Tử La Kim Cương mới vừa ngự không bay lên, pháp bảo Lưu Ly Kim Tháp yểm hộ cho y chạy trốn đã bị phá vỡ trong nháy mắt. Y còn chưa kịp chạy trốn, kiếm quang màu trắng rợp trời đã tới trước mặt.
Kiếm quang ngút trời đầy đất, bất kể thân hình y lẩn trốn nơi nào cũng hoàn toàn bại lộ trước kiếm quang này, bao nhiêu ảo ảnh tan biến như bọt nước.
Kiếm quang mênh mông cuồn cuộn, uy mãnh vô cùng, làm cho người ta không dám đối đầu trực diện, nhưng lại biến hóa thành khinh linh ảo diệu vô cùng, khiến cho Tử La Kim Cương muốn tránh cũng không thể được. Kiếm thế kết hợp cương nhu, liên miên bất tuyệt, hào quang rực rỡ dịu dàng, đoan trang tao nhã khó tả bằng lời, làm cho người ta kinh sợ.
Lập tức Tử Kim Bát bị kiếm quang mênh mông chấn động, còn chưa kịp bắn ngược kiếm quang trở lại, kiếm quang đã tụ tập mãnh liệt vô cùng, đè ép mạnh mẽ, nháy mắt đã vượt qua lực lượng mà Tử Kim Bát có thể chống cự, đánh cho Tử Kim Bát vỡ tan tành.
Kiếm quang càng mạnh mẽ hơn, không gian thoáng động, vòng bảo vệ của Nại Lạc Châu xuất hiện, chắn kiếm quang lại bên ngoài. Nhưng kiếm quang cuồn cuộn vẫn xuất hiện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, khi số lượng đạt tới mức độ nhất định, bắt đầu đạt tới biến hóa về chất. Sau đó kiếm quang vô tận bao vây chặt chẽ Kim Cương pháp thân.
Kim Cương pháp thân, Thân Ngoại Hóa Thân, chính là thân bất diệt, mạnh mẽ vô cùng. Nhưng dưới kiếm quang hùng hậu như vậy, hết thảy chỉ là hư ảo.
Sau khi kiếm quang va chạm vào Kim Cương pháp thân, bạo phát lực công phá khổng lồ. Hàng ngàn hàng vạn đạo khí kình bắn tung ra, huyết nhục màu vàng bay tung, dù là kim thân cũng phải tan tác.
Chỉ trong thoáng chốc, sinh tử đã phân. Huyết quang bay tung khắp không trung, kiếm quang biến mất, vạn vật trở nên yên tĩnh. Nháy mắt trên không không còn lại thứ gì.
Một kiếm mà thôi, kiếm pháp đại thành. Dư Tắc Thành chỉ dùng một kiếm Băng Dực kiếm đã đánh thắng Tử La Kim Cương, một trong Tứ Đại Kim Cương của La Sát Kim Cương tông. Nhìn cảnh tượng trước mặt, Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, không vui không buồn, dường như hết thảy chỉ là bình thường.
Dư Tắc Thành thu kiếm nhìn lại, chỉ thấy Phật ảnh dâng lên, Tử La Kim Cương trọng thương đang nhìn mình chăm chú. Dư Tắc Thành vẫn không giết chết y, chỉ cười nói:
- Ta là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, hôm nay thử kiếm với ngươi, không nên nhận lầm người khác, đi đi. Nếu muốn báo thù, cứ việc tới, bất quá cũng chỉ một kiếm mà thôi.
Dứt lời, Dư Tắc Thành cất tiếng cười khanh khách, xoay người rời khỏi. Tử La Kim Cương nhìn theo bóng Dư Tắc Thành, thù hận tràn ngập trong lòng dần dần biến thành tuyệt vọng, vì y biết mình vĩnh viễn cũng không có khả năng báo thù, chỉ đành trơ mắt nhìn Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, độn xa mất tích.
Trong khoảnh khắc xuất ra một kiếm khi nãy, đột nhiên Dư Tắc Thành có một niềm tin, dù là Nguyên Anh Chân Quân, mình cũng dám khiêu chiến. Mười năm mài một kiếm, rốt cục đã đại thành, mình đã luyện thành vô thượng thần kiếm, đã tới lúc dương danh thiên hạ, khiến cho bằng hữu, thân nhân, địch nhân, ai ai cũng biết tới kiếm của mình.
Cho nên vào giờ phút sau cùng, hắn không giết Tử La Kim Cương lấy Phật đan của y, mà báo ra tên mình, sau đó ung dung phất áo ra đi. Muốn báo thù thì cứ việc tới, ta chờ, bất quá chỉ cần một kiếm mà thôi. Ta chính là như vậy, cuồng ngạo như vậy, năm xưa Trung Hưng Tổ Sư có thể một mình khiêu chiến vạn người, tương lai ta cũng sẽ làm được, ta sẽ ngạo thị thiên hạ.
Dư Tắc Thành bắt đầu chuẩn bị xử lý mục tiêu kế tiếp, u Minh tông Quỷ Âm Diêm La cũng chính là đoạt Mộng Tiên Tử của Tâm Ma tông.
Kiếm pháp đại thành, dường như tính tình Dư Tắc Thành biến đổi, hắn bắt đầu tra xét hành tung người này, phát phi phù ra chờ đợi tin tức. Rất nhanh đã có phi phù trả lời, Quỷ Âm Diêm La mười ba ngày sau sẽ tới Bạc Hiền sơn, thị sát mỏ quặng Tử Pha Lê của u Minh tông nơi đó. Nhân dịp này đối phương sẽ tạo cơ hội cho Dư Tắc Thành, điều tất cả thủ vệ ở mỏ đi hết, để cho hắn ung dung đánh chết Quỷ Âm Diêm La.
Dư Tắc Thành dựa theo phi phù ước định, chạy tới Bạc Hiền sơn nhưng không xuất hiện ngay lập tức, mà là cẩn thận khảo sát địa hình, âm thầm chuẩn bị hết thảy. Tuy rằng ngạo thị thiên hạ nhưng không có nghĩa là lỗ mãng kích động, mà càng phải cẩn thận hơn trước rất nhiều.
Trong quá trình âm thầm khảo sát. Dư Tắc Thành không khỏi bật cười, quả nhiên có vấn đề. Đây thật ra là một cạm bẫy, dưới cảm ứng của Kiếm Ngã thuật, hắn phát hiện ra có không dưới sáu tên Kim Đan Chân Nhân đang ẩn nấp. Tuy rằng bọn chúng ẩn nấp vô cùng bí mật, nhưng dưới cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, không thể nào che giấu được.
Hiện tại Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, trải qua trận chiến ở Thiên Mục tông, sau khi được bảy tiên nhãn. Dư Tắc Thành cảm thấy dường như Kiếm Ngã thuật của mình đã mơ hồ biến hóa. Trận chiến ở Bát Tàn môn lần trước, chưởng môn Thạch Cơ mượn tiên cốt của hắn sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, chính là một lần khai mở cho Dư Tắc Thành.
Với Thấu Không Đại Thần Niệm thuật mà Dư Tắc Thành khổ luyện vô số lần không hề có kết quả, nhưng không biết vì sao hôm nay tới nơi này, trong lòng lập tức có cảm ứng, hôm nay Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình ắt có sở thành. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Cảm giác này hết sức huyền bí, không có bất cứ nguyên nhân lý do gì, nhưng Dư Tắc Thành biết rõ, hôm nay nhất định mình sẽ có sở thành.
Hắn lập tức tìm một sơn cốc vắng vẻ, đáp xuống đó, ẩn mình vào trong chỗ tối, lặng lẽ nghiên cứu Thấu Không Đại Thần Niệm thuật.
Dư Tắc Thành lặng lẽ ngồi tĩnh tọa, trước hết nhắm hai mắt của mình lại, sau đó mở ra bảy tiên nhãn. Nháy mắt Thấu Không Đại Thần Niệm thuật chậm rãi khởi động, lần đầu tiên vô số ý niệm sinh ra trong tiên nhãn, phát xuất, vận chuyên.
Nháy mắt tất cả bảy tiên nhãn đóng lại, biến thành tiêu ký hình thoi như trước. Lần này biến thành tiêu ký, Dư Tắc Thành có cảm giác rằng trong vòng ba năm chúng sẽ không mở, bởi vì lực tiên đạo tạo ra chúng giờ phút này đã tụ tập lại tất cả, hóa thành lực vận chuyển Thấu Không Đại Thần Niệm thuật.
Thấu Không Đại Thần Niệm thuật chậm rãi khởi động, Dư Tắc Thành chậm rãi mở bừng mắt, một cảm giác kích động chưa từng có xuất hiện trong lòng.
Dư Tắc Thành mở mắt ra chỉ thấy không biết hiện tại là lúc nào, bầu trời đã tối đen, vầng trăng treo cao lơ lửng, vầng trăng này dường như phát ra lực Nguyệt Hoa, ẩn chứa vô tận năng lượng, có quan hệ hỗ tương với hết thảy vạn vật trong thiên địa hết sức thần kỳ, vô cùng khéo léo hài hòa, vừa giằng co vừa hỗ trợ cho nhau. Mối quan hệ này vô cùng rắc rối và phức tạp, nhưng cũng vô cùng chất phác đơn giản.
Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành cảm ứng được rõ ràng hết thảy trong sơn cốc, cảm ứng được ban đêm đen kịt, trăng, sao trên không, cây cối lay động, tiếng kêu của sinh linh, hết thảy quan hệ vừa phức tạp lại vừa đơn giản, thần bí vô cùng.
Sự liên hệ này hết sức rõ ràng, rõ ràng tới nỗi hắn có thể dùng mắt thường nhìn thấy lực lượng tạo thành những đường nhỏ như sợi tơ giữa không trung, vốn là thứ mà bình thường không thể sờ được, không thể nhìn thấy được. Sợi tơ lực lượng này hết sức kỳ diệu, khác với sợi tơ lực lượng mà Dư Tắc Thành đã nhìn thấy ở chỗ Thiên Ma, là một cảm giác lực khác hết sức thần kỳ. Vạn vật có linh tính, thiên địa có nguyên khí, vạn khí có nguồn gốc, hết thảy liên hệ với nhau vô cùng chặt chẽ.
Vì sao sơn cốc này có hình dáng như vậy, vì sao dãy núi kia hình thành như vậy, vì sao bầu trời có màu sắc như vậy... Dần dần trong lòng Dư Tắc Thành có cảm giác hết sức huyền diệu.
Đây là một cảm giác thật sự rất khó hình dung, trong nháy mắt hắn chính là thiên địa, thiên địa chính là hắn, vạn vật hữu lý, hắn chính là lý này, hắn có thể nắm giữ hết thảy.
Đột nhiên Dư Tắc Thành hiểu ra câu đầu tiên ngay sau khi Hiên Viên Hoàng đế ra đời đã nói: "Thượng thiên nhập địa, duy ngã độc tôn."
Cảm giác trong nháy mắt, huyền diệu trong nháy mắt, Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành phát ra vô số dao động. Những dao động này giống như gợn sóng không ngừng lan tỏa ra bốn phía.
Cảm ứng này trải rộng khắp thiên địa, lan đến nơi đâu, vạn vật sáng tỏ đến đó. Dư Tắc Thành có thể biết được sơn cốc này dài ba trăm sáu mươi mốt trượng, rộng một trăm hai mươi bảy trượng sáu thước bốn phân, có tất cả một vạn ba ngàn sáu trăm hai mươi loại sinh vật.
Trên cây cao một trượng bên cạnh mình, từ mặt đất lên mười hai thước ba tấc có một tổ chim nhỏ. Trong tổ có ba con chim nhỏ, hai con chim đã trưởng thành, chúng vẫn ẩn thân trong tổ không cử động.
Trên cây có một con thanh xà đang lặng lẽ bò về phía tổ chim. Lúc này nó rất đói, định ăn hết tổ chim này.
Dư Tắc Thành khẽ động ý niệm, thanh xà kia dường như không còn đói nữa, bò xuống thân cây, buông tha cho tổ chim kia, tuy rằng thật sự nó vô cùng đói khát.
Cảm ứng kia lại xuất hiện, nháy mắt phía trước có một con chuột bị nó phát hiện, hơn nữa dưới cảm ứng này, không ngờ con chuột kia lại chạy thẳng về phía thanh xà.
Mà trong một hang nhỏ trên vách núi sau lưng Dư Tắc Thành, có sáu con chuột nhỏ đang chờ đợi phụ thân chúng trở về, nhưng vĩnh viễn không thấy.
Cuộc đời quả thật hết sức bất công, chim nhỏ kia vì xinh đẹp nên được sống, chuột kia vì xấu xí, nên chôn thân trong bụng rắn.