Dư Tắc Thành nhìn Trương Vân Động, nói:
- Nếu Băng Tuyết Thần Cung không biết người biết của, được, sau này ngươi theo ta đi.
Nghe Dư Tắc Thành nói xong câu này, Trương Vân Động lập tức hướng Dư Tắc Thành quỳ xuống, dập đầu, hô:
- Sư phụ ở trên, nhận một bái của đệ tử.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua Băng Lan Chân Quân ngồi phía trên, nghĩ đến phiền muộn lúc sáng sớm gặp phải Chân Nhất Thần Quân, Dư Tắc Thành há là người cam chịu thiệt thòi như vậy, trong lòng thầm nghĩ:
- Các ngươi đều biết ta hiện tại không thể khống chế được lực lượng của mình, vừa lúc thử bản mệnh pháp bảo này một chút, có đánh hỏng cái gì các ngươi cũng không nên oán ta nha...
Dư Tắc Thành nhìn Trương Vân Động trước mắt, nói:
- Hôm nay thu ngươi chẳng qua chỉ là đệ tử ký danh, muốn làm đồ đệ của ta không có dễ dàng như vậy, phải bền lòng, có nghị lực, sau đó còn phải có khảo nghiệm, có thể mất tính mạng, ngươi có thể làm được không?
Trương Vân Động nói:
- Đệ tử nhất định nắm chắc cơ duyên, hoàn thành tất cả khảo nghiệm, quyết không để sư phụ thất vọng, trời xanh chứng giám.
Dư Tắc Thành nói:
- Tốt ngày sau sẽ biết, chuẩn bị đi cùng ta.
Quay đầu nhìn thoáng qua Tần Hồng Vũ quỳ trên mặt đất, liếc mắt nhìn qua làm Tần Hồng Vũ nhất thời sợ đến mức run rẩy, Dư Tắc Thành không quản hắn mà ngược lại ngẩng đầu nhìn Băng Lan Chân Quân ở phía trên.
Băng Lan Chân Quân vẫn giống như trước đó ngồi không nhúc nhích, giống như tất cả chuyện trước mắt đều chưa từng phát sinh.
Dư Tắc Thành xoay người làm động tác như muốn rời đi, Tam Băng Chân Nhân bị dọa ngồi trên mặt đất quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ ngồi bên trên, thấy sư phụ vẫn không nhúc nhích, hắn giống như có chủ kiến, quát lớn:
- Vị tiền bối này, ngài khoan đi đã, Trương Vân Động này chính là đệ tử của Băng Tuyết Thần Cung ta, chuyện của hắn là chuyện nội bộ của Băng Tuyết Thần Cung chúng ta, ngươi là...
Dư Tắc Thành xoay người nhìn thoáng qua Băng Lan Chân Quân, nói:
- Ta đã cho ngươi thể diện, ta chỉ nghĩ muốn yên lặng xoay người rời đi, làm bằng hữu không được, lẽ nào muốn làm địch nhân với ta sao?
Băng Lan Chân Quân cười nói:
- Băng Lan ta còn không có ai dám nói làm địch nhân với ta. Chân Quân nhìn thấy ta cũng phải khách khách khí khí, cho tới bây giờ còn không có ai dám trêu đùa ta.
- Đã mấy tháng rồi ngay cả lực lượng của mình cũng không khống chế được, tương lai cũng là tiền đồ vô dụng, loại phế vật này còn tới trợ quyền, không biết lượng sức, không xứng làm địch nhân của ta.
Dư Tắc Thành đáp:
- Khách khách khí khí với ngươi, e rằng toàn là những người mua bán phi xa, người ta sợ nhất là không tự biết mình, ở môn phái ta gọi là họa mê muội, ngươi đã mê muội rồi, có cần ta trị liệu giúp ngươi một chút không?
Băng Lan Chân Quân nghe được lời này không nói được gì. Tam Băng Chân Nhân phía dưới giống như thu được chỉ thị, lập tức hô:
- Dư Tắc Thành, đây là chuyện nội bộ của Băng Tuyết Thần Cung chúng ta, xin đừng can thiệp, ngươi...
Dư Tắc Thành lần thứ hai trừng mắt nhìn hắn, cái trừng mắt này nhìn qua nhẹ nhàng hời hợt, thế nhưng lại là kích thứ nhất Nguyên Thần hóa kiếm của Dư Tắc Thành, một kích này vô ảnh vô hình, đạo pháp tự nhiên, nhanh như thiểm điện. Trong nháy mắt Nguyên Anh của Dư Tắc Thành hóa hình, hóa thành Nguyên Thần, sau đó Nguyên Thần hấp dẫn lực Thiên Đạo huyết mạch lực hóa thành kiếm vô hình, chính là một kích.
Trong nháy mắt này Dư Tắc Thành hồn phách lập thể, khi Tam Băng Chân Nhân nói tới chữ ngươi vừa hay đánh trúng miệng đầy răng của hắn.
Trong nháy mắt Nguyên Thần của Dư Tắc Thành trở về, tất cả giống như chưa từng phát sinh, Băng Lan Chân Quân, Tam Băng Chân Nhân cũng không phát hiện một kích vô hình này.
Huyết mạch lực theo hàm răng của Tam Băng Chân Nhân tản ra khắp cơ thể của hắn, trong nháy mắt huyết mạch của Tam Băng Chân Nhân bắt đầu biển hóa, miệng đầy răng của hắn sau khi nói xong câu đó đột nhiên rơi xuống từng cái từng cái, răng của hắn bắt đầu rơi ra khỏi miệng, sau đó không có chút ngoại lực nào rơi xuống, giống như những cái răng này vốn không phải sinh trưởng ở trong miệng của hắn.
Một cái hai cái, nhất thời ba mươi cái răng của Tam Băng Chân Nhân rơi rụng toàn bộ, mỗi một cái răng rụng ra huyết mạch lại biến dị gây cho hắn đau đớn đáng sợ. Đau nhức này tuyệt đối làm cho người ta không thể thừa nhận, ở trong đau nhức này mắt mở trừng trừng nhìn răng rơi xuống, hắn chỉ có thể kêu to "A a a".
Muốn tiếp lấy răng đem lắp lại, thế nhưng vĩnh viễn không có khả năng, huyết mạch của hắn đã bị cải biến, bất luận tiên đan linh dược gì cũng không cách nào cải biến sự thực hắn vĩnh viễn không có răng, hơn nữa con cháu hậu duệ của hắn cũng vĩnh viễn không có răng.
Một kiếm này có thể nói vô cùng khéo léo, không ai có chứng cứ nói là Dư Tắc Thành làm, thế nhưng ai cũng biết là Dư Tắc Thành làm.
Dư Tắc Thành đứng ở đó thản nhiên tự đắc, thế nhưng lại nhíu mày một cái, trong khoảnh khắc Nguyên Thần xuất kiếm vừa rồi, hắn đã cảm nhận được một loại lực Thiên Đạo đang mơ hồ dò xét mình, một kiếm thần kỳ của mình làm cho đối phương kinh ngạc không gì sánh được, trong nháy mắt khi đối phương kinh ngạc đã làm cho Dư Tắc Thành phát hiện sự tồn tại của hắn.
Một Phản Hư Chân Nhất ẩn nấp ở ngay phụ cận, Băng Lan Chân Quân là địch với mình, tìm chuyện làm khó mình, có lẽ chính là bản ý của người này, có lẽ không có quan hệ với hắn, thế nhưng hắn đang quan sát cũng không muốn đứng ra can thiệp làm gì.
Mặc dù Chân Nhất Thần Quân kia đã thử mình, có thể chứng minh cho mình, thế nhưng những Chân Nhất này đều là hạng người tự tin, nói cách khác cũng có thể nói là hạng người cố chấp, nếu không kiên trì ý kiến của mình như vậy cũng không có khả năng trở thành Phản Hư Chân Nhất. Chuyện mà bọn họ đã tin tưởng rất khó bị người khác thay đổi, cho nên có người còn muốn tiếp tục thử Dư Tắc Thành.
Tam Băng Chân Nhân bên kia còn đang rơi răng ra ngoài, cuối cùng ba mươi hai cái răng toàn bộ roi ra, hắn nhịn không được khó lớn lên, loại người dựa vào đan dược kỳ ngộ trở thành Kim Đan Chân Quân không trải qua mưa gió, tâm trí không kiên định, gặp phải chuyện lập tức xong đời.
Hắn quay đầu hướng về phía Băng Lan Chân Quân hô: Nguồn: https://truyenfull.vn
- Thái giám giám, thái giám giám, an đã ánh rụng ết ăng ta ồi...
Cái miệng hắn không còn răng, nói thều thào không rõ, kỳ thực hắn đang nói:
- Thái gia gia, thái gia gia, hắn đã đánh rụng hết răng của ta rồi...
Băng Lan Chân Quân đột nhiên khẽ động, trong nháy mắt nhảy đến bên cạnh Tam Băng Chân Nhân, vươn tay lấy ra một viên tiên đan cho Tam Băng Chân Nhân ăn vào, sau đó xoay người oán hận nhìn về phía Dư Tắc Thành.
Tam Băng Chân Nhân sau khi ăn tiên đan, tiên đan lập tức phát huy tác dụng, hàm răng đã rụng hết lại mọc ra răng mới, tiên đan này thực là thần kỳ, hoàn toàn có thể làm cho xương trắng sinh ra thịt, trị liệu tất cả bệnh tật, nhất định là dùng phi xa kia đổi.
Thế nhưng răng này sau khi mọc dài ra lập tức bắt đầu rụng xuống, lại một lần nữa rơi xuống toàn bộ, nỗi đau đớn này khó có thể khắc chế, lại một lần nữa truyền khắp toàn thân của Tam Băng Chân Nhân, hắn đau đớn lại lần nữa kêu to "A a a", cuối cùng hàm răng toàn bộ rơi xuống.
Băng Lan Chân Quân thấy một màn như vậy cũng kinh ngạc không gì sánh được, nhịn không được hô:
- Đây là yêu thuật gì?
Dư Tắc Thành đáp:
- Không biết, bệnh cấp tính trời sinh, ông trời làm cho hắn không bao giờ có răng nữa, thực sự là thiên uy vô thường.
Băng Lan Chân Quân quát:
- Là ngươi ra tay, nhanh...
Dư Tắc Thành cắt ngang lời hắn, nói:
- Bắt trộm bắt tại trận, bắt gian tại giường, không có căn cứ không nên nói lung tung.
Băng Lan Chân Quân nhất thời không biết nói gì, thế nhưng ý niệm của hắn vừa chuyển, nói:
- Trương Vân Động này là đệ tử của Băng Tuyết Thần Cung ta, hắn...
Dư Tắc Thành lại lần nữa cắt ngang lời hắn, nói:
- Ngươi đó, muốn chiến thì chiến, nói những lời vô ích làm gì, thực sự là ấu trĩ, hoa trong lồng kính, không phải ngươi bởi vì là thiên tài chế tạo phi xa cho nên chưa từng ra khỏi Băng Tuyết Thần Cung này chiến đấu với người khác, một mực ở nhà bế quan tu luyện thành Nguyên Anh chứ?
Lời này nói xong. Băng Lan Chân Quân nhất thời không nói được gì, sự thật đúng như lời nói của Dư Tắc Thành. Băng Lan Chân Quân bởi vì có thiên phú chế tạo phi xa, cho nên là đối tượng trọng điểm bảo vệ của Băng Tuyết Thần Cung, cho tới bây giờ cũng không ra khỏi Băng Tuyết Thần Cung chiến đấu với người khác, ở trong Băng Tuyết Thần Cung đơn độc tu luyện, có lúc cũng đánh chết yêu ma của băng nguyên, thế nhưng đều ở dưới sự bảo vệ của người khác hữu kinh vô hiểm, cho nên mới có tính cách như vậy, mới có thể không khống chế được mình như vậy, là địch với Dư Tắc Thành.
Bị Dư Tắc Thành nói ra khuyết điểm. Băng Lan Chân Quân lập tức biến sắc, thẹn quá thành giận, quát lớn:
- Khốn kiếp, nếm thử một chiêu Băng Trụ Lăng Lăng của ta.
Ở trên người hắn lập tức bạo phát vô cùng kiếm ý, theo tiếng hét của hắn ở trên mặt đất nơi này, trên mặt đất phạm vi mười dặm mọc lên vô số băng trụ, những băng trụ này giống như lợi kiếm xuyên phá mặt đất đâm lên trên quảng trường.
Theo sự đâm lên của băng trụ vô số phong sương biến hóa, hình thành băng nhận (lưỡi dao băng) lập thể, cũng từ không trung rơi xuống, lập tức băng trụ muốn bay vụt lên, băng nhận từ trên trời giáng xuống, hình thành đại trận Lập Khắc Thiết Cát, đây chính là Băng Trụ Lăng Lăng đệ nhất biến của Băng Tuyết Ngũ Biến trong Huyền Băng Ngọc Sương của Băng Tuyết Thần Cung.