Dư Tắc Thành đưa ba viên Hỗn Độn Thiên Giai lôi thu được của Vương Thiên Hóa xưa kia cho Trác Văn Quân. Có thần lôi này, hoàn toàn có thể tiêu diệt một giới, nàng không cần e ngại bất cứ kẻ nào.
Trong lòng Dư Tắc Thành đã rất muốn về nhà, trở về quê hương của mình. Tuy rằng Tam Thiên giới tốt thật, nhưng vẫn không phải là quê hương mình, phải về thôi. Hiện tại đã xác định được tọa độ tinh vực, sau này có thể thông qua địa vực Miêu Sương tới được nơi này, sau đó thông qua nơi này tới Tam Thiên giới. Khi nào muốn trở về, mình có thể trở về thoải mái. Tam Thiên giới có vô số tài nguyên, mình sẽ không dễ dàng buông tha như vậy được.
Đột nhiên Dư Tắc Thành này ra một ý nghĩ, phải chăng nơi này ba ngàn năm trước không khai phá, chính là vì ở đây cách địa vực Miêu Sương quá gần, cho nên bọn họ sợ tu sĩ của thế giới Thương Khung thông qua nơi này tiến vào Tam Thiên giới?
Tu sĩ ở thế giới Thương Khung chỉ cần có tu vi Nguyên Anh trở lên, tới Tam Thiên giới này quả thật chính là vô địch, bởi vì tu sĩ trong Tam Thiên giới này không thể đột phá cảnh giới Kim Đan. Tuy rằng thực lực Nguyên Anh Chân Quân sẽ bị hạn chế ở đây, chỉ còn lại ba, bốn phần mười, nhưng bao nhiêu đó cũng đã đủ. Với thực lực này, lãnh ngộ khống chế thiên địa nguyên khí cũng đủ để bọn họ khống chế cả Tam Thiên giới.
Ba Đại Yêu Ma kia chính là tỷ dụ, bọn chúng có thể hình thành Đại Thiên Khuynh, có thể hủy diệt cả một giới, bọn chúng có thể tung hoành nơi đây mà không bị ai khắc chế.
Như vậy xem ra chuyện khai phá đại lục Thanh Khâu này đối với Tam Thiên giới, là phúc hay họa hiện tại chưa thể vội vàng kết luận. Bất quá dù là phúc hay họa cũng tốt hơn nhiều so với chuyện ở trong thế giới chật chội, nằm trong nhà gác tay lên trán nằm mộng.
Dư Tắc Thành lấy tinh thuyền của mình ra, lần này chọn Bích Hải Trầm Quang Chu. Đường trong tinh không rất dài, chỉ có thể nhờ vào nó trở về quê hương.
Tinh thuyền xuất phát, Dư Tắc Thành đơn độc bay về phía tinh vân sáng ngời kia. Ta sắp sửa trở về thế giới Thương Khung, tên lãng tử phiêu bạt tha hương rốt cục cũng đã trở về.
Lần này lạc vào Tam Thiên giới mất hết năm năm thời gian, thu hoạch cũng không nhỏ. Vô số đặc sản Tam Thiên giới chất đống trong thế giới Bàn Cổ, Ngũ Hành Linh Bảo đã đủ, thế giới Bàn Cổ chỉ còn chờ đợi tiến hóa, có thể nói là đại thắng trở về.
Rốt cục Hiên Viên kiếm phái có đại sự gì, phải chăng là...
Ngẩng đầu nhìn lên, ngân hà rộng lớn trải khắp Thanh Minh, đổ trút xuống dưới, chẳng khác gì một thác nước hùng vĩ vô biên. Các chòm sao dày đặc sáng ngời thì giống như những bọt nước bắn tung ra từ thác nước kia.
Sao chi chít khắp nơi, từng vì sao sáng long lanh khảm giữa trời đêm, giống như những viên bảo thạch vô cùng rực rỡ.
Tinh thuyền của Dư Tắc Thành bay giữa tinh không mênh mông, ngày ngày phi hành nhanh như điện chớp giữa tinh không vô tận. Thời gian trôi qua từng chút, tịch mịch mà nhàm chán vô cùng, nhưng hắn lại không dám nhập định. Bởi vì trong Thanh Minh, không thể nào biết trước sẽ gặp phải nguy cơ gì.
Trong quãng thời gian phi hành này, Dư Tắc Thành sáu lần gặp phải Không Yêu. Đám Không Yêu này bay lượn trong Thanh Minh, công kích rất mạnh, có con có hình dáng như nhện, có con như phi mã, còn có con như một luồng chất lỏng. Tuy rằng thực lực của chúng
không chịu nổi một đòn, toàn bộ bị pháo trên Bích Hải Trầm Quang Chu bắn chết, nhưng không ai dám chắc Không Yêu sắp tới có yếu như bọn này không.
Ngoại trừ Không Yêu còn có gió mặt trời, sóng điện từ, lửa tinh không, đây toàn là những nguy cơ không nhỏ. Dư Tắc Thành vô cùng cẩn thận, phi hành thẳng tiến, rốt cục vượt qua nguy hiểm trùng trùng, dần dần tới tông vực ghi trên tinh đồ.
May là lúc trước Dư Tắc Thành mua Bích Hải Trầm Quang Chu, tuy rằng tốc độ thuyền này hơi chậm, nhưng lại không phải tiêu hao viên linh thạch nào, sở trường về bay trong Thanh Minh. Bên trong có vườn, lấy các loại thực vật làm nguồn, Dư Tắc Thành bèn trồng xuống năm gốc thiết thụ, lập tức năng lượng tràn trề.
Phía trước chính là tông vực kia, một vì sao khổng lồ xuất hiện trước mắt. Khác với những thế giới trước kia Dư Tắc Thành gặp phải, toàn là những đại lục trôi nổi, vì sao này hoàn toàn là một quả cầu khổng lồ.
Dư Tắc Thành chậm rãi hạ xuống, nơi này ắt là địa vực Miêu Sương, chỉ cần đi qua cửa ải địa vực tới địa vực khác là có thể trở về Thiên Nam, trở về Hiên Viên kiếm phái.
Tinh thuyền dần dần hạ xuống, rốt cục rời khỏi Thanh Minh, trở về mặt đất. Lần này đi đã năm năm, rốt cục Dư Tắc Thành đã trở về thế giới Thương Khung.
Tinh thuyền phát ra một đạo hào quang, giống như thiên thạch đáp xuống mặt đất. Dư Tắc Thành từ trên tinh thuyền bước xuống, thu lấy tinh thuyền, ngẩng đầu lên chỉ thấy hiện tại quả thật là đêm trăng tròn.
Trăng đã lên cao, ngửa đầu nhìn trăng, chỉ thấy trăng rất tròn, rất sáng. Ánh trăng rọi khắp nơi nơi, núi đổi, mặt cỏ... Không khí hết sức trong lành, đại địa mênh mông, từng đợt sương mỏng dâng lên cuồn cuộn như khói, ánh trăng chiếu qua thành muôn hình vạn trạng.
Trên bầu trời có vài vì sao lóe sáng, trăng tròn như đĩa ngọc khảm trên chiếc màn trời. Nó từ từ di chuyển trên không, tỏa ra ánh sáng vằng vặc chiếu rọi nhân gian.
Trở về rồi sao, rốt cục ta đã trở về, có thể về nhà, không biết sư phụ có khỏe không, đồ đệ khỏe không, các vị sư huynh sư đệ ra sao...
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, quan sát xung quanh thông qua màn đêm đen như mực. Một dòng sông lớn chảy xuôi từ Bắc chí Nam, uốn lượn ngoằn ngoèo, hiện ra hình dáng rõ ràng. Hai bên bờ sông là núi cao rừng rậm, thỉnh thoảng có tiếng, vượn hú hổ gầm, nơi đây quả thật là địa vực Miêu Sương, hoang dã mà thần bí.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang quan sát, bất chợt chân trời xuất hiện mười mấy điểm sáng, tụ tập hướng về phía Dư Tắc Thành. Những điểm sáng này có ngự kiếm phi hành, có ngự khí phi hành, bọn họ đang bay rất nhanh về phía này, kẻ trước người sau.
Dư Tắc Thành đứng yên bất động, chờ bọn họ bay tới, nhanh thật. Hào quang vụt tới, có hai nam một nữ đáp xuống nơi này, bọn họ chỉ có tu vi Trúc Cơ, vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng sửng sốt.
Một người trong đó quát lớn:
- Đạo hữu, vừa rồi chúng ta nhìn thấy sao băng rơi xuống nơi này, chẳng hay đạo hữu có thấy hay không?
Dư Tắc Thành cười thầm, thì ra tinh thuyền của mình đáp xuống khiến cho bọn họ chú ý, tưởng rằng bảo vật trên trời rơi xuống, chạy tới tìm kiếm. Hắn nhìn ba người đối phương, dị tượng Kim Đan phía sau hiện ra, lập tức thế giới vạn tượng sinh thành. Ba người thấy vậy cả kinh, lập tức trở nên khép nép cung kính, đồng thanh nói:
- Bái kiến tiền bối.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Nơi này là địa phương nào của Miêu Sương, còn cách cửa ải địa vực bao xa?
Một người trong đó đáp:
- Nơi đây là Thanh Manh hà. Hắc Cực lĩnh của Miêu Sương, cách cửa ải địa vực dẫn tới Sở Tây ba vạn sáu ngàn dặm, cách cửa ải địa vực dẫn tới Mạc Bắc bảy vạn ba ngàn dặm.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, lại hỏi:
- Các ngươi có bản đồ chỉ đường tới cửa ải địa vực chăng?
Một tu sĩ lập tức lấy ra một chiếc trúc giản dâng lên cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhận lấy xem thử, bản đồ này hết sức rõ ràng, ghi chú minh bạch, thậm chí các môn phái nằm dọc đường đi cũng được ghi chú. Đây chắc chắn không phải bản đồ mới vừa làm ra, mà là bản đồ có sẵn từ trước.
Hắn gật gật đầu, lấy ra một nhánh thiết thụ bình thường, không phải Thụ Yêu, dài chừng hai thước, nặng khoảng sáu mươi cân, ném sang cho tu sĩ kia:
- Thưởng cho ngươi.
Tu sĩ kia đón lấy, sau khi nhìn thoáng qua mừng rỡ vô cùng. Hai người kia nhìn y với ánh mắt hoàn toàn thay đổi, y quay sang vái Dư Tắc Thành một vái, hỏi:
- Tiền bối, còn chuyện gì nữa không?
Dư Tắc Thành lắc đầu, tu sĩ kia bèn quay sang nói với hai người còn lại:
- Bảo vệ ta rời khỏi nơi này, chia cho hai người các ngươi một nửa. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hai người kia liếc nhìn nhau, gật gật đầu, sau đó ba người vái Dư Tắc Thành một vái, ngự kiếm bay lên, bay về phía Đông. Bọn họ bay được chừng mười dặm, đám tu sĩ này thình lình chuyển hướng, phía sau có rất nhiều người đuổi theo bọn họ, kiếm tuốt cung giương, xem ra ắt có một trận chiến.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. Miêu Sương này quả thật là chốn thị phi, tranh đấu với nhau hơn hẳn năm địa vực còn lại. Được rồi, mình cũng nên dựa theo bản đồ, rời khỏi nơi này trở về Thiên Nam.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, căn cứ theo phương hướng chỉ dẫn trên bản đồ bay đi. Dọc đường núi Đại Yên không hề ngừng nghỉ, bay mãi không ngừng, rốt cục cũng tới được cửa ải địa vực.
Sau khi thông qua nơi này tới được Sở Tây, Dư Tắc Thành bắt đầu phi hành về phía Nam, tìm đường trở lại Thiên Nam.
Ngày hôm đó, Dư Tắc Thành đang trên đường trở về, dọc đường gặp phải một cảnh sắc non xanh nước biếc. Chỉ thấy trên không nơi đó nguyên khí ngưng kết, có người đang đấu pháp, hơn nữa còn là Nguyên Anh Chân Quân đang ra tay.
Hiện tại Dư Tắc Thành cũng không có lòng dạ nào lo chuyện thị phi, mục đích của hắn là lập tức trở về Hiên Viên kiếm phái, lập tức chuyển hướng tránh nơi chiến đấu. Dù bọn họ tranh chấp thế nào cũng không có liên quan gì đến mình.
Khí tức của Nguyên Anh Chân Quân kia vô cùng ngưng trọng, đạo pháp âm dương, không trung chợt hiện lên tiêu ký Thái Cực, hết tám phần đây là Nguyên Anh Chân Quân của Âm Dương tông.