Tiên Ngạo

Chương 607: Chân Nhất thì đã sao, ta không sợ!

Hữu Hùng sư tổ kết luận:

- Cho nên ở Hiên Viên kiếm phái ta, sau khi tiến vào Phản Hư kỳ nếu muốn tiến thêm một bước nữa, vậy phải tìm ra một con đường tu luyện khác cho mình.

Dư Tắc Thành nghe tới đây trầm ngâm rất lâu không nói, hình ảnh Trung Hưng Tổ Sư lại xuất hiện trong đầu hắn, quả thật là tiền bối cao nhân. Bất quá chuyện này không phải là chướng ngại với Dư Tắc Thành, phần Cưu Kiếm Thuật cao cấp đã thất truyền kia nằm trong Tâm Ma Tàn Ảnh.

Cuối cùng Hữu Hùng sư tổ nói:

- Được rồi, cũng đã tới lúc, dược lực của các nàng đã phát tán, đã tới lúc ta phải lâm trận. Tái kiến Tắc Thành, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại trên Tiên Giới.

Dư Tắc Thành ôm quyền cáo biệt, nhìn Hữu Hùng sư tổ một lần cuối. Nhưng lần này Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, chỉ thấy trên thân thể Hữu Hùng sư tổ đi ra một người vô cùng anh tuấn, nhìn hắn mỉm cười, sau đó dùng độn thuật biến mất. Sau đó lại đi ra một người nữa, thân thể khôi ngô cường tráng, lại cười với Dư Tắc Thành, sau đó biến mất.

Cứ như vậy rất nhiều phân thân của Hữu Hùng sư tổ xuất hiện, phân thân nào cũng là nam nhân anh tuấn khiến nữ nhân hết sức si mê. Nếu không phải là thư sinh anh tuấn, vậy cũng là đại hán cứng cỏi, nếu không phải văn sĩ nho nhã, cũng là mỹ nam tử bảnh bao.

Sau đó ở vô số gian phòng trong trang viên, thanh âm nam nữ hảo hợp dần dần vang lên, cả đám mỹ nữ phát ra tiếng rên hừ hừ thỏa mãn. Đây quả thật đạo hóa thân ba ngàn, vô thượng ngự nữ, muốn hóa ra nam nhân thế nào cũng được.

Cuối cùng Hữu Hùng sư tổ cũng hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt ấn ký truyền pháp Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ trong đầu Dư Tắc Thành đã hoàn toàn hiểu được chân nghĩa giúp Hữu Hùng sư tổ phi thăng.

Hữu Hùng sư tổ phân thân ba ngàn, lấy lực Nhất Dương đồng thời ngự ba ngàn mỹ nữ, lấy thân thể của mình làm cầu nối, thông qua hành vi nguyên thủy nhất từ xa xưa của con người khiến cho mọi người liên hệ tinh thần, tập trung tinh thần tất cả mọi người lại với nhau, biến thành thể Hỗn Nguyên siêu cấp.

Sau đó ông mượn thể Hỗn Nguyên này khống chế Thiên Đạo, luyện hóa bản thân, tinh hóa khí, khí hóa hồ kết thành nguyên thai. Thinh huyết đề thăng từ đó chuyển thành trắng, cuối cùng kết thành ngọc cao, tiến lên cảnh giới Tu La Tiên Nhân.

Thân thể tương giao, thần niệm cùng hợp, âm dương giao kết, cảm thông thiên địa, lấy cực khoái làm cơ sở, tới giờ phút cuối cùng lấy lực lượng tập thể, thần niệm của ba ngàn người hóa thành một thể, phá tan hạn chế Thời Không, ngay tức khắc phi thăng tiến vào Tiên Giới. Đây là Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ, Hỗn Độn Diệt Thế kiếp, Thiên Lôi tâm ma gì đó không hề có ý nghĩa gì trước lực lượng hùng mạnh này. Chẳng trách nào Hữu Hùng sư tổ có tự tin như vậy, quả thật là nhất định phi thăng thành công.

Dư Tắc Thành nói:

- Chúng ta đi thôi.

Dứt lời năm người rời khỏi, lúc này tiếng rên rỉ khoái hoạt đã vang khắp Quan Thiên phong. Khi bọn họ rời khỏi, nơi đây hoàn toàn biến mất giữa đất trời. Sau mười tám canh giờ nó sẽ lại hiện ra, nghênh đón Hỗn Độn Diệt Thế kiếp đáng sợ nhất.

Năm người Dư Tắc Thành trở về nhà trúc, mọi người trầm ngâm một lúc, bất chợt Phượng Mâu Thần Quân nói:

- Tắc Thành, tiểu oan gia, muội muốn...

- Muội cũng muốn, muội cũng muốn...

Tất cả bốn nàng đều đã động tình, lập tức một trường đại chiến bắt đầu, Dư Tắc Thành dựa theo các loại bí thuật công pháp vừa học được trong Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ, bắt đầu đại chiến. Sau một đêm vất vả, rốt cục đạt được toàn thắng.

Sáng hôm sau, Dư Tắc Thành rời khỏi nhà trúc. Hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai mọi chuyện sẽ chấm dứt, sẽ vượt qua cửa ải gian nan này.

Lần này quay lại, Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng, tiểu muội Dư Tĩnh Hân của mình cũng đã tới đây. Thấy muội muội, Dư Tắc Thành vô cùng vui sướng.

Nhiều năm không gặp, muội muội đã hoàn toàn thay đổi, không còn là thiếu nữ như trước, mà mơ hồ có khí thế quyền uy vô thượng toát ra. Bên trái nàng là cố Thính Vân, bên phải là Đoạt Mộng Tiên Tử, dường như Đoạt Mộng Tiên Tử đã bị muội muội mình hoàn toàn hàng phục, ngoan ngoãn vâng theo.

Dư Tĩnh Hân vận Tú Kim Thái Phượng Bách Chiết Quần, ngoài khoác Ngân Lũ Vân Biên Tú Nữ Bào, phối cùng trang phục tơ ngân bạch, trong vẻ nhẹ nhàng mang theo bảy phần anh khí mê người, toát ra phong tư tuyệt thế nhiếp hồn đoạt phách.

Gương mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt linh hoạt sáng ngời, phối hợp với chiếc mũi nhỏ xinh thon thả, lại thêm làn môi đỏ mọng, khiến cho người ta cảm nhận được vẻ ngây thơ thuần khiết. Phía sau nàng có một đóa hoa sen nở rộ, gần bùn mà chẳng hỏi tanh, chính là dị tượng Kim Đan. Nhờ có nó, trông Dư Tĩnh Hân càng thêm tao nhã, dịu dàng xinh đẹp.

Bất kể muội muội biến hóa thế nào, trước mặt Dư Tắc Thành vẫn là thiếu nữ năm xưa. Dư Tắc Thành luôn sợ nàng bị người ức hiếp, chịu thiệt thòi, vì nàng mà hắn có thể khiêu chiến hết thảy, dù là Tiên Nhân hắn cũng không sợ.

Dư Tĩnh Hân đại diện cho Tâm Ma tông tới đây, trừ nàng ra, sư phụ nàng là Thiên Ma Ma Chủ cũng đã tới. Cảnh tượng Thiên Ma Ma Chủ năm xưa dùng một đòn đánh tan Cực Nguyên Vân Hà tông, Dư Tắc Thành vẫn còn ghi nhớ trong lòng.

Hơn nữa bà còn là tổ tiên của Lý Đại quan nhân năm xưa bị mình đánh chết. Huyết Cương quyết, Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết mà mình tu luyện đều có nguồn gốc từ vị Ma Chủ này, cho nên trong lòng Dư Tắc Thành vô cùng cảnh giác.

Khách nhân của Tâm Ma tông đều được sắp xếp tới đảo Tử Kinh, hồ Lục Ba ở Linh Lung lĩnh, chỉ cách rừng trúc Thanh Yên có chừng mười dặm.


Mười tám canh giờ dần dần trôi qua, rốt cục vào mồng Bảy tháng Mười hai, vào lúc giữa trưa, vầng mặt trời đỏ chói treo cao, xa xa mây màu giăng mắc, cảnh tượng xinh đẹp khác thường.

Đột nhiên sắc trời đột biến, xa xa cuối chân trời, từng trận gió thê lương lạnh lẽo thấu xương gào thét. Mây đen cuồn cuộn như vạn mã lồng lên giận dữ, trong nháy mắt kéo tới dày đặc chân trời. Mây đen như mực mang theo khí thế của ngọn núi vạn cân ép xuống, dày đặc tầng tầng lớp lớp trên trời.

Dị tượng này vừa xuất hiện, trong lòng tất cả người tu tiên trên Gò Hiên Viên đều có cảm giác sợ hãi khó tả bằng lời, ai nấy không tự chủ được, cảm thấy kinh hãi vô cùng. Thình lình một tia chớp to hơn tất cả tia chớp từ trước tới nay nổ ầm trên không, giống như là trường tiên của Lôi thần, quét ngang nửa bầu trời, hung hăng giáng xuống, sau đó biến mất ở vị trí của Quan Thiên phong.

Theo sát đó là tiếng sấm, giống như tiếng rên rỉ của không trung sắp sửa sụp đổ. Tiếng sấm vừa vang lên, trận mưa mùa Đông lập tức trút xuống, không phải tuyết mà là mưa, đổ tầm tã khắp vạn trượng trời cao.

Mưa vừa rơi xuống lập tức bị gió lạnh thổi qua, lập tức kết thành hạt băng, trút xuống Gò Hiên Viên, Thiên kiếp đã bắt đầu.

Tiếng sấm đầu tiên vang vang thiên địa, Quan Thiên phong xuất hiện trở lại giữa đất trời, Thiên kiếp đã bắt đầu giáng xuống.

Kiếp vân trùng điệp giăng mắc không trung, những tia điện không ngừng chạy khắp trên trời. Đợt Thiên kiếp thứ nhất đang nổi lên, trong không khí tràn đầy khí tức giông tố sắp nổi lên, khiến người ta ngạt thở.

Xung quanh Quan Thiên phong trăm dặm, trên năm ngọn sơn phong, vô số người tụ tập lại nơi này. Tất cả bằng hữu và tân khách, đệ tử Hiên Viên kiếm phái tụ tập trên đó, quan sát đợt Thiên kiếp đầu tiên trong đại lễ phi thăng.

Lần trước Vô Lượng tông lợi dụng Ma Chủ chống lại Thiên kiếp, phi thăng hai vị Thần Quân Chung Cực Vô Lượng đã làm chấn động thiên hạ. Lần này tin tức đã truyền khắp thiên hạ vào một tháng trước, có chừng gần trăm vị Chân Nhất Thần Quân đặc biệt tới đây quan sát học tập.

Thiên kiếp vô cùng nguy hiểm, động phủ trên Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong đã tránh khỏi nơi này rất xa. Năm ngọn sơn phong nơi này vừa khéo là vị trí tốt nhất để quan sát Thiên kiếp.

VỊ trí có tầm nhìn trống trải nhất, góc độ quan sát tốt nhất là trên Trích Tinh lĩnh, trăm vị Chân Nhất Thần Quân đều tụ tập nơi đây quan sát. Tuy rằng nơi đây đã được đệ tử Hiên Viên kiếm phái chỉnh sửa suốt đêm, gọt bỏ đỉnh núi hình thành bình đài, trở thành một nơi quan sát rất tốt, nhưng diện tích có hạn, cho nên số Chân Nhất Thần Quân này mỗi người chỉ mang theo được một đệ tử môn nhân lên đó quan sát.

về phần các Nguyên Anh Chân Quân, trước kia bọn họ được vạn người kính ngưỡng, nhưng ở trước mặt các Chân Nhất Thần Quân bọn họ chỉ là tiểu tốt mà thôi, cho nên chỉ có thể tới các sơn lĩnh khác quan sát.

Lúc này Thiên kiếp giáng lâm, không ai dám ngự kiếm giữa không trung, đó là thu hút sét đánh, có chết cũng không trách được ai.

Dư Tắc Thành vinh dự được làm người đi theo Phượng Mâu Thần Quân, tới Trích Tinh Lĩnh này quan sát Thiên kiếp. Nơi đây toàn là Phản Hư Chân Nhất, Phượng Mâu Thần Quân và Dư Tắc Thành vừa lên tới nơi này, lập tức vô số ánh mắt tập trung vào người Dư Tắc Thành.

Cho dù nơi đây toàn là Phản Hư Chân Nhất, nhưng nhiều chuyện vốn là thiên tính của con người, khiến cho bọn họ không tự chủ được nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm.

Chưa kể tất cả môn nhân đệ tử đi theo các Chân Nhất Thần Quân này cũng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú. Bởi vì Phượng Mâu Thần Quân nép sát vào người Dư Tắc Thành, hoàn toàn để lộ ra địa vị chủ đạo của Dư Tắc Thành, quả thật để lộ ra rằng vì Dư Tắc Thành, nàng có thể bỏ qua hết thảy.

Phải biết rằng trong Tu Tiên Giới, Phản Hư Chân Nhất gần như là cường giả hùng mạnh nhất, có thể nói bọn họ là những kẻ thống trị thế giới này. Nếu Phản Hư Chân Nhất đem lòng yêu thích Nguyên Anh Chân Quân cũng là bình thường, bởi vì giữa hai bên chỉ cách nhau một bậc, không phải là không thể vượt qua. Nhưng giữa Phản Hư Chân Nhất và Kim Đan Chân Nhân cách nhau như trời với vực, một Phản Hư Chân Nhất thích một Kim Đan Chân Nhân hoàn toàn là một chuyện sa đọa, trái với quy luật tự nhiên.

Thật ra Dư Tắc Thành cũng không muốn như vậy, hôm nay hắn hoàn toàn không muốn tới đây chút nào. Nhưng sau khi Phượng Mâu Thần Quân nhìn thấy Hữu Hùng sư tổ, không biết bị kích thích ở chỗ nào, hôm nay nhất quyết muốn Dư Tắc Thành đi cùng nàng. Hơn nữa hiện tại hoàn toàn bày ra tư thế như vậy, biểu hiện rằng mình phục tùng Dư Tắc Thành toàn tâm toàn ý, không biết rốt cục là nàng muốn gì.

Lúc này trên bình đài có rất nhiều Chân Nhất Thần Quân đang nâng cốc vui say, cũng chia thành từng nhóm có tu vi mạnh yếu khác nhau. Những Phản Hư Chân Nhất tu luyện thời gian hai ba ngàn năm tại đây chỉ là tiểu bối. Những Chân Nhất Thần Quân tu luyện hơn vạn năm chiếm chừng ba thành trong số Chân Nhất Thần Quân ở đây.

Phượng Mâu Thần Quân chính là người trẻ nhất, yếu nhất, bởi vì lực Thiên Đạo của nàng có được là nhờ Tiên Nhân để lại, không phải do chính mình lãnh ngộ mà được. Cho nên khi lên tới bình đài không cần phải nói, cao thấp đã phân rõ.

Hai người bọn họ còn chưa lên tới bình đài, lập tức vô số uy áp hùng mạnh âm thầm lặng lẽ ép tới. Có rất nhiều người bất mãn chuyện Phượng Mâu Thần Quân thích một Kim Đan Chân Nhân, cho nên dùng uy áp phủ đầu. Lập tức những uy áp này khiến cho sắc mặt Phượng Mâu Thần Quân đại biến, uy áp bằng pháp tắc Thiên Đạo như vậy chỉ là vô ảnh vô hình, nhưng khó có thể nào chống lại.

Dư Tắc Thành cảm giác được tay nàng đang nắm cánh tay hắn trở nên cứng rắn như sắt, muốn tiến tới một bước vô cùng gian nan. Nhưng nàng vẫn cố gắng kéo Dư Tắc Thành tiến lên bình đài, sắc mặt của nàng đang dần dần tái nhợt.

Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra nguyên nhân, thấy nữ nhân của mình phải chịu thiệt thòi, tức thì nổi giận đùng đùng. Giờ phút này hắn hoàn toàn quên mất chuyện ẩn giấu thực lực, kiên nhẫn, bình tĩnh, hắn chỉ cảm thấy bất bình cho hồng nhan tri kỷ của mình.

Dư Tắc Thành âm thầm vận lực, lực Kiếm Cưu, lực Sát Ma, đạo Thần Dương, lực Tinh Thần, bốn đạo lực Thiên Đạo chậm rãi khởi động, vận chuyển khắp toàn thân, mượn đó kích phát Thiên Lý Bi nằm trong thế giới Bàn Cổ. Thiên Lý Bi bị bốn đạo lực Thiên Đạo kích thích, hiện ra vô số yêu văn, sau đó nương theo dao động của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Dư Tắc Thành lập tức phóng xuất lực Thiên Đạo vô tận ra trước người mình.

Đối kháng uy áp này là vô ảnh vô hình, là đối kháng về ý chí, đối kháng về hiểu biết pháp tắc Thiên Đạo, không có liên quan chút nào với Tu vi của bản thân, số Chân Nhất Thần Quân kia chỉ cần khẽ phát lực là có thể làm cho Dư Tắc Thành lộ nguyên hình, nhưng không ai có mặt mũi nào làm như vậy.

Thần uy của bốn đạo lực Thiên Đạo xuất hiện vô hình vô ảnh, lúc này ngược lại Dư Tắc Thành kéo Phượng Mâu Thần Quân, lấy một chống mười, đối mặt cường địch. Đối diện đám cường giả chỉ cần khẽ điểm ra là có thể giết chết mình, nhưng Dư Tắc Thành không hề sợ hãi, vẫn dũng cảm đối kháng cùng bọn chúng, mỉm cười tiến tới từng bước một, phá tan uy áp của đối phương, bước lên trên bình đài.

Lập tức vô số ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành chăm chú. Những ánh mắt này không còn vẻ khinh thường như trước nữa, mà là kinh ngạc khó tin, khó có thể nhìn thấu. Dư Tắc Thành một lần nữa bộc lộ tài năng, giương oai thiên hạ.

Lúc này Phượng Mâu Thần Quân lại dựa sát vào người hắn. Nam nhân này là một chỗ dựa vững vàng, hắn có thể vì nàng thách thức tất cả Chân Nhất Thần Quân hùng mạnh kia, vì khoảnh khắc này, hết thảy đều đáng giá.


Lên trên bình đài, đi vào đám người, người đầu tiên nói chuyện với Dư Tắc Thành là lão điên:

- Tắc Thành tới đây, giỏi lắm!

Chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ vô cùng, lão điên đã thể hiện ra rằng mình dốc hết toàn lực ủng hộ Dư Tắc Thành. Nếu có ai không phục, lão điên sẽ đứng ra thay Dư Tắc Thành, tiến hành chấn nhiếp đám Chân Nhất Thần Quân mới vừa dùng uy áp phủ đầu hắn.

Lập tức hàng chục đạo uy áp đã biến mất một nửa. Dư Tắc Thành vừa thở phào một cái, đột ngột có người vỗ vai hắn, nhìn lại chính là Lưu Nhất Phàm, y đang mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành:

- Ngươi còn nợ ta một chén há cảo.

Dư Tắc Thành cười ha hả, buông tay Phượng Mâu Thần Quân ra, tiến tới thi lễ thật sâu: Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

- Lão há cảo có tới chăng?

Lưu Nhất Phàm quay đầu nhìn về một phía, quả nhiên lão há cảo đang nấu há cảo trong một góc nhỏ. Lão cảm nhận được Dư Tắc Thành đang nhìn mình, bèn quay đầu lại gật gật đầu, không nói nửa lời.

Chợt có một giọng nói vang lên:

- Tắc Thành, ta phục ngươi quá, vốn ta cho rằng nhân sĩ chuyên nghiệp như ta đã rất mạnh, không ngờ ngươi còn mạnh hơn cả ta.

Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên chỉ thấy một lão nhân đang đứng trước mặt mình mỉm cười. Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua người này, nhưng nghe lời nói, hắn vẫn có thể đoán ra người đó là ai, chính là Trương Tông Đạo.

Dư Tắc Thành kinh ngạc nhìn y:

- Tiền bối người... người là Phản Hư Chân Nhất?

Trương Tông Đạo cười nói:

- Ta cũng thật không ngờ, thật là đột ngột. Hãy nhớ kỹ nhân sĩ chuyên nghiệp ta, hiện tại cấp bậc của ta cũng đã nâng cao, chuyên môn phục vụ cho Phản Hư Chân Nhất.

Dư Tắc Thành cười lớn, hai người nhìn nhau, tâm ý tương thông.

Những Chân Nhất Thần Quân vừa lên tiếng đều đứng về phía Dư Tắc Thành, bọn họ muốn cho người khác thấy rằng nếu ai dám đắc tội với Dư Tắc Thành, cũng chính là đắc tội với bọn họ. Sau khi bọn họ đứng ra bênh vực, tất cả uy áp đều biến mất, đến lúc mấu chốt mới rõ lòng người.

Lúc này lại có giọng của một đồng tử vang lên:

- Hoa Tiên tỷ tỷ, không phải tỷ cố ý tới tìm Dư Tắc Thành sao, hắn ở đây, vì sao tỷ tỷ không xuất hiện?

Những lời này vừa vang lên, Dư Tắc Thành lập tức biết được y là ai, đó chính là tên đồng tử Hoa Vô Hà ở Hoa Đô. Người này chính là Chưởng Ấn Hoa Đô tồn tại từ thời Tiên Tần, cũng là người rất thích giả vờ. Trước mặt mọi người, y gọi Lạc Tĩnh Sơ là tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, sau lưng mọi người lại gọi nàng là diệt nữ. Thật ra y ngang hàng với Thái mỗ mỗ (bà cố) của Lạc Tĩnh Sơ.

Sau đó Lạc Tĩnh Sơ hiện thân, dung mạo của nàng vẫn giống như lần xuất hiện ở Đan môn, bất quá ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành vẫn lạnh lùng như băng giá.

Dư Tắc Thành thấy nàng không tự chủ được bất giác bước nhanh tới. Lạc Tĩnh Sơ vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại liếc Phượng Mâu Thần Quân ở phía sau Dư Tắc Thành một cái. Lúc này nàng giống như một thiếu nữ đầy tức giận, muốn phát tiết bất mãn với Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành mỉm cười, bắt đầu lấy ra đủ các loại hoa từ thế giới Bàn cổ. Đây là hoa mà hắn hái ở Tam Thiên giới, trên thế giới Thương Khung không có đóa nào.

Từng đóa hoa xinh đẹp tuyệt luân xuất hiện, lập tức khiến cho mặt Lạc Tĩnh Sơ đỏ bừng bừng. Chuyện này có nghĩa là Dư Tắc Thành có ý với nàng, cho nên mới cố ý mang tặng.

Hoa này đối với những người khác chỉ dùng để ngắm nghía mà thôi, nhưng đối với Hoa Vô Hà và Lạc Tĩnh Sơ lại là bản nguyên lực lượng. Bọn họ thu được càng nhiều loại hoa vào Hoa Thần Ấn, thực lực bọn họ lại càng hùng mạnh.

Lạc Tĩnh Sơ được nhiều loại hoa lạ như vậy, sắc mặt của nàng dần dần dịu lại, Hoa Vô Hà lập tức thu lấy hết số hoa này.

Lạc Tĩnh Sơ nhìn Dư Tắc Thành, sắc mặt lại đỏ lên, dường như muốn nói gì đó. Thình lình lúc này Phượng Mâu Thần Quân ở phía sau Dư Tắc Thành tiến lại ôm chặt lấy tay hắn, như muốn biểu hiện sự tồn tại của mình, nhìn Lạc Tĩnh Sơ chăm chú.

Lạc Tĩnh Sơ thấy vậy biến sắc, cũng nhìn trừng trừng lại Phượng Mâu Thần Quân, hai người trợn mắt nhìn nhau.

Lập tức không khí toàn trường trở nên vô cùng quái lạ. Tất cả Chân Nhất Thần Quân không còn chú ý tới Thiên kiếp ở xa xa, mà tập trung chú ý tới hai nàng đang tranh chấp. Thật ra có những lúc hết sức hoang đường như vậy, đám Chân Nhất Thần Quân này chỉ theo đuổi lực Thiên Đạo, bất cứ đạo đức nhân luân gì cũng không thể ràng buộc được bọn họ, không có gì có thể áp chế bọn họ. Rất nhiều Chân Nhất Thần Quân thích gì làm nấy, chuyện này cũng hết sức bình thường.

Vô số người chăm chú xem kịch hay, thậm chí có người đang phỏng đoán xem Dư Tắc Thành có thể giải quyết xong chuyện này trước khi Thiên kiếp giáng xuống hay không.

Đúng lúc này có người thình lình lên tiếng nói:

- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, tương lai bọn ta không còn cô độc nữa...

Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên chỉ thấy một lão nhân đang nhìn mình gật gật đầu. Người này Dư Tắc Thành đã từng gặp qua nhiều lần trong đại điện Ám Ma, chính là Thái Thượng Tử Kim Tiên của Kim La Tiên tông, giờ phút này lão đứng ra ủng hộ Dư Tắc Thành.

Sau đó lại có một người khác lên tiếng:

- Ha ha ha, hay, hay lắm, tiểu ca quả nhiên hết sức phong lưu...

Người lên tiếng là một lão nhân tóc đỏ phủ vai, chính là Hồng Phát lão tổ.

Dư Tắc Thành nhìn thấy hai người bọn họ lập tức tiến tới thi lễ, vô cùng trịnh trọng. Chỉ vài lời đơn giản đã hóa giải cục diện xấu hổ mới vừa rồi, một người là Thái Thượng lão tổ của Kim La Tiên tông, Đại trưởng lão của Vô Hình Ám Ma tông, một người là Miêu Sương Ma Tổ, Minh chủ Thiên Địa minh. Có thể nói bọn họ là nhân sĩ quyền uy nhất trong tất cả Chân Nhất Thần Quân có mặt tại đây. Bọn họ đã lên tiếng, tức thì vạn sự bình an.