Tiên Ngạo

Chương 793: Lấy đạo của người trả lại cho người

Nháy mắt Dư Tắc Thành bắn ra một kiếm, là Thanh Minh Kiếm, nhanh đến cực điểm. Đầu A Tu La kia vừa biến hóa xong đã nghe một tiếng bốp vang lên, lập tức hoa máu nở rộ, đầu này bị một kiếm của Dư Tắc Thành đánh trúng biến dạng.

Nhưng dưới tác dụng của pháp thân Huyết hải A Tu La, đầu kia lập tức lại khôi phục nguyên hình, bất quá vòng máu quay xung quanh đã giảm đi một phần ba huyết khí. Đến khi huyết khí biến mất, đó là lúc y phải chết.

Dư Tắc Thành chuẩn bị phát ra kiếm thứ hai, tên Nguyên Anh Chân Quân kia chỉ có thể lui về phía sau. Bởi vì y biết chỉ cần khí thế của mình mất hết, tiên cơ cũng mất, chỉ cần Vi Đà Thiên Phi Mao Thối của mình hơi chậm lại một chút, bị đối phương đuổi kịp, hẳn mình phải chết không sai.

Y vừa thi pháp vừa kêu lên:

- Cứu ta, cứu ta, cứu ta... Chỉ cần ngăn trở hắn một lần hô hấp là đủ...

Bên kia chỉ có một tên Nguyên Anh Chân Quân đơn độc bay tới, năm tên còn lại bất động, rõ ràng là bọn chúng muốn ngồi xem hổ đấu.

Lúc này Dư Tắc Thành phát ra kiếm thứ hai, song chưởng tên Nguyên Anh Chân Quân kia vội vàng giơ cao, hóa thành đôi tay đầy vảy vô cùng quỷ dị. Đây là Ma Hô La Già Độc Long Tý, có thể xuất ra Độc Long Chung Hải thuật, khiến cho một vùng trời đất năm trăm dặm hóa thành một độc hải, vạn sinh linh bị diệt.

Nhưng hiện tại Ma Hô La Già Độc Long Tý hùng mạnh này chỉ có thể sử dụng ngăn cản đối phương, làm vật hy sinh để ngăn cản một kiếm lấy mạng của Dư Tắc Thành.

Lai là một chiêu Thanh Minh Kiếm, chỉ có kiếm này mới có thể đánh trúng đối phương trong khi phi hành với tốc độ cao.

Lập tức kiếm này xuyên qua Ma Hô La Già Độc Long Tý, một lần nữa đánh vỡ đầu của pháp thân Huyết hải A Tu La, lúc này vòng máu quanh đầu chỉ còn một phần ba. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chỉ cần tối đa hai kiếm nữa. Dư Tắc Thành sẽ đánh chết tên Nguyên Anh Chân Quân này.

Tên này cũng biết hiện tại tính mạng mình như chỉ mảnh treo chuông, vội vàng kêu to:

- Bát Bộ Thần Ma tông ta vĩnh viễn sẽ không tham gia hoạt động luyện hồn ba mươi năm này nữa, nếu phạm lời thề, vậy môn phái tiêu vong, diệt tuyệt trọn đời!

Cũng trong khoảnh khắc này, đầu y biến hóa, trở lại hình dáng ban đầu, ánh mắt y hết sức chân thành, dường như bỗng chốc trở nên biết nói. Nháy mắt một đạo thần niệm cầu xin tha mạng truyền vào đầu Dư Tắc Thành.

Đối phương đã hoàn toàn tâm phục, tan gan vỡ mật, lời thề của y đã vang khắp toàn trường. Giết người bất quá đầu rơi xuống đất là xong, ở đây còn tới sáu tên Nguyên Anh Chân Quân nữa, không nên phí công phu giết y. Dư Tắc Thành bèn thu kiếm quang lại, buông tha cho tên này.

Dư Tắc Thành không biết ánh mắt xin tha thứ hết sức đáng thương kia chính là Càn Thát Bà Hành Vân thuật, cho nên vô tình trúng phải, lập tức nảy lòng từ bi tha chết cho y.


Dư Tắc Thành bèn ngừng lại không đuổi nữa, tên Nguyên Anh Chân Quân kia vừa chạy trốn vừa kêu lớn:

- u Chân Chân Quân. Khấp Huyết Ma Quân, các ngươi thấy chết mà không cứu. Bát Bộ Thần Ma tông ta rời khỏi hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần, vĩnh viễn không tham gia nữa. Tất cả đệ tử Bát Bộ Thần Ma tông, lập tức về núi!

Câu cuối cùng vọng lại từ ngoài xa ba trăm dặm, vốn y đã bị kiếm của Dư Tắc Thành đánh cho sợ hãi hồn phi phách tán, cho nên bỏ mặc minh ước, cuốn vó chạy dài.

Y đi rồi, lập tức có tám tên Kim Đan Chân Nhân cũng ngự kiếm đi theo, đây cũng là đệ tử Bát Bộ Thần Ma tông.

Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành tha cho y, kiếm quang chợt chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang màu bạch kim chém về phía tên Nguyên Anh Chân Quân duy nhất đang bay tới định cứu viện đồng bạn.

Tên Nguyên Anh Chân Quân kia nhìn thấy bằng hữu mà mình định cứu hiện đã xoay người bỏ chạy, năm người còn lại chỉ đứng xem, vốn y muốn thăm dò hư thực của Dư Tắc Thành, nhưng thấy vậy trong lòng lạnh toát, vốn quanh đây toàn là tu sĩ mười hai phái, nhưng y lại có cảm giác như chỉ có mình mình đối địch mà thôi.

Dư Tắc Thành thình lình vọt tới trước người y, kiếm quang chợt chuyển, nháy mắt phóng xuất vạn đạo hào quang giống như một biển ánh sáng, quét về phía đối phương.

Nhưng trong khoảnh khắc này, đối phương cũng lặng lẽ niệm chú, cũng xuất kiếm, quét ra một biển ánh sáng giống hệt như Dư Tắc Thành.

Cũng chiêu kiếm như vậy, cũng biển ánh sáng như vậy, kiếm quang hai bên vừa va chạm. Dư Tắc Thành tỏ ra sửng sốt vô cùng. Đạo kiếm quang của đối phương xét về biến hóa, lực lượng, vận dụng kiếm pháp giống mình như đúc.

Lúc này tên Nguyên Anh Chân Quân đang bỏ chạy mới nói tới câu:

Các ngươi thấy chết mà không cứu...

Làm sao có thể như vậy được? Nháy mắt Dư Tắc Thành bắn ra một tia điện quang thẳng vào Mi Tâm đối phương, khoảng cách xa trăm trượng nháy mắt đã tới.

Kiếm này ẩn chứa lực Sát Ma vô tận.

Đối phương cũng xuất ra một kiếm, rõ ràng giống hệt như kiếm của Dư Tắc Thành, cũng ẩn chứa lực Sát Ma vô cùng tận. Lập tức song kiếm va chạm nhau giữa không trung, nổ ầm một tiếng.

Vì sao đối phương lại biết được kiếm pháp của mình, chẳng lẽ y là đệ tử Sát Ma tông? Nháy mắt Dư Tắc Thành lại bắn ra bảy đạo kiếm quang, kiếm quang này hóa thành hào quang sáng chói giữa không trung, ẩn chứa lực Tinh Thần mạnh mẽ.

Đối phương cũng phát ra bảy kiếm giống hệt như vậy, hơn nữa bên trong lực Tinh Thần còn ẩn chứa lực Sát Ma, biến hóa hai phần.


Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra pháp thuật của đối phương là thứ gì, nhất định là loại pháp thuật giống như Tiểu Vô Tướng công, lấy đạo của người trả lại cho người. Tên này đang phục chế kiếm pháp của mình, lấy mâu của mình đâm vào thuẫn mình.

Hiện tại đã hiểu rõ, Dư Tắc Thành bật cười, để ta xem ngươi có thể phục chế tới mức nào.

Dư Tắc Thành lại chém ra sáu kiếm, kiếm pháp này nhìn qua hết sức bình thường, nhưng ẩn chứa lực lượng hết sức hùng mạnh. Đối phương cũng phát ra sáu kiếm ngăn chặn Dư Tắc Thành, kiếm quang hai bên vừa chạm vào nhau lập tức tan tành.

Thình lình Dư Tắc Thành lại phát ra sáu kiếm nữa, sau đó sáu kiếm này hóa thành một kiếm, chém về phía đối phương.

Tên Nguyên Anh Chân Quân bỏ chạy kia lúc này mới kêu tới câu:

-... Vĩnh viễn không tham gia...

Tên Nguyên Anh Chân Quân đang đấu với Dư Tắc Thành cũng như những lần trước, phát ra sáu kiếm, sau đó hóa thành một kiếm đón đỡ. Nhưng một kiếm sau cùng chưa kịp phát ra đã hoàn toàn tiêu tan. Tên Nguyên Anh Chân Quân này há miệng phun ra một ngụm máu tươi, đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành không nhanh không chậm vòng ra phía sau đối phương. Lúc này y không hề phòng ngự, một tiếng phập vang lên, hoa máu bắn tung tóe, địch nhân lập tức bị Dư Tắc Thành chém thành sương máu, chết ngay tức khắc.

Lúc này tên Nguyên Anh Chân Quân bỏ chạy mới nói dứt câu cuối cùng: tất cả về núi!

Chỉ trong vòng vài lần hô hấp, Dư Tắc Thành đã giết chết một tên Nguyên Anh Chân Quân. Sau đó kiếm quang kéo mạnh, lôi Nguyên Anh của đối phương vào trong thế giới Bàn Cổ của mình.

Đây chính là kiếm tu. Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp. Lúc chiến đấu bắt đầu, nếu không thể giết chết đối phương trong vòng vài chục lần hô hấp, kết thúc chiến đấu, vậy phải giằng co mấy ngày đêm mới có thể dần dần giết chết đối phương.

Pháp thuật phục chế của đối phương hùng mạnh vô cùng, thậm chí có thể phục chế cả lực Thiên Đạo của Dư Tắc Thành. Nhưng y cũng vì vậy mà bại vong, trúng kế của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành nhìn ra năng lực phục chế của đối phương, cho nên ban đầu xuất ra sáu kiếm là sử dụng Hiên Viên kiếm pháp. Mục đích của hắn là muốn đối phương phục chế Hiên Viên Lục Kiếm của mình.

Lần thứ hai Dư Tắc Thành cũng xuất ra Hiên Viên Lục Kiếm, nhưng lại sử dụng thêm sáu lực Thiên Đạo của mình.

Lần đầu tiên đối phương phục chế Lục Kiếm không có vấn đề gì, đến lần thứ hai Dư Tắc Thành xuất ra Lục Kiếm, y cũng phục chế như lần trước, không ngờ lần này họa giáng xuống đầu.

Lục Kiếm lần này mang theo sáu lực Thiên Đạo, ngoại trừ Dư Tắc Thành ra, còn được bao nhiêu Nguyên Anh Chân Quân có thể có được nhiều lực Thiên Đạo như vậy. Chuyện này đã vượt qua cực hạn của đối phương, nhưng y vẫn kiên trì phục chế, hay nói đúng ra là làm theo bản năng.

Thói quen của con người rất khó lòng cải biến, lần này y phục chế, nhưng nháy mắt Lục Kiếm Dư Tắc Thành đã hóa cưu, sáu lực Thiên Đạo hóa thành lực Kiếm Cưu. Đây chính là giọt nước làm tràn ly, đối phương đã đạt tới cực hạn, lực Thiên Đạo thứ bảy vừa xuất hiện, lập tức thân thể y hoàn toàn tan nát, không thể nào phục chế được nữa. Không cần đánh tiếp y cũng đã trở thành phế nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang Dư Tắc Thành vòng ra sau đánh trúng mình, ngay cả Nguyên Anh cũng bị Dư Tắc Thành thu lấy.

Nguyên Anh này phải bắt lấy mới được, pháp thuật có thể phục chế lực Thiên Đạo này, mình phải học hỏi.

Dư Tắc Thành thu xong Nguyên Anh, lúc này tên Nguyên Anh Chân Quân bỏ chạy mới nói dứt câu. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Dư Tắc Thành đánh bại liên tiếp hai Nguyên Anh Chân Quân, khiến cho năm người còn lại của đối phương biến sắc.

Tên Khấp Huyết Ma Quân thình lình kêu to:

- Bạch Cốt Huyền Ma tông ta cũng rời khỏi hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần, vĩnh viễn sẽ không tham dự. Tất cả đệ tử Ma tông, lập tức rời khỏi!

Dứt lời, y cùng tên Nguyên Anh Chân Quân đồng môn quay đầu bước đi. Hai người bọn chúng vừa đi, lập tức có hàng chục Kim Đan Chân Nhân ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cũng quay gót đi theo.