Tiên Ngạo

Chương 817: Hai lần cảm ngộ

Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng: "Sẽ không có đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông nữa, Tâm Ma Tàn Ảnh kia đã bị ta trấn áp chặt chẽ, tương lai ta sẽ cưới Lưu Thi Vận, từ nay về sau Tâm Kiếm Thiền Tông sẽ đoạn tuyệt trong tay ta."

Nhưng ngoài miệng hắn vẫn vâng vâng dạ dạ.

Lão điên nói tiếp:

- Theo như ghi chép trong quá khứ, lâu thì không tới ngàn năm. mau thì không tới ba trăm năm nữa. đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông sẽ xuất hiện. Khi đó ngươi và sư phụ ngươi sẽ là trụ cột của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, chỉ có thể trông vào các ngươi.

- Tâm Kiếm Thiền Tông là kiếp nạn của đệ tử năm đại kiếm phái chúng ta, nhưng cũng là cơ hội của chúng ta.

- Phàm là những người từng chiến đấu qua với chúng, Kim Đan Chân Nhân còn sống nhất định sẽ hóa Anh. Nguyên Anh Chân Quân nhất định trở thành Phàn Hư Chân Nhất, Phàn Hư Chân Nhất nhất định trở thành Tiên Nhân. Năm xưa bất quá ta chỉ là Kim Đan Chân Nhân, hơn nữa ai cũng nói ta không có hy vọng thăng tiến. Nhưng hiện tại ta thành Phàn Hư Chân Nhất, vì sau trận chiến ấy, ta đã ngộ ra được Kiếm Đạo của mình.

- Môn phái chúng ta có mười vị tổ sư, nhờ đánh với đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông mà ngộ đạo thành tiên. Nghe nói Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương năm xưa sau khi đánh chết đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông, lúc ấy mới có được khả năng thông thiên triệt địa...

Dư Tắc Thành lẳng lặng lắng nghe, núi sông cảnh vật lướt qua rất nhanh bên dưới, chi trong thoáng chốc đã tới một đại lục.

Lão điên nói:

- Được rồi, đã tới địa vực Tuy Viễn, phía trước ba vạn dặm chính là Tà Nguyên Tiên sơn của Cực Lạc Tiêu Hồn tông.

Dư Tắc Thành quan sát địa vực Tuy Viễn, đây là một trong Lục Vực của thế giới Thương Khung. Nghe đồn rằng vào thời Tiên Tần đế quốc, Tiên Nhân dùng thế giới Bàn cổ hóa thành đại lục này, từ hư hóa thật, trở thành một trong Lục Vực của thế giới Thương Khung. Thế giới thiên địa này rộng hàng trăm vạn dặm. thật sự là làm cho người ta khâm phục.

Dư Tắc Thành theo lão điên tiến vào địa vực Tuy Viễn, đây là lần đầu tiên hắn đật chân lên địa vực này.

Vừa đật bước đầu tiên lên, Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy thế giới Bàn cổ của mình khẽ run lên. một cảm giác khó tả bằng lời từ dưới chân truyền khắp toàn thân. Dường như là cảm giác ấm áp khi về tới nhà. dường như vùng thiên địa này là được chuân bị sẵn cho mình vậy.

Nháy mất hết thày thiên địa nguyên khí tụ tập về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành cảm thấy mình khống chế chúng hết sức dễ dàng, hết thày dường như hình thành một cách tự nhiên.

Dư Tắc Thành cảm nhận được rất rõ ràng trên mật đất, từng chỉ tiết gập ghềnh chênh lệch nhô nhất trong cả phạm vi ngàn dặm. thậm chí là vạn dặm.

Dao động của nước trong tất cả sông suối ao hồ, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.


Gió thổi qua tai hắn. hắn chợt nghe bên tai hết sức ồn ào. Tiếng chim hót ríu rít, tiếng cảnh lá xào xạc, những thanh âm rất nhô trở nên hết sức rõ ràng bên tai hắn.

Nhìn ra xa, một giọt sương rơi trên lá cỏ toát ra ánh sáng bảy màu. Hết thày xung quanh tạo nên một bức tranh lập thể trong lòng hắn. Dư Tắc Thành có thể thấy được rõ ràng cả thế giới này. Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành không hề sử dụng chân nguyên pháp thuật gì, cũng không vận dụng nguyên lực, nhưng hết thày lại rõ ràng, thiên địa thày nằm trong mắt. trong tai, trong lòng hắn. Thiên địa nhất thể!

Dư Tắc Thành lập tức đứng bất động không biết bao lâu, đấm chìm trong trạng thái cảm ngộ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Thiên địa nhất thể, hồn nhiên nhất thể, đạo pháp tự nhiên, duy ngã tự nhiên, ta chính là thiên địa này.

Trong mê man mờ mịt, trong lúc không hay không biết, vô dục vô cầu, thời gian không có nghĩa gì. không gian không có nghĩa gì, hết thày đều không có nghĩa.

Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành chậm rãi mờ mất, chấm dứt cảm ngộ, tâm thần trở về khống chế thân thể.

Thình lình hắn mờ bừng mất. chỉ cảm thấy thần thức chấn động, trong mất bắn ra một đạo linh quang, thần thức theo đó toát ra bao trùm thiên địa.

Thần thức này không phải là thần thức của Kiếm Ngã thuật, mà là thần thức của bàn thân Dư Tắc Thành. Chỉ trong thoáng chốc, thiên địa nguyên khí trong vòng trăm dặm điên cuồng tụ tập về phía hắn.

Trong lúc nhất thời, trong phạm vi trăm dặm. hết thày nguyên lực linh khí của âm dương, nhật, nguyệt, phong, vân, lôi, từ, quang, ám, Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, âm dương nhị khí... tạo nên ức vạn dao động không ngừng, hết thày tụ tập rót vào trong thân thê Dư Tắc Thành.

Vô tướng, vô thường, vô hình, vô sắc, vô phương, vô hướng, vô định, vạn vật vô hình, hết thày huyền bí trong thiên địa trong khoảnh khắc này dường như có người dùng bút viết ra, hết sức rõ ràng. Cả một vùng trời đất này đối với Dư Tắc Thành hiện tại không còn bất cứ bí mật gì. Chỉ cần hắn thoáng động thần thức, bàn chất tất cả sự vật lập tức phơi bày ngay trước mất.

Thần thức Kiếm Ngã thuật giờ mới xuất hiện, từ phạm vi trăm dặm vốn có bất đầu

khuếch trương ra hai trăm dặm. rồi ba, bốn, năm trăm dặm. đạt đến cực hạn.

Theo Kiếm Ngã thuật khuếch trương, thần thức của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cũng khuếch trương theo, Súc Địa Thành Thốn cũng vậy. Kế đó là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, Kiếm Cưu Kiếm Đạo, Băng Tuyết Kiếm Đạo... hết thày khuếch trương theo, tất cả đều đạt tới phạm vi năm trăm dặm. Mà năng lực khống chế nguyên lực của hắn cũng

mờ rộng ra năm trăm dặm. Nói cách khác, thực lực của hắn vừa gia tăng năm lần.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, xoay người nhìn về phía hai người lão điên, lúc này mới phát giác ra bọn họ đang ngơ ngác nhìn mình.


Lão điên lên tiếng nói:

- Đây là cảm ngộ Nguyên Anh. không ngờ ngươi đạt được hai lần cảm ngộ, thực lực tăng vọt.

Dư Tắc Thành gãi gãi đầu. nhăn nhó cười nói:

- Ta cũng không biết là chuyện gì, không biết vì sao như vậy...

Thật ra trong lòng Dư Tắc Thành hiểu rất rõ ràng, hắn có được thế giới Bàn cổ, mà đại lục Tuy Viễn này cũng là do thế giới Bàn cổ biến thành, hai thế aiới cộng hường, dẫn phát cảm ngộ, đây là nguyên nhân chân chính.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, mình đã hấp thu một phần pháp lực của Thống lĩnh Đại nhân Thích Đề Hoàn Nhân, ngộ ra được đạo Tịch Dương, nhưng mình lại bó qua cơ hội trở thành Phàn Hư Chân Nhất. Chuyện này thật ra đối với thân thể của mình cũng là một loại tiến hóa vô hình, cho nên tạo cơ sỡ cho hôm nay cám ngộ hai lần.

Mình đại chiến Thích Đề Hoàn Nhân tộc, tiêu diệt âm mưu xâm lược đại lục Thương Khung của chúng, lập tức có cảm giác thiên địa tự nhiên. Dường như mình dễ dàng kết nối hơn với thiên địa, được thiên địa thừa nhận, có lẽ đây là phần thường của thiên địa.

Thật ra thiên địa không cần biết ai là Nhân tộc hay Thích Đề Hoàn Nhân tộc, nhưng vô số Phàn Hư Chân Nhất sinh tồn trong thiên địa này, bọn họ đã dung nhập vào Đại Đạo thiên địa. Mà vốn bọn họ xuất thân từ Nhân tộc, cho nên Đại Đạo thiên địa sẽ úng hộ Nhân tộc phát triển, hoàn toàn bài trừ DỊ tộc. Dư Tắc Thành tiêu diệt được cứ điểm của Thích Đề Hoàn Nhân tộc, cho nên được Đại Đạo thừa nhận, mới được ích lợi hai lần cảm ngộ.

Nếu Thích Đề Hoàn Nhân tộc xâm lược thành công, tộc nhân của chúng dung nhập Đại Đạo thiên địa vượt qua ý thức các Phàn Hư Chân Nhất Nhân tộc, vậy thiên địa sẽ chuyển sang úng hộ bọn chúng.

Ngoài ra lần trước Dư Tắc Thành đạt thành Nguyên Anh. đã dẫn phát bảy loại dị tượng

thiên địa. Thành cũng do dị tượng, bại cũng do dị tượng, hôm nay dị tượng xuất hiện ánh hường tới thiên địa nguyên khí vận chuyển, khiến Dư Tắc Thành cảm ngộ Nguyên Anh. Nhưng lại không hoàn mỹ như trong tường tượng, không phát huy lực lượng Thiên Đạo của mình tới cực hạn. Mà vì không phát huy cực hạn. cho nên vẫn còn tiềm lực có thể tiếp tục phát huy, đây cũng là một trong những nguyên nhân đó.

Tổng hợp những nguyên nhân này lại, Dư Tắc Thành mới nhận được hai lần cảm ngộ Nguyên Anh. phạm vi các pháp thuật mờ rộng năm lần, nhờ vậy thực lực cũng gia tăng năm lần.

Cho nên lão điên và Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật thấy vậy vô cùng kinh ngạc, bất quá cảm ngộ chấm dứt. phải tiếp tục lên đường.

Hành trình ba vạn dặm qua nhanh như chớp, một canh giờ sau, ba người đã tới sơn môn của Cực Lạc Tiêu Hồn tông ở Tà Nguyên Tiên sơn.

Tà Nguyên Tiên sơn nằm trong sơn mạch Thái Hành sơn, có ba mươi sáu đại phong và ba mươi sáu tiêu phong. Đứng trên cao phong nhìn xuống u cốc, đầm nước tựa vào vách đá cheo leo, những ngọn núi nhấp nhô đú các màu sắc đõ, tím, xanh... trông vô cùng bất mất.

Ba ngọn núi cao nhất đứng sừng sững ngạo nghễ thành thế chân vạc, cao tận mây xanh. Trong đó Tà Nguyên Tiên sơn là ngọn bên trái, một trong ba ngọn chủ phong, thế núi quanh co uốn khúc, nhìn từ xa giống như ngọc trụ chống trời, lặng nhìn thiên địa. Đứng trên chín tầng mây nhìn xuống, lại giống như một thiếu nữ thẹn thùng e ấp, dùng mây trắng làm chiếc khăn che đi dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của mình.

Nhìn sang bên cạnh, dãy núi kéo dài ra xa tít tắp, giống như một con rồng thật dài đang bay về cuối chân trời. Tà Nguyên Tiên sơn chính là đầu rồng, đồi núi chập chùng, tầng tầng

lớp lớp như những cơn sóng biển. Thế núi hùng vĩ bao la, dưới ánh mật trời toát ra khí thế kinh người, trông phiêu hốt giữa đám sương mù lờn vờn mờ mờ ào ào.

Trên Tả Nguyên Tiên sơn này chính là sơn môn của Cực Lạc Tiêu Hồn tông. Còn cách sơn môn không xa, nháy mất ba người Dư Tắc Thành ng di tới nơi. Chỉ thấy phía trước sơn môn có vô số tu sĩ kè tới người lui, từng luồng kiếm quang sáng chói bay lên đáp xuống không ngừng.

Nơi này vô cùng tấp nập, người người lui tới không dứt, giống như đang cử hành một sự viêc trong đai, vô cùng náo nhiêt.