Dư Tắc Thành tra xong chuyện Tiểu Tam, trong lòng vô cùng cảm thán, bèn bố trí cho Tiểu Tam ở tạm ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, còn mình ngự kiếm bay lên, tới Hiên Viên kiếm phong báo cáo chuyện này cho chưởng môn Thạch Cơ.
Chưởng môn Thạch Cơ nghe xong cũng cảm động không ít, bất quá vẫn phải cho nội tuyến điều tra, để xem chuyện của Tiểu Tam có thật hay không. Rốt cục ba ngày sau, tin tức nội tuyến truyền về cho biết hết thảy là thật.
Và như vậy, vào đại lễ thu đồ đệ tháng kế tiếp. Dư Tắc Thành thu đồ đệ đầu tiên của mình. Thiệu Trinh Đình, tức Tiểu Tam, cũng là Ngũ Hành Linh Căn, là khai môn đệ tử.
Sau khi Tiểu Tam nhập môn, thuận lợi thông qua huyết mạch truyền thừa, thức tỉnh Tâm Giác, xem ra y không phải là nội gián của môn phái khác. Dư Tắc Thành thấy vậy hết sức vui mừng, bèn lấy tất cả công lao của mình ở Hiên Viên kiếm phái đổi được một viên Tẩy Tủy Đan của nội môn vô cùng trân quý, cho Tiểu Tam uống vào, sau đó bắt đầu ra sức dạy y tu hành.
Hoàng Ngưu cốc bất lợi cho việc tu luyện của Tiểu Tam, vì y chỉ mới Luyện Khí kỳ. Dư Tắc Thành bèn dẫn y trở về Thiên Đạo phong, bắt đầu truyền thụ cho y các loại tiên thuật.
Lúc này Hiên Viên kiếm phái cũng đã xảy ra một đại sự, rốt cục kế hoạch bắt đầu nhiều năm trước đã bắt đầu tiến hành. Đám đệ tử hậu tiến như Lục sư đệ, Thất sư đệ của Dư Tắc Thành bắt đầu chấp hành nhiệm vụ thí luyện. Cả bọn được đưa ra Vực Ngoại, chịu đựng thí luyện vô cùng đáng sợ.
Thí luyện như vậy một năm sau, đám đệ tử mới trở về, bất quá lúc trở về chỉ còn lại một nửa. Dư Tắc Thành có cảm giác như Lục sư đệ, Thất sư đệ mình đã thay đổi, không còn vui vẻ nô đùa ngày ngày như trước. Bọn chúng trầm lặng không nói, giống như đồ đệ của mình.
Cứ như vậy, lúc rảnh rỗi Dư Tắc Thành dạy dỗ đồ đệ, khi thì trở lại Hoàng Ngưu cốc lặng lẽ tu luyện. Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, nửa năm sau, Dư Tắc Thành lại được một dị tượng Kim Đan nữa. Sau lưng hắn hiện ra vô số ảo ảnh, dường như là vô số đồi núi sông ngòi xuất hiện. Cả thiên địa hiện ra trong ảo ảnh này, như là một thế giới mới sinh ra.
Thế giới Kim Đan Bản Ngã và thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành dung hợp thành một thể, dị tượng Kim Đan kia vốn là hình chiếu của thế giới Bàn Ngã cho nên Dư Tắc Thành mới có được dị tượng Kim Đan như vậy.
Dị tượng Kim Đan trước hoàn toàn ẩn trong dị tượng Kim Đan này, thần kiếm ẩn trong thế giới, vô ảnh vô hình.
Sau khi Dư Tắc Thành được dị tượng Kim Đan này, hắn bèn nghiên cứu vô cùng tỉ mỉ, dần dần phát hiện ra một phần diệu dụng của nó, nghiên cứu ra pháp thuật sử dụng dị tượng Kim Đan khắc địch.
Dị tượng Kim Đan có đồi núi sông ngòi, cung điện vô số, Dư Tắc Thành đặt tên cho nó là Thế Giới. Mà dị tượng Kim Đan có hình dáng kiếm Hiên Viên, Dư Tắc Thành đặt tên là Thiên Hạ.
Chỉ có nắm giữ được Thế Giới, mới có thể khống chế Thiên Hạ. Đây là một câu mà Dư Tắc Thành rất thích, nó nằm trong một câu chuyện về Hải Hổ gia tộc ở dị giới mà trước đây Dư Tắc Thành từng xem trong một quyển du ký.
Trong lúc Dư Tắc Thành đang đặt tên cho dị tượng Kim Đan của mình, bất chợt cả Thiên Đạo phong chìm vào trong một cảnh tượng kỳ dị.
Một cỗ uy áp khó hiểu thình lình xuất hiện không tiếng động. Chỉ thấy trên bầu trời Thiên Đạo phong xuất hiện vô số điểm linh quang có thể thấy được bằng mắt thường. Những điểm linh quang này đều có thuộc tính, màu sắc khác nhau, chợt sáng chợt tối, nhưng điểm nào cũng ẩn chứa thiên địa nguyên khí hết sức tinh thuần, trông rực rỡ động lòng người.
Bất chợt một tiếng gầm vang vọng thiên địa, chẳng khác tiếng long ngâm vang lên. Theo tiếng gầm này vang lên, đột nhiên tất cả linh khí quay cuồng hỗn loạn, nháy mắt hình thành vô số cơn lốc xoáy linh khí. Liếc mắt nhìn qua, khắp bầu trời đâu đâu cũng có những cơn lốc xoáy linh khí này, dường như vô tận. Phạm vi trăm dặm xung quanh Thiên Đạo phong linh quang lóe sáng, hơn nữa theo tiếng gầm này càng ngày càng sáng hơn.
Thình lình một đạo Thiên Lôi kinh thiên động địa giáng xuống, thanh âm vang vọng đất trời. Sau đó lại thêm một tia sét trên trời giáng xuống, trúng vào một đỉnh núi trên Thiên Đạo phong.
Tia sét biến mất, sau đó linh khí vô tận tụ tập lại nơi đó, dần dần bị hấp thu, rốt cục một khí tức vô cùng quen thuộc xuất hiện. Cảm nhận được khí tức này, Dư Tắc Thành rưng rưng hai hàng lệ, xúc động vui mừng. Bởi vì sư phụ hắn Nam Thiên Chân Nhân rốt cục đã hóa Anh thành công, phá quan mà ra, Nguyên Anh đại thành. Từ nay trở đi, Nam Thiên Chân Nhân đã trở thành Nam Thiên Chân Quân.
Rốt cục sư phụ cũng đã xuất quan, đã thành Nguyên Anh. Dư Tắc Thành vô cùng kích động, khó có thể kềm nén hưng phấn trong lòng. Hắn lập tức truyền thư cho đồ đệ Tiểu Tam, sau đó nhanh chóng bay tới chỗ sư phụ, ngồi chờ sư phụ xuất quan.
Rất nhanh Lục sư đệ, Thất sư đệ đã tới, tất cả cùng nhau ngồi chờ sư phụ xuất quan. Chỉ trong thoáng chốc, hàng chục đạo kiếm quang đã bay tới, có chưởng môn Thạch Cơ, Phong Sư sư tổ, Vũ Bá sư tổ, Hữu Hùng sư tổ, Hương Xuyên Chân Nhân, Thần Hi Chân Nhân... Càng ngày người tới càng nhiều, cuối cùng đạt tới hơn hai trăm người, tất cả đều yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút, đột ngột một đạo bạch quang sáng lòa phát ra từ trong quan, sau đó một bóng người quen thuộc chậm rãi bước ra, chính là Nam Thiên Chân Nhân, không, hiện tại phải là Nam Thiên Chân Quân.
Nam Thiên Chân Quân đi từng bước một ra ngoài, nhìn qua vẫn không có gì khác trước. Nhưng nếu quan sát cẩn thận cũng có chút biến hóa, mỗi bước chân ông vô cùng ổn định, giống như đang nhàn nhã dạo chơi, nhưng mỗi bước như vậy vượt qua khoảng cách chừng trăm trượng.
Nhìn thấy Nam Thiên Chân Quân xuất hiện, chưởng môn Thạch Cơ là người đầu tiên vỗ tay, sau đó tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái cũng cùng nhau vỗ tay. Rốt cục hôm nay Hiên Viên kiếm phái lại có thêm một vị Nguyên Anh Chân Quân.
Nam Thiên Chân Quân đi tới trước mặt mọi người, trước tiên nhìn qua các đồ đệ và con mình, sau đó thi lễ với chưởng môn Thạch Cơ:
- Tham kiến chưởng môn, đệ tử Yến Nam Thiên rốt cục đã thành chính quả, Nguyên Anh đại thành, bái kiến chưởng môn sư huynh.
Chưởng môn Thạch Cơ cười nói:
- Hay lắm, Hiên Viên kiếm phái ta lại có thêm một Chân Quân, thật là đáng mừng. Toàn phái tổ chức lễ mừng ba ngày, người đâu, dâng pháp bào Chân Quân!
Lập tức có đệ tử tiến tới dâng pháp bào Chân Quân, khoác lên người Nam Thiên Chân Quân, pháp bào tự động mặc vào. Pháp bào này xa hoa rực rỡ, nhưng vẫn không mất vẻ uy nghiêm, lại mang tính ổn trọng điềm đạm, vài tính cách khác nhau pha lẫn vào nhau, liếc mắt nhìn qua quả thật vô cùng đẹp đẽ. Pháp bào là do pháp lực ngưng kết mà thành, có nhiều hiệu quả thần kỳ, chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có thể mặc được, thật ra cũng là thể hiện thân phận.
Sau khi dâng pháp bào, chưởng môn Thạch Cơ lại ra lệnh:
- Hiến Khí Tiết Kim Kiếm!
Lập tức có một tên đệ tử tiến lại dâng lên một thanh bảo kiếm lóng lánh kim quang. Đây là lễ tiết của Hiên Viên kiếm phái mỗi khi có Nguyên Anh Chân Quân hóa sinh, ngụ ý kiên trì khí tiết, anh dũng tiến lên.
Nam Thiên Chân Quân giơ hai tay đón lấy, chưởng môn Thạch Cơ lại hạ lệnh: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Hiến vô thượng tiên tửu.
Sau đó là tế bái tổ sư, cuối cùng là du ngoạn khắp Hiên Viên kiếm phái một vòng ba ngày, giống như Dư Tắc Thành trở thành Kim Đan Chân Nhân vậy.
Nhưng Nam Thiên Chân Quân cười lắc lắc đầu, coi như hủy bỏ hạng mục này. Rốt cục nghi thức chấm dứt, rất đông hảo hữu chạy tới chúc mừng. Nam Thiên Chân Quân nhất nhất đáp lễ, sau đó bày yến tiệc trên Thiên Đạo phong, mọi người kéo tới chúc mừng. Người tới náo nhiệt như vậy trong khoảng ba canh giờ, lúc ấy mới xem như kết thúc. Hảo hữu lục tục rời khỏi, rốt cục Thiên Đạo phong nhất mạch mới có thời gian sum họp.
Mọi người rời khỏi, Nam Thiên Chân Quân dẫn dắt Thiên Đạo phong nhất mạch tụ tập trong đình viện. Mọi người không để phí thời gian. Dư Tắc Thành dẫn Tiểu Tam Thiệu Trinh Đình bái kiến sư phụ, ba người Tình Phong, Tích Sinh. Nhạc Không cũng dẫn theo đệ tử tới bái kiến sư thúc tổ, cảnh tượng hết sức an hòa.
Nhìn thấy bọn họ, Nam Thiên Chân Quân cảm khái vạn phần, lúc trước Phù Mộng sư tỷ và Cô Tùng sư huynh vì xung kích Nguyên Anh kỳ, bỏ qua hết thảy, lên Hiên Viên kiếm phong khổ tu nhưng rốt cục mình lại thành Nguyên Anh trước, quả thật thế sự khôn lường.
Dư Tắc Thành kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian Nam Thiên Chân Quân bế quan, đại chiến bảy thượng môn, Tiên Nhân hạ giới, họa mê muội... Sau khi Nam Thiên Chân Quân nghe xong, buông tiếng thở dài tiếc nuối:
- Đáng tiếc, đáng tiếc ta không thể nhìn thấy thần uy của Trung Hưng Tổ Sư, nếu sớm biết như vậy, ta thà không xung kích Nguyên Anh, cũng nhất định phải xem uy nghiêm tổ sư gia một phen.
- Đại chiến lần trước, ta ủng hộ quyết định của chưởng môn Thạch Cơ. Thật ra đạo Bất Tử của lão bất tử tổ sư quá thiên về cầu ổn, lại quá tính toán mưu kế, dù rằng có được đạo Bất Tử nhưng chỉ thích hợp với lão bất tử, không thích hợp với tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Đạo của chúng ta là kiếm của chúng ta, chúng ta phải anh dũng tiến tới, chém giết hết thảy cường địch.
- Thật ra nguyên nhân căn bản xảy ra bất đồng như vậy là vì lão phong tử tổ sư vẫn chưa xuất quan. Phái ta có ba vị Phản Hư Chân Nhất, chỉ cần có lão phong tử, Kiếm Đạo Hủy Diệt. Kiếm Đạo Phong Cuồng, Hiên Viên kiếm phái ta chắc chắn sẽ không đi sai đường.
Dư Tắc Thành thở dài:
- Đáng tiếc lão điên tiền bối bế quan không biết tới ngày nào...
Nam Thiên Chân Quân lại nói:
- Được rồi, hiện tại ta sẽ truyền thụ kinh nghiệm mấy năm bế quan cho các con, hy vọng các con sẽ có chút cảm ngộ.
Cứ như vậy, một quá trình tu luyện mới bắt đầu, Nam Thiên Chân Quân bắt đầu truyền thụ kiếm pháp cho mọi người. Nhưng ông truyền thụ kiếm pháp cho Dư Tắc Thành chỉ được ba ngày bèn nói:
- Tắc Thành, con không cần học cùng ta nữa. Kiếm Đạo của con đã dần dần thành hình, nếu ta dạy kiếm thuật cho con, chính là phá hoại Kiếm Đạo của con. Hiện tại ta đã dẫn con vào cửa, sau này tu hành phải trông và bản thân con, về kiếm thuật, ta cũng không còn gì để truyền thụ cho con, con hãy tự cảm ngộ Kiếm Đạo của mình, tự mình tu luyện đi thôi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, sư phụ nói rất có lý, ba ngày qua sư phụ truyền thụ kiếm thuật, quả thật mình có cảm giác bất đồng về ý niệm Kiếm Đạo với sư phụ. Nhìn lại quả nhiên Kiếm Đạo của mình, chỉ có thể do mình chậm rãi tìm kiếm.
Dư Tắc Thành bèn trở về Hoàng Ngưu cốc, để đồ đệ Tiểu Tam lại Thiên Đạo phong cho Nam Thiên Chân Quân dạy dỗ.
Dư Tắc Thành tiếp tục quá trình tu luyện lặng lẽ ở Hoàng Ngưu cốc, bắt đầu tìm kiếm lực Kiếm Đạo của riêng mình. Thỉnh thoảng hắn vào thế giới Bàn cổ ngồi trên vết kiếm mình lấy được, cảm ngộ một kiếm vô thượng do tổ sư gia đánh ra ngày trước.
Muốn luyện kiếm, trước hết phải luyện khí. Dư Tắc Thành quyết định tu luyện sáu đạo nguyên lực của mình tới cảnh giới tối cao, sau đó mới bắt đầu luyện kiếm.
Dư Tắc Thành cẩn thận xem xét lại sáu đạo nguyên lực của mình là Huyết Cương quyết, Luyện Khí thuật của Xuất Khiếu tông, Tử Phủ Kim Đan khí. Không Ma Kinh. Cực Nguyên Hà Quang, Đại Tần Luyện Khí thuật.
Dư Tắc Thành quyết định khổ tu sáu đạo nguyên lực này, khi nào tất cả đạt tới cảnh giới viên mãn, lúc ấy mới luyện kiếm trở lại một lần nữa.
Bất quá lần này luyện khí, Dư Tắc Thành hoàn toàn không luyện theo tâm pháp luyện khí của những pháp thuật bí quyết trước kia, mà chọn ra một con đường khác.
Tâm ý đã quyết, trước tiên Dư Tắc Thành lấy Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh ra tiến hành nghiên cứu. Lúc này trong Niết Bàn Kinh đã xuất hiện thêm một lực Thiên Đạo nữa. Ngoại trừ tầng một lực Thiên Ma, tầng hai đạo Thời Không của Hoa Thần nhất mạch, tầng ba là đạo Hủy Diệt của lão điên, đã có thêm tầng bốn đạo Bất Tử thiên địa tự nhiên của lão bất tử.
Lão bất tử tu luyện đạo thiên địa tự nhiên, tìm kiếm một điểm tự nhiên vĩnh hằng trong thiên địa tự nhiên, mượn lý thiên địa tự nhiên tiến tới bất diệt vĩnh hằng. Chẳng trách gọi là lão bất tử, chỉ cần thiên địa còn đó, gần như lão không có khả năng tử vong.
Nội dung chủ yếu của đạo Bất Tử chính là tính toán, tính toán thiên địa tự nhiên, tìm kiếm một điểm vĩnh hằng trong đó, chiếm cứ lấy nó, đạt tới bất tử vĩnh viễn.
Đây chỉ là những gì mà Dư Tắc Thành hiểu được về đạo Bất Tử của lão bất tử, Niết Bàn Kinh này ghi lại được bao nhiêu phần của đạo Bất Tử, Dư Tắc Thành cũng không biết. Thậm chí hắn cũng không biết vì sao đạo Bất Tử lại xuất hiện trong Niết Bàn Kinh.
Dư Tắc Thành lặng lẽ nhìn bốn tầng lực Thiên Đạo này, đến khi chúng cùng trở nên mờ đi trong mắt của mình, không còn nhìn rõ được chúng, sau đó hắn xếp Niết Bàn Kinh lại. Những lực Thiên Đạo này đương nhiên hùng mạnh, nhưng chúng không phải là đạo của mình, chỉ có tác dụng tham khảo với mình mà thôi.
xếp Niết Bàn Kinh lại, Dư Tắc Thành tiếp tục xem tới những tâm pháp khác, Không Ma Kinh, Huyết Ma Kinh, Minh Ma Kinh, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, Cực Nguyên Hà Quang, Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết, Tâm Ma Phá pháp quyết, Thiên Yêu Phá Diệt. Trảm Khô Tâm Chú... Phàm là những tiên thuật pháp quyết mà mình hiểu biết, Dư Tắc Thành nhất nhất xem lại một lần, tìm lại cảm ngộ, tìm lại ảo nghĩa chân chính của những tiên thuật pháp quyết ấy.
Cứ như vậy, lần này Dư Tắc Thành xem tiên thuật pháp quyết hết mười ngày đêm. Sau đó hắn đứng dậy, rời khỏi thế giới Bàn cổ, đi vào đầm nước, ngồi trên đài đá quan sát bốn chữ Đạo Pháp Tự Nhiên.
Xem một lúc lâu, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện sáu đạo nguyên lực của mình, nguyên lực thứ nhất chính là Huyết Cương quyết.
Pháp quyết này là nền tảng của hắn, là pháp thuật nguồn gốc khi hắn bắt đầu tu luyện. Hôm nay luyện khí trở lại, lựa chọn đầu tiên chính là nó.
Lần này Dư Tắc Thành tu luyện vẫn không dựa vào pháp thuật nguyên bàn ghi lại trong Huyết Cương quyết, cũng không dựa vào Huyết Cương quyết siêu cấp do Huyết Ma Kinh và Thiên Đạo Thần Quyết hội hợp lại sinh ra. Dư Tắc Thành đã quên chúng đi, không theo đường lối vận chuyển pháp thuật cũ, không luyện theo những gì ghi trên bí tịch, mà hoàn toàn dựa vào bốn chữ Đạo Pháp Tự Nhiên, tìm tòi Huyết Cương quyết của riêng mình.
Lực Huyết Cương vốn nằm trong huyết mạch, mình cứ dựa vào bản năng thân thể của mình, nghe nhịp đập của tim mình, cảm ngộ lực lượng trong huyết mạch của mình, dựa vào Đạo Pháp Tự Nhiên vận chuyển thúc đẩy lực Huyết Cương, nhận được pháp thuật thích hợp với mình nhất, cũng là Huyết Cương Thần Quyết hùng mạnh nhất.
Tuy rằng Dư Tắc Thành đã quên đi Huyết Cương quyết siêu cấp do Huyết Ma Kinh và Thiên Đạo Thần Quyết hội hợp lại, nhưng trong quá trình tu luyện, nó lại xuất hiện dưới một hình thức khác, hình thức thích hợp nhất với Dư Tắc Thành. Đây chính là Đạo Pháp Tự Nhiên, thứ thích hợp nhất với mình mới là thứ hùng mạnh nhất.
Lần này Dư Tắc Thành tu luyện miệt mài trên đài đá trong đầm hết một tháng ròng rã. Sau một tháng, khí huyết quy nguyên, Huyết Cương Thần Quyết của Dư Tắc Thành đã đạt tới đại thành, hoàn toàn đạt tới trình độ của cảnh giới Long Hổ đỉnh phong. Nhưng vì Dư Tắc Thành chưa đột phá được bảy cửa ải Tâm Động phá ngộ, định tâm, tình chướng... cho nên cảnh giới của hắn vẫn là cảnh giới Tâm Động sơ cấp.
Huyết Cương Thần Quyết đại thành, pháp quyết này không phải là Huyết Cương quyết trước đây, nó xuất thân từ Huyết Cương quyết, nhưng thanh xuất ư lam, nói đúng hơn là pháp quyết hùng mạnh nhất hợp nhất từ bốn pháp quyết Huyết Cương quyết, Huyết Ma Kinh. Thiên Đạo Thần Quyết, Đạo Pháp Tự Nhiên.
Được pháp quyết này, Dư Tắc Thành đã có thể ngạo thị thiên hạ nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn bắt đầu tu luyện đạo nguyên lực thứ hai của mình: Tử Phủ Kim Đan khí.
Có kinh nghiệm từ Huyết Cương Thần Quyết, Dư Tắc Thành bắt đầu chuyển sang tu luyện Tử Phủ Kim Đan khí.
Tử Phủ Kim Đan khí này chính là Luyện Khí thuật của Hiên Viên kiếm phái giúp Trúc Cơ thăng lên Kim Đan một cách an toàn nhất, nhanh chóng nhất, vốn nó do Tử Phủ tông truyền lại, sau bị Hiên Viên kiếm phái đoạt được, Tử Phủ tông đã sụp đổ trong trận chiến năm xưa.
Trong đó có hai nhánh là Tử Khí Đông Lai tông và Tử Phủ Nhất Khí tông dần dần trở nên hùng mạnh, trở lại hàng ngũ thượng môn, hơn nữa mỗi phái đều có một vị Phản Hư Chân Nhất. Cho tới bây giờ bọn chúng vẫn không quên huyết cừu năm đó, chúng cũng chính là kẻ chủ trì Đồ Cưu minh.
Nhưng trong đại chiến năm ngoái, hai tông này đã bị trọng thương, hai tên Phản Hư Chân Nhất đều bị lão bất tử và lão đông tây của Hiên Viên kiếm phái hợp lực giết chết. Sau khi chủ lực của Tử Phủ Nhất Khí tông bị tiêu diệt, còn bị đồng minh của Hiên Viên kiếm phái là Hạo Nhiên Chính Khí tông tập kích, sơn môn bị hủy, hoàn toàn tiêu vong.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Tử Khí Đông Lai tông xin hàng Hiên Viên kiếm phái. Không biết vì sao lão bất tử, lão đông tây, chưởng môn Thạch Cơ cùng đáp ứng lời cầu xin của chúng. Vào thời khắc cuối cùng không công phá sơn môn của chúng, tiến hành tàn sát, mà chừa cho chúng một con đường sống.
Nghe phong thanh có tin đồn rằng, Tử Khí Đông Lai tông dâng cho Hiên Viên kiếm phái một món vô thượng chí bảo. Nhờ có bảo vật này, cho nên Hiên Viên kiếm phái mới thôi không công kích, chấp nhận thả hổ về rừng mà không tiêu diệt Tử Khí Đông Lai tông.
Bất quá Dư Tắc Thành không quan tâm tới chuyện này, đó là vấn đề của tầng lớp lãnh đạo Hiên Viên kiếm phái, nhiệm vụ hiện tại của hắn chính là luyện khí.
Thế nhưng Dư Tắc Thành không muốn lo tới chuyện này, chuyện này lại tự tìm tới hắn. Hôm ấy hắn nhận được phi kiếm truyền thư, vội chạy lên Hiên Viên kiếm phong, lúc ấy mới biết thứ gì đã cứu sống Tử Khí Đông Lai tông.
Trong một mật thất trên Hiên Viên kiếm phong, lão bất tử, lão đông tây, chưởng môn Thạch Cơ, tất cả những người cầm quyền Hiên Viên kiếm phái đều tụ tập tại nơi này, bọn họ đang nhìn chăm chú vào ba gốc đại thụ bằng ngọc thạch.
Đại thụ này hoàn toàn là do ngọc thạch tạo thành, thần kỳ hơn nữa là ba gốc đại thụ này còn sống. Đây chính là Ngọc Thụ Ngân Hoa, một loài cây quý vào thuở Hồng Hoang. Nhìn thấy cây này, Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra chính mình đã cứu Tử Khí Đông Lai tông.
Ngọc Thụ Ngân Hoa này ở Tu Tiên Giới hiện tại chỉ là cây cảnh ngọc thạch thông thường, nhưng ở thời Hồng Hoang, chính là loài cây mà A Nỗ Bi Tư tộc dùng thuật gieo trồng linh thạch để thu hoạch linh thạch. Thì ra những người cầm quyền của Hiên Viên kiếm phái muốn nhờ vào thuật gieo trồng của A Nỗ Bi Tư tộc, trồng Ngọc Thụ Ngân Hoa này để thu hoạch linh thạch.
Lúc Tử Khí Đông Lai tông xin hàng, dâng ra vô số bảo vật, trong đó có Ngọc Thụ Ngân Hoa này. Mà trúc giản Dư Tắc Thành nộp lên có ghi thuật gieo trồng của A Nỗ Bi Tư tộc, cho nên Hiên Viên kiếm phái mới đồng ý cho bọn chúng đầu hàng.
Nguyên nhân gọi Dư Tắc Thành tới là vì hắn nộp thuật gieo trồng của A Nỗ Bi Tư tộc, nên cho phép hắn gia nhập cùng nghiên cứu.