Tiên Ngạo

Chương 742: Tâm Võ cầu đạo - Lục Lục quy nhất

Những lò luyện đan này khởi động cùng lúc, tất cả linh khí của Gò Hiên Viên đều tụ tập về phía này. Dư Tắc Thành đưa mắt nhìn ra xa, chợt cảm thấy từng làn linh khí chủ động chui vào cơ thể, trong lúc nhất thời toàn thân sảng khoái.

Có lò luyện đan khói nhẹ lượn lờ, lửa đỏ bập cùng, luyện bằng liệt hỏa. Có lò luyện đan hào quang vạn đạo, ánh sáng chói rực, đây là Quang luyện. Có lò luyện đan hơi nước bốc lên nghi ngút, đây là Thủy luyện. Có lò luyện đan sương mù mờ mịt, đây là khí luyện. Có lò luyện đan lôi điện cuồn cuộn, đây là Lôi luyện. Có lò luyện đan địa khí ngưng kết, chính là Thổ luyện. Có lò luyện đan Mộc khí dày đặc, đây là Mộc luyện. Có lò luyện đan tiếng kim loại vang lên leng keng, đây là Kim luyện...

Rất nhiều phương pháp luyện đan kỳ dị lập tức khiến cho các đệ tử Hiên Viên kiếm phái vây xem kinh ngạc không ngừng. Tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng luyện đan chỉ có Thủy luyện, Hỏa luyện, không ngờ còn có nhiều phương pháp khác như vậy.

Đan hỏa bốc hừng hực suốt ba ngày ba đêm, lúc này ôn Mạn mới gật đầu một cái, quát lớn:

- Thỉnh đan!

Tất cả tu sĩ luyện đan cùng nhau hô to:

- Trời cao khai ân, thỉnh đan!

Sau đó chính là từng tràng tiếng nổ ầm ầm vang lên, từng lò linh đan mở ra.

Có loại cần thi pháp thu lấy, có loại cần dùng tay bắt lấy, có loại phải thu trong lò, hoàn toàn khác nhau, nhưng cuối cùng đều được cho vào bình ngọc thạch.

Trong quá trình thu đan, có từng đạo khí đỏ, trắng, xanh, vàng từ lò luyện đan bay lên, cao tới hơn ba trượng. Những trụ khí này sau đó lan tràn ra xung quanh, hóa thành một đám sương mù mờ mịt, lấp lánh nhiều điểm sáng, sau đó dung nhập vào thiên địa.

Từng tia đan khí ấy bay ra không ngừng, chậm rãi theo gió lan xa, truyền đi khắp Gò Hiên Viên. Chúng lan tới đâu, cây cỏ được hưởng lợi tới đó, linh khí tràn đầy, cùng đan khí này thấm nhuần mặt đất. Chỉ trong thoáng chốc, cả Gò Hiên Viên cũng được hưởng lợi không nhỏ.

Đây là lấy từ thiên địa, trả lại thiên địa, tuần hoàn hài Hòa.

Đan dược luyện thành, lập tức các tu sĩ thi nhau chạy tới trước mặt Dư Tắc Thành, ra sức hô lớn:

- Lò số mười ba, luyện đan bằng Mộc khí, thu được bốn mươi ba viên Tích Tinh Thiên Hoa đan.

- Lò số mười sáu, luyện đan bằng Kim khí, thu được hai mươi mốt viên Kim Công Hoàng Nha đan.

- Lò số hai mươi bốn, luyện bằng Địa Hỏa, thu chín mươi chín viên Hoàng Dư Tử Phấn đan.

- Lò số ba mươi sáu, luyện đan bằng Thiên Lôi, thu được sáu mươi bốn viên Hoàng Trì Thái Âm đan.

- Lò số bảy mươi mốt, luyện đan bằng Tử Hỏa, thu được ba mươi hai viên Bạch Hào Tố Kim đan.

Cả đám tu sĩ chạy tới báo, bảy mươi hai lò luyện đều thành, tổng cộng luyện thành bảy mươi hai loại đan dược, thu được tất cả hơn ba ngàn viên.

Lập tức một tràng vỗ tay vang lên như sấm, từ nay về sau Hiên Viên kiếm phái đã có nhà xưởng luyện đan của riêng mình, không còn phải lệ thuộc vào người khác nữa, đệ tử Hiên Viên kiếm phái không còn sợ thiếu đan dược nữa.

Mọi người vô cùng cao hứng, Dư Tắc Thành thừa cơ phân phát đan dược, không cần linh thạch gì cả, mọi người cứ dựa theo công lao đã lập cho môn phái là có thể lựa chọn sử dụng các loại linh đan. Lấy công lao của bọn họ trả lại cho bọn họ, khiến ai ai cũng được ích lợi.

Chuyện luyện đan đã thành. Dư Tắc Thành giao lại hết cho ôn Mạn toàn quyền phụ trách nơi này.

Ôn Mạn rất thích công tác này, đây là sở thích cả đời của nàng. Nàng triệu tập tất cả tu sĩ, bắt đầu định ra mục tiêu kế tiếp để luyện đan, chính là Kết Đan quả. Luyện chế được đan này sẽ gia tăng xác suất thành công khi Kết Đan, đây là tâm nguyện chung của mọi người. Mà Kim Đan Chân Nhân không phải là mục đích cuối cùng của bọn họ, Thành Anh đan mới là mục đích cuối cùng.

Dư Tắc Thành trở về Thiên Đạo phong, chuyện này khiến mình bận rộn hết một năm trời, coi như đại công cáo thành, không phụ ủy thác của mọi người. Cũng coi như lý tưởng của mình đã được thực hiện một nửa, mục tiêu kế tiếp chính là nhà xưởng chế tạo phi xa.

Bất quá trước khi bắt tay làm chuyện này, mình hẳn nên tu luyện một chút, không thể vì những chuyện này mà bỏ phế việc tu luyện. Phải biết rằng hết thảy đều lấy thực lực của bản thân làm cơ sở, không thể bỏ mặc tu vi.

Tuy rằng trong một năm qua Dư Tắc Thành vẫn không hề bỏ bê tu luyện, nhưng cũng không thể dụng tâm chuyên chú. Hiện tại đã xong việc, cũng nên trấn tĩnh tâm thần, tu luyện nghiêm túc một phen.


Trên Thiên Đạo phong, Dư Tắc Thành phát hiện chỉ có cố Tâm Võ đang khắc khổ tu luyện, Thanh Thành và Tử Nhạc không biết đã đi đâu. Dư Tắc Thành bèn hỏi cố Tâm Võ, nhưng y cũng ngơ ngác hoang mang, không biết hai người kia đã đi chơi chốn nào.

Hài tử Cố Tâm Võ này tính tình chất phác thuần hậu, Thủy Hỏa Linh Căn, nếu ở môn phái khác cũng coi như tạm được, nhưng lại là người yếu kém nhất trong hàng đệ tử của Dư Tắc Thành. Nhưng cố Tâm Võ có một điểm hơn hẳn những người khác, chính là cần cù khắc khổ, chăm chỉ vô cùng, kiên trì tới cùng, quyết không bỏ cuộc.

Trong đám đệ tử của Dư Tắc Thành. Tiểu Tam tuy là Ngũ Hành Linh Căn nhưng y thông minh sáng dạ, bằng không đã không cố ý bái Dư Tắc Thành làm sư. Tính y trượng nghĩa, lại có thể chịu cực chịu khổ, nếu không vì Ngũ Hành Linh Căn, thành tựu của y ắt phải hơn xa những người khác.

Thanh Thành là thân thể Thiên Ma, hiện tại nàng đang du hí nhân gian. Đối với nàng, thế giới Thương Khung này bất quá chỉ là một điểm tạm dừng vui chơi mà thôi. Dư Tắc Thành thầm hiểu trong lòng, cho nên mười phần dung túng. Chỉ có nàng ức hiếp người khác, không có chuyện người khác ức hiếp nàng.

Cố Tâm Võ tư chất tầm thường, Thủy Hỏa Linh Căn nhưng tính tình chăm chỉ. Bởi vì trong lòng y cảm thấy nôn nóng thăng tiến tu vi, cho nên chăm chỉ cần cù hơn ai khác.

Tư chất Ôn Mạn thuộc vào hàng nhất đẳng, không kém gì bọn tiên chủng Thành Lam. Nhưng nàng không thích Kiếm Đạo, chuyện này không thể cưỡng cầu.

Nàng chỉ thích hạ độc luyện đan, phương diện này nàng là hạng nổi danh thiên hạ. Chỉ dựa vào một chiếc Đoản Địch đã có thể tập kích thượng môn, có thể sống sót dưới bàn tay lùng bắt của vô số Nguyên Anh Chân Quân, thiết tưởng không cần phải nói.

Trương Vân Động đã đi hai năm vẫn chưa tới đây, chưa thể nói được gì.

Tử Nhạc càng không cần phải nói, bản thân y có được thân thể Thần Uy Sĩ, tuy rằng si ngốc, nhưng được ôn Mạn kích thích, hiện tại dần dần sáng trí, không ai dám coi thường. Lần trước Dư Tắc Thành suýt chút nữa không thể khống chế được y, tư chất của y có thể nói là cao nhất.

Sở dĩ Cố Tâm Võ có cảm giác khẩn trương, chăm chỉ như vậy, là vì trước kia Dư Tắc Thành truyền thụ kiếm thuật, hai người Thanh Thành và Tử Nhạc cùng chơi đùa, Dư Tắc Thành chưa nói hết, hai người đã hiểu rõ ràng, lập tức luyện tới mức tinh thông.

Còn Cố Tâm Võ chưa kịp nghe hiểu, bên kia hai người cũng đã hiểu thấu rõ ràng. Thanh Thành sư tỷ thì không nói, tới tiểu tử ngốc Lục sư đệ cũng nhanh nhạy như vậy, cảm giác này dù là người nào cũng khó lòng chịu được.

Sống chung với loại thiên tài vạn năm khó gặp, đối với bất cứ ai cũng là đau khổ. Nhưng Cố Tâm Võ hoàn toàn không để ý tới nỗi đau này, hắn biết trời sinh mình không thông minh như người khác, vậy phải lấy cần cù bù đắp. Ta học một lần không hiểu, vậy sẽ học mười lần, mười lần không hiểu sẽ học trăm lần.

Dư Tắc Thành thấy cố Tâm Võ tu luyện chăm chỉ như vậy, dần dần thấy thích tên đệ tử này. Thật ra trước kia Dư Tắc Thành chỉ sợ con gái mình không có bạn, cho nên mới thu nhận y, hiện tại nhìn thấy cố Tâm Võ cố chấp như vậy chẳng khác mình năm xưa, trong lòng hắn cảm thấy hết sức hài lòng.

Thỉnh thoảng Dư Tắc Thành tới chỉ điểm, truyền thụ kiếm thuật cho một mình y. Xích Diệu Tử Hà đan còn lại bao nhiêu. Dư Tắc Thành cho y hết.

Cố Tâm Võ đang chăm chỉ tu luyện, đột nhiên quỳ xuống nói với Dư Tắc Thành:

- Sư phụ, con muốn tham gia tu luyện ở vấn Tâm lộ.

Vấn Tâm lộ là biện pháp năm xưa Mân Man tổ sư chế ra để luyện tâm. Mân Man tổ sư tư chất bình thường, khổ tu cảnh giới Tiên Thiên ba mươi năm cũng không đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ đỉnh phong. Ngài sắp sửa phải rời khỏi Gò Hiên Viên, nhưng thâm tâm không muốn bỏ con đường tu đạo của mình như vậy. Vì thế ngài bèn xuất phát từ động phủ của mình, không dùng bất cứ tiên thuật pháp quyết gì, không dùng phi kiếm pháp khí, chỉ bằng vào lực lượng thân thể ba bước một lạy, đi hết tám ngàn dặm đường tới dưới chân Hiên Viên kiếm phong.

Ngài vái lạy đạo của mình, mỗi một bước đi như vậy, ngài đều tự hỏi lòng mình, đạo của mình có đúng hay không, có thể tiếp tục theo đuổi hay không. Ngài đi một mạch trong năm năm, lúc tới dưới chân Hiên Viên kiếm phong đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên, tiến thẳng vào Trúc Cơ kỳ. Cuối cùng ngài vào nội môn, mười năm Kết Đan, trăm năm thành Anh, ba trăm năm sau đạt Phản Hư kỳ, sáu trăm năm sau phi thăng Tiên giới, trở thành tổ sư thứ mười chín của Hiên Viên kiếm phái.

Biện pháp tu luyện của ngài được giữ lại mãi tới ngày nay, gọi là vấn Tâm lộ. Kẻ nào phát tâm đi lên con đường này, ba bước một lạy, tự hỏi lòng mình, không thể gian dối, không thể dùng kỹ xảo, cứ đi như vậy cảnh giới ắt sẽ đề thăng, vấn tâm đại thành.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, vội hỏi:

- Vì sao con lại muốn tham gia vấn Tâm lộ?

Cố Tâm Võ nói:

- Sư phụ, Đại sư huynh. Tứ sư tỷ đều đi chân trần tới Hiên Viên kiếm phái cầu đạo, cho nên con cũng muốn tham gia vấn Tâm lộ này. Cố Tâm Võ tuyệt đối không thể thua kém bất cứ người nào, con tin rằng mình chắc chắn sẽ đi hết vấn Tâm lộ này, cầu đạo của mình.

Dư Tắc Thành nhìn cố Tâm Võ chăm chú:

- Này Tâm Võ, con vô cùng giống với sư phụ năm xưa. Khi đó ta là Ngũ Hành Linh Căn không ai để ý, ai nấy đều nhìn ta với ánh mắt vô cùng tiếc nuối, duy chỉ có sư tổ con là đặt kỳ vọng rất cao vào ta.


- Khi đó bọn Thành Lam sư thúc của con đều là tiên chủng ở trên cao, ta chỉ là hàng đi kèm bọn họ, nương nhờ ánh sáng của họ mới được tham gia Hiên Viên kiếm phái. Nhưng cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nản lòng thoái chí, ta vẫn kiên trì tới cùng, nỗ lực không ngừng.

- Hiện tại thì sao, ta đã là Nguyên Anh Chân Quân, bọn họ vẫn còn là Kim Đan Chân Nhân. Cho dù được hưởng tiên quang chúc phúc, bọn họ cũng chưa đạt tới cảnh giới Long Hổ.

- Cho nên con không được nản lòng, nhớ kỹ rằng có chí tất thành. Chỉ cần kiên trì tới cùng, ắt sẽ có ngày thành công. Chúng ta không có thiên phú kinh người, không có vận may cực phẩm, chỉ có thể kiên trì!

Sau khi Cố Tâm Võ nghe xong, lạy Dư Tắc Thành một lạy, xoay người rời đi. Y bắt đầu tham gia vấn Tâm lộ, ba bước một lạy, tự hỏi xem đạo của mình đang ở nơi nào.

Dư Tắc Thành nhìn theo bóng y rời đi, trong lòng không khỏi bồi hồi cảm thán, tiếp tục tìm kiếm Thanh Thành và Tử Nhạc. Lúc này Dư Tắc Thành vận dụng quyền hạn quyền chưởng môn của mình, lấy công làm tư, sử dụng Hiên Viên Tử thiên trụ, rốt cục phát hiện hai người Thanh Thành và Tử Nhạc đang ở nơi nào.

Chỉ thấy Thanh Thành đang chỉ huy Tử Nhạc và Thanh Loan làm chuyện gì đó cho mình. Hiện tại sự tình đã xong, đang ngồi trên bảo tọa cao cao, ban thưởng cho một vị sư đệ cùng một sủng vật.

Nàng ném đậu phộng lên cao, Tử Nhạc và Thanh Loan ở giữa không trung dùng miệng tranh nhau đón lấy, hai người một thú đùa giỡn vô cùng vui vẻ. Nhưng Dư Tắc Thành lại nhìn thấy giống như một nữ vương đang vui đùa cùng hai sủng vật... Lúc này Thanh Loan không còn bộ dạng thần thú năm nào, mà như một con chim nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, lặng lẽ rời đi. Chỉ cần con gái mình vui vẻ là tốt rồi, sau vài năm nữa sẽ cho nó ra ngoài du ngoạn, muốn làm gì làm.

Dư Tắc Thành bắt đầu tĩnh tâm tu luyện, trước tiên thi triển Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp. Lập tức Tam Muội Hỏa Cự Nhân. Tức Nguyên Thổ khôi lỗi, Nhất Nguyên Thủy pháp than, Cực Đạo Tử Kim Cương, Vạn Thân Thái Ất Ngẫu cùng xuất hiện.

Bọn chúng đều có dung mạo bên ngoài giống hệt Dư Tắc Thành, chỉ có màu tóc khác nhau, từ đó có thể phân biệt được Ngũ Hành.

Nhưng lần này Nhất Nguyên Thủy pháp thân hoàn toàn khác, nó giống như đúc Dư Tắc Thành, không khác chút nào. Nếu so sánh Nhất Nguyên Thủy pháp thân với bốn con rối còn lại chẳng khác nào như trời với vực. Hiện tại nó giống như người sống, bên trong ẩn chứa lực lượng vô cùng.

Nhìn Nhất Nguyên Thủy pháp thân. Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, bèn khoát tay, bốn con rối kia biến mất, chỉ chừa lại mình Nhất Nguyên Thủy pháp thân. Hai người đứng đối diện, ánh mắt nhìn nhau chăm chú. Dần dần hai người kết hợp thành một thể, Nhất Nguyên Thủy pháp thân dần dần dung hợp cùng Dư Tắc Thành.

Sau khi dung hợp, trên người Dư Tắc Thành vang lên những tiếng khớp xương nổ lách cách. Đây là Thân Ngoại Phân Thân, đệ nhị chiến thể hôm nay đã đại thành.

Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp thật ra là pháp thuật tế luyện Thân Ngoại Phân Thân. Thuật này hóa nguyên thành thân, dùng lực Ngũ Hành tế luyện đệ nhị chiến thể, có được chiến thể này sẽ có thần uy vô thượng.

Thân Ngoại Phân Thân đại thành, dung hợp thành một thể, chân nguyên Dư Tắc Thành gia tăng gấp đôi, hơn nữa đây cũng là Dư Tắc Thành thứ hai, trong khi chiến đấu cùng người khác hoàn toàn có thể hình thành thế hợp lực công kích.

Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm ứng. Huyền Băng Ngọc Sương, Băng Tuyết Ngũ Biến của Băng Tuyết Thần Cung thông qua đệ nhị chiến thể kia, tất cả truyền vào người Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành vẫn chưa tu luyện thuật này, thế nhưng trong khoảnh khắc này lập tức đại thành, hơn nữa đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. có thể xuất ra biến thứ sáu Tuyệt Đối Linh Độ, chẳng qua chưa thể đạt tới mức tinh thuần, về phần lực Hư Vô, đó là lực lượng cần đạt tới Phản Hư Chân Nhất mới có thể xuất ra.

Dư Tắc Thành cảm nhận được pháp thuật này, lặng lẽ lắc đầu, phong ấn lực Băng Tuyết đưa trở về phân thân. Dư Tắc Thành cũng không muốn có được lực Băng Tuyết này, mình đã có đủ Hiên Viên Lục Kiếm, lại thêm Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, có câu nhiều không bằng tinh.

Chỗ hữu dụng nhất của Thân Ngoại Phân Thân này cũng không phải giúp Dư Tắc Thành học hiểu lực Băng Tuyết, mà là phân thân này đã hoàn toàn dung hợp với Tuyết Hồn Châu. Hiện tại nó là phân thân của Dư Tắc Thành, nói cách khác, Tuyết Hồn Châu kia cũng là phân thân của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành có thể điều khiển khống chế nó dễ dàng. Tức là có thể khống chế mười hai lực Thiên Đạo Băng Tuyết, khống chế Tiên Thiên Linh Bảo mà chỉ có Phản Hư Chân Nhất mới có thể khống chế.

Dư Tắc Thành bèn thử điều khiển Tuyết Hồn Châu, lập tức có cảm giác nắm giữ dần dần dâng lên, nhưng hắn lập tức đình chỉ điều khiển. Hiện tại làm như vậy còn hơi sớm, phải chờ tới khi phân thân hoàn toàn dung hợp với mình, tâm cảnh đạt tới cực điểm, khi đó mới nên khống chế Tiên Thiên Linh Bảo Tuyết Hồn Châu này.

Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, nếu phân thân này đã có thể truyền pháp thuật cho mình, vậy vì sao mình không truyền pháp thuật ngược lại cho nó? Nếu nó cũng học được Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, lúc ấy hai đạo thần quang tung hoành, thiên hạ còn ai địch nổi?

Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành bèn truyền pháp thuật của mình qua cho phân thân, nhưng phân thân lại không học được Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến. Dư Tắc Thành học được là nhờ thân hắn có đủ Ngũ Hành Linh Căn, còn phân thân kia chỉ có một thuộc tính Thủy, tự nhiên không thế học được. Dư Tắc Thành khẽ lắc lắc đầu, mình nghĩ hơi đơn giản, bất quá như vậy hết sức bình thường.

Nhưng ngoài ra, bản lãnh giữ nhà của mình là Hiên Viên Lục Kiếm, phân thân đã học được hết toàn bộ, trong cơ thể sinh ra sáu đạo nguyên lực. Huyết Cương chân nguyên lực được thay thế bằng lực Băng Tuyết. Đây là vì Thân Ngoại Phân Thân không phải được tạo thành từ huyết nhục, cho nên không thể vận chuyển Huyết Cương chân nguyên lực, đành phải thay thế bằng lực Băng Tuyết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Ngoài ra năm đạo nguyên lực còn lại Xuất Khiếu Luyện Khí thuật, Tử Phủ Kim Đan quyết, Cực Nguyên Hà Quang, Tiên Tần Luyện Khí thuật, Không Ma chân nguyên lực vẫn tồn tại.

Nhưng Dư Tắc Thành có cảm giác trong sáu đạo nguyên lực này, Xuất Khiếu Luyện Khí thuật và Tử Phủ Kim Đan quyết sắp sửa bị pháp thuật Băng Tuyết khác thay thế. Còn Không Ma chân nguyên lực và Cực Nguyên Hà Quang, vậy thì chưa chắc. Nhưng dù không thay thế được, cũng sẽ bị biến dị thành lực lượng Băng Tuyết thuộc tính Thủy khác. Chỉ có Tiên Tần Luyện Khí thuật sẽ không thay đổi được.

Sáu đạo nguyên lực của phân thân vừa hình thành, hắn lặng lẽ cảm ứng, đã có thể sử dụng Cưu Kiếm thuật. Nháy mắt phân thân tách ra khỏi bản thể Dư Tắc Thành, xuất ra pháp thuật hóa cưu.

Lập tức lực Kiếm Cưu Hồng Hoang tụ tập vào người phân thân, một tiếng nổ ầm vang, Thân Ngoại Phân Thân bị lực Kiếm Cưu đáng sợ bùng nổ, hóa thành vô số mảnh vỡ băng tuyết. Nói cho cùng, nó không tu luyện từng bước một như Dư Tắc Thành, cho nên không thể khống chế được lực Kiếm Cưu Hồng Hoang quá hùng mạnh. Mặc dù có được ý chí nhưng thân thể không chịu nổi.

Bất quá những mảnh vỡ băng tuyết này dần dần tụ tập, hóa thành hình người trở lại. Đây là ích lợi của Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp, vĩnh sinh bất tử. Dù là bản thể Dư Tắc Thành tiêu vong, cũng có thể khống chế Nguyên Anh chạy trốn sang phân thân, không chết được.

Bất quá đừng tưởng bất tử như vậy là chuyện tốt, nếu lỡ rơi vào tay kẻ thù, lúc ấy sẽ bị tra tấn vĩnh viễn, muốn chết cũng không được.

Sau khi những mảnh vỡ băng tuyết tụ tập lại, phân thân tiếp tục triệu tập lực Kiếm Cưu, sau đó lại tan tành, cứ vận chuyển không ngừng như vậy, Dư Tắc Thành biết có một ngày nhất định sẽ thành công. Thêm vào mười hai lực Băng Tuyết ẩn chứa trong Tuyết Hồn Châu, tương lai hắn sẽ có thể vận dùng pháp tắc Thiên Đạo, tạo thành kiếm cưu Thiên Đạo, nâng cao thêm một bước.

Nếu như có thể luyện chế năm con rối Ngũ Hành trở thành Thân Ngoại Phân Thân, tất cả đều được nuốt Tiên Thiên Linh Bảo, đều có được từ sáu loại lực Thiên Đạo trở lên, mỗi phân thân đều có thể dùng lực Thiên Đạo hóa thân kiếm cưu. Vậy lúc ấy mình sẽ có được sáu kiếm cưu, lục lục quy nhất, ba mươi sáu loại lực Thiên Đạo hóa thành Thần Cưu...

Dư Tắc Thành không khỏi cảm thấy vô cùng kích động, đó là thần uy vô thượng mà chỉ Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương mới có. Một mình phá vạn địch, giết chết hàng chục Chân Nhất Thần Quân.... Giấc mộng này chỉ cần mình nỗ lực, có lẽ tương lai cũng sẽ có một ngày mộng thành.

Dư Tắc Thành tế luyện đại thành Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp, bèn thu Nhất Nguyên Thủy pháp thân, dung hợp Thân Ngoại Phân Thân này vào bản thể, bắt đầu tu luyện tiên thuật khác.

Kế tiếp hắn tu luyện Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến. Thần quang này có uy lực vô cùng dũng mãnh, có thể hủy diệt vạn vật. Thần quang lan đến chỗ nào, vạn vật nơi đó sụp đổ, quả là tiên thuật vô thượng.