Tiên Ngạo

Chương 450: Dị tượng kim đan

Chuyện mà Dư Tắc Thành không thể giải thích chính là không hiểu vì sao Lĩnh Vực Kim Đan vốn các Kim Đan Chân Nhân phải tu luyện rất lâu mới có thể có được, còn Dư Tắc Thành hắn, ngay cả thế giới Bản Ngã chưa mở ra, chưa có được dị tượng Kim Đan nhưng đã có liền một lúc ba Lĩnh Vực như vậy...

Dư Tắc Thành khổ tâm suy nghĩ vẫn không ra, đã không nghĩ ra vậy không nghĩ nữa. Thật không biết thế giới Bàn cổ của mình còn bao lâu nữa mới có thể mở ra...

Trước kia không để ý, hiện tại mất đi rồi mới phát hiện ra tầm quan trọng của nó. Bởi vì thế giới Bàn Cổ đóng lại. Dư Tắc Thành muốn vào đại điện Ám Ma cũng không thể được, thật là hết sức buồn bực.

Bất chợt Dư Tắc Thành có cảm giác kỳ dị, bỗng dưng sau lưng mình xuất hiện một đạo kiếm ảnh, một thanh phi kiếm xung thiên đâm chếch lên trời, khí thế oai phong lẫm liệt, vạn vật không thể địch.

Dư Tắc Thành sửng sốt vô cùng, nhìn kỹ lại, kiếm ảnh kia nháy mắt đã biến mất, không còn lại chút gì. Không biết đây là hiện tượng gì, chẳng lẽ chính là dị tượng Kim Đan của mình sao?

Không thể nào, thế giới Bản Ngã của mình còn chưa mở, làm sao lại xuất hiện dị tượng Kim Đan? Ảo giác, nhất định là ảo giác...

Chuyện này hết sức khác thưởng, những người khác toàn là có thế giới Bản Ngã trước, sau đó mới có dị tượng Kim Đan, tiến tới cảnh giới Long Hổ, mới có được không gian Lĩnh Vực.

Mà hiện tại mình đã hình thành Lĩnh Vực, dần dần sinh ra dị tượng Kim Đan nhưng lại không thấy thế giới Bản Ngã đâu, hoàn toàn ngược lại với người khác.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, đột nhiên một ý tưởng nảy sinh, trong lòng. Không thể nào... nếu là như vậy, không lẽ sau khi thế giới Bản Ngã của mình hình thành, sẽ có thêm một dị tượng Kim Đan nữa, vậy mình là song dị tượng Kim Đan ư? Sau đó đạt tới cảnh giới Long Hổ lại gia tăng một hoặc vài Lĩnh Vực Kim Đan nữa... Nói cách khác, mình có nhiều hơn người khác một dị tượng Kim Đan và vài Lĩnh Vực Kim Đan?

Ý tưởng này vừa nảy sinh, lập tức Dư Tắc Thành vui mừng khôn xiết, cẩn thận suy nghĩ lại, dường như đúng là như vậy. Chuyện này có nghĩa là cuộc đua còn chưa xuất phát, mình đã chạy trước người khác vài trăm thước, dẫn ở hàng đầu.

Dư Tắc Thành nghĩ tới đây bật cười ha hả, cao hứng vô cùng. Nghĩ lại cảm thấy thật ra đây cũng là hiện tượng tự nhiên, mình từ bỏ hai lần không Kết Đan, mình có được nhất phẩm Kim Đan Kiếm Tâm Thông Huyền Đan, có được vài bản trong Thập Đại Tiên Điển, có thế giới Bàn Cổ. Tiên Thiên Linh Bảo... Đây là do mình tích lũy từng chút một, nếu như vậy mà còn không chiếm chút ưu thế nào so với người khác, vậy có những thứ đó có ích gì?

Dư Tắc Thành càng nghĩ càng thấy vui mừng, ý niệm trong lòng thông suốt, sau đó chuyển sang quan sát tình huống hai vị sư đệ của mình. Hai người bọn chúng đã chia nhau đột phá vòng vây nhưng vẫn bị địch nhân đuổi giết, đang phải vất vả khổ chiến. Tuy rằng bọn chúng ai nấy bị thương không ít nhưng còn chưa chết được.


Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện bước tiếp theo, tu luyện kiếm thuật của mình. Hiện tại kiếm thuật mạnh nhất của mình chính là Cưu Kiếm Thuật, đánh ra một kiếm rốt cục sẽ có hậu quả thế nào, mình cũng không dám tưởng tượng. Đáng tiếc là mình chỉ có lực đánh ra một kiếm, chỉ có thể dành làm tuyệt chiêu tất sát.

Trong trận chiến cùng Long Thiên Hoàng, sau khi Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết dung hợp vào kiếm pháp của mình, đã dẫn phát nhiều dị biến. Dư Tắc Thành muốn dung hợp cả Tâm Ma Phá Pháp Quyết và Thiên Yêu Phá Diệt Trảm vào trong kiếm pháp của mình, nhưng sau vài lần thất bại đành phải từ bỏ.

Kiếm lâm trong thế giới Bàn cổ đã hoàn toàn trưởng thành, tới thời điểm thu hoạch. Vào mười mấy năm trước đã thu được một ngàn bảy trăm thanh phi kiếm tứ giai, ba mươi lăm phi kiếm ngũ giai, cất trong kho trữ vật. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhờ những phi kiếm này được cất trong kho trữ vật, cho nên hiện tại Dư Tắc Thành có thể tự do sử dụng. Còn một số phi kiếm do kiếm lâm mới sinh ra, vì chưa kịp thu hoạch, đang nằm trong thế giới Bàn Cổ chỉ có thể đứng nhìn.

Dư Tắc Thành chuẩn bị dùng số phi kiếm này cho Xạ Nhan kiếm của hắn, dùng công kích địch nhân ở tầm xa. Sau trận chiến lần trước cùng Long Thiên Hoàng. Xạ Nhan kiếm của Dư Tắc Thành cũng đã tiến hóa, trước kia công kích tầm xa như vậy dựa vào tốc độ, hoàn toàn là công kích theo đường thẳng, chỉ cần địch nhân chú ý là có thể tránh được.

Hiện tại được Kiếm Ngã thuật dẫn đường. Xạ Nhan kiếm có thể công kích địch nhân bằng nhiều cách thức quỷ dị như bay theo đường cong, đường xoắn ốc... khiến cho kiếm pháp này càng thêm hoàn mỹ.

Ngoài ra Dư Tắc Thành còn căn cứ theo trận chiến lần trước cùng Cao Thiên Tâm, kết hợp Đoạn Dực Chiết Sí của Kiếm Phi Dực cùng lực Lĩnh Vực của mình nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp khác. Dùng hình thức số nhiều phóng ra Xạ Nhan kiếm, trong thời gian ngắn nhất hình thành lực công kích đáng sợ nhất. Bộ kiếm pháp này công kích địch nhân như nước thủy triều, phá hủy hết thảy, cho nên Dư Tắc Thành đặt tên là Triều Tỏa kiếm pháp.

Dư Tắc Thành lặng lẽ tu luyện, tổng kết kiếm thuật của mình, nghiên cứu phương pháp khắc địch. Bên kia rốt cục Thanh Hà và Yến Quy Lai đã xông ra Nam Hải. Hai người bọn chúng phối hợp với nhau, sau bao nhiêu vất vả cũng đã đột phá khỏi vòng vây Hải tộc.

Dư Tắc Thành cười, bay tới đón chúng, đưa tay kéo chúng lên cao, tránh khỏi Hải tộc phía sau truy sát. Sau đó Dư Tắc Thành đưa chúng tới động phủ trước kia mình từng ở, thả bọn chúng trong đó.

Dư Tắc Thành bắt đầu vận chuyển pháp lực chữa thương cho chúng, không thèm quan tâm tới hai người đang rên la thảm thiết, chỉ dốc lòng chữa trị. Lập tức tất cả vết thương trên thân thể hai người hoàn toàn biến mất, khôi phục lại như thưởng.

Sau khi Thanh Hà và Yến Quy Lai huyết chiến trở về, thân thể trọng thương, sau khi được chữa lành, tên nào cũng muốn nghỉ ngơi. Nhưng Dư Tắc Thành sao có thể cho chúng được như nguyện. lúc này càng mệt nhọc càng nên tu luyện mới có thể đạt được hiệu quả lớn nhất. Dưới sự đốc thúc giám sát của Dư Tắc Thành, hai người bọn chúng đành ngồi xuống tu luyện.

Hôm sau, Dư Tắc Thành thấy bọn chúng đã khôi phục lại tương đối bắt đầu hỏi thăm tình hình chiến đấu ngày hôm trước. Sau đó tiến hành thảo luận, tổng kết cho chúng nghiên cứu thoải mái.


Hai người khôi phục bình thường, Dư Tắc Thành bắt chúng chạy ra Nam Hải tiếp tục thí luyện. Tên Yến Quy Lai hết sức không thích chiến đấu thí luyện như vậy, vừa nói với Dư Tắc Thành rằng đánh như vậy là vô nghĩa, bên mình coi như xâm phạm địa bàn người khác, lập tức bị Dư Tắc Thành cho một cước rơi xuống Nam Hải.

Hai người không thể không ngự kiếm xông vào Nam Hải, tiếp tục chiến đấu cùng Yêu Vương nơi này, chiến đấu sinh tử, tôi luyện bản thân bằng chiến đấu.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành cho chúng thí luyện ba tháng ở Nam Hải. Ba tháng sau, Thanh Hà và Yến Quy Lai đã có thay đổi rõ rệt, từ non nớt, yếu đuối nhút nhát lúc đầu trở thành hiếu chiến hung tàn, vung kiếm chém địch không chớp mắt. Vừa gặp người, chuyện đầu tiên là tính toán xem nên chiến đấu thế nào.

Dư Tắc Thành đào tạo hoàn mỹ hai tên Kiếm Phong tử, cảm thấy thành tựu mười phần, bèn hô một tiếng, chấm dứt thí luyện, ba người tiếp tục xuất phát, lên đường đi tới Sở Tây.

Từ Thiên Nam đi tới Sở Tây có sáu con đường, lần trước đi ngang Lư châu là một. Lần này đi qua Lương châu, xuyên qua biển cả tới Quân châu, Sở Tây là một con đường khác.

Dư Tắc Thành muốn tới Xích Thành sơn ở Quân châu, Sở Tây, phu thê Tam sư huynh đang ở đó. Dư Tắc Thành muốn tới đó thăm bọn họ một chuyến, nhân tiện cho hai tên sư đệ này ở lại đó tu luyện kiếm pháp. Tính tình Tam sư huynh hiền lành cởi mở, nhất định hai người bọn chúng sẽ thích phu thê Tam sư huynh.

Như vậy mình có thể một mình ngự kiếm đi tới Thiên Mục tông ở Sở Tây, sau đó vòng đường khác trở về Thiên Nam, tới Lư châu thăm Tô Uyển Ngôn, Mộc Tư Y nhân tiện thăm luôn Ngô mụ.

Thật ra trong lòng Dư Tắc Thành, người mà hắn muốn thăm, nhất thật ra không phải là Mộc Tư Y hay Tô Uyển Ngôn, mà là Ngô mụ. Tình cảm này khó lòng diễn tả, ngay cả Dư Tắc Thành cũng không hiểu được. Nhưng nếu mình đã có cảm giác này, vậy phải theo đuổi tới cùng.

Dư Tắc Thành điều khiển phi xa mang theo hai sư đệ bay ra khỏi Nguyên châu, vượt qua Minh châu, vòng qua Gò Hiên Viên tới Lương châu, tiến vào Thương Khung hải.

Trên Thương Khung hải nước xanh biêng biếc, từng cơn sóng biển bạc đầu không ngừng cuộn tới, phát ra tiếng gầm long trời lở đất, làm văng tung tóe bọt biển trắng xóa. Trời biển mênh mông, cảnh sắc bao la bát ngát.

Biển nơi đây hung dữ vô cùng, cuồng phong làm dấy lên những cơn sóng khổng lồ cao ngất, ba người Dư Tắc Thành chậm rãi bay về phía trước.

Gió biển ào ào thổi biển cả như trào sôi, dựa theo tọa độ nhiều đời Tiên Tần lưu lại. Dư Tắc Thành khống chế phi xa bay tới vô cùng cẩn thận.

Bay như vậy khoảng ba ngày, rốt cục đã đi tới đường vào cửa ải địa vực. Dư Tắc Thành từng tưởng tượng ra cửa ải địa vực có vô số hình dáng, hôm nay tới nơi này mới phát hiện ra tưởng tượng của mình vô cùng nhỏ bé đơn giản.

Cửa ải địa vực được xây dựng từ thời Tiên Tần, là nơi kết nối hai địa vực với nhau. Chỉ thấy trong biển cả có một xoáy nước khổng lồ rộng chừng mười dặm, đây chính là thông đạo dẫn vào cửa ải địa vực. Bất kể từ Lương châu, Trung châu hay các nơi khác, đều có thể thông qua thông đạo này đi tới Sở Tây.

Những thông đạo vượt qua cửa ải địa vực như vậy có tới hai mươi bốn chỗ trên vùng biển rộng hàng vạn dặm này. Khi tới gần thông đạo này, Dư Tắc Thành có cảm giác nơi đây toát ra uy áp vô cùng mạnh mẽ. Kim Đan trong cơ thể mình dưới uy áp này vẫn lặng yên bất động, pháp lực bản thân đã tăng tiến hơn xa Trúc Cơ kỳ.