Tiên Ngạo

Chương 478: Ân oán khó hiểu

Quản sự nói:

- Được rồi, một phần nhất đẳng đặc yến, tiền bối, xin giao trước tiền cơm một vạn bảy ngàn linh thạch. Tiền bối đây cũng là quy củ, năm xưa Tiên Nhân kia chính là trả tiền trước ăn sau, chúng ta không dám không tuân thủ.

Dư Tắc Thành mỉm cười, biết quản sự này sợ mình ăn xong lau mồm bỏ đi, khi đó tìm ai đòi tiền, ở đây không dùng Nguyên Anh Chân Quân tọa trấn, ăn cũng đã ăn rồi, cho nên muốn lấy tiền trước, làm cơm sau, lấy chuyện Tiên Nhân nói làm tấm chắn, tất cả đều có thể nói được.

Dư Tắc Thành gật đầu, lấy ra hai linh thạch thượng phẩm đưa cho quản sự, nói:

- Tiền thừa thưởng cho ngươi.

Quản sự kia lập tức hồi đáp:

- Được rồi, một phần nhất đẳng đặc yến tốt nhất.

Tiếng hô này, toàn bộ tửu lâu nghe được, nhất thời khách của tầng thứ nhất thứ hai cũng đều trầm trồ khen ngợi, quản sự kia nói:

- Tiền bối người muốn đặc yến, hào phóng không gì sánh được, chúng ta cũng không thể keo kiệt, tất cả khách nhân ở đây, toàn bộ thêm một chén rượu, đều là tiên tửu Thanh Điền Mỹ Ngọc tửu tốt nhất, để tất cả mọi người được hưởng ánh sáng của ngươi.

Dư Tắc Thành cười ha hả, quản sự nơi đây làm việc cẩn thận chu đáo, thảo nào nơi này sừng sững năm ngàn năm không ngã.

Dư Tắc Thành bắt đầu đợi, lúc này mười ba mỹ nữ đi tới, một người rót rượu cho Dư Tắc Thành, mười hai người ở trong đại sảnh biểu diễn ca vũ, các nàng ở chỗ giữa tầng một, tầng hai, tầng ba bay múa trên dưới, biểu diễn vũ đạo, ở trong hư không khiêu vũ bay lên xuống, ba tầng lâu đều có thể nhìn thấy, thỉnh thoảng váy màu tung bay, âm thanh ủng hộ không ngừng.

Dư Tắc Thành yên lặng nhìn, vẻ tươi cười đầy mặt, lúc này một Kim Đan Chân Nhân phía xa, tức giận bất bình nâng chén ném đi, nói:

- Khi lão tử ăn sao không có người biểu diễn chứ, hiện tại người ta gọi một phần đặc yến lại bắt đầu biểu diễn? Rượu này ta đổ đi, lão tử không tiếc phá rượu một phen.

Người này ngồi ở chỗ đó, tùy tiện, cuồng vọng không gì sánh được, trên người ma khí cuồn cuộn, hóa thành một bộ xương khô ở phía sau lưng hắn, dường như là Kim Đan Chân Nhân của một Ma tông tam lưu.

Thế nhưng Dư Tắc Thành lại phát giác hắn có chút ngụy tạo, dường như ngụy trang thành như vậy. Người này Dư Tắc Thành càng nhìn càng cảm giác quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào, mặc dù diện mạo của hắn mình hoàn toàn chưa gặp qua, thế nhưng lại có cảm giác quen thuộc.

Quản sự đón tiếp hắn lập tức thay cho hắn một chén tiên tửu khác.

Hắn uống một ngụm, nói:

- Ha ha, chê cười, chỉ đùa với mọi người một chút.

Lời này nói xong, đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới Hoa Đô năm đó có người nói qua một câu:

- Ha ha, có chút ngu ngốc, mọi người chê cười, chỉ đùa với mọi người một chút.

Giọng điệu giống nhau, ngữ điệu giống nhau, trong nháy mắt Dư Tắc Thành biết hắn là ai rồi. Hỗn Độn Thánh Ma tông Vương Thiên Hóa, hắn đến nơi này muốn làm gì?

Phát hiện loại phân biệt này hoàn toàn là phi lý, trong nháy mắt Dư Tắc Thành đã nhận ra hắn, không dùng bất cứ đạo lý gì đáng nói, thế nhưng Dư Tắc Thành biết, hắn chính là Vương Thiên Hóa của Hỗn Độn Thánh Ma tông năm đó.

Vương Thiên Hóa hiện tại đã không đơn giản rồi, sau hạo kiếp của Hoa Đô lần trước, đại danh của hắn đã vang vọng thế giới Thương Khung, hạo kiếp Hoa Đô kia mọi chuyện trước sau toàn bộ tính lên đầu hắn, những Kim Đan chết đi kia cũng đều biến thành người bị hại bị hắn tính kế mà chết, có thể nói hắn là ma đầu mới quật khởi trong gần một trăm năm qua, thiên hạ nghe danh.

Thế nhưng Dư Tắc Thành biết, người này chính là một người bị hại oan ức, chịu tội thay mình và những người khống chế phía sau ở Hoa Đô, chẳng qua điều này đối với hắn cũng là một chuyện tốt, cầu danh được danh, có lẽ hắn rất vui mừng.

Dư Tắc Thành suy đoán nguyên khí của Liễu Châu này biến đổi lớn như vậy có liên quan với hắn hay không, người này xuất thân Hỗn Độn Thánh Ma tông, làm mưa làm gió là ham mê của hắn, chẳng qua đại lục Liễu Châu này không có Ma môn lớn gì, thậm chí ngay cả Ma môn bậc trung cũng không có mấy cái, không phải nói Hỗn Độn Thánh Ma tông đã tiêu diệt Ma môn vì nhiệm vụ của mình sao? Lẽ nào đó chỉ là một truyền thuyết gạt người.

Trong khi Dư Tắc Thành đang hoài nghi, rượu và thức ăn lần lượt đưa lên. Hai mỹ nữ bên cạnh Dư Tắc Thành tự mình gắp thức ăn cho hắn. Chỉ cần Dư Tắc Thành nhãn thần khẽ động, mỹ nữ kia sẽ tự động gắp tới, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của Dư Tắc Thành, gắp thức ăn đút vào miệng Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành ăn hai miếng như vậy, vươn tay lấy đôi đũa, loại diễm phúc này mình vô phúc hưởng thụ, vẫn là mình động thủ tốt hơn.

Tửu yến này thật sự không tồi, mùi vị ngon, mỗi món ăn đều làm khéo léo tinh tế, vô cùng cầu kỳ, hơn nữa có thể làm cho người ăn, trong khi ăn hùng chưởng này lại có mùi vị của mật ong, đặc biệt ngon, nhũ hổ này ẩn chứa linh lực vô tận, làm cho người ta cảm thấy dư vị vô cùng.

Món ăn mang lên cuối cùng, chỉ lớn bằng chén vàng, đặt ở trên bàn, chậm rãi mở ra, chỉ thấy bên trong tất cả đều là tiên tửu, ở trong tiên tửu có một con côn trùng lớn bằng con nhộng, đây chính là yêu vật kia.

Dư Tắc Thành dùng đũa gắp lên, gắp ra khỏi tiên tửu kia, mất đi men say của tiên tửu, yêu vật này lập tức thanh tỉnh, phát ra tiếng thét chói tai, thế nhưng thanh âm này giống như có một loại ma lực làm cho ngươi đặc biệt muốn ăn nó.

Dư Tắc Thành bỏ nó vào trong miệng, lập tức cắn vỡ, một loại hương thơm kỳ dị từ trong đó bay ra tản khắp toàn bộ lầu, làm cho mọi người thèm ăn khó có thể chịu được.

Dư Tắc Thành chậm rãi nhai, nhất thời yêu vật này bị cắn nuốt phân giải, một loại khí thanh lương từ trong cơ thể sinh ra, Dư Tắc Thành nhịn không được khen ngợi:

- Tốt, tốt, thứ tốt.


Hương thơm khi Dư Tắc Thành ăn, người khác cũng đều ngửi thấy, tất cả đều nuốt nước bọt, Vương Thiên Hóa kia vỗ bàn nói:

- Chịu không nổi rồi, lấy cho ta một phần món ăn kia, đây là linh thạch, mang thức ăn lên nhanh một chút cho ta.

Mấy Kim Đan Chân Nhân khác cũng đều lấy ra linh thạch, chẳng qua chỉ là hơn một vạn linh thạch mà thôi, chỉ cần không phải là Kim Đan Chân Nhân quá nghèo thảm, linh thạch này vẫn phải có.

Trong chốc lát từng bàn tửu yến mang lên, lầu ba bày xong, tu sĩ Trúc Cơ tầng hai cũng có người không chịu nổi, mọi người gom góp chút linh thạch cũng bắt đầu bày yến, cứ như vậy người tu tiên phía dưới liên tục uống hết chín chén tiên tửu, bọn họ không ngừng hoan hô, khó trách tiếng hô đầu tiên của bọn họ lớn như vậy, bởi vì bọn họ biết chỉ cần có một người ăn đặc đẳng tửu yến, những người khác đều sẽ không chịu nổi.

Dư Tắc Thành ăn uống rượu và thức ăn này, càng ăn càng thích ăn, trong rượu và thức ăn này có mùi vị của nhà, đúng vậy mùi vị của nhà, rất quen thuộc, giống như tự mình làm.

Chờ một chút, thực sự giống như tự mình làm, đây là tay nghề của Kim Di nhất mạch, là thủ pháp làm thức ăn đặc thù của bà, điều này chính mình cũng biết, tửu lâu này nhất định có quan hệ với Kim Di.

Trong tửu lâu, tin tức nhanh nhất, một người kể chuyện, nhiều người lắng nghe, người kể chuyện kia nói đến chỗ gay cấn sẽ không nói, đợi mọi người mua chén tiên tửu nhấp lấy giọng, sau đó tiếp tục nói.

Một danh từ đàm luận cuối cùng ở tầng một và tầng hai, không ngờ chính là Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành mua thuyền ở thành Sa cốt, hoành hành Uyên Hải, kiếm chém sáu Chân Quân, đánh nát thuyền Bắc Hải Hạo Đãng tông, lập tức trở thành tin tức hấp dẫn nóng nhất mới nhất, gần như tất cả mọi người đều đang đàm luận điều này.

Trong tầng thứ nhất có hơn hai mươi người tu tiên ngồi thuyền lớn của Dư Tắc Thành, tất cả đều là bọn họ mắt thấy, bọn họ tự thuật, tự nhiên có người không tin, chuyện không có khả năng, một Kim Đan Chân Nhân Kết Đan kỳ liên tục chiến sáu Kim Đan Chân Nhân Tâm Động kỳ, giống như thần thoại, lập tức mọi người đều nghị luận.

Hai bên càng nói càng kịch liệt, thanh âm càng lúc càng lớn, tên của Dư Tắc Thành được nói đến nhiều lần, có người khẳng định, có người hoài nghi, có người cảm thán, nói cái gì cũng có.

Vương Thiên Hóa vừa ăn vừa quát:

- Lão bản, vì sao trong rượu và thức ăn này không có yêu vật kia chứ? Đây là đạo đãi khách của Khẩu Phúc Ma tông các ngươi sao?

Khi nói đến tên của Khẩu Phúc Ma tông, sắc mặt của quản sự kia lập tức biến đổi, giống như vô cùng không muốn nghe đến cái tên này. Thế nhưng hắn vẫn khách khí nói:

- Tiền bối- xin lỗi, yêu vật kia chỉ còn lại một con cuối cùng, bị một người khách trước ăn rồi- cho nên vừa rồi mới thu của ngài một vạn năm ngàn linh thạch, xin ngài thứ lỗi.

Vương Thiên Hóa lầm bầm nói mấy câu, dường như đang tự nói với mình, gần đây làm sao vận khí không tốt đen mức độ này, thực sự là xúi quẩy, miếng ngon tới miệng còn bị mất.

Dư Tắc Thành mơ hồ nghe được câu nói này, lúc này mới phát hiện diện mạo chân thực của Vương Thiên Hóa, hắn giống như phiền muộn không gì sánh được, mặt nhăn mày nhíu, không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại giống như một người thất bại, mặt đầy đen đủi.

Lúc này thảo luận phía dưới càng thêm kịch liệt, Vương Thiên Hóa đột nhiên mắng:

- Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành, hắn là một cái rắm thối, ai nói tên này, ta liền làm thịt hắn.

Sau đó hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Đều là ở Hoa Đô trong tay lão quái vật thoát ra, vì sao ta không may như thế, hắn lại có thể danh dương thiên hạ, đừng để ta gặp được hắn, gặp được hắn, ta muốn đánh hắn răng rơi đầy đất.

Ân oán giữa người với người chính là đơn giản như vậy, ly kỳ như vậy, Vương Thiên Hóa khi rời khỏi Hoa Đô đã nhận ra thân phận của Dư Tắc Thành, mơ hồ lưu ý tới Dư Tắc Thành, chẳng qua khi đó hắn là Kim Đan Chân Nhân, Dư Tắc Thành là tu sĩ Trúc Cơ, chênh lệch vô số, hắn căn bản không có lưu ý.

Hiện tại Dư Tắc Thành cũng đã thành Kim Đan Chân Nhân, khắp nơi đang truyền tụng sự tích của hắn, mà mình nghèo túng không gì sánh được, đột nhiên một loại oán hận nói không nên lời sản sinh ở trong lòng Vương Thiên Hóa, cứ như vậy Dư Tắc Thành đã thành địch nhân của hắn.

Đồng dạng ở trong bất tri bất giác hắn cũng thành địch nhân của Dư Tắc Thành, một tiếng mắng của Kim Đan Chân Nhân, tất cả mọi người đều ngậm miệng, ai cũng sẽ không vì tranh luận một vấn đề mà đắc tội Kim Đan Chân Nhân, bởi vậy mà tặng mạng nhỏ. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Vương Thiên Hóa thấy phía dưới lặng ngắt như tờ, trong lòng thầm sảng khoái, rốt cuộc đen đủi của nhiều ngày đã tán đi, thời vận của mình hẳn là thay đổi.

Dư Tắc Thành nhìn hắn, suy nghĩ một chút, thuận tiện ngưng kết một đạo thần thức, phóng đến trong thần thức của mỹ nữ vẫn hầu hạ bên người mình.

Thần thức kia của Dư Tắc Thành nói:

- Ta là đệ tử Ma tông, người này là Hỗn Độn Thánh Ma tông Vương Thiên Hóa, cẩn thận, cẩn thận.

Mới vừa rồi Vương Thiên Hóa nói nơi này là Khẩu Phúc Ma tông gì đó, mang theo một chữ Ma, phàm là đệ tử Ma tông đối với Hỗn Độn Thánh Ma tông đều có một cảm giác thích giết chóc, Dư Tắc Thành chính là muốn xua chó cắn chó, làm cho bọn chó cắn nhau đầy một miệng lông.

Thần thức này truyền ra, mỹ nữ kia lập tức biến sắc, sau đó đứng lên chậm rãi rời khỏi lâu, ở trong cảm ứng Kiếm Ngã Thuật của Dư Tắc Thành, không lâu sau cảnh vật xung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa nhỏ, có người hướng phía ngoài bay nhanh rời khỏi nơi đây, có Kim Đan Chân Nhân bắt đầu chậm rãi hướng nơi đây tụ tập.

Sau đó phía dưới lầu tiếp tục có người yêu cầu đặc đẳng tửu yến, một hơi đã vượt quá mười hai bàn, lập tức phía dưới tiếng hoan hô liên miên.

Có người nói:

- Thật tốt quá, thật tốt quá, tửu lâu này mỗi ngày vượt quá mười hai bàn đặc đẳng tửu yến, sẽ bắt đầu đãi khách nhân. Tất cả mọi người cùng có lợi, lần gần nhất cách đây đã ba mươi năm.

Tiếng nghị luận như vậy vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều cho rằng là việc thuận theo tự nhiên, thế nhưng Dư Tắc Thành biết, tửu yến cuối cùng đều là chuẩn bị cho khách nhân đến sau, những khách nhân này mặc dù không nhìn ra vấn đề gì nhưng bọn họ đều đang quan tâm nhất cử nhất động của Vương Thiên Hóa ở tầng ba.


Sau đó bắt đầu thêm thức ăn thêm rượu, các bàn đều thêm, bàn Vương Thiên Hóa cũng thêm mấy món ăn. Dư Tắc Thành nơi này cũng thêm, chẳng qua đánh chết Dư Tắc Thành cũng không dám ăn thức ăn và rượu này, đã đắc tội trù sư, ngươi tưởng hắn sẽ làm cho ngươi ăn cái gì ngon sao?

Vương Thiên Hóa mặt không đổi sắc sử dụng bí pháp kiểm tra, sau khi phát hiện không có độc, ngược lại không khách khí, ngụm lớn ăn vào. Lúc này quản sự tiếp đón Dư Tắc Thành lặng lẽ đi tới, nói với Dư Tắc Thành:

- Tiền bối xưng hô thế nào?

Dư Tắc Thành sửng sốt, sao hỏi mình gọi là gì chứ, hắn thuận miệng nhẹ giọng nói:

-... Đăng.

Dư Tắc Thành nói ra một chữ, chẳng qua không biết nên gọi là Tâm Đăng tốt hơn hay là Thiên Đăng tốt hơn? Tâm Đăng tên này là điềm xấu, đã từng có vị tiền bối vì tên này, lão bà hài tử đều bị người ta hại, Thiên Đăng, Điểm Thiên Đăng, tên này càng xấu, gọi là gì tốt đây?

Quản sự kia nghe không rõ, nói:

- Cái gì, cái gì, Nhiên Đăng? Thì ra tiền bối là Nhiên Đăng Chân Nhân danh tiếng lẫy lừng.

Dư Tắc Thành mỉm cười, được rồi, từ nay về sau thân phận này của mình sẽ gọi là Nhiên Đăng Chân Nhân.

Dư Tắc Thành gật đầu, quản sự kia tiếp tục nói:

- Tiền bối, chút nữa động thủ, không biết tiền bối có thể hỗ trợ không, phái ta tất có hậu tạ.

Dư Tắc Thành gật đầu nói:

- Chúng ta đều là đệ tử Ma tông, tự nhiên cần cộng đồng liên thủ đối kháng tông này, ta nhất định xuất thủ tương trợ.

Quản sự kia vâng dạ hồi lâu rồi nói:

- Tiền bối, tiền bối, ngươi lầm rồi, đệ tử trong Thánh tông chúng ta nói chuyện với nhau đều dùng từ Thánh thay cho từ Ma, lần sau xin chú ý.

Lời này trực tiếp vạch trần thân phận của Dư Tắc Thành, sắc mặt Dư Tắc Thành lập tức đỏ lên, nói:

- Ngươi biết ta không phải là đệ tử Ma tông, vậy ngươi vì sao còn tin tưởng lời nói của ta?

Quản sự kia cười, nói:

- Đệ tử Khẩu Phúc Ma tông chúng ta, chú trọng chính là đạo khẩu phúc (ăn uống), không cần phải nói, không cần giải thích, thiên tiên trực giác, mỗi lần đoán nhất định trúng. Hai ngày trước tổ sư đã phi thăng của phái ta là Kiêu Bạch Lang, vượt giới phát đi cảnh báo, nói môn phái chúng ta ở Liễu Châu nhất định có đại họa, chúng ta vừa định ngày hôm nay rời khỏi Liễu Châu, hắn đã tới cửa rồi, xem ra là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.

Dư Tắc Thành rất muốn nói, kỳ thực cảnh báo của tổ sư các ngươi là Liễu Châu này thiên địa sẽ có biến đổi lớn, thế nhưng nói cái gì, Dư Tắc Thành cũng sẽ không nói ra.

Quản sự kia tiếp tục nói:

- Được rồi, không sai biệt lắm, đều ăn rồi, dược liệu của Chân Thực Vấn Tâm Quả đã bắt đầu phát tác, có thể động thủ rồi.

Lúc này đột nhiên phía sau Vương Thiên Hóa có người lớn tiếng hét:

- Vương Thiên Hóa?

Vương Thiên Hóa kia nhất thời dưới tác dụng của dược liệu, không tự chủ được quay đầu hồi đáp:

- Gọi ta? Có chuyện gì sao?

Lời này vừa đáp, trong nháy mắt quản sự đứng ở bên cạnh Vương Thiên Hóa, đột nhiên phát ra vô số kiếm quang bảo quang mãnh công về phía Vương Thiên Hóa.

Đồng thời đủ bảy người cùng phát động công kích, có người ở bên cạnh Vương Thiên Hóa, có người ở trong góc tầng ba, có người ở trong tửu yến tầng hai phóng lên, bảy người đồng thời mãnh công, phát ta một kích mạnh nhất của bản thân, phát động cường công về phía Vương Thiên Hóa.

Bảy người này đều là Kim Đan Chân Nhân, trong đó có người ẩn dấu tu vi của mình, làm quản sự, ẩn núp ở phía sau Vương Thiên Hóa, một kích toàn lực của bọn họ, vô số quang mang trong nháy mắt đánh về phía Vương Thiên Hóa, phong kín tất cả không gian trước và sau người hắn, nhất thời tầng ba của tửu lâu giống như một đống thuốc nổ được kíp nổ, nổ vang một tiếng.

Vương Thiên Hóa ở trong khoảnh khắc sinh tử này, rống to một tiếng, nhất thời toàn bộ thân ảnh hóa thành một đạo quang mang, không ngờ giống như hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, giống như lưu quang, xuyên qua mãnh công này, né qua toàn bộ mãnh công của bảy vị Kim Đan Chân Nhân.

Trong bảy người có một lão giả, đột nhiên vừa động, một kích kia của mình bị Vương Thiên Hóa tránh thoát, không ngờ nghịch chuyển, lần thứ hai đánh tới.

Một kích này, Vương Thiên Hóa không cách nào tránh thoát, thân thể lập tức hóa thành một mảnh hư vô Hỗn Độn, mạnh mẽ chịu một kích mãnh liệt của đối phương.

Vương Thiên Hóa chịu một kích này, lại hét thảm một tiếng, không ngờ mượn lực đánh về phía cửa sổ của tửu lâu, ở trong quang mang của vô số cấm chế pháp trận hắn mạnh mẽ phá vỡ cửa sổ, rơi xuống trên mặt đất, thoát ra ngoài pháp trận của tửu lâu.

Một kích mãnh liệt, mọi người tay trắng mà về, thế nhưng công kích va chạm mãnh liệt như vậy, hẳn là tạo lên một vụ nổ tận trời, lúc này trên dưới tửu lâu lóe ra quang mang, vô số cấm chế bảo vệ hiện lên, hấp thu toàn bộ chân nguyên pháp lực cuồng bạo, bảo vệ lâu này không bị tổn thương.

Bảy tên Kim Đan Chân Nhân vây công hắn lập tức đuổi theo, thế nhưng lại không thể cùng hắn lao ra ngoài, bởi vì pháp trận của tửu lâu lóe lên, pháp trận khởi động, cách ly bọn họ ở bên trong lâu, làm cho bọn họ mất đi cơ hội tốt truy kích hắn.

Vương Thiên Hóa từ trên lầu rơi xuống, rơi xuống trên mặt đất, vượt ngoài dự đoán của mọi người, hắn không chạy trốn hoặc chuẩn bị chiến đấu, mà đột nhiên vung hai tay lên đánh mạnh vào vị trí dạ dày của mình một kích, lực lượng của một kích này đánh thấu ra sau lưng hắn vồng lên một thước. Sau đó hắn ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, không ngờ nôn ra tất cả những thứ đã ăn, một ngụm cuối cùng, không ngờ phun ra hai cái răng cửa, lúc này Vương Thiên Hóa mới kết thúc nôn mửa.

Nôn mửa này cũng không phải nôn mửa bình thường, đây là một loại pháp môn bài độc, hắn nôn ra mọi thứ ăn vào, thậm chí dịch mật dạ dày cũng đều nôn ra, giải trừ toàn bộ độc bên trong.

Sau đó hắn vươn tay nhặt hai chiếc răng cửa của mình ở trong đống vừa nôn ra lên, tiếp đó làm như không có gì lắp trở lại miệng mình, nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa những người khác cũng nôn ra.

Vương Thiên Hóa vừa mới nói muốn đánh Dư Tắc Thành răng rơi đầy đất, không ngờ gậy ông đập lưng ông, hiện tại hắn tìm răng trên mặt đất.

Khi đột phá cửa sổ, hắn đã bị pháp trận gây thương tích, toàn thân máu tươi đầm đìa, hiện tại rơi xuống mặt đất, lại lăn hai vòng trên mặt đất, nôn đến thảm liệt như vậy, cả người giống như một tên khất cái nghèo túng trên đường.

Lúc này pháp trận của tửu lâu mở ra, bảy tên Kim Đan Chân Nhân kia lần lượt bay ra, trước sau trái phải mơ hồ bày binh bố trận, muốn vây kín Vương Thiên Hóa.

Trong đó một gã trưởng lão quát:

- Vương Thiên Hóa, người tới diệt Khẩu Phúc Nhập Đạo tông ta, vậy đến đây đi, chúng ta không sợ, liều mạng đánh một trận.