Dư Tắc Thành vẫn không nhúc nhích, chỉ có hỏa cầu trong lòng bàn tay không ngừng phát ra những tiếng nổ lốp bốp trong khi đang cháy. Trong quá trình cháy bừng lên như vậy, hỏa cầu lớn dần lên cuối cùng biến thành lớn bằng nắm tay, sau đó di chuyển ở vị trí một thước phía trên lòng bàn tay, tự động xoay tròn. So với Dư Tắc Thành đang đứng yên bất động, hỏa cầu có vẻ nổi bật vô cùng.
Thời gian cứ trôi qua, hỏa cầu vẫn duy trì sức sống mạnh mẽ khác thường của nó, không có chút vẻ gì là muốn tắt. Nhưng rốt cục Dư Tắc Thành có chút phản ứng khác thường, tay phải dưới hỏa cầu của hắn bắt đầu run lên nhè nhẹ. Nhưng theo thời gian trôi qua, cổ tay rồi toàn bộ cánh tay. thậm chí toàn thân Dư Tắc Thành cũng dần dần run ruu lên.
Bất chợt trên hóa cầu dâng lên một phù văn chữ Hỏa thể Triện, nháy mắt tiến vào trong đan điền Dư Tắc Thành, Hỏa cầu thuật tu luyện hoàn thành.
Dư Tắc Thành hét lớn một tiếng, nhắm một cọc gỗ dưới mặt đất tiện tay ném đi, hỏa cầu kêu vù một tiếng đánh trúng cọc gỗ, toàn bộ cọc gỗ lập tức dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Một lát sau ngọn lửa kia mới tắt. Đợi cho ngọn lửa tắt, xương cốt toàn thân Dư Tắc Thành đau nhức rã rời, có vẻ mỏi mệt cực kỳ, dường như vừa mới làm một chuyện gì đó hết sức hao phí thể lực. Nhưng hắn vẫn nhảy xuống nóc nhà, quan sát thành tích Hỏa cầu thuật của mình. Cọc gỗ kia hoàn toàn bị đốt cháy thành than, hơn nữa toàn bộ đinh sắt trên đó cũng bị đốt thành nước thép.
Dư Tắc Thành tu luyện Huyết Cương quyết, huyết năng cùng cương năng ở một mức độ nào đó thật ra cũng giống như chân khí, chẳng qua mạnh hơn vô số lần so với chân khí mà thôi, tác dụng của chúng không phải là trực tiếp công kích kẻ thù.
Mà tiên thuật Triền Nhiễu, Vọng Khí Thuật, Khinh Linh thuật đều thuộc loại công pháp phụ trợ, hiển nhiên không thể hiện ra được bản lãnh tiên gia. Tuy rằng Cự Mộc thuật rất có uy lực, nhưng không phải là phàm nhân phòng ngự không được, vẫn có thể tránh né, có thể dùng trọng thuẫn phòng ngự.
Chỉ có Hỏa Cầu thuật này mới là thủ đoạn chân chính của người tu tiên, thật sự là lợi khí giết người. Trước kia hỏa phù có thể phóng ra ngọn lửa tấn công, nhưng đối phương có thể phóng xuất chân khí thành lồng bảo vệ, có thể phòng ngự trước ngọn lửa tấn công của Dư Tắc Thành.
Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành nắm giữ Hỏa cầu thuật, đã hoàn toàn không còn sơ hở này nữa. Tuy rằng thể tích của hỏa cầu Hỏa cẩu thuật không lớn nhưng bên trong ẩn chứa sức nóng vô cùng đáng sợ, lại gần như không có gì kiên cố không phá nổi, không có gì đốt không cháy. Cho dù là binh khí được chế tạo bằng thép ròng, sau khi bị hỏa cầu này đánh trúng, cũng sẽ khiến cho chỗ tiếp xúc với binh khí trong chớp mắt bị nấu chảy thành nước thép.
Sau khi chứng kiến uy lực đáng sợ của hoả cầu, thậm chí Dư Tắc Thành còn ném hỏa cầu xuống mặt nước thí nghiệm một chút. Kết quả cả một vùng mặt nước trở nên giống như dầu, lập tức bị hỏa cầu đốt cháy bừng bừng, không hề lộ ra vẻ bị nước khắc chế.
Hỏa cầu như vậy, cho dù là cao thủ Tiên Thiên bị đánh trúng một đòn cũng khó lòng chịu được. Hơn nữa dưới thần thức Dư Tắc Thành trong vòng năm trượng, Hỏa Cầu thuật chỉ đâu đánh đó lại còn có thể thay đổi lộ tuyến phi hành, tiến hành truy tung ở một mức độ nhất định.
Có thể nói sau khi Dư Tắc Thành có được hỏa phù, rốt cục có thể tự do sử dụng Hỏa cầu thuật mà không bị hạn chế như hỏa phù. Đối với hắn mà nói đây chính là một sự kiện vô cùng quan trọng.
Sau khi nắm giữ được Hóa cẩu thuật; Dư Tắc Thành bị rơi vào một bình cảnh. Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết. Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật không thể tiến thêm một bước nào nữa, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chậm rãi tu luyện chờ đợi đột phá.
Tiên thuật thu được cũng tu luyện hoàn thành, Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, nếu như có thể tu luyện trước Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, như vậy vì sao Đồ Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết không thể tu luvện trước? Thử xem có thể được không? Vì thế Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện Đồ Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết.
Nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, công pháp này quả nhiên phải đạt tới cảnh giới Thai Tức mới có thể tu luyện. Dư Tắc Thành dựa theo công pháp tu luyện mấy ngày, không có chút phản ứng nào cả, làm cho cả người hắn vô cùng ủ rũ.
Không thể tu luyện Đồ Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết, Dư Tắc Thành rơi vào trạng thái nhàn rỗi vô sự. Khôngbiết làm gì, Dư Tắc Thành bèn lật xem Ất Mộc đại trận bút ký lấy được của Hàn Dương.
Đột nhiên trong đầu Dư Tắc Thành hiện lên một tia linh quang, thầy trò ba người Lý Dạ Bạch đều đã chết, chỗ bọn họ tu tiên chẳng phải là không ai ở lại hay sao? Nơi đó linh khí tập trung, non xanh nước biếc, không phải là mạnh hơn trong huyện thành Sơn Trúc này vô số lần ư?
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành lập tức hành động, chạy tới ngọn núi kia. Hiện tại Dư Tắc Thành làm Đà chủ. sự tình thật ra cũng không nhiều hơn trước kia. Toàn bộ ẩn họa ở huyện thành Sơn Trúc đã được giải trừ, có Cao Phong và Lưu Hồ Tử ở đó, căn bản không cần Dư Tắc Thành làm việc. Hơn nữa hàng tháng Chấp Sự dưới tay đều dâng lên bạc hiếu kính, Dư Tắc Thành cũng không giống như Thạch Thiên Vân, thuộc loại Đà chủ mạnh mẽ, cứng rắn, thủ hạ tự nhiên ngoan ngoãn dâng lên lợi ích.
Đà chủ một tháng ít nhất phải có một ngàn năm trăm lượng bạc trắng chui vào túi, so với làm Long đầu Đại ca một tháng thu nhập ba trăm lượng phải cao hơn năm lần, lúc này Dư Tắc Thành mới biết cái sướng của việc làm quan.
Dư Tắc Thành chạy nhanh vào trong Thập Vạn Đại Sơn, rất nhanh đã đến chỗ ngọn núi cao và hiểm trở kia, leo núi mà lên, đi đến bên ngoài vườn dược thảo, lập tức thấy được một cảnh tượng đổ nát.
Hóa raẤt Mộc đại trận bị hắn phá hư, tuy rằng vuờn dược thảo bị hắn hủy diệt, nhưng vẫn có không ít dược liệu còn sót lại. Hiện tại đã không còn đại trận bảo vệ, vô số phi điểu mãnh thú độc trùng tới đây chiếm cứ, tìm kiếm dược liệu còn sót lại trong vườn dược thảo, khiến cho phân rơi đầy khắp, chướng khí mù mịt, nơi này không còn phong cảnh thanh tú như lúc trước.
Dư Tắc Thành than dài một tiếng, nghịch chuyển Huyết Tàng Thuật, thả ra vô số huyết năng, tiến hành uy áp đám phi cầm tẩu thú, xua đuổi chúng nó rời khỏi. Nếu con nào chần chừ, Dư Tắc Thành ném tới một hỏa cầu lập tức đốt nó cháy thành than, cho nên lập tức đám phi cầm tẩu thú này bỏ trốn sạch sẽ.
Dư Tắc Thành tiến vào trang viên, phát hiện rằng nơi này không phải một mình mình có thể dọn dẹp sạch được. Nhưng hiện tại hắn có quyền thế cần gì mệt nhọc như vậy. Dư Tắc Thành trở vể huyện thành Sơn Trúc, triệu tập đệ tử, thuê người giỏi tay nghề, dẫn dắt bọn họ đến đây tiến hành duy tu sửa sang trang viên lại. Nhiều người lực mạnh, lập tức hiệu quả hiện ra, phòng ốc trở lại chỉnh tề, rác rưởi dọn sạch, mặt đất sạch sẽ, hết thảy trông sáng ngời như trước.
Ở nơi này, Dư Tắc Thành để lại mười đệ tử giữ nhà, xua đuổi đám phi cầm tẩu thú, lại thuê tạp dịch trù sư nữ, dọn dẹp phòng, giặt giũ y phục, nấu cơm nấu nước cho mọi người. Lại thuê bốn người làm vườn cứu lại vườn dược thảo, lúc này Dư Tắc Thành ngược lại hận mình lúc ấy phá hỏng hoàn toàn, thật sự là xây không nhanh bằng phá.
Trong các phòng ốc trang viên. Dư Tắc Thành phát hiện ra một lò luyện đan trong phòng gia công phù lục mà Lý Dạ Bạch lưu lại. Lò luyện đan nàv to chừng hai trượng, được chế tạo bằng thanh đồng, hình thức cổ kính, bề ngoài giống như bầu rượu. Dư Tắc Thành tìm ra được trong Phù Đồ lục phần giới thiệu về lò này, lò này có tên là Nhị Khí Âm Dương Lô. Lò luyện đan này theo như Phù Đồ lục ghi lại là lò luyện đan thuộc loại nhất giai, là lò luyện đan đơn giản nhất mà người tu tiên nào cũng có thể sử dụng. Nó cũng không chi có thể luyện đan, còn có thê luyện khí, luyện phù, có thể nói công năng đa dạng, là lò luyện đan bậc thấp phổ thông thích hợp cho đại chúng.
Hơn nữa ngoài lò luyện đan này vẫn còn nhiều lò luyện đan khác giống như vậy ở góc bên phải, Dư Tắc Thành phát hiện ra vài dòng chữ ghi cách sử dụng, còn cho biết đây là dụng cụ do các tông môn trong tám trăm tả đạo chế tạo với số lượng lớn. Lò này được đánh dấu phiên bản Ất Sửu, số 6573. Xem ra như vậy loại lò luyện đan này đã được chế tạo ra vô số, đây là cái thứ 6573. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lò luvện đan có rất nhiều tác dụng, nhưng cũng có chỗ khiếm khuyết. Đầu tiên nó chỉ có thể chịu được một lượng linh khí có hạn mà thôi, chỉ có thể luyện chế một loại đan dược pháp khí phổ thông. Nếu linh khí đưa vào cao hơn năng lực chịu đựng của nó vậy xác suất thất bại sẽ cao đến kinh người, tác dụng của lò luyện đan sẽ không còn chút ý nghĩa nào.
Tiếp theo không thể di chuyển được, nếu muốn mang lò luyện đan này đi bán, vậy phải tới phường thị mua đến túi đựng, quay về nơi đây tháo rời lò ra cho vào túi mang đi chứ không thể cho cả lò vào trong túi. Đương nhiên nếu dùng sức người sức ngựa vận chuyển cũng có thể, tuy nhiên muốn di chuyển lò luyện đan nặng khoảng ngàn cân trong vùng núi non trùng điệp này quả thật chẳng khác nằm mơ. Nếu cho vào trong túi càn khôn mang đi cũng không phải là không được, nhưng nếu người tu tiên có thể có được túi càn khôn như vậy, ai thèm để ý tới một lò luyện, đan nhất giai rác rưởi, ở phường thị tốt, lò luyện đan muốn bao nhiêu cũng có, cần gì phải làm như vậy.
Đương nhiên lò luyện đan này đối với Dư Tắc Thành cũng đã đủ dùng. Dư Tắc Thành thấy lò luyện đan này thật sự rất thích, từ nay về sau hắn cũng có thể luvện chế pháp khí đan dược, không cần nấu thang thô sơ như trước.
Dư Tắc Thành bắt đầu nghiên cứu, phát hiện ra Nhị Khí Âm Dương Lô này thiết kế khéo léo, có thể hấp thu linh khí của ngọn linh tuyền trên núi này làm động lực tế luyện vật phẩm. Nhưng hiện tại ngọn linh tuyền của núi nàv bị hắn chém một cái phá đi, mất đi động lực nguồn, chỉ có thể dựa vào linh thạch và chân nguyên Dư Tắc Thành đưa vào mà hoạt động.
Cho nên hiện tại trước hết phải tu bổ ngọn linh tuyền, mà muốn như vậy phải tu bổ Ất Mộc đại trận trước, lúc ấy mới có thể dẫn linh không ngừng, cố định linh tuyền tại nơi này.
Hết thảy sắp xếp thỏa đáng. Dư Tắc Thành bắt đầu chữa trị Ất Mộc đại trận. Thật ra Ất Mộc đại trận chỉ là mắt trận bị ô uế những nơi khác vẫn còn hoàn chỉnh không tổn hao gì. Dư Tắc Thành khổ tâm nghiên cứu ba ngày rốt cục thành lập được một mắt trận tạm thời kích hoạt Ất Mộc đại trận sử dụng trở lại.
Theo sương mù tỏa ra bên ngoài cây cối, lập tức đám phi cầm tẩu thú cũng không thể tiến vào nơi đây, hoàn toàn biến mất. Nhưng Dư Tắc Thành lại suýt chút nữa khóc ròng, trận pháp này hoàn toàn là máy đốt tiền, hoàn toàn dựa vào linh thạch của hắn cung cấp động lực. Một viên linh thạch hạ phẩm bất quá chỉ có thể duy trì trong vòng nửa tháng, chuyện nàv thật sự hết sức đau lòng.
Muốn không tổn hao linh thạch, phải khôi phục lại ngọn linh tuyền, dựa vào linh khí trên núi để duy trì vận hành đại trận.
Vì thế Dư Tắc Thành lại tiến hành hạng mục tiếp theo, chính là tu sửa linh tuyền. Lúc trước hắn dốc hết toàn lực chém một cái hoàn toàn phá hủy linh tuyền, hiện tại gặp phải muôn vàn khó khăn, chỉ có thể làm hết sức.
Ngọn linh tuyền bị một đòn của hắn lúc trước, đã hoàn toàn biến mất, muốn dẫn dắt đầu nguồn trở lại cần tốn công phu không nhỏ. Vì thế Dư Tắc Thành bắt đẩu chạy khắp nơi trên núi, không ngừng dùng Vọng Khí Thuật tìm kiếm linh mạch ngầm trong lòng núi.
May là trong bút ký có ghi lại cách bố trí Ất Mộc đại trận, Dư Tắc Thành quan sát địa mạch, tìm kiếm nguồn gốc linh tuyền tựa như có người chỉ dẫn, cũng không tới nỗi hoàn toàn không biết gì, dần dần cũng đã ra hình ra dáng.
Rốt cục sang ngày thứ ba, Dư Tắc Thành tìm được vị trí nguồn gốc linh tuyền biến mất. nó di chuvển đến một chỗ khác trong sơn cốc, hình thành sơn tuyền, phát tán linh khí.
Dư Tắc Thành tìm được sơn cốc ấy, phát hiện nơi này thoáng đãng vô cùng, cỏ cây tươi tốt, ngọn linh tuyền chảy tới đây bất quá chỉ mấv ngày đã có được hiệu quả như vậy. Càng thật không ngờ nơi này đã bị một con Bách Niên Ngô Công chiếm cứ, nó cảm nhận được khí tức của linh tuyền, tuy rằng linh trí chưa mở nhưng cũng biết đây là thứ tốt, muốn khống chế sơn cốc, bảo vệ linh tuyền. Đây quả thật chính là muốn cướp đoạt mối làm ăn của Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành chỉ cần bắn ra một hỏa cầu đã đốt cháy con rết thành than, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Sau đó Dư Tắc Thành đi tới chỗ linh tuyền, dựa theo chỉ dẫn về Ất Mộc đại trận được ghi lại trong bút ký bắt đầu thi pháp dẫn dắt linh tuyền. Trước tiên, hắn đánh vỡ phong bế của nguồn suối nơi này để mở đường cho linh tuyền, sau đó phóng ra linh khí một lần nữa dẫn nó trở về ngọn núi.
Dưới đất đã có sẵn đường cho linh tuyền chảy, Dư Tắc Thành chỉ cần duy trì chân nguyên không ngừng, dẫn dắt phía trên con đường ấy, dần dần dẫn linh tuyển trở về sơn phong, tới phía trên mật thất cơ quan như lúc trước. Lập tức nơi đó nước suối phun ra tung tóe, xuất hiện một nguồn suối.
Ở sơn cốc kia lập tức đang thoáng đãng trở thành nhợt nhạt, cây cối héo rũ, cỏ dại chết héo một mảng, cần tới năm sau mới có thể khôi phục lại bình thường.
Trong quá trình Dư Tắc Thành dẫn dắt linh tuyền trở về, có thể nói dần dần trở nên quen thuộc với hướng đi của linh khí trên ngọn sơn phong này. Đột nhiên Dư Tắc Thành có một cảm giác kỳ dị, dưới Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật của mình, hắn cảm thấy dường như trong núi còn có một linh vật khác tồn tại, dường như nơi đó có rất nhiều linh khí ngưng kết. Chuyện này không có khả năng, nơi này Lý Dạ Bạch ở lại đã hai mươi năm, nếu có thứ tốt như vậy vì sao lão lại không biết?
Dẫn xong ngọn linh tuyền trở về sơn phong, Dư Tắc Thành bắt đầu ra sức công tác, định làm sạch nơi này, khôi phục lại cửa ra của linh tuyền.
Nhưng nghĩ thì dễ dàng, làm thì khó. Dư Tắc Thành liên tục thí nghiệm bảy lần đều kết thúc thất bại. Đầu tiên mật thất cơ quan của Ất Mộc đại trận phải nằm bên dưới linh tuyền, tiếp theo phải dẫn linh tuyền lên mặt đất hình thành thế phun tung tóe như vòi sen, chính là phải xây dựng một ngọn suối phun. Nhưng xây dựng loại mật thất cơ quan như vậy, Dư Tắc Thành không có một chút kinh nghiệm nào cả, căn bản không làm nổi.
Bất quá tuy Dư Tắc Thành không làm được, nhưng trong túi hắn có bạc. Dư Tắc Thành bèn trở lại huyện thành Sơn Trúc mời nhân công xảo tượng của Thạch gia tới đây làm việc. Thạch gia lấy đá làm tên, am hiểu thổ thạch kiến thiết, xây dựng thứ này chỉ là chuyện vặt vãnh đối với họ. Năm người thợ đá tới đây, đào hầm ngầm, xây tường đá chỉ mất nửa ngày đã xây dựng xong mật thất cơ quan và nền móng của linh tuyền, nhận năm mươi lượng bạc là xong việc.
Hiện tại linh tuyền đã được chữa trị nhưng đây vẫn chi là một con suối bình thường, không có được hiệu quả suối phun tung tóe như lúc trước. Dư Tắc Thành tra cứu bút ký Ất Mộc đại trận, phát hiện thiếu đi một thứ pháp khí trấn áp cho nên mới không có được cảnh sắc suối nước phun lên không như trước.
Pháp khí này có tên là Linh Thủy Dẫn. thuộc loại pháp khí hết sức bình thường, tác dụng chính là có thể dẫn nước đến nơi xa, trong Phù Đồ lục có ghi lại phương pháp luyện chế, xem ra thứ này chỉ có dựa vào bản thân mình chế tạo ra.
Tâm động không bằng hành động, Dư Tắc Thành lập tức tìm kiếm tài hiệu hướng dẫn chế tạo Linh Thủy dẫn. Những tài liệu này gồm có: huyền thiết hai cân, tử đồng ba lượng, bảo thạch bảy viên, một viên linh thạch hạ phẩm, mã não một khối, thanh ngọc ba miếng. Thiên Tàm ti bốn lượng, bột vàng năm cân, bột bạc mười cân....
Chế tạo Linh Thủy dẫn này chủ yếu chia làm bốn bước, bước đầu tiên, dùng linh thạch làm một hạch tâm, chế tạo một hạch tâm pháp khí có thể không ngừng cung cấp động lực. ~
Bước thứ hai, xây dựng pháp trận bên ngoài, đúc vỏ ngoài của Linh Thủy Dẫn, hình
thành hình tròn của bản thể phập khí, có thể hóa động lực vô hạn thành công năng dẫn nước, khiến cho linh khí mà linh tuyền hấp thu phun ra.
Bước thứ ba. xây dựng thông đạo tuần hoàn, khiến cho trung tâm động lực của Linh Thủy Dẫn có thể thông qua nó phun ra linh khí bổ sung từ linh tuyền, như vậy là có thể đạt tới hiệu quả sinh sôi không đứt.
Bước thứ tư, dung hợp ba thứ trên làm một thể, hình thành pháp khí Linh Thủy dẫn hoàn chỉnh.
Bốn bước này phải hoàn thành cùng lúc, cũng may đây chỉ là công nghệ chế tạo pháp khí đơn giản nhất. Sau khi xem xong, Dư Tắc Thành vò đầu không ngừng, nhưng việc đã đến nước này chỉ có nước cố gắng tiến về phía trước.
Dư Tắc Thành bắt đầu thu thập tài liệu, bột vàng bột bạc quá đơn giản, dùng vàng lá và bạc trắng nghiền nát thành bột là được. Bảo thạch, mã não, thanh ngọc. Thiên Tàm ti bỏ tiền mua là có, linh thạch trong tay có sẵn, chi có hai loại tài liệu huyền thiết và tử đồng mộc khó có thể tìm kiếm. Tìm không thấy vậy mình tự làm, trong Phù Đồ lục có ghi phương pháp chế tác, thật ra cũng rất đơn giản, chính là dùng hắc thiết và thanh đồng bình thường tiến hành tinh luyện tinh túy. Ngàn cân hắc thiết có thể luyện ra một, hai cân huyền thiết, ngàn cân thanh đồng có thể luyện ra một, hai cân tử đồng. Chẳng qua cần rất nhiều chân nguyên tiến hành tinh luyện như vậy, vừa hao phí thời gian, lại hao phí chân nguyên.
Dư Tắc Thành trở về huyện thành Sơn Trúc, truyền đạt mệnh lệnh thu thập hắc thiết và thanh đồng. Hắc thiết rất dễ thu thập, ba ngàn cân hắc thiết không lâu đã thu thập đủ số. Bởi vì các tộc trong Thập Vạn Đại Sơn cũng cần hắc thiết, rất nhiều thương đội đi vào núi để bán thứ này.
Một trăm cân hắc thiết trị giá mười lượng bạc ròng (giá cả nàv chính là giá cả ớ thế giới Thương Khung, nơi đó sắt đá đầy khắp, không liên quan tới đơn vị tiền tệ), lập tức Dư Tắc Thành bỏ ra ba ngàn lượng bạc trắng, cũng chính là một trăm lượng vàng. Thật ra đây cũng là giá tương đổi rẻ, các quốc gia xung quanh đều có quặng sắt, cho nên Thang quốc không hạn chế mua bán hắc thiết, nếu là ở đại châu khác, muốn mua bán hắc thiết tuyệt đối không dễ dàng như vậy.
Thanh đồng thật ra tốn công hơn một chút, bất quá có tiền chuyện gì cũng dễ làm. Ba ngàn cân Thanh đồng giá bốn trăm lượng bạc. Hắc thiết mua được toàn là từng khối sắt to bằng nhau, dài một thước, rộng cao mỗi bề một tấc, khoảng chừng hai mươi khối, mỗi khối nặng chừng một trăm năm mươi cân (tỷ trọng của sắt là 7. 86, một thước khối sắt nặng 7. 86 tấn), bên trên có chữ "Thiết gia rèn đúc". Nhìn thấy như vậy, Dư Tắc Thành vỗ đùi đánh đét. Tội gì phải mua của thương đội, mình đến Thiết gia trực tiếp mua không phải được sao, ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa số bạc.