Dư Tắc Thành sửng sốt:
- Sư phụ người nói gì vậy, không thể được, còn Tứ sư huynh thì sao, vì sao lại là con kế thừa chức vị Phong chủ?
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
- Tứ sư huynh của con có con đường khác, không giống như chúng ta, còn ba vị sư huynh kia của con sẽ không trở về Hiên Viên kiếm phái, ngoài con ra còn ai nữa? Chẳng lẽ để Quy Lai làm Phong chủ hay sao, e rằng ta vừa mới nói với nó, nó đã sợ tới mức khóc òa. Ôi, hài tử này... Tắc Thành, nếu sau này ta mất đi, con hãy huấn luyện bọn chúng tới nơi tới chốn, chúng đều là con cưng lá ngọc cành vàng, còn phải dạy dỗ rất nhiều.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Sư phụ, gần đây con vừa gặp lão điên tiền bối lão nói...
Dư Tắc Thành kể lại với sư phụ những lời của lão điên, Nam Thiên Chân Nhân nghe xong trầm ngâm thật lâu không nói, rốt cục thở dài:
- Vạn sự tùy duyên nếu trở thành đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng cũng phải có hiểu biết. Tu tiên không phải là đi dạo, hết thảy phải trông vào bản thân chúng.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Sư phụ, ở đây con có một món bảo bối, sư phụ xem thử, lão điên tiền bối vì thứ này mà bế quan ba mươi năm...
Dứt lời, Dư Tắc Thành lấy Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh ra đưa cho Nam Thiên Chân Nhân, Nam Thiên Chân Nhân ngập ngừng đón lấy lật xem một trang, vừa nhìn qua đã không thể rời mắt. Khoảng một khắc sau, đột ngột ông gấp kinh lại, đưa cho Dư Tắc Thành:
- Mau cất đi, mau!
Dư Tắc Thành vội vàng cất đi. Nam Thiên Chân Nhân trầm ngâm rất lâu, ngập ngừng ba lần bảy lượt rồi nói:
- Tắc Thành này, suýt nữa con đã hại chết ta. Đây là tiên điển gì vậy, làm hại ta gần như đạo tâm bất ổn. Bất quá bây giờ ta đã có chút sở ngộ, có lẽ xem thêm vài lần nữa, ta có thể lập tức xung kích Nguyên Anh kỳ.
Dư Tắc Thành đáp:
- Đây là Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh.
Nam Thiên Chân Nhân không ngừng đi đi lại lại, trầm tư rất lâu, rốt cục nói:
- Con hãy lấy ra ta xem lần nữa.
Dư Tắc Thành vừa định lấy ra, Nam Thiên Chân Nhân chợt nói:
- Đừng, đừng lấy, đạo ấy không phải là đạo của ta. Đạo của ta do ta sáng tạo, hiện tại đã thành hình, đã có được bản ngã, ta tuyệt đối sẽ không nương nhờ ngoại lực. Cho nên ta không thể xem nữa, bằng không, ắt là đạo tâm bất ổn.
Nam Thiên Chân Nhân lại đi quanh vài vòng, sau đó chợt nói:
- Con lấy kinh thư cho ta xem.
Dư Tắc Thành đưa kinh ra, Nam Thiên Chân Nhân đón lấy nhưng không mở ra xem, chỉ cầm trên tay. Sau một canh giờ, ông lại trả kinh về cho Dư Tắc Thành, bật cười lớn:
- Rốt cục ta đã đứng vững trước cám dỗ này, đạo của ta lại tiến thêm một bước. Cho dù nó là đạo Thiên Địa, đạo Vĩnh Hằng nhưng cũng không phải là đạo Bản Ngã của riêng ta. Đạo thích hợp với mình nhất mới là đạo hùng mạnh nhất.
- Tắc Thành này, vốn ta còn thời gian mười tháng nữa để truyền kiếm pháp cho con nhưng hiện tại bị kinh thư của con kích thích, cho nên chúng ta chỉ còn lại nửa năm. Mau, chúng ta đẩy nhanh tốc độ, bây giờ ta sẽ lập tức truyền kiếm pháp cho con.
Nam Thiên Chân Nhân lại một lần nữa truyền thụ kiếm pháp, lần này ông truyền cho Dư Tắc Thành bốn môn kiếm pháp chuyên tinh biến dị trong Thiên Đạo Cửu Kiếm.
Môn kiếm thuật thứ tư có tên là Chí Điểu Tương Kích, lạt mềm buộc chặt, chờ thời mà động, lặng lẽ âm thầm bạo phát một kiếm.
Môn kiếm thuật thứ năm tên là Triển Sí Cao Phi, nghiêm khắc mà nói, kiếm này là kiếm pháp nâng cao của Thân Kiếm hợp Nhất, dùng kiếm pháp Tam Sí điều khiển, Lục Dực hỗ trợ, nháy mắt Thân Kiếm hợp Nhất, cả người lẫn kiếm hóa thành một trạng thái huyền diệu, hóa thành một quang ảnh có tốc độ cao, tấn công địch nhân nhanh như chớp.
Môn kiếm thuật thứ sáu gọi là Sí Dực Tương hợp, nháy mắt dung hợp kiếm pháp Lục Dực cùng kiếm pháp Tam Sí, hóa thành lực lượng tấn công hùng mạnh, phát ra một kiếm hủy diệt công kích địch nhân. Lực tấn công này phóng xuất chân nguyên toàn thân, một kiếm xung thiên.
Môn kiếm thuật thứ bảy tên là Đoạn Dực Chiết Sí, tự hủy phi kiếm sinh ra một kiếm mạnh nhất. Đây là tuyệt chiêu cuối cùng, một kiếm vừa ra phi kiếm tan nát hết, không còn lực tái chiến. Nếu sử dụng kiếm pháp này, không thể đánh chết địch nhân trong nháy mắt, vậy mình sẽ có nguy tử vong rất nhanh.
Dư Tắc Thành dốc lòng học tập, những môn kiếm thuật chuyên tinh biến dị này, hắn phải mất ba tháng mới hoàn thành. Đến lúc này, Dư Tắc Thành đã học xong Kiếm Phi Dực nhất mạch. Thiên Đạo Thất Kiếm, Lục Dực Tam Sí kiếm, trong đó, kiếm thuật Kiếm Phi Dực nhất mạch của hắn đã đại thành.
Nam Thiên Chân Nhân dùng thời gian còn lại tiếp tục truyền kiếm pháp cho Dư Tắc Thành, bước tiếp theo tiến hành dạy chuyên sâu Kiếm Quang Ngục. Trước tiên học môn Sát Na Kiếm Quang Độn lui tới vô hình, nhanh như điện chớp, sau đó học Quang Minh Kiếm Ti thuật ngự kiếm như tơ, khống chế tinh tế. Kế tiếp học Thất Thải Quang Huyễn kiếm như hình đuổi bóng, thân quang bảy màu. Hỗn Nguyên Nhất Khí Quang chú trọng khí Ngũ Hành Âm Dương Hỗn Độn, còn có Huy Hoàng Quang Kích Bạo mà Dư Tắc Thành đã học từ trước.
Đến đây, năm môn kiếm thuật nhập môn của Kiếm Quang Ngục, Dư Tắc Thành đã học hết hoàn toàn, lại tinh thông thêm nhất mạch trong Lục Kiếm Hiên Viên.
Đáng tiếc là Hũ Thực Đoạt Hồn Quang kịch độc, lấy mạng đoạt hồn. Đại Phá Diệt Quang Tuyến hủy diệt vô cùng, một chiêu giết địch. Toái Hồn Vạn Nhận Quang thương thể hủy hồn, chỉ có chưởng môn nhất mạch mới có thể tu luyện, cho nên Nam Thiên Chân Nhân không thể dạy cho Dư Tắc Thành.
Sau đó Nam Thiên Chân Nhân bắt đầu dạy Kiếm Tâm Tuệ cho Dư Tắc Thành. Bắt đầu là Cực Đạo Tiên Kiếm thuật chú trọng tụ lực đánh ra một đòn, quyết định sinh tử trong nháy mắt. Minh Tâm Thiên Cơ kiếm chú trọng ép sát từng bước, chặt chẽ vô cùng.
Còn có Vô Vọng Thiên Tuệ kiếm chú trọng từ không sinh có, linh cơ mà sinh. Dương Trần Cửu Độ kiếm chú trọng liên tục tấn công, nhiều tầng công kích.
Vạn Huy Tụ hợp kiếm sinh ra vô số ảo ảnh làm hoa mắt địch nhân, giáng một đòn chí mạng trong vô hình. Tâm Thức Vô Thượng kiếm chú trọng cảm ứng tâm linh, công kích thần thức, cuối cùng là Vu Thần kiếm thần bí khôn lường, vô cùng quỷ dị.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành đã học xong bảy bộ kiếm pháp nhập môn của Kiếm Tâm Tuệ, lại tinh thông thêm nhất mạch của Lục Kiếm Hiên Viên.
Lúc này Nam Thiên Chân Nhân bắt đầu dạy Kiếm Ngưng Lão cho Dư Tắc Thành. Trước tiên ông truyền thụ Đông Lân Tây Trảo Tham hợp kiếm như rồng ẩn hiện trong mây, phiêu hốt bất định, đột ngột giáng một đòn. Sau đó là Loạn Sơn Bình Dã Hằng Lão kiếm liên miên bất tuyệt, phát động công kích sẽ tuyệt không ngừng tay, xé tan đối thủ thành từng mảnh.
Kế đó là u Minh Quỷ Trảo Kiếm quỷ khí dày đặc, nấp trong bóng tối âm thầm tập kích, ám sát bằng tâm linh. Cuối cùng tu luyện Hỗn Nguyên Ngưng Phản kiếm hấp thu lực thiên địa, mượn lực đả lực.
Rốt cục Dư Tắc Thành cũng học xong nhất mạch Kiếm Ngưng Lão. Lúc này thời gian đã trồi qua nửa năm nhưng Nam Thiên Chân Nhân vẫn cố nén nỗi niềm kích động thăng cấp của mình, tiếp tục truyền thụ nhất mạch Kiếm Tinh Vũ cuối cùng cho Dư Tắc Thành.
Đầu tiên là ba mươi sáu lộ Kiếm Vũ trận luyện kiếm thành trận, sử dụng nhiều phi kiếm. Vạn Cổ Vân Tiêu Nhất Vũ Mao chú trọng tung hoành thiên địa, công kích nhiều tầng, kiếm thế vô tận.
Ám Vũ Hư Không kiếm chú trọng vô hình vô ảnh, dùng ảo thuật công kích, chuyển hóa không gian, còn được xưng là đệ nhất phòng ngự trong Lục Kiếm, Tinh Vũ Hộ Thân kiếm.
Sau đó là Bạch Vu Phi Vũ kiếm chú trọng vu thuật yêu pháp, lực lượng thần bí. Nhất Vũ Phù Trầm kiếm chú trọng vạn vũ hợp nhất, vạn kiếm hợp nhất.
Đến lúc này, ngoại trừ vài môn kiếm thuật nhập môn của Kiếm Tiêu Diêu, có thể nói Dư Tắc Thành đã học xong gần hết Lục Kiếm Hiên Viên, đạt được tiểu thành.
Dư Tắc Thành mất thời gian một năm mới học xong toàn bộ Lục Kiếm, bất quá chỉ đạt cảnh giới tiểu thành, chưa học được kiếm thuật tương quan, chỉ có thể chờ sau này dần dần đào sâu nghiên cứu,về phần hóa thân kiếm cưu. Dư Tắc Thành cũng không nóng lòng gấp gáp, hết thảy thuận theo tự nhiên.
Vốn sau khi Nam Thiên Chân Nhân xem Niết Bàn Kinh, chỉ còn lại nửa năm để truyền thụ kiếm pháp cho Dư Tắc Thành, nhưng ông cố nén tâm trạng kích động của mình, truyền thụ đầy đủ Lục Kiếm Hiên Viên cho Dư Tắc Thành. Từ nay trở đi, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành phải do mình. Dư Tắc Thành có thể đi được bao xa là chuyện của hắn.
Rốt cục Nam Thiên Chân Nhân cũng ung dung rời khỏi, lúc đi dẫn theo Thất sư đệ Yến Quy Lai. Dư Tắc Thành biết hẳn là ông đi tìm Tuyền Tâm sư nương, xử lý xong xuôi tất cả tục sự, lúc ấy sẽ trở về xung kích cảnh giới Nguyên Anh.
Không biết sư phụ có thành công không... Nghĩ tới chuyện này, Dư Tắc Thành cảm thấy phập phồng lo lắng, nhưng hắn cũng không làm gì được. Sau khi xem Niết Bàn Kinh lần trước, từ đó về sau Nam Thiên Chân Nhân cũng không xem thêm lần nào nữa, ông hoàn toàn có được lòng tự tin, có được đạo của mình, không cần nhờ vào ngoại lực, bắt chước người khác, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Dư Tắc Thành tự an ủi mình như vậy.
Cứ như vậy, thời gian sau đó Dư Tắc Thành trở nên nhàn nhã, hôm nay luyện kiếm, ngày mai thăm bạn, hôm sau nữa mọi người tụ tập cùng uống rượu, vô cùng ung dung tự tại, hoàn toàn buông lỏng, không còn ra sức khổ luyện kiếm pháp như thời gian trước.
Dư Tắc Thành gởi tình vào sơn thủy, tùy ý tự do, dường như không thèm quan tâm tới bất cứ chuyện gì. Thật ra hắn đang bồi dưỡng, đang dung hợp dần dần những kiếm pháp mà mình vừa học được, chậm rãi đưa chúng vào trong hệ thống kiếm thuật trước đây của mình, dần dần kết hợp thành một thể, đi tới chỗ thông thạo hoàn toàn, sau đó dần dần quên hết.
Trước khi Kết Đan, Dư Tắc Thành đã có tính toán. Hắn tới đại điện Ám Ma thu mua một số phi kiếm thích hợp luyện chế mẫu kiếm cho Lục Kiếm Hiên Viên. Với số thu nhập từ trước tới nay của hắn hiện tại hắn cũng đã trở thành siêu cấp phú ông, có thể vung tiền mua kiếm mà không cần quan tâm.
Đến khi hắn kết thành Giả Đan, đã thu mua được sáu mươi bảy thanh phi kiếm thượng phẩm. Dư Tắc Thành bèn chọn ra trong số đó hai thanh, một thanh đưa cho Kim Tâm Đại trưởng lão đích thân luyện chế Tâm Quân Vô Trần kiếm, dùng làm mẫu kiếm cho Kiếm Tâm Tuệ.
Một thanh khác nhờ Côn Bằng Yêu Vương dùng lông của y luyện chế Bằng Trình Vạn Lý kiếm, dùng làm mẫu kiếm cho Kiếm Tinh Vũ.
Sau đó Dư Tắc Thành dùng ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm do mình luyện chế từ phi kiếm nhất giai cho tới bây giờ, luyện chế thành mẫu kiếm cho Kiếm Ngưng Lão. Như vậy hắn đã có đủ Lục Kiếm, rốt cục đã có thể sử dụng kiếm thuật Lục Kiếm, có thể chuyên tâm luyện kiếm.
Thật ra có một việc khiến cho Dư Tắc Thành tiếc nuối vô cùng. Sau khi đạt thành Giả Đan, hắn từng tới ngoại môn hỏi thăm qua. Để xem tên Tiểu Tam kia trong hai mươi năm qua tới được Hiên Viên kiếm phái hay chưa, nhưng nhận được câu trả lời rằng ngoại môn không có ai là Tiểu Tam.
Dư Tắc Thành biết vậy tỏ ra vô cùng thất vọng, hai mươi năm qua Tiểu Tam không tới đây, cho dù sau này y tới được cũng là vô nghĩa. Bởi vì năm tháng không tha người, y đã để mất đi thời gian tu tiên quý giá nhất.
Không biết vì sao y không tới được đây, không biết là vì trên đường khó khăn cho nên cuối cùng bỏ cuộc, hay là xảy ra vấn đề, chết ở đọc đường. Đối với chuyện này, Dư Tắc Thành vẫn tỏ ra tiếc nuối không thôi.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành thả lỏng bản thân trong ba tháng sau đó, bắt đầu luyện kiếm lại một lần nữa. Kiếm là đạo của mình, tất cả những gì mình có được nằm trên kiếm của mình. Trong tay có kiếm, chém bay hết thảy, chém kẻ làm nhục mình chém kẻ muốn giết mình, phàm là địch nhân của mình, chém giết sạch sẽ.
Vinh quang của mình, tương lai của mình nằm trên kiếm trong tay mình, kiếm này chính là đạo của mình.
Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện từng môn kiếm thuật, từng kiếm thức kiếm chiêu, khắc khổ tu luyện từng chút một, dung hợp chúng vào trong huyết mạch của mình, trong thân thể của mình. Cảnh giới này có thể gọi là muốn sao được vậy.
Dần dần nửa năm trồi qua. Dư Tắc Thành đã khống chế thành thạo hoàn mỹ những kiếm pháp này, ghi khắc thật sâu mỗi chiêu mỗi thức vào thân thể mình, lúc này Dư Tắc Thành bắt đầu quên đi. Dần dần tu luyện, dần dần thay đổi, biến chúng trở thành bản năng của mình. Một kiếm chém ra chỉ cầu mục đích, không cầu quá trình, chỉ cầu kết quả, không cần biết tới kiếm chiêu.
Lại nửa năm trồi qua, kiếm pháp Dư Tắc Thành hoàn toàn dung hợp, lúc này Dư Tắc Thành không còn phân chia kiếm pháp nữa, hắn quay sang luyện tập kiếm chiêu. Lần này luyện kiếm bắt đầu ôn lại tất cả những kiếm pháp mình đã từng học qua, mỗi chiêu mỗi thức sử dụng nhiều góc độ khác nhau, bắt đầu luyện lại kiếm pháp của mình một lần nữa. Dư Tắc Thành cảm ngộ vô thượng Thiên Đạo ẩn chứa trong đó, cảm ngộ kiếm ý của các vị tiền bối sáng chế ra những kiếm pháp này.
Sau khi luyện lại một lần nữa. Dư Tắc Thành bắt đầu tự nghĩ ra kiếm pháp, chém ra một kiếm sử dụng cho mình, vạn kiếm hợp nhất. Rốt cục Dư Tắc Thành cũng đạt tới trình độ muốn sao được vậy.
Ngày hôm ấy, đột nhiên cảm ứng tâm linh của Dư Tắc Thành thoáng động, bay vọt lên không, bay lượn trên trời. Đột ngột tất cả sáu thanh mẫu kiếm Lục Kiếm bay ra trước người Dư Tắc Thành, chỉ nghe một tiếng gáy vang lên giữa không trung. Dư Tắc Thành Hóa Kiếm Vi Cưu, lập tức biến thành một kiếm cưu thật lớn bay lượn giữa không trung.
Thật ra kiếm cưu này hoàn toàn là do năng lượng kiếm quang tạo thành, to chừng ba thước, sống động y như thật. Không biết vì sao thân thể cưu này hơi béo, rất giống chim cưu béo ú trong quyển tranh mà Lưu Thi Vận cho hắn khi trước.
Thật ra kiếm cưu hóa hình này có thể nói là biến tướng của Thân Kiếm Hợp Nhất, nhưng nó còn ẩn chứa kiếm ý uy năng vô cùng tận, bay vọt lên không đánh ra một kiếm, Lục Kiếm hợp nhất.
Kiếm Quang Ngục trảm mệnh, Kiếm Tiêu Diêu đoạt hồn, Kiếm Tâm Tuệ phá thể, Kiếm Ngưng Lão hủy thân, Kiếm Phi Dực tuyệt gốc, Kiếm Tinh Vũ diệt thân.
Trong khoảnh khắc này, Lục Kiếm đạt tới một điểm cân bằng dung hòa hoàn mỹ, chỉ có đạt tới điểm này. Dư Tắc Thành mới có thể hóa thành kiếm cưu trong nháy mắt.
Sau khi hóa thành kiếm cưu, Dư Tắc Thành mơ hồ có cảm giác rằng, khác với những người khác hóa cưu, mình chỉ có lực lượng một kiếm. Sau khi đánh ra một kiếm này, trạng thái kiếm cưu sẽ không tồn tại nữa, đây chính là phạm vi cho phép tối đa với năng lực của mình hiện tại.
Nhưng một kiếm của mình khác với những đệ tử Hiên Viên kiếm phái khác. Kiếm cưu của Long Thiên Hoàng khi trước ở trước mặt một kiếm này của mình, không bằng một con kiến. Một kiếm này của Dư Tắc Thành không phải là lực lượng của chính hắn mà là lực lượng của thiên địa.
Dư Tắc Thành đắm chìm trong một trạng thái hết sức ly kỳ, hắn cảm thấy mình đang khống chế một lực lượng hùng mạnh mà đáng sợ. Nguồn gốc của lực lượng này đến từ hồng hoang, đại biểu cho thiên địa, có thể hủy diệt hết thảy. Bất quá mình chỉ có thể khống chế nó
một phần, dẫn đường cho nó, hiện tại chưa đủ năng lực khống chế nó hoàn toàn. Cho nên mình chỉ có đủ lực đánh ra một kiếm, sau khi lực lượng này phóng xuất ra ngoài, mình cũng không thể khống chế nó được nữa.
Lực lượng này chính là lực Kiếm Cưu chân chính, là lực lượng chân chính do Đoạt Hồn Hủ Cốt Cưu luyện tập Cưu Kiếm Thuật mà Kiếm Lão Nhân từng chế riêng cho nó, là vô thượng kiếm lực mà Cưu Thần Tử từng sử dụng, là kiếm lực của Vương Âm Dương một kiếm phá vạn địch, là lực lượng tối cao mà thế giới Thương Khung có thể chứa được, lực lượng này mới là lực Kiếm Cưu chân chính.
Cho dù Dư Tắc Thành phóng xuất Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi, cho dù là Thiên Đạo Lực của Thiên Ma Ma Chủ, cho dù là Thiên Đạo Thời Gian của Hoa Tiên tử... Tóm lại là tất cả lực lượng mà Dư Tắc Thành từng tiếp xúc qua, nếu đối mặt với lực Kiếm Cưu này, tất cả đều không chịu nổi một đòn.
Dư Tắc Thành bay lượn trên không, ngạo nghễ nhìn thiên địa, sau đó bay ra khỏi thế giới động phủ Hiên Viên, bay ra Gò Hiên Viên, lượn trên đó một hồi. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Dưới chân Dư Tắc Thành là một dãy núi chập chùng uốn khúc, ngọn núi này giống như phi kiếm chống trời, ngọn núi kia giống như trụ ngọc, ngọn núi khác giống như một lão nhân nghiêm trang, đứng lặng giữa trời.
Nhìn xuống mặt đất, xa xa dãy núi kéo dài liên miên không dứt, giống như một con rồng uốn khúc bay về phía chân trời. Nhìn sang bên kia núi non trùng điệp, giống như nhiều cơn sóng chập chùng, chồm ngược lên không.
Có ngọn núi màu xanh lam, có ngọn núi màu nâu xám, có ngọn núi màu tím nhạt, có ngọn núi trơ trọi không một ngọn cỏ, có ngọn núi đầy cả rừng cây, có ngọn núi toàn là hoa cỏ. Địa thế của từng ngọn núi như vậy cũng khác hẳn nhau, có hùng vĩ, có tao nhã, có u tĩnh, có hùng hậu.
Có ngọn núi toát ra khí thế kinh người dưới ánh dương quang, có ngọn núi mờ mờ ảo ảo giữa đám sương mù, mỗi ngọn núi như vậy đều có khí chất và tính cách riêng biệt.
Trên dãy núi này, có nơi trúc mọc um tùm xanh ngát, có nơi sam mọc cao ngất khắp sườn non, có nơi là một mảng tùng còn nhỏ, có nơi đầy những ngô đồng thướt tha. Bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù, liếc mắt nhìn lại, xen giữa đám đại thụ là những loài cây tạp to bằng cổ tay, những bụi cây thấp bé. Còn có hoa đỗ quyên mọc từng mảng đỏ rực, tím ngắt.
Bay tiếp về phía trước, có từng bãi cỏ ngả vàng hay xanh mượt, có sa mạc vàng nâu, có thảo nguyên lưa thưa bụi rậm, phong cảnh đủ các màu sắc, có màu trắng, màu xanh lục, màu trắng bạc, màu vàng nhạt...
Tất cả những thứ này hợp thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp. Xa xa những ngọn núi tuyết chập chùng đứng sừng sững giữa tầng mây trắng, dưới ánh dương quang chói chang rực rỡ. Vài phiến mây hồng rực rỡ trồi lơ lửng giữa nền trời xanh thẳm, quang cảnh quả thật đẹp tuyệt trần.
Tiết Thu êm dịu, phảng phất một bức tranh sơn thủy trải dài trước mắt, sắc thái lung linh rực rỡ. Từng dãy núi chạy dài lưng phủ những rừng cây xanh ngát, ánh dương quang chói rạng chiếu xuống mặt sông yên tĩnh vô cùng. Vài hồ nước cá bơi tung tăng trong đó, bờ hồ đầy những cây phong đỏ rực như lửa, phong cảnh khiến người ta gần như nín thở, đẹp đến cực hạn.
Dư Tắc Thành quan sát cả một vùng trời đất, sau đó chậm rãi hạ xuống một ngọn núi. Núi này cao khoảng ngàn trượng, đứng chơ vơ giữa trời đất bao la, nổi bật hơn những ngọn núi thấp nhỏ hơn xung quanh, càng lộ rõ một tia ngạo khí. Dư Tắc Thành đứng trên đỉnh núi này, nhìn dòng sông cuộn sóng bạc đầu chảy ngang chân núi, bất chợt lớn tiếng gào thét:
- Aaaaa....
Kiếm cưu biến mất. Dư Tắc Thành ngồi xuống nơi này, bắt đầu tính toán. Hiện tại mình đã học xong Lục Kiếm Hiên Viên, đã có thể Hóa Kiếm Vi Cưu, cũng đã đến lúc đan thành nhất phẩm