Mình tay không mà đến, một mình lang bạt, làm ra được chuyện như vậy cũng coi như không phụ một thân hảo nam nhi.
Bất kể tương lai Thiên Mục tông hưng hay vong, mình cũng đã làm hết sức, cũng coi như khoái chí một hồi. Hành trình Thiên Mục tông lần này xem như không uổng phí.
Dư Tắc Thành lặng lẽ thầm nghĩ, gia tăng cước lực, ngự kiếm phi hành.
Dọc đường hắn hỏi thăm người khác, thông qua một cửa ải địa vực khác trở về Thiên Nam, sau đó bay thẳng về phía Bắc, trở về Hiên Viên kiếm phái.
Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành thường xuyên gặp không ít người tu tiên vẫy tay chào hỏi, cảm tạ không ngừng. Tai họa xảy ra trong đại hội thưởng hoa ở Đan môn, ngoại trừ ôn Mạn, thanh danh Dư Tắc Thành cũng lan xa, được người người khen ngợi.
Bất quá những chuyện này không có ý nghĩa với Dư Tắc Thành, hiện tại hắn chỉ có một mục đích, về nhà. trở về Hiên Viên kiếm phái.
Lúc thì Dư Tắc Thành ngồi phi xa, lúc thì ngự kiếm phi hành, ngày đêm kiên trì không ngừng lại chút nào. Rốt cục sau hơn một tháng, Dư Tắc Thành đã trở về Hiên Viên kiếm phái. Từ xa nhìn thấy Gò Hiên Viên, Dư Tắc Thành không khỏi kích động trong lòng, bồi hồi cảm thán.
ở Hiên Viên kiếm phái, hết thảy vẫn như trước. Trên Cơ Thủy hà thuyền tới thuyền lui, đệ tử ngoại môn đang đánh cá rèn luyện ở nơi này, không ngừng rèn luyện bản thân.
Nhìn hết thảy cảnh vật quen thuộc này, trong lòng Dư Tắc Thành cảm động không thôi.
Mỗi lần về Hiên Viên kiếm phái, hắn đều có cảm giác như mình về tới nhà. Tâm Kiếm Thiền tông gì đó, không còn ý nghĩa so với cảnh sắc trước mặt mình, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hề sinh lòng nghĩ khác.
Sau khi bay vào động phủ Hiên Viên, Dư Tắc Thành cũng không về Thiên Đạo phong trước, mà bay thẳng tới Hiên Viên kiếm phong. Là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành phải dành thời gian báo cáo những gì mình tai nghe mắt thấy trong hành trình Sở Tây vừa rồi, để trong môn sớm có an bài.
Vì thế trên Hiên Viên kiếm phong, Dư Tắc Thành kể lại một phần tao ngộ của mình trong chuyến hành trình Sở Tây. Dị tộc nổi loạn, biến cố Thiên Trụ sơn tranh đấu ở Đan môn, Tư Mã Tương Như...
Chuyện mình trở thành chủ nhân Thiên Mục tông, bảy tiên nhãn trên trán, Thiên Hà Tinh Sa, Hoa Thần Lạc Tĩnh Sơ... đương nhiên giấu đi không nói.
Cuối cùng Dư Tắc Thành nộp lên môn phái những trúc giản ghi chép lại kiến thức về Dị tộc.
ở Hiên Viên kiếm phái, sau khi Dư Tắc Thành báo cáo lập tức khiến cho tầng lớp lãnh đạo môn phái chú ý, ngay cả chưởng môn Thạch Cơ cũng đích thân tới hỏi.
Trước mặt các vị Nguyên Anh Chân Quân. Dư Tắc Thành nhất nhất kể lại những tao ngộ của mình, tất cả những gì có thể nói được hắn đều kể ra hết toàn bộ. Sau khi báo cáo xong, chưởng môn Thạch Cơ lập tức mời hội nghị bí mật, thảo luận phân tích trúc giản Dị tộc mà Dư Tắc Thành mang về.
Dư Tắc Thành báo cáo xong lập tức trở về Thiên Đạo phong. Lúc này Tứ sư huynh đã không còn ngồi dưới gốc Bồ Đề kia nữa. Rốt cục vào một tháng trước, y cũng đã bế quan Kết Đan tiến vào Thiên Đạo Nhất Tuyến Thiên.
Tứ sư huynh Kết Đan, sư phụ xung kích Nguyên Anh kỳ, lão điên bế quan. Tam sư huynh. Lục sư đệ, Thất sư đệ đều ở Xích Thành sơn. Dư Tắc Thành chỉ còn nước tâm sự cùng Kim di một lúc, sau đó trở về đình viện.
Hiện tại ở đình viện còn có Tình Phong sư tỷ, còn có hai vị sư huynh Tích Sinh và Nhạc Không. Khoảng hơn hai mươi năm rồi, Dư Tắc Thành chưa gặp lại ba người bọn họ. Không ngờ cả ba người đều đã kết thành Kim Đan hiện đang tu luyện tại nơi này.
Thật ra bọn họ trấn thủ nơi này thì đúng hơn, bất kể ra sao, ở Thiên Đạo phong cũng phải có đệ tử Hiên Viên kiếm phái.
Tuy rằng ba người không nói ra, nhưng Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được giữa ba người tơ tình vạn mối. Tình Phong sư tỷ khó bề lựa chọn giữa Tích Sinh và Nhạc Không, ba người rơi vào một cục diện vô cùng tế nhị.
Nơi đây cũng không phải chỉ có ba người bọn họ, bọn họ thu tổng cộng bảy tên đồ đệ. Đám đệ tử này tuổi còn rất nhỏ, đứa lớn nhất chỉ mới mười năm, nhỏ nhất mười một. Đám sư diệt này chạy nhảy chơi đùa trong đình viện, khiến cho đình viện có thêm sức sống hơn khi trước.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã trở thành sư thúc, tự nhiên không thể tay không, làm sao cũng phải có chút lễ kiến diện. Vì thế hắn cho mỗi đứa ba lượng Thiên Hà Tinh Sa, ba lượng Thái Bạch Kim Tinh, ba lượng Cửu Thiên Tinh Hà Kim, ba lượng Cực Nguyên Kim Tinh, số tinh kim hi hữu này cũng đủ cho bọn chúng tạo ra phi kiếm mà chúng thích.
Số nguyên liệu chế tạo phi kiếm quý giá như vậy cũng đủ ra ba, bốn thanh mẫu kiếm Lục Kiếm Hiên Viên, lập tức khiến ba người Tình Phong cảm tạ không ngớt miệng. Dư Tắc Thành chỉ cười cười, mọi người cùng là Thiên Đạo phong nhất mạch, đồng môn đã nhiều năm. hẳn nên như thế.
ở trong đình viện này, nhìn đám hài tử ngày ngày chơi đùa. tiếng hò reo huyên náo, ban đầu Dư Tắc Thành còn cảm thấy thích thú, sau dần dần cảm thấy hơi phiền phức. Đám hài tử này ồn ào như vậy, mình muốn thanh tĩnh một chút cũng không được. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nơi này không thích hợp với mình, bèn cười xòa rời đi, trở về động phủ của mình.
Sau khi trở về động phủ, ngủ lại một đêm, hôm sau thức dậy, Dư Tắc Thành cảm thấy dần dần nơi này đã không còn thỏa mãn được mình, có lẽ tầm mắt của mình đã thay đổi rất nhiều. Dư Tắc Thành nhìn qua một vòng, bày ra mấy đạo cấm chế, lưu lại Ngự Kiếm thuật mà mình tâm đắc, chờ sau này có người nào hữu duyên hay không. Sau đó hắn buông tiếng thở dài, bước ra khỏi động. Xem ra mình phải kiếm một ngôi nhà khác.
Thật ra không cần tìm kiếm, đã có sẵn từ trước. Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, rời khỏi Thiên Đạo phong, bay về phía Hoàng Ngưu cốc bên ngoài Gò Hiên Viên.
Nhất Trúc sư huynh đã không còn ở nơi này, có lẽ đã vân du khắp chân trời góc bể.
Nhà cỏ trong Hoàng Ngưu cốc vẫn còn, tuy rằng bụi đất phủ đầy, nhưng đây sẽ là nhà tương lai của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười, bắt đầu tự tay động thủ. Hắn cũng không sử dụng tôi tớ trong thế giới Bàn Cổ, mà đích thân động thủ, dựng nhà tranh để tránh mưa gió, sửa chữa nhà cỏ lại, tìm một bát một nồi tự mình nấu nướng, cúng tế nhà cỏ. Từ hôm nay trở đi, đây là nhà của mình.
Dư Tắc Thành định cư nơi này, sửa chữa nhà cỏ lại. Ngồi trong nhà cỏ, đêm nghe tiếng gió thổi qua ngọn tùng xào xác không dứt, giống như tiên âm, khiến cho người ta hâm mộ không thôi.
Lần này Dư Tắc Thành ngồi xuống lập tức không biết thời gian lưu chuyển, không biết thiên địa biến hóa. Thời gian như nước chảy mây trôi, mặc dù nơi đây không có linh khí sung túc, nhưng ẩn chứa Thiên Đạo vô tận, làm cho người ta có cảm giác hết sức tự nhiên.
Nơi này ẩn chứa lực lượng thần bí, muỗi kiến không sinh, mãnh hổ không vào được, tất cả nguy cơ tự động tiêu tan. Dư Tắc Thành cứ ngồi như vậy sáu tháng trời ròng rã, lúc hắn mở bừng mắt ra, phát hiện mình đã đạt tới cảnh giới Kết Đan trung cấp. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dư Tắc Thành tỉnh lại, khẽ mỉm cười, đây quả thật là một chỗ ở thần kỳ, là bảo địa do tổ sư gia lưu lại. Nếu ngồi ở động phủ trước kia của mình, bế quan lần này cần phải mất ba năm mới có thể xuất quan.
Lần này đã tiết kiệm được thời gian hai năm rưỡi, thời gian này có thể giúp mình luyện kiếm, học pháp, ngộ đạo, Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu hài lòng.
Lần này tỉnh lại, lập tức ngoài cửa đã có hơn hai mươi phi kiếm truyền thư chờ sẵn, chính là phi kiếm truyền thư của những hảo hữu năm xưa. Đám tu sĩ đồng kỳ với Dạ Hàn Nhất Trúc đều đã Kết Đan xuất quan, bọn họ phát ra phi kiếm truyền thư báo tin cho Dư Tắc Thành.
Đám hảo hữu kia là quen biết khi Dư Tắc Thành luyện kiếm ở Xu Lăng lĩnh, bất quá xem ra có ít nhất nửa số bằng hữu không thể kết thành Kim Đan, có khả năng đã chết trong Thiên Đạo Nhất Tuyến Thiên.
Ngoại trừ phi kiếm truyền thư của những bằng hữu này ân cần thăm hỏi, còn có một phong thư báo tin vào sáu tháng sau, chính là ngày đại lễ Trung Hưng Tổ Sư, tổ chức lễ mừng toàn môn phái, thông tri cho đệ tử tới tham gia thí luyện.
Dư Tắc Thành thấy vậy mỉm cười, năm xưa mình cũng nhờ là đệ nhất thí luyện Trúc Cơ mà được học pháp ba ngày trong Tổ sư đường, từ đó mới có được vinh quang như ngày hôm nay. Lễ mừng lần này đương nhiên mình phải tham gia, hơn nữa còn phải tỏ ra xuất sắc.
Kế hoạch đã định. Dư Tắc Thành bắt đầu tiềm tu. Dường như lần đại lễ này có quy mô rất lớn, thỉnh thoảng có đệ tử Hiên Viên kiếm phái ngự kiếm trở về.
Trong quãng thời gian này, Dư Tắc Thành thỉnh thoảng tu luyện trong nhà cỏ, hoặc chậm bước ra ngoài, tiến vào con đường ruột dê hai bên đầy trúc, dẫn đến đầm nước.
Mỗi lần đến đây, từ rất xa Dư Tắc Thành đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, giống như tiếng ngọc thạch chạm vào nhau trong trẻo vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác thanh tịnh tự nhiên.
Đường trên núi đã sớm được Dạ Hàn Nhất Trúc mở ra đường nhỏ, Dư Tắc Thành theo đó chậm rãi tiến vào đầm. Thác nước nho nhỏ cao một trượng khiến cho khu vực đầm mát mẻ vô cùng. Nước trong xanh, tùng thanh nhã, cả đầm đắm chìm trong trạng thái u tĩnh vô cùng.
Mỗi lần Dư Tắc Thành tới đây, hắn đều tới ngồi trên đài đá, tĩnh dưỡng một phen, hưởng thụ cảm giác buông thả tự do tự tại. Nhìn cá bơi dưới đầm, nhìn bóng mình in dưới nước, nhìn ánh tà dương chiếu rọi, vách đá dựng đứng, cây xanh trên quấn đầy dây leo, rũ xuống lay động theo gió, dần dần Dư Tắc Thành có chút sở ngộ.