Kim Đăng Chiến Xa này năm xưa là do Tề Hằng Công, một trong Xuân Thu Thất Bá phát minh ra, chia làm hai loại xe, thực thể và hư thể. Thực thể là pháp bảo do các loại khoáng thạch kim loại luyện chế mà thành, có thể lớn có thể nhỏ, có thể phi hành ngàn dặm một canh giờ, có thể hấp thu thiên địa linh mạch làm nguồn năng lượng hoạt động, có thể phóng ra mười ba đạo kim quang phá địch.
Hư thể có thể triệu tập pháp thuật, có thể triệu tập chiến thể linh xa, hợp nhất với thân mình, phát huy pháp lực siêu cường.
Cả hai thực thể và hư thể này hợp nhất mới là Kim Đăng Chiến Xa chân chính.
Năm xưa Tề Hằng Công từng bằng vào ba ngàn Kim Đăng Chiến Xa này tung hoành thiên hạ, đánh chiếm vạn dặm bờ cõi, xưng bá thế giới Thương Khung. Hiện tại thực thể pháp bảo Kim Đãng Chiến Xa đã hoàn toàn tuyệt tích, chỉ có Thần Uy tông còn truyền lưu thuật triệu tập Kim Đăng Chiến Xa hư thể.
Dư Tắc Thành chậm rãi cảm nhận pháp quyết triệu tập Kim Đăng Chiến Xa này, chỉ cần mình sử dụng thêm vài lần, chậm rãi cảm nhận quy luật vận chuyển phương pháp vận hành pháp quyết là có thể học được pháp thuật này một cách hoàn chỉnh. Nói cách khác, chỉ cần Dư Tắc Thành tốn chút thời gian, bỏ công ra một chút là có thể học hiểu hết tất cả pháp thuật tiên quyết của hai vị Kim Đan Chân Nhân này.
Chuyện này quả thật khó tin, nếu thật sự là như vậy, chẳng lẽ mình có thể học hết tất cả bí pháp thần công trong thiên hạ hay sao?
Nếu mình muốn học bí pháp của môn phái nào, vậy chỉ cần tìm được Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân môn phái đó, luyện chế thành Kiếm Sủng, sau đó có thể tự động tu luyện học tập. Còn nếu mình mua được Nguyên Anh của Nguyên Anh Chân Quân môn phái đó, luyện chế thành Kiếm Sủng, vậy...
Lập tức Dư Tắc Thành không dám tưởng tượng tiếp, chuyện này thật là không tưởng, không thật chút nào. Để thử bốn Kiếm Sủng còn lại xem sao.
Hắn bắt đầu hợp thể cùng bốn Kiếm Sủng còn lại, cảm nhận những gì bọn họ cảm nhận. Nhưng sau khi hợp thể cùng những Kiếm Sủng này. Dư Tắc Thành lại không có cảm giác gì, tuy rằng họ có thể sử dụng pháp thuật mà họ biết, nhưng Dư Tắc Thành lại không cảm nhận được chút ý thức cảm giác nào của bốn Kiếm Sủng này.
Bọn họ chẳng khác gì con rối, không có chút tư tưởng linh hồn nào của riêng mình. Có lẽ đây chính là Hiên Viên Kiếm Sủng thông thường, nhưng vì sao lại như vậy?
Dư Tắc Thành bắt đầu phân tích, tìm kiếm nguyên, nhân, bất chợt phát hiện ra sở dĩ mình có thể tương thông tâm linh cùng hai Kiếm Sủng này, bởi vì đó là hai Kiếm Sủng đã được gởi thân chung với Hồn Si mà lúc trước Dư Tắc Thành trảm hồn luyện si, trên thân họ có Hồn Si của mình.
Dư Tắc Thành bắt đầu triệu tập Hồn Si nhưng không thấy có phản ứng gì, sau đó dùng bí pháp kiểm tra, mới phát hiện ra Hồn Si kia đã hoàn toàn dung hợp cùng Kiếm Sủng, hóa thành một thể, trở nên biến dị. Đây có lẽ là nguyên nhân hai Kiếm Sủng này có được ý thức của mình.
Sau khi Dư Tắc Thành tìm được nguyên nhân, cảm thấy mừng rỡ trong lòng. Xem ra loại Kiếm Sủng tâm ý tương thông như vậy chỉ có mình có được, những người khác không có cách nào có được bí pháp này. Từ nay về sau mình lại có một bí pháp thần công khác người, có thể học hết thần công trong thiên hạ, thật sự vô cùng cao hứng.
Dư Tắc Thành nhìn đám Kiếm Sủng trước mắt, đặc biệt là Kim Liên Chân Nhân do chính tay mình giết chết, trong lòng có cảm giác khác thường. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Các vị đạo hữu, hay là các vị biến đổi sang bộ dáng khác đi thôi, như vậy rất dễ xảy ra hiểu lầm, không nên để người khác phát hiện ra thân phận các vị.
Sáu người này đồng thanh đáp:
- Cẩn tuân pháp chỉ.
Lập tức cả sáu người biến đổi. Thật ra Kiếm Sủng này về ý nghĩa nào đó cũng chính là phân thân linh hồn của Dư Tắc Thành, cho nên hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn. Dư Tắc Thành vừa ra lệnh, lập tức cả sáu người biến hóa, cả nam lẫn nữ đều hóa thành bộ dạng của những người bình thường nhất trong cả biển người. Cho dù quan sát kỹ đến mức nào, cũng không thể nhớ được diện mạo bọn họ.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, như vậy sẽ an toàn hơn, tránh cho bằng hữu hay cừu nhân oan gia của họ khi còn sống nhận ra, phát sinh lắm chuyện, trạng thái hiện tại là tốt nhất.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Các vị đạo hữu, người không có tên là không được, ta sẽ đặt tên cho mọi người, như vậy sau này chúng ta cũng dễ xưng hô.
Sáu người cùng gật đầu:
- Xin chủ nhân ban tên.
Dư Tắc Thành nói:
- Dựa theo tu vi mà sắp xếp, Tình Nhất Chân Nhân, ngươi là A Đại, ngươi sẽ là Kiếm Đảm của Nhất Nguyên kiếm trận, năm người còn lại sẽ nghe theo ngươi.
- Cửu Hoa Chân Nhân, ngươi là A Nhị. Thiên Mãnh Chân Nhân, ngươi là A Tam. Thất Cổ Chân Nhân, ngươi là A Tứ, Kim Liên Chân Nhân, ngươi là A Ngũ. Hoàng Toan Chân Nhân, ngươi đành làm A Lục vậy.
- Các vị cũng không cần gọi ta là chủ nhân, hãy gọi ta là công tử. Trước kia ta vô cùng hâm mộ cách xưng hô này, hiện tại đã có các ngươi, đã có thể gọi được rồi.
Sáu người cùng nói:
- Cẩn tuân pháp chỉ công tử.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Các ngươi ai biết nấu nướng, hãy nấu heo rừng và nai này cho ta, lát nữa mọi người ăn no mới có sức lực.
A Đại lắc đầu:
- Chuyện này ta không biết, trước kia toàn là các đệ tử hầu hạ, ta chưa từng làm chuyện thấp kém như vậy bao giờ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thất Cổ Chân Nhân bắt đầu tiến lên động thủ, trước tiên nàng ta thi pháp liên tục nhưng sau khi sử dụng vài pháp quyết lại không có chút hiệu quả gì. Pháp thuật của nàng toàn là cổ thuật, hiện tại thân là Kiếm Sủng, không còn cổ trùng trong người, tự nhiên không có tác dụng gì.
Sau khi nàng thi pháp liên tục vài lần thấy không có hiệu quả, đành phải xắn tay áo lên lột da làm thịt, đốt lửa nướng, lẳng lặng mà làm.
A Nhị nói:
- Công tử thật có khẩu phúc. Man nhân Miêu Sương rất giỏi về nấu nướng thịt rừng, chúng ta cũng có thể nương theo phúc chủ nhân hưởng thụ một phen.
A Đại nói:
- Đúng vậy, thê tử Miêu Sương là giỏi nhất thiên hạ, hết sức ngoan ngoãn dịu dàng. Chỉ cần nàng thích ngươi rồi sẽ trăm lần ngoan ngoãn, nhưng nếu ngươi muốn rời khỏi nàng, nàng sẽ dùng cổ thuật giết ngươi không hề chớp mắt, không chút động lòng.
A Nhị lại nói:
- Đúng vậy, Đại ca, nhớ năm xưa hai ta du ngoạn Miêu Sương, bảy người chúng ta ra đi, chỉ có hai người chúng ta còn sống trở về. Trong đó lão Ngũ bị nữ tử Miêu Sương dùng cổ thuật giết chết, khi đó...
Hai Kiếm Sủng này chẳng khác gì người sống, bắt đầu hàn huyên tâm sự, bốn Kiếm Sủng kia lại chẳng khác nào con rối, đứng ngây ra không nhúc nhích. Lập tức sự chênh lệch giữa bọn họ hiện ra hết sức rõ ràng. Dư Tắc Thành thấy vậy lắc lắc đầu, xem ra mình phải nhanh chóng trảm hồn luyện si, gởi hồn cho đám Kiếm Sủng này. Thà rằng để cho bọn họ có được ý thức lanh lợi, còn hơn ngây ngốc chẳng khác gì con rối như hiện tại.
Chỉ trong thoáng chốc, heo rừng và nai đã bốc mùi thơm. Thất cổ Chân Nhân kia cũng chính là A Tứ đột ngột bay lên, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó giữa vùng rừng núi. Chân nguyên cung cấp cho nàng phi hành là do Dư Tắc Thành cung cấp, lập tức hắn phát hiện khuyết điểm của Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận này hiện ra rất rõ ràng. Chân nguyên bắt đầu tiêu hao, tuy rằng hiện tại hắn vẫn còn có thể chịu được, nhưng nếu xảy ra đại chiến, sáu Kiếm Sủng này đồng thời xuất động, vậy chân nguyên của hắn sẽ cạn kiệt vô cùng mau chóng, xem ra mình phải nghĩ cách khác
Lát sau A Tứ bay về, trong tay nàng có thêm một số cây cỏ, có lẽ là gia vị. Nàng bắt đầu nghiền nát chúng, rắc lên nai và heo rừng kia. Lập tức hương thơm nức mũi lan ra, quả nhiên tài nấu nướng của nữ nhân Miêu Sương này là nhất hạng.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man. Phá Bại Chân Quân đột ngột hít sâu một hơi, chậm rãi thu công, mở bừng mắt, nhìn thoáng xung quanh.
Vừa quan sát tình hình, vẻ mật lão lập tức tỏ ra sửng sốt, khoảng mười lần hô hấp sau mới khôi phục tinh thần. Dư Tắc Thành thấy vậy bèn nói:
- Phá Bại Đại ca, tỉnh rồi ư, thân thể Đại ca thế nào, có khả năng khôi phục hay chăng?
Phá Bại Chân Quân đáp:
- Chỉ cần khổ tu thêm nửa năm sẽ khôi phục lại tu vi trước kia. Hơn nữa ta có linh cảm rằng lần này ta còn có thể tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Phân Thần.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả:
- Phá rồi lại lập, chúc mừng, chúc mừng Đại ca.
Phá Bại Chân Quân nói:
- Chuyện này vẫn phải cảm tạ Dư lão đệ, đại ân không thể nói hết bằng lời. Dư lão đệ, ca ca có một yêu cầu quá đáng, coi như là với cao, ta muốn kết bái làm huynh đệ khác họ cùng lão đệ, lão đệ nghĩ sao?
Dư Tắc Thành lập tức vui mừng nói:
- Hay lắm, lão ca ở trên, xin nhận một lạy của tiểu đệ.
Phá Bại Chân Quân nói:
- Hay lắm, từ nay trở đi, Tần Phong, Dư Tắc Thành kết nghĩa huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Dư Tắc Thành cũng nói theo:
- Từ nay trở đi, Tần Phong, Dư Tắc Thành kết nghĩa huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Hai người thi lễ với nhau, lập tức cảm thấy mến nhau, quả thật là anh hùng gặp anh hùng.
Lúc này chợt nghe Cửu Hoa Chân Nhân, cũng chính là A Nhị bên cạnh nói:
- Quả thật là hảo huynh đệ, từ nay về sau. Đại ca không cần lo sợ tới lúc mình yếu ớt sẽ bị đệ đệ luyện thành Kiếm Sủng. Đệ đệ cũng tạo ra được mối quan hệ tốt, tương lai có được chỗ dựa vững chắc là Đại ca Nguyên Anh kỳ. Tâm cơ thật giỏi!