Tiên Ngạo

Chương 503: Linh Phù luận kiếm

Lập tức bốn người đối diện cười xòa, Lạc Vô Kỵ nói:

- Tên Tiêu Dạ này đáng bị như vậy, không coi lại tu vi của mình, trong tông ỷ rằng mình là sư huynh của Hứa sư diệt, luôn bám lấy nàng, ta đã muốn xử lý y từ lâu. Hôm nay bị đạo hữu thu thập, lần này ngoan ngoãn trở về Kết Đan, quả thật không biết tốt xấu là gì.

Hồng Lăng nói:

- Thật ra y phải cảm tạ Dư Chân Nhân mới phải, đúng ra y có thể Kết Đan từ lâu, nhưng vì e ngại nạn hóa nguyên cho nên cứ lần lừa mãi mà không dám. Lần này bị đả kích như vậy mới chịu trở về Kết Đan, có lẽ có được ba phần thành công.

Lạc Vô Kỵ nói:

- Sư phụ của chúng là Tầy Tâm Chân Nhân Bắc Trần sư huynh mười phần bao che đệ tử, nhất định sẽ tìm linh dược cho y, có thể có được năm phần thành công. Bất quá tên khốn này sẽ không nhớ tới ân tình của Dư Chân Nhân, ngược lại sẽ tìm ngươi trước hết để báo thù, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.

Lúc này Dư Tắc Thành phát hiện Hồng Lăng không còn cao ngạo lạnh lùng như trước, quan hệ hòa hợp với mọi người. Trong giọng nói của bọn họ, dường như Dư Tắc Thành cảm thấy tu sĩ Trúc Cơ không đáng để nhắc tới.

Tân Xuân Phong đột nhiên nói:

- Dư Chân Nhân, hiện tại ngươi còn chưa có cảm giác gì, một thời gian nữa ngươi sẽ thấy, đám Kim Đan Chân Nhân chúng ta không giống như như tu sĩ bình thường.

- Thật ra thân phận chúng ta vô cùng khó xử, chúng ta nằm ở giữa con đường tu tiên, trên không với tới, dưới cũng không thể cúi xuống, sau này ngươi sẽ hiểu.

Lạc Vô Kỳ lại nói:

- Sau khi trở thành Kim Đan Chân Nhân, bất kể thế nào, bằng hữu trước kia sẽ dần dần xa lánh ngươi. Đây không phải do chúng ta hay bọn họ cố ý gây ra, mà chính là phản ứng của uy áp Kim Đan vô tình gây ra.

- Tu sĩ Trúc Cơ sống lâu đến mấy cũng chỉ được bốn trăm năm. Bọn ta cho dù là Chân Nhân mới vừa Kết Đan xong cũng có được tám trăm năm thọ mệnh, nếu chăm chỉ tu luyện, sống tới một ngàn năm trăm năm tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ cần Kim Đan bất diệt, được trưởng bối hộ pháp, binh giải đoạt xá, chuyển thế tái sinh, thời gian ba ngàn năm không thành vấn đề.

- Trong mắt phàm nhân, chúng ta là tồn tại siêu cấp, trong mắt tu sĩ bình thường chính là tiền bối Chân Nhân. Trong các môn phái trên Tu Tiên Giới, người chủ trì sự vụ luôn là chúng ta.

- Nhưng trong mắt Nguyên Anh Chân Quân, cũng như chúng ta nhìn tu sĩ Trúc Cơ hiện tại, không đáng để nhắc tới. Phàm là môn phái xảy ra đại chiến, kẻ xông lên trước hết chính là chúng ta, kẻ chết nhiều nhất chính là Kim Đan Chân Nhân.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, không khỏi nhớ tới Dạ Hàn sư huynh. Năm xưa Dạ Hàn sư huynh vừa mới Kết Đan, vô số bằng hữu chạy tới chúc mừng, đầy một nhà toàn là tu sĩ Trúc Cơ.

Nhưng sau này dần dần không thấy tu sĩ Trúc Cơ tới nữa, bởi vì hàng rào vô hình giữa tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan Chân Nhân, khiến cho bọn họ tự động tách ra. Đúng là như vậy, cho nên rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ bị đả kích, bắt đầu bế tử quan, kết Kim Đan.

Đó là vì lúc ấy tu vi mình còn nông cạn, cho nên không có cảm giác này. Càng là tu sĩ Trúc Cơ có cảnh giới cao, càng dễ dàng cảm nhận, có lẽ cũng vì vậy mà Nhược Đồng sư tỷ mới bế tử quan...

Thật ra hiện tại tốc độ tu luyện của Dư Tắc Thành là tốc độ tu tiên siêu cấp. Hắn đã vượt qua bọn Bạch Tố trước kia chỉ có thể ngưỡng mộ, vượt qua đám được xưng là tiên chủng như Vương Thư Nguyên, Thành Lam, vượt qua chừng vài cảnh giới, bọn họ gặp mặt phải tỏ ra hâm mộ hắn. Đột nhiên nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành có cảm giác muốn đi thăm bọn họ.

Hiện tại Dư Tắc Thành có thể nói chuyện ngang hàng cùng sư phụ Bạch Tố, trong lòng hắn có cảm giác bồi hồi khó tả. Đáng tiếc rằng lão điên bế quan ba mươi năm, bằng không nhất định mình phải cho lão thấy, đám người mà lão cho là thiên kiêu chi tử năm xưa, hiện tại mình đang nói chuyện ngang hàng cùng sư phụ bọn họ.

Trong lòng bồi hồi cảm thán, chợt Dư Tắc Thành buột miệng hỏi:

- Tân Chân Nhân, đây là động phủ thiên địa gì mà thần kỳ vậy, do nơi nào chế tạo?

Tân Xuân Phong chưa kịp đáp, Lạc Vô Kỵ đã nói:

- Dư Chân Nhân, cái này ngươi cũng đừng mơ, đây là duyên phận, bọn ta không có cơ hội. Đây là Linh Phù động phủ mà năm xưa Tân Chân Nhân đã lấy được trong di tích Tiên Tần.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, buột miệng hỏi lại:

- Di tích Tiên Tần, Linh Phù động phủ ư?

Tân Xuân Phong cười nói:

- May mắn mà thôi, năm đó phái ta tiến hành đại lễ thiên niên, nhân duyên đưa đẩy ta được tổ sư ban thưởng, tiến vào trong di tích Tiên Tần của môn phái, mới được bảo bối này, toàn là nhờ ơn tổ sư gia phù hộ.

Dư Tắc Thành nhìn quanh không gian này, lại hỏi:

- Đây chính là Linh Phù động phủ sao?

Tân Xuân Phong đáp:

- Linh Phù động phủ này của ta thật ra chỉ thuộc loại bình thường, tất cả có ba biến hóa. Biến hóa thứ nhất chính là thảo nguyên xanh thẳm này, rộng chừng mười dặm, vừa đủ cho chúng ta uống rượu luận kiếm. Biến hóa thứ hai chính là biển lửa rừng rực, dùng để đối địch, hút địch nhân vào đó, chưa đánh đã thắng ba phần. Biến hóa thứ ba chính là động phủ nhà ta, nơi này ta sẽ không mời các vị tiến vào.


- Trong các loại vật phẩm thưởng của Di tích Tiên Tần, Linh Phù động phủ này của ta là kém nhất. Cao cấp nhất là Tiên Thiên Linh Bảo, nghe nói có thể hóa sinh ra cả một thế giới.

- Đáng tiếc cần phải có rất nhiều điểm công trạng của Di tích Tiên Tần, cho dù là một điểm cũng cần phải có rất nhiều nguyên liệu tu tiên mới có thể hoán đổi. Khi đó ta tiến vào Di tích Tiên Tần, trên người cũng không mang theo bao nhiêu tài liệu tu tiên, cho nên không được bao nhiêu điểm cả. Hiện tại nhớ lại vẫn còn thấy tiếc nuối vô cùng...

Dư Tắc Thành cười hỏi:

- Chuyện quá khứ không cần suy nghĩ. Đúng rồi Tân huynh, không ngờ trong môn phái huynh lại có Di tích Tiên Tần...

Tân Xuân Phong cười đáp:

- Cái gì là môn phái của ta, năm đại kiếm phái chúng ta phái nào chẳng có. Di tích Tiên Tần của Hiên Viên kiếm phái các vị chiếm hữu đã cải tạo hoàn toàn, hiện tại đã biến thành Hiên Viên kiếm phong, huynh còn hỏi ta nữa sao?

Dư Tắc Thành vừa nghe những lời này lập tức sững sờ, Hồng Lăng bên cạnh nói:

- Này Xuân Phong, chuyện này huynh không biết, từ thời Trung Hưng Tổ Sư của bọn họ đã vét sạch bảo vật, sau đại kiếp nạn lần trước, Hiên Viên kiếm phong của bọn họ đã vô số năm không có mở ra. Không phải như các vị, cứ cách ngàn năm có thể mở ra một lần, ban thưởng cho đệ tử.

Lạc Vô Kỵ buột miệng nói:

- Phải rồi, Dư Chân Nhân...

Dư Tắc Thành cắt lời y:

- Hay cứ gọi ta Tắc Thành là được.

Lạc Vô Kỵ nói:

- Được, vậy gọi ngươi Tắc Thành lão đệ. Ta muốn hỏi lão đệ một thời gian trước, đại chiến Thiên Mục tông, phải chăng lão đệ may mắn có mặt quan chiến?

Lời này vừa hỏi, lập tức mọi người im bật chăm chú lắng nghe Dư Tắc Thành đáp lại. Môn phái của mười một Kim Đan Chân Nhân chạy thoát lúc trước ắt có liên quan với Hỗn Nguyên kiếm phái, bằng không, Lạc Vô Kỵ không thể nào biết Dư Tắc Thành có mặt trong trường đại chiến Thiên Trụ sơn.

Dư Tắc Thành cười đáp:

- Quả thật ta có tham gia đại chiến Thiên Mục tông khi ấy, ta biết mọi người muốn hỏi gì, ta sẽ không kể lại quá trình diễn biến. Kết quả cuối cùng là phi thăng tổ sư của Thiên Mục tông hạ giới, bốn Phản Hư Chân Nhất của Diệt Tuyệt tông, Đan môn tàn sát lẫn nhau, tất cả tử trận. Thiên Mục Thần Quân của Thiên Mục tông cũng tử vong, hai bên lưỡng bại câu thương. Bất quá tổ sư Thiên Mục tông ban thưởng pháp, Thiên Mục tông sắp sửa hưng thịnh trở lại, chuyện này không thể ngăn cản.

Dư Tắc Thành vừa dứt lời, lập tức bốn vị Kim Đan Chân Nhân như trầm tư suy nghĩ. Lúc này Kỷ Ẩn Kiểu nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, đột ngột hỏi Dư Tắc Thành:

- Dư Tắc Thành, tiêu ký trên đầu ngươi là bí pháp gì vậy?

Lời y nói gằn từng tiếng một, vang vang như tiếng kim loại chạm nhau, có cảm giác như không phải giọng con người. Thật ra tùy tiện hỏi về bí pháp của người khác là một biểu hiện vô lễ, nhưng y vẫn cố tình hỏi. Điều này khiến cho người ta có cảm giác như y không rành thế sự, không hiểu lễ nghĩa, cho nên cũng khó mà chấp nhất.

Dư Tắc Thành cười đáp:

- Đây là pháp quyết do tổ sư gia ban thưởng, còn cụ thể là pháp quyết gì, xin thứ lỗi ta không thể nói.

Kỷ Ẩn Kiểu cười nói:

- Vì sao lại giống như tiên mục pháp nhãn trong truyền thuyết vậy?

Dư Tắc Thành cũng bật cười đáp:

- Có lẽ có điểm tương tự, hàng ngàn hàng vạn bí pháp đều dẫn tới Thiên Đạo...

Kỷ Ẩn Kiểu nói:

- Thật ra ta cũng không quan tâm chuyện ấy. Tới đây, chúng ta tỷ thí một phen, ta muốn gặp gỡ ba tầng Lĩnh Vực một lần.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Đúng rồi, hiếm khi năm đại kiếm phái chúng ta gặp nhau, nếu không thử kiếm thuật một phen, vậy sẽ vô cùng tiếc nuối, mời!

Vừa nghe thử kiếm, lập tức ánh mắt mọi người sáng rực, nhao nhao nói:


- Thử, thử đi, chúng ta không cần lo tục sự, để các Nguyên Anh Chân Quân lo đi. Bọn ta ngày ngày luyện kiếm, tất cả mọi người đã quen thuộc với nhau, không thích thú gì cả. Vừa hay hôm nay có người mới tới, thử mùi vị của Dư lão đệ một phen đi thôi.

Hồng Lăng nói:

- Tắc Thành lão đệ, đệ đừng khách sáo. Đây là Linh Phù động phủ của Xuân Phong, Xuân Phong Hóa Vũ quyết của y là một trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần, dù đệ thọ thương nặng tới mức nào, chỉ cần không chết là có thể cứu được. Cho nên xin lão đệ đừng khách sáo, hãy dốc hết bản lãnh của mình ra.

Xuân Phong Hóa Vũ quyết? Tiên Tần bí thuật? Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, bất quá nghĩ lại cũng bình thường. Vì sao mình có thể tu luyện bí pháp Tiên Tần, người khác lại không thể?

Tuy nhiên tao ngộ của Tân Xuân Phong trong di tích Tiên Tần hẳn là không đơn giản như y đã kể, bằng không, làm sao y có thể học được chín mươi chín bí pháp Tiên Tần, bất quá ai cũng có bí mật của riêng mình.

Kỷ Ẩn Kiểu bay lên không nhìn Dư Tắc Thành, chờ hắn tới. Trong lòng Dư Tắc Thành cũng bùng lên đấu chí, vọt người bay lên không. Hai người đứng đối diện nhau, nháy mắt không trung bừng sáng, cùng nhau xuất kiếm, đại chiến bắt đầu.

Kỷ Ẩn Kiểu vẫn đứng yên giữa không trung không ra tay, y đã trở thành Kim Đan Chân Nhân biết bao nhiêu năm. Dư Tắc Thành bất quá chỉ là tiểu bối hậu tiến, tự nhiên phải nhường hắn một chút.

Sau khi Dư Tắc Thành bay lên, thấy Kỷ Ẩn Kiểu đã nhường mình ra tay trước cũng không khách sáo. Thật ra đây chính là thử thách, để xem hắn có tư cách sánh ngang hàng cùng bọn họ hay không.

Sau khi Dư Tắc Thành bay lên, tỏ ra ung dung bình thản, bất chợt chém ra một đạo cầu vồng kiếm màu bạch kim dài trăm trượng, Cực Đạo Kiếm Mang bắn ra, chém về phía Kỷ Ẩn Kiểu đang đứng giữa không trung.

Kỷ Ẩn Kiểu gầm lên, tiếng gầm này giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, mang theo tiếng sấm văng văng cuồn cuộn kinh người, từ chân trời quét tới. Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, kiếm khí có thanh thế như vậy, cũng không biết rốt cục kiếm thuật y đạt tới mức nào.

Nháy mắt Kỷ Ẩn Kiểu hóa thành một đạo kiếm khí, khí nuốt núi sông, uy lực mênh mông như trường giang đại hải, chém về phía Dư Tắc Thành, va chạm với Cực Đạo Kiếm Mang, lập tức đánh tan. Hơn nữa còn tiếp tục quét về phía Dư Tắc Thành, kiếm khí lôi quang nháy mắt bao trùm trong phạm vi mười dặm bầu trời.

Kiếm quang của Kỷ Ẩn Kiểu dày đặc như chiếc lưới, vô số lôi quang lập lòe khiến cho Dư Tắc Thành lòng thầm kinh hãi, đồng thời chiến ý trong lòng hắn cũng bạo phát. Hảo kiếm thuật, hảo địch nhân, đáng để đánh một trận.

Nháy mắt Dư Tắc Thành Lục Kiếm hợp nhất, thân hóa kiếm cưu, lấy lực Kiếm Cưu làm nguồn năng lượng, xuất ra Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa. Vô số hào quang phát ra, chém về phía kiếm quang như trời giáng của Kỷ Ẩn Kiểu. Lập tức đầy trời toàn là kiếm quang của hai người, vô số tiếng nổ ầm ầm vang lên, kiếm quang hai bên vừa chạm nhau đã nổ tung. Hai người nỗ lực đại chiến, bắt đầu ẩu đả kịch liệt trên không.

Trận chiến này, Dư Tắc Thành đã dốc ra hết bản lãnh của mình. Lục Kiếm ra hết, sử Cưu Kiếm Thuật, dốc hết toàn lực, nhất nhất sử dụng tất cả kiếm thuật Hiên Viên mà mình biết, lúc này mới đánh một trận ngang tay với Kỷ Ẩn Kiểu. Hai người đánh từ trên không xuống tới mặt đất, lại đánh từ dưới đất lên không, quả thật là một trường ác chiến.

Trận chiến này chỉ có thể đánh tới khi cả hai người cạn kiệt chân nguyên mới kết thúc. Kiếm thuật Kỷ Ẩn Kiểu hết sức siêu quần, có thể hóa thành năm loại kiếm thuật công kích: lôi, vân, vũ, tuyết, bạo. Kiếm thuật của y lúc nào cũng là Nhân Kiếm hợp Nhất, người tức là kiếm, kiếm tức là người, tới lui vô hình vô ảnh, nhanh như chớp giật, lúc nào cũng giống như một con sa ngư vờn quanh Dư Tắc Thành. Chỉ cần Dư Tắc Thành không đuổi kịp y, y lập tức tung ra một kiếm mạnh mẽ trong nháy mắt.

Đồng thời kiếm thuật của Dư Tắc Thành cũng khiến cho Kỷ Ẩn Kiểu khiếp sợ không thôi. Tên Kỷ Ẩn Kiểu này luyện tới cảnh giới Kim Đan, đã nuốt lấy bảy thanh phi kiếm, Nhân Kiếm hợp Nhất, biến thân thể của mình thành kiếm thể, lại luyện kiếm thể biến thành thân người. Y cũng có được kỳ ngộ của mình, hai trong bảy thanh phi kiếm của y chính là hảo kiếm cực phẩm, nhân duyên đưa đẩy mới lấy được vào tay. Vì thế chân nguyên của y vô cùng mạnh mẽ, chiến lực hung hãn, từng đánh chết hai Nguyên Anh Chân Quân tán tu, ở trong môn phái cũng được xếp vào hạng đầu.

Hôm nay gặp phải Dư Tắc Thành, không ngờ chân nguyên còn mạnh mẽ hơn y, lực công kích cũng vô cùng hung hãn, làm cho y phải du đấu không ngừng. Kiếm thuật du đấu kiểu này, chừng vài chục năm qua Kỷ Ẩn Kiểu đã không sử dụng tới, không ngờ hôm nay trước mặt một tiểu bối lại phải giở ra.

Dư Tắc Thành qua trận chiến này nhận được ích lợi vô cùng, kiếm pháp kiếm thuật tăng cao không ít. Đối với các phương diện như kiếm quyết, kiếm thức, thời cơ xuất kiếm, góc độ công kích... đều có được lý giải và cảm ngộ mới. Có thể nói rằng trận chiến này hữu ích vô cùng.

Hai người ngưng chiến, Xuân Phong Hóa Vũ quyết của Tân Xuân Phong nháy mắt xuất ra. Lập tức cả hai người cảm thấy toàn thân dịu mát, lực lượng khôi phục, chân nguyên sung mãn toàn thân trên dưới thoải mái vô cùng.

Lạc Vô Kỵ nhìn Dư Tắc Thành hỏi:

- Dư lão đệ, lão đệ còn có thể tái chiến được chăng? Kiếm thuật của đệ vô cùng hung mãnh, không thể nhìn ra đệ chỉ mới Kết Đan mười năm, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng không dám đỡ thẳng Hiên Viên Lục Kiếm của đệ. Lúc này ta đây máu nóng bừng bừng, chẳng hay đệ có thể đánh cùng ta một trận nữa chăng?

Dư Tắc Thành cười nói:

- Đến đây, lão ca, đệ cũng muốn thử xem Hỗn Nguyên kiếm pháp của huynh.

- Hay lắm, mời!

Lạc Vô Kỵ kêu lên, lập tức hàng chục điểm tinh quang màu xanh đậm như sao băng bay ngang qua khoảng không, cắt ngang tất cả trở ngại, nháy mắt bộc phát hào quang sáng chói, công tới Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành nhìn hàng chục điểm tinh quang này, không nhịn được hét lớn, ngự kiếm bay lên. Lập tức hào quang của Quang Dực kiếm chiếu sáng khắp thiên địa, rọi thấu lòng người. Đây là một cảm giác diệu kỳ khôn tả, tuy rằng kiếm quang màu xanh đậm kia thâm thúy vô cùng, nhưng tâm thần mọi người trong giờ phút này đều bị hào quang vô tận của Quang Dực kiếm thu hút, chỉ thấy ý thức trống rỗng, duy còn lại một mảng kiếm quang giữa trời.

Lập tức Dư Tắc Thành thôi thúc kiếm quyết, phát ra kiếm thuật vô thượng, đánh về phía Lạc Vô Kỵ, bắt đầu trường luận kiếm mới.

Phi kiếm giao nhau, hào quang lóe lên, hai người dốc hết toàn lực đại chiến một phen.

Lạc Vô Kỵ hoàn toàn khác với Kỷ Ẩn Kiểu kia. Kỷ Ẩn Kiểu như một con sa ngư vờn quanh quỷ dị, công kích mạnh mẽ, mà Lạc Vô Kỵ dường như đại biểu cho thiên địa, Dư Tắc Thành chiến đấu cùng y tưởng như không phải chiến đấu với một người, mà là đấu cùng với một pháp tắc. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bất quá Dư Tắc Thành càng đánh càng hăng, chiến ý nổi lên mênh mông mãnh liệt, nhắm về cường địch của mình phát ra một kiếm mạnh nhất của bản thân.

Hôm nay, Dư Tắc Thành đánh vô cùng thích chí, một mình hắn khiêu chiến bốn vị Kim Đan Chân Nhân khác, đánh tới nỗi trời sầu đất thảm. Đánh khoảng một ngày trời, lúc này mọi người mới chấm dứt tỷ đấu, ai về nhà nấy, ước hẹn ngày mai tái chiến.

Sau khi trở về, Dư Tắc Thành mới phát hiện ra đầu váng mất hoa. Cho dù thân thể hắn đã thấm nhuần Xuân Phong Hóa Vũ quyết, nhưng cũng còn cảm thấy mệt mỏi không ít. Bởi vì Dư Tắc Thành sử dụng Cưu Kiếm Thuật trong thời gian quá dài, vô tình tạo ra một chút thương tổn trong cơ thể.

Chuyện này cũng dễ giải quyết, Dư Tắc Thành ăn một viên Xích Diệu Tử Hà đan vào, sau đó ngồi xuống tĩnh tọa. Lập tức số chân nguyên máu huyết tiêu hao được bổ sung toàn bộ, hơn nữa còn vô cùng hữu ích đối với thân thể, thoải mái vô cùng.

Dư Tắc Thành tĩnh tọa xong, bắt đầu nhớ lại kiếm thuật của bốn vị Kim Đan Chân Nhân kia, thầm suy nghĩ cách khắc chế bọn họ, làm thế nào phá giải công kích, làm thế nào đánh bại bọn họ. Vừa bắt đầu suy nghĩ, lập tức thời gian qua nhanh như nước chảy mây trôi, Dư Tắc Thành đắm chìm thật lâu trong dòng suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy thích thú.

Nghĩ đi nghĩ lại, có một vấn đề mà Dư Tắc Thành nghĩ mãi không ra, bị kẹt lại ở đó, làm thế nào cũng không thể nghĩ thông suốt. Dư Tắc Thành không nhịn được thuận tay mở bản Tâm Ma Tàn Ảnh ra, xem đồ hình trên đó.

Dư Tắc Thành lật xem tới đồ hình của Hiên Viên kiếm phái, xem vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, lãnh ngộ kiếm ý trong đó. Lập tức cửa ải nghi nan trong lòng rộng mở, như bừng tỉnh ngộ, hơn nữa còn phá giải được một số sai lầm trước kia, kiếm thuật Dư Tắc Thành lập tức tiến thêm một bước dài.

Lúc này Dư Tắc Thành mới chú ý rằng mình đang xem Tâm Ma Tàn Ảnh, vốn mình đã khóa kỹ nó vào nhà lao trong thế giới Bàn cổ, mục đích là để mình không thể dễ dàng lấy nó ra học tập. Nhưng khóa kia dường như hoàn toàn không có tác dụng gì, ý niệm trong đầu Dư Tắc Thành vừa động, xiềng xích đã tự mở, Tâm Ma Tàn Ảnh tự động bay ra, xem xong mới phát hiện mình đang xem Tâm Ma Tàn Ảnh.

Được rồi, như vậy cũng không sao, mình chỉ xem Tâm Ma Tàn Ảnh, tuyệt đối sẽ không làm đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, phản bội sư môn Hiên Viên kiếm phái của mình, phản bội sư phụ Nam Thiên Chân Nhân của mình.

Dư Tắc Thành lặng lẽ lật xem, từ Kiếm Khí thuật cho đến Kiếm Linh thuật, sau đó tới Ngự Kiếm thuật, cảm giác bừng ngộ hiện ra trong lòng. Kiếm thuật của Dư Tắc Thành cứ như vậy dần dần được đề thăng, dần dần tiến hành tu luyện Kiếm Đạo vô thượng.

Thông qua quá trình học tập Tâm Ma Tàn Ảnh, dần dần Dư Tắc Thành mơ hồ có được chút cảm giác, như nắm được một tia kiếm ý tinh túy của Kiếm Lão Nhân. Bất kể Liệt Thiên kiếm pháp hay Hỗn Nguyên kiếm pháp, kiếm ý này đều quán triệt xuyên suốt trong đó.

Dư Tắc Thành dần dần mơ hồ hiểu được một chút, nhưng hắn vẫn không nắm bắt được đầu mối, tuy biết được một chút, nhưng lại không thể nào nói rõ. Như biển, như núi, dường như vạn vật trong thiên địa này đều nằm trong kiếm ý kia.