiên mà lúc trước bọn họ đã gặp qua. Bọn họ điều khiển trâu ngựa làm bằng máy kéo đoàn xe, vượt lên trước bọn Dư Tắc Thành, đi trước bọn Dư Tắc Thành một quãng xa. Hiện tại không ngờ bọn họ đã trở thành một đống thi thể, bị người khác đánh chết cả toán.
Trong đống thi thể có hai thiếu niên có tuổi tác xấp xỉ Dư Tắc Thành, đây nhất định chính là hy vọng của họ. Nhưng cũng chính hy vọng này đã chôn vùi bọn họ, có lẽ tương lai hai thiếu niên này có khả năng Trúc Cơ thành công, luyện hóa Kim Đan, nhưng hiện tại chỉ còn là thi thể. Tiên lộ quả thật vô cùng gập ghềnh hiểm trở, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cốt Luân Vọng Thiên mắt nhìn hiện trường nói:
- Đoàn xe này là của Thổ gia bảo, bộ tộc bọn họ am hiểu thuật ngựa gỗ máv móc, gia chủ của bọn họ là Thổ Thương Vân đã là cao thủ Tiên Thiên sơ cấp. Nơi này không có thi thể của y xem ra nhất định là đã phá được vòng vây, bọn người tu tiên phục kích vội vàng đuổi giết y, chưa kịp dọn sạch thi thể cho nên mới để lại đống thi thể này.
Đúng lúc này phía sau lại có một toán người tu tiên chạy đến vừa khéo quen biết cùng Cốt Luân Vọng Thiên. Bọn họ cũng chạy tới quan sát, kinh hãi vô cùng. Cuối cùng mọi người quyết định vùi lấp số thi thể này, rất nhanh đã mai táng xong mười tám cỗ thi thể.
Trong quá trình mai táng lại có thêm một toán người tu tiên nữa chạy tới. Sau khi nhìn thấy thảm kịch như vậy, mọi người cũng không khỏi có cảm giác thỏ chết cáo buồn, cuối cùng quyết định cùng nhau đồng hành để có thể tiếp ứng lẫn nhau.
Vì thế cho nên ba toán người tu tiên tụ tập lại với nhau, cùng nhau tiến về phía trước. Mọi người có thể tiếp ứng lẫn nhau, như vậy tránh bước theo vết xe đổ của Thổ gia khi trước,
bị người đánh lén. Mọi người điều khiển công cụ khác nhau, tốc độ tự nhiên không giống nhau, vì cùng nhau đi tới, tốc độ tự nhiên sẽ giảm chậm lại.
Tuy rằng đồng hành, nhưng giữa các toán vẫn có khoảng cách nhất định, tuy rằng bọn họ nương tựa vào nhau, nhưng cũng đề phòng lẫn nhau.
Cốt Luân Vọng Nguyệt nói:
- Dư lão đệ, hiện tại chỉ có thể như thế, thi thể của Thổ gia bảo nàv ta đã khám nghiệm qua một chút, trong đó có mười bốn người là bị phệ hồn mà chết, ba người còn lại là bị phi kiếm giết chết, còn có một người là bị người đập chết.
Người tu tiên của Thổ gia bảo có chín người, có thể phục kích giết chết một lượt nhiều người tu tiên của Thổ gia bảo như vậy ta có thể phỏng đoán ra là ai làm.