Tiên Ngạo

Chương 578: Bí mật Quang Thần tông

Bàn Sơn tiên sinh nhìn thấy vài ấn quyết thủ thế này, lại thấy môi Dư Tắc Thành mấp máy pháp quyết, lập tức kinh ngạc ngẩn người, mặt trở nên trắng bệch vô cùng sợ hãi. Lúc này dường như lão muốn chạy trốn, lại dường như không dám động, cũng vì vậy cho nên quỵ xuống tại chỗ.

Dư Tắc Thành bên cạnh lại nói:

- Ngài thấy chưa, người già rồi tay chân bất ổn, cẩn thận, cẩn thận...

Bàn Sơn tiên sinh lại đứng lên, lần này không nói gì, sắc mặt tỏ ra hết sức âm trầm, lặng lẽ tiến về phía trước, không nhìn Dư Tắc Thành lần nào nữa.

Cửu Lôi tôn giả và Hải Kính Chân Nhân đều nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, Dư Tắc Thành cũng không quan tâm. Trước kia chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn với các ngươi một chút, hiện tại tâm trạng lão tử đã thay đổi, không muốn đùa giỡn nữa. Ta có kiếm trong tay, thích gì chiều nấy, ai dám ngăn ta??

Mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước, thông qua ảo cảnh tầng hai di tích an toàn. Tầng ba di tích là thạch điện vô tận, lần này nền là đá cẩm thạch, bất quá hệ thống phòng ngự đã bị phá hủy hoàn toàn, dễ dàng đi qua.

Tiến vào tầng bốn di tích không còn là thạch điện mà là một khu rừng rậm mênh mông vô tận, trước mắt mọi người cây cối ngút ngàn, không biết đâu là cuối.

Giữa đám rừng này đã được mở ra một con đường, vẫn còn một đám tu sĩ đang ra sức chặt cây ở nơi này. Bọn họ điều khiển phi kiếm dùng sức chặt cây, làm bắn tung ra vô số hoa lửa, phát ra thanh âm như kim loại chạm nhau.

Dư Tắc Thành thấy vậy lấy làm kỳ, đi tới gần xem thử, không ngờ những cây này lại là thiết thụ, cả thân cây bằng kim loại, nhưng lại rất giống cây cối bình thường. Mỗi lần có gió thổi qua, cành lá đong đưa rì rào sống động, khiến Dư Tắc Thành phải ngạc nhiên trợn mắt há mồm.

Thấy vẻ mặt của Dư Tắc Thành, thiếu nữ tự xưng Văn Quân kia đi tới nói:

- Cả mảng rừng này toàn là thiết thụ, hơn nữa càng là thiết thụ lâu năm, thân cây bằng sắt lại càng cao cấp. Thậm chí còn có Vạn Niên Hàn Thiết Thụ, Thiên Niên Tử Kim Thiết. Rừng cây này rộng mênh mông, có chừng ngàn dặm, đủ sức cung cấp sắt cho cả Tam Thiên giới. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dư Tắc Thành giơ tay định sờ thử vào một thân thiết thụ, chợt nghe thiếu nữ kêu to:

- Cẩn thận, thiết thụ này sẽ tự động công kích ngoại nhân, lá của chúng như phi đao, cành như kiếm sắc, thân như gậy sắt, rễ như dây sắt. Chúng ta thăm dò di tích này, đã hy sinh ở đây hai mươi sáu vị Kim Đan Chân Nhân, tu sĩ Trúc Cơ vô số kể.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Thiên hạ bao la, thật sự có biết bao điều hay lạ, thật là thần kỳ...

Đột nhiên hắn quay đầu lại nói với thiếu nữ:

- Đa tạ Thiếu chủ đưa ta tới đây, mới có thể nhìn thấy những chuyện thần kỳ như vậy...


Thiếu nữ cười nói:

- Tiên sinh cứ gọi ta là Văn Quân.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, miệng lẩm bẩm:

- Văn Quân... Văn Quân... tên hay lắm...

Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại năm xưa sau khi kết thúc chuyện ở Đan môn, mình cố ý tìm kiếm tư liệu về Tư Mã Tương Như. Rốt cục hắn tìm được trong một cuốn sách cổ rằng Tư Mã Tương Như là tướng của Hán Võ Vương một trong Xuân Thu Thất Bá, cưới vợ có tên là Trác Văn Quân. Lúc này hắn bèn cau mày hỏi:

- Văn Quân, xin hỏi nàng họ gì vậy?

Cửu Lôi tôn giả bên cạnh đáp:

- Quả thật là kẻ ngốc, không biết Quang Thần tông vạn năm qua, Thiên Chi Tử đều mang họ Tư Mã, Thánh Nữ đều gọi là Trác Văn Quân, còn hỏi gì nữa?

Dư Tắc Thành nghe vậy suýt nữa thì bật ngửa. Quang Thần tông trong vạn năm qua, Thiên Chi Tử đều mang họ Tư Mã, Thánh Nữ đều gọi là Trác Văn Quân, chẳng lẽ Quang Thần tông này có liên quang cùng Tư Mã Tương Như? Chẳng lẽ Thiên Chi Tử toàn là con của Tư Mã Tương Như, Thánh Nữ toàn là thê tử của y? Không có khả năng, nếu vậy chẳng phải là Quang Thần tông là hậu cung của Tư Mã Tương Như, Tam Thiên giới này là vườn hoa sau nhà y?

Không, không thể nào, ảo giác, có lẽ chỉ là ảo giác... Lần trước mình gặp Tư Mã Tương Như, rõ ràng là tới đây làm khách, có lẽ suy đoán của mình đã sai...

Rốt cục Dư Tắc Thành vẫn lên tiếng hỏi:

- Ta từ Ngoại Vực tới, trước kia thật sự không để ý. Thiên Chi Tử, Thánh Nữ của Quang Thần tông là gì vậy?

Vừa nghe lời này, mọi người cảm thấy tức cười, kẻ này quả thật quá si mê thượng cổ yêu văn, ngay cả chuyện này cũng không biết. Loại học giả không biết tới chuyện đời như vậy có rất nhiều, mọi người lập tức thông cảm, chỉ có Bàn Sơn tiên sinh kia mặt vẫn âm trầm không lộ vẻ gì.

Trác Văn Quân nói:

- Cứ cách ba trăm năm. Quang Thần tông sẽ sử dụng bí pháp tuyển ra ba ngàn hài tử trong Tam Thiên giới và Quang Thần giới, sau đó mang về Quang Thần tông bồi dưỡng. Trải qua nhiều năm bồi dưỡng, chọn lựa cẩn thận, sẽ tuyển ra vài Thánh Nữ trong ba ngàn người dự tuyển. Thể xác và tinh thần chúng ta đều thuộc về Quang Thần tông, thực hiện ý chí của Quang Thần trên thế gian này, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghe Quang Thần triệu tập, kính dâng hết thảy vì ngài.

Những câu cuối cùng, giọng Trác Văn Quân hết sức trang nghiêm, ngoài ra còn tỏ ra vô cùng thành kính, không cho phép bất cứ ai khinh nhờn. Trong giờ phút này, ngay cả pháp bảo kia cũng không thể nào che nổi khí chất của nàng. Phong tư trác tuyệt, xinh đẹp tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành.

Giờ phút này tất cả nam nhân có mặt tại đây đều bị nàng thu hút, ngay cả Bàn Sơn tiên sinh sắc mặt trắng nhợt kia cũng không khỏi thần hồn điên đảo. Nhưng không có ánh mắt người nào lộ ra vẻ khinh nhờn, ai nấy đều lộ vẻ say mê thành kính.


Trác Văn Quân chậm rãi nói tiếp:

- Thiên Chi Tử là do Quang Thần ban cho chúng ta, cũng đại biểu cho huyết mạch của Quang Thần. Bất quá quang minh có mạnh có yếu, có sáng có tối, trong muôn vàn thử thách, có Thiên Chi Tử trầm luân trong đó, có Thiên Chi Tử lại quật khởi, kế thừa địa vị Tông chủ Quang Thần tông, chuyện này phải xem nỗ lực của bọn họ.

Dư Tắc Thành gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một ý tưởng càng ngày càng trở nên rõ ràng trong đầu hắn. Nói không chừng Quang Thần này chính là Tư Mã Tương Như, tên này đem các Thánh Nữ vào hậu cung, đưa tới đại lục Thương Khung tiêu dao, sau đó sinh ra hài tử lại đưa về Quang Thần tông làm Thiên Chi Tử.

Không có khả năng, nếu vậy người này cũng quá biết hưởng thụ, cả Tam Thiên giới, Quang Thần giới đều là hậu cung của y, Thánh Nữ được bồi dưỡng từ nhỏ hết đám này tới đám khác không ngừng nghỉ. Dư Tắc Thành quay lại nhìn thoáng qua Trác Văn Quân, nữ tử xinh đẹp như vậy có hằng đống, cam tâm tình nguyện hiến dâng cho tên kia hưởng thụ... Nghĩ tới đây, trong lòng Dư Tắc Thành không khỏi bốc lên một luồng tà hỏa.

Không được, mình phải cứu vớt sinh linh, tuyệt đối không thể để những mỹ nữ như vậy bị tên quái vật kia khi phụ...

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man. Hải Kính Chân Nhân vẫn tiếp tục dẫn đường, mọi người cùng nhau vượt qua nơi này. Nơi này đã sớm mở ra một thông đạo, mọi người thông qua rừng thiết thụ này, tiến vào tầng kế của di tích.

Tầng này là một thảo nguyên mênh mông vô tận, không hề có đồi núi hay gò đất, bằng phẳng vô cùng, cực kỳ yên tĩnh, thái dương tuy mờ nhạt mà nóng cháy.

Nơi đây đầy những loài tử la lan, dạ lan, thủy tiên... đủ các màu đen đỏ tím... Anh đào thêm vào màu vàng kim, ngũ sắc rực rỡ một mảng, giống như một tấm thảm hoa khổng lồ trải rộng trên mặt đất.

Đủ các loại hoa khiến cho không khí vô cùng tươi mát, làm cho người ta không nhịn được muốn nằm lăn ra đất nghỉ ngơi. Dưới ánh mặt trời, ngủ trên thảm hoa cỏ đẹp xinh như vậy, có thể tưởng tượng sảng khoái tới mức nào...

Hải Kính Chân Nhân nói:

- Chú ý, ngàn vạn lần không được nghỉ ngơi tại chỗ này, chỉ cần nằm xuống là vĩnh viễn không bao giờ dậy nữa, nơi đây được xưng là vùng đất yên nghỉ ngàn thu.

Nơi đây có một đám người đang bận rộn thu hoạch thứ gì. Hải Kính Chân Nhân giải thích:

- Nơi đây có đủ các loại kỳ hoa dị thảo, những thứ này đều là hiếm có trên đời. Cho nên chỉ cần có thể chống lại được cảm giác buồn ngủ, nơi này sẽ là bảo tàng lớn nhất.

Dư Tắc Thành nhìn đám người tu tiên đang thu thập hoa cỏ:

- Bọn họ có thể chống lại được lực hấp dẫn này sao?

Hải Kính Chân Nhân cười nói:

- Bọn họ toàn là đệ tử của La Hán Thụy Mộng tông, sở trường của bọn họ là vừa làm vừa ngủ, tu luyện trong khi nửa mê nửa tỉnh. Trước khi vào đây bọn họ đã rơi vào trạng thái ngủ say, cho nên không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng kinh ngạc, gật gật đầu:

- Cao minh, thật sự cao minh.

Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, cảm giác buồn ngủ càng ngày càng mạnh, nhưng không quá khó chống lại. Cứ đi như vậy, rốt cục cũng tới truyền tống trận sang tầng kế của di tích.

Tầng sáu là một thủy vực giống như biển cả, sóng cuộn mênh mông. Thủy vực này thỉnh thoảng xuất hiện cơn lốc xoáy, cuốn người tu tiên vào trong đó. Trên thủy vực này cũng có một đám người tu tiên đang công tác, bọn họ ngồi trên một loại thuyền lớn, len lỏi giữa các cơn lốc xoáy, đánh bắt các loại sinh vật biển.

Mọi người cũng lên một chiếc thuyền lớn, tránh né lốc xoáy hết sức dễ dàng, thông qua nơi này an toàn nhanh chóng, sau đó tiến vào một cơn lốc xoáy lớn nhất.

Rốt cục đã tới tầng bảy của di tích. Nơi này cũng như những đại lục khác, là một thế giới bình thường, có rừng núi sông ngòi, tất cả địa hình loại nào cũng có.