Thành Lam không nói gì nữa, mọi người chuẩn bị lên đường. Trước khi xuất phát, bọn họ dùng phi phù truyền về môn phái kể lại sự tình Cửu Diệt Lôi Thần của Thần Uy tông tập kích mình, để trong môn tiện bề xử trí.
Sau đó mọi người tiếp tục hành trình, ngồi Long Mã Thanh Vân Xa tiến tới, vốn Thành Lam không muốn tiếp tục sử dụng phi xa này nữa, nhưng Dư Tắc Thành nói:
- Không được, phải sử dụng phi xa này, vì nó chúng ta đã đại chiến một lần, cho nên càng phải sử dụng nó, tránh cho người khác nói chúng ta chột dạ nên cất đi.
Vì vậy mọi người tiếp tục điều khiển Long Mã Thanh Vân Xa bay về phía Cổn Châu. Dọc trên đường đi, tất cả tu sĩ nhìn thấy bọn họ bèn tránh đi rất xa, trận chiến ấy đã lan truyền khắp thiên hạ.
Cửu Diệt Lôi Thần Ngô Thanh Y chính là Nguyên Anh Chân Quân nổi danh của Thần Uy tông ở Kinh châu, năm xưa rất nhiều lần đại chiến cùng Thất Thương tông, khắp cả Kinh châu đều biết, không ngờ lần này bị bọn Dư Tắc Thành đánh cho đại bại. Bảy tên Kim Đan Chân Nhân Thần Uy nhất mạch chết sạch, lập tức khiến tất cả môn phái tu tiên Kinh châu hoàn toàn khiếp sợ.
Bởi vì sau khi đại chiến chấm dứt, bọn Dư Tắc Thành đánh chết vài tên tu sĩ quan chiến, cho nên tu sĩ Kinh châu nhìn thấy Long Mã Thanh Vân Xa bèn tránh ra rất xa. Bọn họ sợ đám Kiếm Phong tử này gặp ai giết nấy, giết luôn cả mình.
Phi xa vượt qua Bắc Hải, bay qua đỉnh Thiên Trì, xuyên qua bình nguyên Nhạn Đãng, vượt qua sơn mạch Kỳ Liên. Rốt cục một hồ nước rất lớn xuất hiện trước mặt mọi người, trung tâm hồ nước là một kiến trúc hình Kim Tự Tháp, chính là Tây Lĩnh.
Rốt cục cũng đã về tới Tây Lĩnh, năm người cảm thán không thôi. Lần này về nhà, mọi người chia tay tại Tây Lĩnh, hẹn nhau rằng ai về nhà nấy một chuyến, sau đó tập hợp ở Thủy Vân tông.
Mọi người chia tay, mạnh ai nấy ngự kiếm rời đi. Dư Tắc Thành phi hành như bay về phía thành Lâm Hải, về quê cảm thấy bồi hồi, hiện tại thành Lâm Hải đã khác xưa, không biết đệ đệ thế nào rồi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành tiến vào thành, chuyện đầu tiên là trở về nhà cũ của mình. Lần trước ra đi, mẫu thân đã mất, rốt cục nơi này không còn lực hấp dẫn gì với hắn, đã ba, bốn mươi năm qua, Dư Tắc Thành chưa từng trở về.
Lần này trở về, hết thảy đã hoàn toàn thay đổi. Tới nhà cũ của mình trước kia, Dư Tắc Thành mới phát hiện ra dãy phố trước kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vô số nhà lầu mọc lên san sát.
Thành Lâm Hải càng ngày càng phồn hoa thịnh vượng, dân cư trong thành gia tăng, đất đai dần dần trở nên ít đi. Vì thế dãy phố cũ của nhà mình đã bị phá bỏ, xây dựng kiến trúc mới, nhà cũ của mình đã không còn.
Dư Tắc Thành tới nhà cũ của mình, không ngờ nhà đâu mất, hiện tại vị trí đó là một tửu lâu ba tầng. Tửa lâu này hẳn là mọc lên trong thời gian gần đây, không còn ngôi nhà xưa của mình, không còn mẫu thân lúc nào cũng chờ cửa mình nữa.
Dư Tắc Thành không khỏi ngơ ngác một lúc, chừng một khắc sau mới có thể hồi phục tinh thần. Nhà cũ đã không còn nữa, mẫu thân đã mất hàng chục năm.
Nước mắt rưng rưng, nhưng Dư Tắc Thành cố kềm lại, không khỏi trong lòng trách móc đệ đệ vì sao không giữ nhà cũ lại. Với thế lực của y, hẳn là thừa sức bảo vệ dãy phố này mới phải.
Dư Tắc Thành quay đầu rời khỏi, chưa vội đi tìm đệ đệ, đi về phía nơi chôn cất mẫu thân, tế bái mẫu thân rồi hãy nói.
Vừa vào lăng mộ, lập tức Dư Tắc Thành đứng như chôn chân tại chỗ, chỉ thấy trước phần mộ của mẫu thân đã có thêm một phần mộ khác.
Phần mộ này to lớn vô cùng, trên bia đá có viết ba chữ lớn Dư Tắc Công. Thì ra đệ đệ mình cũng đã ra đi, theo như thời gian ghi trên bia mộ, y mất đi đã mười mấy năm rồi.
Lập tức Dư Tắc Thành chảy nước mắt ròng ròng, không còn kềm được nữa. Không ngờ đệ đệ mình cũng đã chết già, mình tu tiên diện mạo không đổi, cho rằng đệ đệ hẳn cũng là như vậy. Nhưng thời gian hết sức vô tình, đệ đệ đã mất đi, trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió Đông...
Dư Tắc Thành đứng ngây người ra một lúc lâu, mối bận tâm cuối cùng của hắn cũng đã hoàn toàn tiêu tan, đệ đệ đã chết, trong lòng hắn đau như dao cắt. Đệ đệ mình vì không có Linh Căn cho nên không thể tu tiên, thần thái buồn bã tiếc nuối của y lại hiện lên trước mặt Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đi tới trước phần mộ mẫu thân bắt đầu tế bái, sau đó tế bái đệ đệ, rồi quay lại ngồi trước bia mộ mẫu thân rất lâu.
Thời gian dần trôi, mặt trời xuống núi, ánh trăng dâng lên, sao trời chi chít. Lại qua buổi sáng, mặt trời mọc lên.
Dư Tắc Thành ngồi đây đúng một ngày đêm, khi mặt trời hôm sau dâng lên, hắn mới đứng dậy quan sát phần mộ lần cuối, sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn ra khỏi phần mộ, ngự kiếm bay lên... Tái kiến, mẫu thân... Tái kiến, đệ đệ... Tái kiến, quê nhà... tái kiến, quá khứ...
Một đạo kiếm quang vút lên cao, Dư Tắc Thành bay về phía Thủy Vân tông.
Thủy Vân tông nằm trong Thập Vạn Đại Sơn là do đệ tử Diệu Hóa tông lập ra để bảo vệ Tây Lĩnh, lập phái đã được năm ngàn năm, là một trong năm phái Tây Lĩnh.
Mấy chục năm gần đây, Thủy Vân tông vượt qua kiếp nạn Càn Ma Linh Tôn giáo, dần dần nhân tài phát triển không ít trong tông, có hai Kim Đan Chân Nhân trong tông tiến cấp Nguyên Anh Chân Quân, trở thành môn phái lớn nhất ở Cổn Châu.
Năm trước Thủy Vân tông nhận được thông báo của Bất Ngôn tông, nói rằng Thủy Vân tông được xếp vào hàng ngũ trung môn. Lập tức toàn tông mừng rỡ, tổ chức đại lễ thăng môn, mời tất cả thân bằng hảo hữu các phái cổn Châu tham gia, ăn mừng vui vẻ.
Dư Tắc Thành ngự kiếm trên cao, dựa theo trí nhớ bay về phía Thủy Vân tông. Bay lượn trên không ngắm nhìn cảnh sắc thiên địa, trong lòng của Dư Tắc Thành cũng vơi bớt bi ai. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của đời người, cũng nên nghĩ thoáng một chút...
Thật ra trong lòng Dư Tắc Thành vẫn có một nghi vấn từ lâu, tức là sinh tử của phụ thân mình. Lời nói của tên Đại Yêu Ma mà hắn gặp ở Tam Thiên giới, giấc mộng đầy nghi vấn kia... Trong mộng hắn đã mơ thấy phụ thân, nhưng phụ thân lại biến thành Ma Hoàng, một người mà mình không biết, đó có phải là phụ thân mình không? Đây vẫn là một nghi vấn day dứt trong lòng Dư Tắc Thành bấy lâu, không biết rốt cục là phụ thân mình còn sống hay đã chết...
Đột nhiên một dao động huyền bí ập tới, dường như có một đạo thần niệm đang tập trung nhắm vào mình. Cảm giác này vô cùng ảo diệu, dường như máu huyết trong cơ thể mình đang rung động, có người đang dùng cảm ứng huyết mạch tập trung nhắm vào mình từ khoảng cách xa xôi vạn dặm.
Dư Tắc Thành ngơ ngác, sau đó tỏ ra hết sức vui mừng, hắn khởi động Huyết Cương Thần Quyết, lập tức huyết mạch trong cơ thể biến hóa, thông qua dao động này, tập trung nhắm ngược lại đối phương.
Đối phương lập tức cảm ứng được Dư Tắc Thành đang tập trung, y cũng biến hóa, hai người cách xa nhau như vậy bắt đầu tập trung nhắm vào huyết mạch của nhau.
Một lúc sau, phía trước vang lên tiếng cười ha ha, sau đó một bóng người xuất hiện, chính là một thiếu niên. Y vừa thấy mặt Dư Tắc Thành không nói lời nào, thình lình phất mạnh ống tay áo, một đạo huyết quang xoay tròn thành hình một con huyết long, mang theo sát khí mạnh mẽ như muốn diệt sát hết thảy, nhanh như điện chớp công về phía Dư Tắc Thành.
Y không cần niệm chú hay bất quyết, công kích chỉ là tùy tâm mà phát, xem thanh thế như vậy quả là một cao thủ tuyệt đỉnh bất phàm.
Dư Tắc Thành nhìn huyết long ào ào công tới với khí thế bừng bừng, lập tức bắn ra một đạo kiếm quang rất nhanh, ngăn trở huyết long. Kiếm quang vừa lướt qua, thân hình huyết long khẽ tan ra, nhưng ngay tức khắc ngưng tụ thành hình trở lại, vươn ngũ trảo ra chộp về phía Dư Tắc Thành. Kiếm quang chợt lóe, liên tiếp bảy đạo cầu vồng kiếm bay ra, chém huyết long kia tan tác thành vô số điểm sáng màu đỏ máu.
Hai người giao thủ một chiêu, sau đó thiếu niên kia cười to, y chính là Phá Bại Chân Quân mà Dư Tắc Thành đã gởi phi phù mời tới trợ quyền.
Sau khi nhận được phi phù truyền thư của Dư Tắc Thành. Phá Bại Chân Quân lập tức độn xa vạn dặm, chạy tới địa vực Cổn Châu này để trợ uy cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành bay tới, đảo mắt đã ba mươi năm không gặp, chuyện cũ dường như mới xảy ra hôm qua.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Đại ca, gần đây Đại ca thế nào?
Phá Bại Chân Quân đáp:
- Cũng được, gần đây khổ tu, rốt cục ta đã đạt tới cảnh giới Phân Thần, lãnh ngộ lực Thiên Đạo, chỉ cần tiến thêm bước nữa, lãnh ngộ pháp tắc Thiên Đạo, lúc ấy ta sẽ có khả năng trở thành Phản Hư Chân Nhất. Khổ tu ba trăm năm, rốt cục ta cũng có được hôm nay.
- Này đệ đệ, gần đây sau khi ta xuất quan, nghe ngóng tin tức của đệ, không ngờ nghe được vô số lời đồn. Đệ đệ thật là hung mãnh, khiến hai Phản Hư Chân Nhất phải xiêu lòng, Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành quả thật nổi danh thiên hạ.
Dư Tắc Thành chỉ cười đáp:
- Chỉ là lời đồn đãi mà thôi, không có bao nhiêu phần là thật.
Phá Bại Chân Quân lại nói:
- Bất quá dường như kiếm thuật của đệ đã đạt tới đại thành, trong đó ngầm có lực Thiên Đạo, cực kỳ hùng mạnh.
Dư Tắc Thành nói:
- Nhân duyên xảo hợp cho nên luyện thành một ít kiếm thuật mà thôi. Đi thôi Đại ca, bao năm không gặp, chúng ta tìm một nơi nào đó hàn huyên một trận đi.
Phá Bại Chân Quân nói:
- Chờ một chút, còn vài người nữa. Đại ca của đệ nhận được phi phù, bèn nghĩ rằng chuyện của đệ đệ ta nhất định phải giúp hết sức mình, cho nên gọi thêm mấy vị bằng hữu cùng tới trợ trận cho đệ.
Lúc này có ba người nữa bay tới, Dư Tắc Thành vừa thấy vô cùng kinh ngạc, cả ba đều là Nguyên Anh Chân Quân, được Phá Bại Chân Quân mời tới trợ trận cho mình.