Tiên Ngạo

Chương 808: Cổ Lãng đảo

Đánh tới đó, cứu Nhã Hương ra, tiêu diệt tất cả người Thích Đề Hoàn Nhân. Thế giới này là của Nhân tộc, không phải của bọn chúng, các ngươi đã rời khôi, vậy không nên trở về.

Trong lòng Dư Tắc Thành, ký ức về Hiên Viên Hoàng đế múa Hiên Viên Kiếm tiêu diệt Dị tộc, chấn hung Nhân tộc bên trong không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang nhất nhất hiện ra. Lại thêm hình ánh Thiên Chỉ thượng nhân vừa đi vừa ca, tiêu diệt cường địch dường như hiện ngay trước mất. Hắn cảm thấy máu nóng trào sôi. chỉ muốn đánh một trận, chém giết hết thày cường địch. Hiện tại đã đến lúc mình xuất lực.

Hãy chờ ta tới, tiêu diệt sạch sẽ các ngươiỉ

Dư Tắc Thành càng bay càng gia tăng tốc độ, chiến ý trong lòng càng trở nên mạnh mẽ.

Lúc này hắn chỉ có một ước nguyện, là chiến.

Dư Tắc Thành bay qua hành trình vạn dậm, vượt qua cửa ải địa vực, tiến vào Mạc Bắc,

tới Cố Lãng đào ở Lục châu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phía trước chính là hài đào, thật ra chính là đại lục rộng chừng hai ngàn dặm. đây là mục tiêu của mình. Dư Tắc Thành biến mất giữa không trung, âm thầm lặng lẽ tiếp cận đào này.

Cổ Lãng đào này nằm trên Thương Khung hài, tự thành một vùng trời đất. Đào này dài một ngàn bảy trăm dặm, rộng tám trăm dặm. có hình quà trứng.

Đào này có đồi núi, bình nguyên, có hàng chục vạn người đang sinh sống tại nơi này.

Dư Tắc Thành lặng lẽ lèn vào trong đào, ẩn nấp thân hình, đi lại trên đào.

Hắn cũng không vội đến sơn môn Chư Nhược Không Vô tông đại chiến một trận, mà là đi vòng quanh đào.

Nghe nói Dị tộc không xem Nhân tộc là người, không chuyện ác nào là không làm, Dư Tắc Thành muốn xem thử cư dân trên đào sinh sống thế nào, rốt cục người Thích Đề Hoàn Nhân này có phải giống như trong tường tượng của mình, tác ác đa đoan, có cần phải diệt sạch bọn chúng không...

Cho nên sau khi Dư Tắc Thành lên đào vẫn không bắt đầu đại chiến, mà là ẩn tàng thân hình, âm thầm quan sát dân chúng nơi đây.

Lúc tới gần đào, Dư Tắc Thành đã thấy vô số thuyền chài đang đánh cá trên mật biển, ngư dân trên thuyền ai nấy ra sức quăng lưới kéo lưới, lao động cật lực.

Dư Tắc Thành thấy cảnh tượng này hơi sửng sốt. hắn phát hiện những ngư dân này đều có thân thể vạm vỡ khỏe mạnh, đang lao động hăng say, không có vẻ gì khác thường. Nhìn bọn họ không thấy có vẻ gì là đang bị Dị tộc thống trị thê thảm, không có cảnh tượng y phục rách rưới, thân thể gầy gò như mình tường tượng.

Dư Tắc Thành tiếp tục tiến vào trong đào, chỉ thấy khắp nơi đầy ruộng vườn hoa màu, lại thêm vô số nông dân cày cấy, ai nấy hăng say làm việc, mồ hôi ướt đẫm thân hình.


Tới giữa trưa là giờ ăn cơm, có người đưa cơm cho bọn họ. Khẩu phần ăn ai nấy toàn là bánh bao, bánh mì bằng bột trắng, hơn nữa mỗi người còn có một miếng thịt nướng lớn. Tiêu chuẩn như vậy những địa phương khác khó lòng đạt tới, thật là kỳ quái, vì sao dân chúng nơi này còn sống tốt hơn nơi khác như vậy?

Trong các thôn trang còn có những dãy chuồng trại nuôi heo, có mục đồng chăn dê, nuôi heo dê vô số, có người chuyên môn phụ trách giết mổ, mỗi lần giết vài chục con. Thịt heo lập tức được xè thành nhiều miếng nhô ngay tại chỗ, sau đó bất đầu nấu từng nổi canh cài chua thịt heo, mùi thơm lan tỏa ra bốn phía.

Đến tối, khi các nông phu canh tác trở về, từng người cầm những chiếc bát lớn bất đầu ăn món canh cài chua nấu thịt heo này, ai ăn được bao nhiêu thì ăn, đến khi nào thật no mới thôi.

Cuộc sống như vậy không phải tốt lắm sao, Dư Tắc Thành hết sức lấy làm kỳ. Cơm được ăn no, nếu thiên hạ đâu đâu cũng vậy, đâu còn cái gọi là nghèo đói bần cùng?

Sau khi ăn cơm tối, tất cả nam nhân về nhữne dãy phòng chuẩn bị nghi ngoi. Có phòng bên ngoài không có ai, có phòng bên ngoài xếp thành một hàng dài, Dư Tắc Thành hết sức tò mò, không biết bọn họ làm gì.

Có phòng mờ cửa ra, trong phòng vang lên những tiếng hừ hừ, lập tức Dư Tắc Thành biết được bọn họ đang làm gì, không khói cau mày. Trong mỗi phòng như vậy đều có một nữ nhân, người sống ở nơi này hoàn toàn không có khái niệm phu thê, sinh hoạt lẫn lộn như người tiền sử. Nhưng Dư Tắc Thành cũng không để ý lấm, tiếp tục theo dõi.

Những phòng có nhiều nam nhân xếp hàng dài, ất nữ nhân trong phòng có chút nhan sắc, cho nên nam nhân xếp hàng rất nhiều. Mà những phòng bên ngoài không có nam nhân, ất nữ nhân trong đó đã già xấu. Nữ nhân trong những phòng này phải ra cửa kêu gọi, thinh thoảng cũng có nam nhân bước vào, chỉ trong chốc lát bên trong vang lên những tiếng động mê hồn.

Thật ra nói các nàng này già xấu cũng không đúng, bất quá các nàng cũng chỉ mới trên dưới ba mươi. Chuyện kỳ quái hơn nữa là trong thôn này không có người già và trè con, toàn

là nam nữ tráng niên.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang nghi hoặc, trong một phòng thủy chung không có ai tiến vào thình lình có tiếng nữ nhân kêu to:

- Ta có thai, ta có thai rồi, ta có thai rồi...

Giọng của nữ nhân này không có vẻ gì là vui mừng khi biết mình mang thai, ngược lại giống như một kè điên đang kêu la gào thét, có chuyện gì vậy?

Tất cả nam nhân nữ nhân bên ngoài đều nhìn về phía này với ánh mất hết sức đau buồn, có người còn bật khóc. Những người khác khẽ thì thào:

- Thập Nhị nương cũng hóa điên rồi...

- Điên cũng tốt, cũng đã sắp tới ngày, xem như thoát khôi đau khổ...

Chỉ trong thoáng chốc, có hai tu sĩ Luyện Khí kỳ bay tới, là tu sĩ Nhân tộc thật sự, không

phải người Thích Đề Hoàn Nhân. Bọn chúng đáp xuống đây, tới chỗ nữ nhân vừa kêu mình


mang thai, dùng pháp thuật tra xét. sau đó mới nói:

- Tra xét chấm dứt. không có mang thai, lại một người nữa, số hiệu Đinh Tân Mậu Nhâm Giáp Bính xác định đã hóa điên, không thể tiến hành sinh sàn, cho nên xử lý.

Sau đó một tên lấy ra một túi linh thú. cho nữ nhân này vào trong, quay sang quát mọi người đang vây xem náo nhiệt:

- Làm việc chăm chỉ cho ta. không được lười biếng, bằng không sẽ đưa các ngươi vào

thành!

Vừa nghe nói vào thành, tất cả mọi người đều rùng mình kinh hãi. Ba mươi con heo béo đã chuẩn bị sẵn sàng gần đó, lập tức bị hai tu sĩ này dùng túi trữ vật thu hồi. Sau đó bọn chúng ngự khí bay lên, bay đi xa.

Dư Tắc Thành bèn bám theo sau bọn chúng, để xem rốt cục bọn chúng đi đâu.

Hai tu sĩ này phi hành rất nhanh, rốt cục tới một thành thị hài càng, đáp xuống một bến tàu. bất đầu thu hoạch các loại thủy sàn mà những ngư dân đánh bất ngoài biển mang về.

Hai tu sĩ này bất đầu đánh giá thủy sàn mà các ngư dân mang về, ngư dân nào có kết quà hợp lệ, lập tức tô ra vô cùng vui sướng, lệ chày chan hòa.

Trong đó có hai thuyền bị đánh giá có thành tích kém nhất lần này, ngư dân của hai thuyền nọ sắc mật tái nhợt, đứng ngây người ra chờ đợi kết quà phán xét cuối cùng.

Ngư dân một thuyền trong đó bước nhanh tới, lén lút nhét cho tu sĩ đánh giá một viên linh thạch, sau đó bọn họ được đánh giá hợp lệ. Thuyền còn lại nghe thấy tin này, lập tức có người khóc thét lên. có người kêu aào, có người lập tức nhảy xuống biên, cố sắng bơi đi thật xa.

Tất cả mọi người có mặt nhìn theo ngư dân đang chạy trốn với ánh mất bi thương. Một chiếc lưới xuất hiện rất nhanh, bất lấy ngư dân dưới biển cùng thuyền kia, sau đó mang tất cả vào thành.

Hai tu sĩ này thu lấy thủy sàn, sau đó cũng bay vào thành, giao ra heo cùng thủy sàn vừa thu thập. Lập tức có người bất đầu chế biến các món ăn ngon, có cơm, có cá, có thịt, sau đó

đưa tất cả đi nơi khác.

Thành thị này bên ngoài có tường thành cao lớn. Chuyện kỳ lạ chính là tường thành thường dùng ngăn chặn kè thù từ ngoài tiến vào, còn tường thành này ngược lại, đề phòng người trong thành thoát ra.

Dư Tắc Thành nhanh chóng sử dụng Vô Hình Àm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, đánh vào người hai tu sĩ Luyện Khí kỳ này, lập tức biết được hơn phân nửa tình huống nơi đây.

Thức ăn vừa rồi là cho mọi người trong thành. Tất cả mọi người trên đào, chỉ cần còn sống đều có thức ăn ngon nhất, hơn nữa chế độ dinh dưỡng vô cùng hợp lý, khiến cho thân thể bọn họ ngày càng phát triển. Cũng giống như người ta nuôi heo, cũng phải cho ăn đầy đủ, vỗ béo cho chúng.

Mỗi người ở đây đều có một số hiệu, sắp xếp theo thứ tự Giáp Át Bính Đinh, chia làm hai loại người. Loại thứ nhất là ngư dân và nông phu. phải làm việc vất và cực nhọc, trồng trọt cấy cày, nuôi heo dê, đánh bất thủy sản, những nữ nhân trong phòng kia chuyên phụ trách sinh sàn.

Nhiệm vụ của họ là lao động không ngừng, ngư dân đánh bất thủy sàn, nông dân trồng trọt, nữ nhân sinh con, đây là công tác của họ.

Bọn họ là nhừng người hạnh phúc nhất trên đào này, bời vì chỉ cần công tác sẽ được sống, không phải chịu khổ. Tuy rằng những công tác này đều có một ít hạn chế cố ý đật ra cho bọn họ. Tỷ như nữ nhân trong vòng năm tháng không thể mang thai, vậy sẽ bị đưa vào thành. Tỷ như trong một đội thuyền ra biến đánh bất thủy sàn, thuyền nào có thu hoạch ít nhất sẽ bị đưa vào trong thành.

Những hạn chế công tác này theo như ký ức của hai tên tu sĩ này, chính là phải làm sao cho những người đáng thương kia không thể hoàn thành. Mục đích của chúng là tra tấn người ta. khiến cho những người lao động này thủy chung sống trong nơm nớp sợ hãi. Đây là hạn 0? chế do người Thích Đề Hoàn Nhân đật ra, muốn cho bọn họ có ăn cứ ăn thật no, tinh thần bị o kích thích không ngừng, càng ăn càng thấy ngon miệng. Bời vì bọn họ thủy chung chìm trong trạng thái lo lắng, sẽ có khẩu vị khác hẳn.

Hơn nữa có một số người bị áp bức tới cực điểm ngược lại trở nên vui sướng, gần như phát điên, đây là thu hoạch cực phẩm.