Tiên Ngạo

Chương 463: Kiếm Đạo vô địch

Dư Tắc Thành ở lại chỗ Tam sư huynh vài tháng, thật ra mục đích của hắn là lừa cho Lục sư đệ và Thất sư đệ chịu ở lại học kiếm pháp của Tam sư huynh, như vậy mình mới có thể mặc tình tự do du ngoạn khắp nơi.

Thật ra Tam sư huynh là người thích hợp nhất để dạy dỗ hai sư đệ mình học kiếm, bởi vì tính tình Tam sư huynh khiêm tốn cẩn thận, dễ mến hiền hòa, rất thích hợp dạy kiếm pháp cho bọn chúng.

Tứ sư huynh quá nghiêm túc, nửa ngày không nói một câu. Còn mình quá nóng nảy, đôi khi nói đánh là đánh, hạ thủ vô tình.

Quan trọng nhất chính là lần đó mình nhờ năng lực của cổ Thận Thú lập nên lòng cầu đạo của hai vị sư đệ. Nhưng biểu hiện của Thanh Hà lần trước ở thánh địa Dị tộc, y tỏ ra vô cùng yêu quý yêu phiên kia, đã khiến Dư Tắc Thành mơ hồ cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì. Cho nên để hai người bọn chúng lại chỗ Tam sư huynh học kiếm là quyết định vô cùng sáng suốt.

Mấy ngày nay Dư Tắc Thành cũng không nhàn rỗi hắn đang luyện kiếm, luyện tập Cưu Kiếm Thuật, sau khi hóa cưu, một đòn mãnh liệt. Nhưng sau đó thì sao, chẳng lẽ ngồi chờ chết, cho nên Dư Tắc Thành vẫn không ngừng nghiên cứu.

Hôm đó Dư Tắc Thành ngẫu nhiên biết năm xưa phi thăng tổ sư Huyền Tướng tổ sư từng nuôi một đàn cưu ở đây. Dư Tắc Thành thoáng suy tư. Chuyện tổ sư gia làm ắt có điều ảo diệu bên trong, cho nên từ hôm đó trở đi, Dư Tắc Thành bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của đàn cưu này.

Đàn cưu này trời sinh hiếu chiến, ngày ngày chiến đấu không ngừng, thỉnh thoảng có con lăn ra chết. Dư Tắc Thành ngày ngày quan sát chúng để nghiên cứu kiếm thuật của mình, nhưng hắn quan sát như vậy trong một tháng trời vẫn không có chút nào tiến triển.

Ngày hôm đó. Dư Tắc Thành hoàn toàn thất vọng, ngã ngửa ra đất lẩm bẩm:

- Rốt cục là chuyện gì vậy, một đòn kiếm cưu này phải công kích thế nào mới đúng, làm thế nào để có thể đạt tới lực sát thương lớn nhất...

Đột nhiên bên cạnh hắn có người lên tiếng nói:

- Chim cưu công kích đơn giản chỉ là vỗ cánh vọt tới, sau đó chộp ra một trảo mãnh liệt, hoặc ra sức mổ mạnh một cái, ngoài ra không dùng đòn thế gì khác nữa.

Vừa dứt lời, nháy mắt dường như Dư Tắc Thành vừa vén lớp mây mù trước mặt, hắn đã hiểu ra được chỗ sai của mình, phương thức vận dụng kiếm cưu của mình đã sai lầm.

Lực lượng Hồng Hoang vô cùng đáng sợ, hủy diệt hết thảy kia, thật ra không phải dùng để trực tiếp công kích địch nhân, mà hắn nên dùng nó làm nguồn năng lượng chủ yếu, bắt nó phục vụ cho mình, bắt nó cung cấp cho mình kiếm lực siêu cấp, từ đó sử dụng Lục Kiếm Hiên Viên phát tán lực lượng này ra ngoài công kích.

Chim cưu công kích địch nhân dựa vào trảo, mỏ và cánh, mà không phải dùng thân thể của mình va chạm với địch nhân, nháy mắt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ.


Hắn cao hứng thưởng cho thiếu nữ kia, sau đó ngự kiếm bay thẳng lên trời, tìm một chỗ không người. Dư Tắc Thành bắt đầu hợp nhất Lục Kiếm, hóa thân thành cưu, sau đó dung hợp lực Kiếm Cưu với chân nguyên của mình, nháy mắt chém ra một kiếm.

Một kiếm này đã hoàn toàn bạo phát lực Kiếm Cưu, chỉ là một kiếm nhẹ nhàng, lập tức giữa đất trời vang lên một tiếng nổ ầm rất lớn. Một kiếm này có uy lực gấp trăm ngàn lần Kim Dực kiếm của mình khi trước, gần như một đòn tiện tay xuất ra của Nguyên Anh Chân Quân.

Dư Tắc Thành lại xuất ra một chiêu Kiếm Ngưng Lão, kiếm trảo khổng lồ xé rách trời không, nổ ầm ầm, khiến cho núi sụp đất lở. Quả nhiên là như vậy, hợp nhất lực Kiếm Cưu cùng Lục Kiếm đả thương địch, đây mới là bí mật Kim Đan phá Nguyên Anh của Hiên Viên kiếm phái. Chỉ có như vậy, Kim Đan Chân Nhân mới có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, có được lực lượng đánh một trận cùng nguyên Anh Chân Quân.

Dư Tắc Thành còn muốn phát ra kiếm thứ ba, nhưng đã không còn đủ sức. Tuy rằng chỉ hơn được lúc trước một kiếm, nhưng an toàn hơn một kiếm khi trước rất nhiều. Cũng vì hiện tại tu vi của mình còn thấp, vừa mới tiến vào Kim Đan kỳ. Đến khi mình đạt tới cảnh giới Long Hổ, hẳn là có thể hoàn toàn điều khiển lực Kiếm Cưu này, phát ra vô số đòn công kích mạnh mẽ như vậy, tiêu diệt hết thảy địch nhân.

Bất quá nói không chừng, đến lúc đó kiếm pháp của mình lại phải quay về đường lối chiêu số trước kia: Lục Kiếm hợp nhất, giáng một đòn mãnh liệt.

Nhưng hiện tại mình chỉ có thể sử dụng thuật công kích Hóa Thân Vi Cưu dùng Lục Kiếm công kích. Có kiếm thuật này đủ để đánh một trận với bất cứ ai dưới Nguyên Anh kỳ.

Đáng tiếc đường lối kiếm thuật của mình vừa mới biến đổi hơn nữa lần ấy là biến đổi tận gốc. Ban đầu đường lối kiếm thuật của mình là Lực Kiếm thuật nhờ vào Vĩnh Hằng Chi Lô và thần thông Nhiên Huyết, khởi động công kích mạnh mẽ. Sau dần dần chuyển hóa thành Đấu Kiếm thuật, dùng trí phá lực, theo đuổi chuyện tìm sơ hở địch. Sau nhờ sư phụ dạy bảo lại thay đổi một lần nữa, trở thành Dực Kiếm thuật lấy nhanh làm chủ, tập hợp tất cả lực lượng giáng một đòn mãnh liệt.

Bây giờ Dực Kiếm thuật vẫn chưa hoàn toàn định hình lại phải thay đổi trở về đường lối cũ, dùng Lực Kiếm thuật đè ép địch nhân. Bất quá như vậy mới là chính xác, bởi vì bất cứ chuyện gì cũng chỉ là tương đối không có tuyệt đối vĩnh viễn. Không có chuyện mình chỉ dùng vĩnh viễn một pháp môn trọn đời không thay đổi, không có chút chí tiến thủ nào. Chỉ có từ từ nghiên cứu, từ từ tiến bộ, dần dần thay đổi, làm cho nó trở nên thích hợp với mình, phát ra lực lượng mạnh nhất, như vậy mình mới có thể có được Kiếm Đạo hùng mạnh.

Dư Tắc Thành lặng lẽ nghiên cứu đường lối kiếm pháp sau này cho mình. May là kiếm chiêu kiếm thức mình đã thuần thục đến mức quên hết, không cần lo tới chuyện này. Chỉ cần mình có phương hướng, chúng sẽ tự động điều chỉnh.

Trong chuyện này, Dư Tắc Thành không khỏi thầm cảm tạ sư phụ mình. Hết thảy nhờ có sư phụ dạy bảo, mình mới có được ngày hôm nay nhưng mình lại dạy bảo hai tên sư đệ trở thành như vậy, không khỏi khiến Dư Tắc Thành thầm cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Phương hướng đại khái đã định. Dư Tắc Thành quyết định rời khỏi. Luyện kiếm không thể nhắm mắt làm liều là có thể luyện thành, cần phải chiến đấu, chiến đấu vô cùng. Kiếm thuật chính xác có thể giết chết địch nhân, kiếm thuật sai lầm có thể khiến cho mình bị địch nhân giết chết. Chiến trường mới là nơi thật sự kiểm nghiệm hết thảy chân lý.

Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành quyết định rời khỏi, rốt cục không thể ở lại đây được nữa, vì thế hắn tìm tới Tam sư huynh, báo cáo nguyên do, chuẩn bị rời khỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tam sư huynh nghe Dư Tắc Thành nói xong, gật gật đầu:


- Tắc Thành, đệ cũng muốn tham gia đại hội thưởng hoa kia sao?

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt hỏi lại:

- Thưởng hoa ư, thưởng hoa gì vậy? Đệ nghe tới chữ hoa là nhức hết cả đầu, đệ cũng không rảnh rỗi, đệ sẽ tới Thiên Mục tông.

Tam sư huynh nói:

- Ha ha, vậy là đệ thật sự muốn đi đại hội thưởng hoa rồi. Thiên Mục tông nằm ở Liễu châu, nơi đó có ba đại thượng môn, bao gồm Độc Thiên ôn Địa Diệt Tuyệt tông, gọi tắt là Diệt Tuyệt tông. Bọn họ lấy tôn chỉ tu tiên là vạn độc bất xâm, thánh thể vĩnh viễn, sở trường về hạ độc gây bệnh, chính là một trong tứ đại Độc môn trong thiên hạ.

- Phái thứ hai là Kỳ Nguyện Thánh Thượng Linh Hợp môn, gọi tắt là Đan môn. Bọn họ lấy tôn chỉ tu luyện là luyện thành Cửu Chuyển Thiên Kiếp đan, một viên trực tiếp thăng Thiên Tiên, bọn họ luyện đan chế thuốc nổi danh thiên hạ.

- Môn phái cuối cùng là Phật tông, là Kim Quang tự ở đầm Bích Ba, Loạn Thạch sơn. Đám hòa thượng này sở trường về Kim Quang đại pháp, nổi tiếng thiên hạ.

- Đan môn và Độc môn ở chung với nhau như vậy, không thể có chuyện tốt lành gì. Liễu châu vì hai môn phái này chưa từng được ngày nào yên tĩnh, nếu không xảy ra ôn dịch cũng là bệnh tai. Hai bên đấu pháp với nhau, đáng thương cho dân chúng Liễu châu lầm than, đặc sản tốt nhất của Liễu châu chính là quan tài, cũng vì hai môn phái này gây ra.

- Tắc Thành, đệ phải cẩn thận với Kim Quang tự, bọn chúng từng có khúc mắc với Hiên Viên kiếm phái chúng ta, hiện tại thế hệ đệ tử mới đã trưởng thành, lần trước còn có mấy tên hòa thượng của Kim Quang tự tới chỗ chúng ta gây sự.

Dư Tắc Thành sửng sốt hỏi lại:

- Dám tới chỗ chúng ta gây rối bọn chúng không muốn sống nữa sao?

Tam sư huynh nói:

- Rừng bạch dương phía Nam lúc này xanh tốt lắm...

Lập tức Dư Tắc Thành biết đám hòa thượng kia đi đâu, đã chôn thây dưới rừng bạch dương ấy.

Ba môn phái này quả thật đều có liên quan tới Dư Tắc Thành. Diệt Tuyệt tông kia là nơi mà tiểu muội ôn gia học nghệ. Tưởng Lão Hắc đầu nhập ở Đan môn. Đúng rồi, lần trước mình còn gặp được một Kim Đan Chân Nhân của Đan môn tên là Bạch Vũ cư sĩ gì đó ở Hoa Đô, tranh mua bình hoa của Tô Uyển Ngôn với mình, bị mình làm nhục mà không làm gì được. Lần này gặp mình, tám phần đối phương sẽ không chịu bỏ qua.

Còn có Kim Quang tự, trong thế giới Bàn cổ của mình còn đang nuôi dưỡng Cừu Đầu Độc Long vốn xuất thân từ nơi ấy. Năm xưa sư tổ hủy diệt sơn môn bọn chúng, nếu bọn chúng dám chọc tới mình, hẳn mình cũng phải noi gương sư tổ, cũng đại phá sơn môn bọn chúng một phen.

Dư Tắc Thành suy nghĩ miên man, sau đó mới hỏi tiếp:

- Đúng rồi sư huynh, đại hội thưởng hoa kia là chuyện gì vậy?