Tiên Ngạo

Chương 347: Nhân Sĩ Chuyên Nghiệp

Sắc mặt Không Minh Ly tái nhợt, miệng còn vết máu. tuy nhiên vẫn tươi cười rạng rỡ:

- Xin đệ hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp. Chuyện này đã xong, không làm uổng phí thù lao của đệ. Cái tên Mộ Yên Tiên Tử giờ đây chỉ còn trong quá khứ, lão yêu bà thật hung tàn, trước khi chết còn giáng trả ta một đòn, xem ra phải dưỡng thương hai, ba mươi năm mới có thể khôi phục lại.

- Đệ hãy mau mau trở về nhớ kỹ tốt nhất hãy gây sự với ai đó một trận. Sau ba canh giờ, Hỗn Độn Tru Tiên trận này sẽ tự động tiêu tan bản nguyên thiên địa nguyên khí của Mộ Yên Tiên Tử sẽ lan tràn ra bốn phía. Lúc ấy mọi người sẽ biết nơi này có Nguyên Anh Chân Quân vừa dạo chơi Lục Đạo Luân Hồi đệ hãy tự lo liệu lấy thân.

Dư Tắc Thành há miệng trợn mắt:

- Có thể không để chân nguyên lan tràn ra bốn phía hay không, rất nhiều người sẽ phát hiện ra đệ từng tới đây ngồi.

Không Minh Ly nói:

- Không có khả năng, thiên địa nguyên khí ẩn trong cơ thể Nguyên Anh Chân Quân sau khi bọn họ chết rồi chân nguyên này sẽ trở về với thiên địa. Chuyện này hoàn toàn không thể ngăn lại được, chỉ có thể làm như vậy.

- Xin đệ hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp. Ta đã có an bày thỏa đáng, vừa rồi có người giả mạo đệ đọc sách trong thư viện sẽ không để lộ ra sơ hở.

Lúc này chợt nghe trong mồn sương đen Hỗn Độn có một giọng nói vang lên:

- Lão Lưu, lão không nên làm loạn, mau lấy Nguyên Anh đi, thi thể này là của ta, nếu lão làm hỏng, làm sao ta có thể sử dụng được nữa?

Vì sao giọng này nghe hết sức quen thuộc... Dư Tắc Thành cũng không suy nghĩ nhiều, bèn hỏi:

- Đúng rồi, con rối vài kia là gì vậy?

Không Minh Ly đáp:

- Là giả, phỏng chế theo tiên điển Hoàn Chân Đạo. Chẳng hiểu vì sao lại lòi ra thêm một Ma Chủ. Già Lam Thiên Ma kia đã nằm trong vòng giám thị của chúng ta, hiện tại lại có thêm một Ma Chủ thiên hạ này e rằng sắp sửa đại loạn... Đệ còn ở lại đây làm gì nữa, còn không mau đi?

Không Minh Ly vừa dứt lời. Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm phi hành quay về Chung Cực Vô Lượng phong. Lúc rời đi, Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, lập tức sử đụng Hải Thị Thận Lâu thay đổi bộ dạng, biến thành một lão nhân hoảng loạn mà mình thấy gần đây nhất. Cũng không biết người này là ai, chỉ nhớ thoáng thấy lão chống gậy đi khó nhọc phía trước mình không biết ở nơi nào, cũng không nhớ khi nào.

Dư Tắc Thành phi hành rất nhanh trở về Tử Vi thư viện, đối lại bộ dáng cũ của mình, làm ra vẻ như vừa trong phòng ra sải bước tiến ra ngoài.

Cũng giống như hai ngày trước, dọc đường lại có một tên khốn kiếp cố ý tiến tới, muốn va vào Dư Tắc Thành một cái sau đó làm vẻ mặt khổ sở xin lỗi, chủ yếu là muốn cầm chân Dư Tắc Thành lại chừng một khắc, để hắn trễ hẹn với Lưu Thi Vận.

Không ngờ hôm nay Dư Tắc Thành trở về đang muốn gây sự, tên khốn kia vừa va vào người. Dư Tắc Thành lập tức xuất ra một quyền Hắc Hổ Thâu Tâm, khiến cho tên khốn kia ôm bụng ngã lăn ra đất.

Dư Tắc Thành nắm cố áo kéo y dậy, đấm tiếp một quyền vào bụng, sau đó buông ra. Lúc này đối phương ngã xuống bắt đầu nôn mửa. Dư Tắc Thành nhìn y gật gật đầu:

- Thức ăn ngon thật, xin lỗi, ta không nhìn thấy ngươi.

Lập tức có hai mươi mấy người đổ xô lại, những tên này thấy Dư Tắc Thành dám ra tay đánh người như vậy, tất cả tụ tập lại buông lời khiển trách Dư Tắc Thành. Rốt cục cũng đã tìm được cơ hội tốt không thể buông tha cho hắn.

Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, hô to với mọi người:

- Thật là có lỗi, lỗi quá...

Dứt lời bèn xông vào giữa đám đông, tung ra một Oa Tâm cước, sau đó là một quyền Hắc Hổ Thâu Tâm. Đám đệ tử tới giao lưu đều là hạng người tướng mạo anh tuấn, mục đích chính là vì câu dẫn Lưu Thi Vận. Có rất nhiều môn phái chí lớn gặp nhau, cử tới rất nhiều mỹ nam tử, nhưng lại không thu được chút hiệu quả nào.

Đám khốn này đại đa số không có chân tài thực học, nếu có đi chăng nữa cũng là hạng người tâm cơ sâu sắc khôn lường, không có bản lãnh đánh lại Dư Tắc Thành, rốt cục nhất nhất bị đánh ngã từng tên một. Kẻ có bản lãnh cố gắng chống lại muốn cầm chân Dư Tắc Thành, cho nên sau một lúc, hơn hai mươi tên đã ngã lăn ra đất quằn quại. Nếu vị Trường Phong Chân Nhân kia không tới chủ trì chính nghĩa, bọn chúng sẽ tuyệt không đứng dậy.

Trong lúc Dư Tắc Thành ra tay đánh đập, bất chợt giữa không trung xuất hiện hai đạo kiếm quang kinh khủng, dường như đang đi tìm thứ gì vậy. Hai đạo kiếm quang này tốc độ nhanh như điện chớp, hào quang không lóe nhưng Dư Tắc Thành có thể cảm ứng được lực lượng khống chế tiềm ẩn bên trong. Trong mơ hồ, hắn đã biết chủ nhân của hai đạo kiếm quang này là ai chính là hai vị sư bá Nguyên Anh Chân Quân Phong Sư Vũ Bá của Hiên Viên kiếm phái.

Năng lực cảm ứng Tiên Thiên của đám Nguyên Anh Chân Quân này quả thật vô cùng lợi hại. Mộ Yên Tiên Tử vừa bị xử lý đằng kia bên này đã lập tức có cảm ứng tâm linh.

Không biết bọn họ có phát hiện được điểm khác thường nào không. Trương Tông Đạo nói ba canh giờ chỉ là đánh rắm có lẽ không tới một khắc, sẽ bị bọn họ phát hiện ra chỗ khác thường, nói không chừng hiện tại bọn Trương Tông Đạo còn chưa kịp rút lui.


Đáp án rất rõ ràng, bất chợt thiên địa rung chuyển dao động nguyên khí hùng mạnh bùng nổ ở xa xa, chính là Nguyên Anh Chân Quân giao thủ. Nháy mắt vô số đạo thần thức thăm dò hướng về phía ấy, nơi đây Nguyên Anh Chân Quân quả thật rất nhiều, thần thức phóng xuất ra gặp nhau giữa không trung, thỉnh thoảng có nơi phát ra tiếng va chạm lốp bốp.

Pháp chung của Vô Lượng tông nổi lên, vô số trận pháp xuất hiện trong phạm vi ngàn dặm tất cả đệ tử Vô Lượng tông nhanh chóng hành động, ai nấy trở về vị trí chiến đấu của mình. Hàng trăm hàng ngàn vòng năng lượng bảo vệ sinh ra, vô số trận pháp nhanh chóng ngưng kết lực lượng. Chỉ trong thoáng chốc, tất cả đã tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hai mươi mấy tên khốn đang nằm lăn dưới đất đã đứng bật dậy, không còn bộ dạng giả vờ rên rỉ như lúc nãy nhanh chỏng trở nên minh mẫn vô cùng.

Dao động chiến đấu giữa các Nguyên Anh Chân Quân kia càng ngày càng xa dường như bên đuổi theo, bên bỏ chạy. Nháy mắt đã chạy ra xa ngoài ngàn dặm bay nhanh về phương xa.

Trên Tử Uyển phong xuất hiện thứ gì đó giống như đom đóm vô số điểm sáng lập lòe trên không như mưa sao băng. Lập tức có người hô to:

- Đây là chân nguyên của Nguyên Anh Chân Quân chết đi phát tán ra có Nguyên Anh Chân Quân đã chết!

Lập tức tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi vô số người khống chế kiếm quang bay về phía đó. Dư Tắc Thành cùng bay theo mọi người, nếu hắn không đi quả thật hết sức khác thường.

Vô số tu sĩ chạy tới xem náo nhiệt, người xem chỗ này, kẻ xem chỗ kia, giẫm đạp nơi đó trở nên hỗn loạn. Cuối cùng ai về chỗ nấy, sau một canh giờ, hai vị sư bá Phong Sư Vũ Bá trở về, sắc mặt hai người hết sức âm trầm, ra về tay trắng.

Đến tối tin tức truyền đến cuối cùng xác định Mộ Yên Tiên Tử của Cửu Huyễn Tiên môn đã chết, vô số lời đồn nổi lên bốn phía. Có người nói Mộ Yên Tiên Tử phát hiện bảo tàng bị Vô Lượng tông giết người diệt khẩu, có kẻ nói Mộ Yên Tiên Tử tẩu hỏa nhập ma mà chết, có người nói Mộ Yên Tiên Tử bị người gian sát có kẻ nói... Cái gì cũng có, tính ra có tới vài chục tin đồn khác nhau.

Đến tối tất cả đệ tử Cửu Huyễn Tiên môn nhanh chóng rời khỏi Vô Lượng tông, bọn họ trở thành môn phái đầu tiên có Nguyên Anh Chân Quân chết tại nơi này.

Biểu hiện của Dư Tắc Thành chẳng khác gì mọi người, sau khi mọi chuyện trôi qua, hắn bèn trở vào Hắc Ám Điện đường, phát hiện Trương Tông Đạo để lại lời nhắn: "Xin đệ hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp. Chuyện này đã hoàn toàn chấm dứt, không ai được biết. Ta phải bế quan chữa thương, có việc gì, ba năm sau đệ hãy tới tìm ta."

Chuyện này coi như đã trôi qua, Dư Tắc Thành có cảm giác không biết nói gì. Mộ Yên Tiên Tử cứ như vậy chết đi, quả thực không thể nào tin được. Trong lòng hắn cảm thấy kích động, quyết định đi dạo thương trường một chuyến.

Lần này Dư Tắc Thành đi khắp nơi không mục đích trong trung tâm giao địch, hết ngắm cửa hàng này tới cửa hàng khác, mục đích để làm giảm đi lo lắng trong lòng. Hắn cứ đi tới chợt phát hiện từ trước giờ cứ tưởng lúc trước mình có hơn sáu ngàn vạn linh thạch là phú ông một cõi. Không ngờ hiện tại dạo qua những cửa hàng ở đây hắn mới phát hiện ra mình chẳng là gì.

Trong những cửa hàng này, bất cứ một cửa hàng nào, hàng hóa trong đó cũng có giá khoảng bốn, năm phương. Đây mới chỉ là giá trị của hàng hóa đang bày bán, hàng hóa trước kia đã bán hàng hóa còn trong tay chủ nhân còn bao nhiêu nữa, từ đó có thể tướng tượng chủ những cửa hàng này giàu có tới mức nào.

Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn xung quanh, những cửa hàng như vậy có chừng hơn trăm cái. Những phú ông có trong tay vài phương, thậm chí vài chục phương có thể nói đâu đâu cũng có. Dư Tắc Thành không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, quả thật muốn đi cướp của bọn họ nhưng nhìn lại thân mình, thôi bỏ đi...

Đây bất quá chỉ là một trong năm trung tâm giao địch, còn những trung tâm giao địch khác thì sao, ba đại trưởng lão khống chế Vô Hình Ám Ma tông này thì sao? Tính sơ qua một chút, Dư Tắc Thành không khỏi sững sờ quả thật là kinh khủng. Thì ra chút tài sản còm của mình còn không đủ làm một tên khất cái tại nơi này.

Dư Tắc Thành buồn bã tiến tới vô tình lạc bước tới cửa hàng thi kỹ kia, bất chợt hắn nhớ tới càu nói vô tình nghe được trên Tử Uyên phong: "Lão Lưu, lão không nên làm loạn, mau lấy Nguyên Anh đi thi thể này là của ta, nếu lão làm hỏng, làm sao ta có thể sử dụng được nữa?"

Đó không phải là giọng nói của lão nhân Phong Đô Đại Đế kia ư, chẳng lẽ là lão? Đúng rồi, dường như không sai được, lão ở địa vực Miêu Sương, thật là lão rồi...

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ, cửa hàng đột ngột mở ra, lão nhân Phong Đô Đại Đế ló đâu ra với vẻ mờ ám, khẽ nói:

- Tiểu tử, mau tiến vào đi, ta biết ngươi là ai. Chúng ta ở bên cạnh ngươi vài ngày, lẽ nào không nhận ra ngươi...

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, sau đó tiến vào cửa hàng. Lão nhân lại nói:

- Phát tài rồi, phát đại tài rồi hành động lần này vô cùng thuận lợi, lấy được thi kỹ của một Chưởng môn thượng môn. Tuy rằng ta bị hai tên Kiếm Phong tử kia đuổi theo vạn dặm nhưng hoàn toàn đáng giá, thật là quá đã! Còn ngươi, ngươi tham gia hành động lần này. lão cẩu kia cho ngươi được bao nhiêu vậy?

Cho bao nhiêu...? Bất chợt Dư Tắc Thành hiểu ra, lão nhân này xem hắn như một phần tử cùng tham gia hành động lần này nhưng không biết là chính hắn thuê bọn họ.

Dư Tắc Thành bèn đáp;

- Cho ta ba... ba trăm vạn linh thạch.

Lão nhân bật kêu lên:

- Lão cẩu này thật quá tham lam, người ta thuê lão giết người với giá bảy ngàn vạn linh thạch, vậy mà chỉ chia cho ngươi có ba trăm vạn linh thạch. Ngươi phải làm mồi nhử, mụ điên kia nổi danh về phép thuật Bản Ngã Hợp Nhất, giết ngươi chẳng khác nào bóp một con kiến, lão cẩu này quá tham!


Dư Tắc Thành lại nói:

- Có lẽ vì cảnh giới ta thấp, bao nhiêu linh thạch đó là đủ. Lão tiền bối người được chia bao nhiêu?

Lão nhân đáp:

- Ta được chia thi thể còn phải trả thêm cho lão cẩu kia hai ngàn vạn linh thạch. Lão Lưu lấy Nguyên Anh phải trả thêm cho lão cẩu kia năm trăm vạn linh thạch. Tam Hỏa muốn báo thù cho hả giận, phải trả một ngàn vạn linh thạch. Lão cẩu kia không rụng một sợi lông, chỉ xuất thủ mà thôi, kiếm được một số không nhỏ chút nào.

Dư Tắc Thành suýt nữa thì hôn mê tại chỗ. Đây là nhân sĩ chuyên nghiệp cái rắm, chẳng qua tập hợp lại một chút, mọi người đều phải ra sức vất vả vô cùng, còn phải đưa linh thạch cho tên Trương Tông Đạo kia.

Mình bỏ ra một phương mời người ta giết người, thi thể y bán cho một người, thu hai ngàn vạn. Nguyên Anh bán một người khác, thu năm trăm vạn. Một người nữa muốn báo thù, y thu của người ta một ngàn vạn. Nói cách khác, mối làm ăn này. Trương Tông Đạo thu được một phương ba ngàn năm trăm vạn linh thạch.

Chậm đã... Tam Hỏa ư? Chẳng lẽ là Tam Hỏa Chân "Quân của Hỏa Vân tông? Dư Tắc Thành tỏ ra bình thản hỏi:

- Tiền bối, hiện tại người phải trở về Miêu Sương ư?

Lão nhân nói:

- Không đâu, ta mất bảy ngày đêm mới chạy tới đây vất vả vô cùng, sao thể trở về ngay được? Làm sao cũng phải tìm vài bảo bối thật tốt mang về.

Dư Tắc Thành hỏi tiếp:

- Đúng vậy, à. Tam Hỏa tiền bối và Lão Lưu tiền bối cũng về ư?

Lão nhân liếc xéo Dư Tắc Thành một cái:

- Ngươi tìm hiểu chuyện này làm gì, ta không tiết lộ tung tích của người khác. Yên tâm đi, ta cũng sẽ không tiết lộ tung tích của ngươi, đây là nguyên tắc chung của chúng ta.

- Ngươi thân là Nguyên Anh Chân Quân thân hình như nhất, vô tận vô lậu sao lại không biết chuyện này. ta cũng không biết ngươi làm sao trở thành Nguyên Anh Chân Quân được... A, đúng rồi ngươi không phải Nguyên Anh Chân Quân, ha ha. ta lầm ta lầm... Được rồi tiểu tử ngươi mau mau trở về đi, nhớ kỹ lần sau có mối làm ăn nào nhớ gọi ta.

Dứt lời, lão nhân tống Dư Tắc Thành ra khỏi cửa. Dư Tắc Thành lại đi thêm vài vòng, sau đó quay về thế giới Bàn Cổ. nhìn con rối vải kia, không khỏi thoáng động trong lòng, thoáng này ra một kế hoạch. Nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có người không còn nhẫn nại, xuống tay với Lưu Thi Vận, không bằng mình ra tay bố trí một phen, phá giải chuyện này.

Tâm động không bằng hành động. Dư Tắc Thành bắt đầu tính toán kế hoạch từng chút một. Ta đây cũng thừa sức trở thành nhân sĩ chuyên nghiệp, có gì là khó...

Ngày hôm sau, Trường Phong Chân Nhân chạy tới tìm Dư Tắc Thành nói chuyện. Chuyện ngày hôm qua hắn ra tay đánh người, hôm nay rất nhiều người kéo tới đây tố cáo hắn. Tự tiện đánh người, dựa theo quy củ, Trường Phong Chân Nhân phải tới cảnh cáo Dư Tắc Thành một lần bằng không e rằng sau này sẽ xảy ra nữa. Hiện tại trong số những tên này còn có vài tên vẫn đang giả bệnh, ắt không phải cảnh cáo đơn giản.

Trường Phong Chân Nhân tận tình khuyên bảo Dư Tắc Thành chừng một canh giờ sau đó Dư Tắc Thành đi ra với tâm trạng rất xấu tới chỗ Lưu Thi Vận. Tâm trạng hắn hết sức buồn bã, khiến Lưu Thi Vận phải tìm mọi cách an ủi, khiến những người trộm theo dõi hai người bọn họ cao hứng vô cùng.

Được Lưu Thi Vận an ủi. Dư Tắc Thành dần dần vui vẻ trở lại. Sau đó hai người chia tay. Dư Tắc Thành bay đến một thành thị của phàm nhân cách đó mấy trăm dặm mua một vài thứ đồ choi, những thứ có thể khiến cho nữ nhân vui vẻ. Xem ra Dư Tắc Thành đi mua lễ vật như vậy chỉ là hành động bình thường của đôi nam nữ trong cơn luyến ái điên cuồng.

Hôm sau, Dư Tắc Thành lại tìm Lưu Thi Vận, hai người ngồi lại với nhau chàng chàng thiếp thiếp. Dư Tắc Thành chợt lấy ra một hộp lễ vật đưa cho Lưu Thi Vận.

Lưu Thi Vận tiện tay mở hộp ra chỉ thấy đó là một con rối vài to chừng một thước. Lưu Thi Vận dựa theo lời dặn của Dư Tắc Thành từ hôm qua lấy con rối ra khỏi hộp cười nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đẹp quá, muội thích nhất là con rối vải như vầy. trong phòng của muội có rất nhiều con rối vải, đặc biệt có một con rối vải là xinh đẹp nhất. Mỗi đêm nó đều phát ra hào quang màu trắng, khiến cho người ta cảm thấy thích thú vô cùng, vừa khéo hợp với con này thành một đôi.

Lưu Thi Vận vừa nói dứt lời trong cảm ứng của Dư Tắc Thành, trong số mười mấy tên Kim Đan Chân Nhân đang giám thị Lưu Thi Vận, dường như có vài tên thoáng động. Sau đó một lúc, bất chợt ngoài xa phát ra một tiếng nổ ầm vang mạnh mẽ.

Mỗi đêm đều phát ra hào quang màu trắng, có hình dáng con rối vải, đây quả thật là một trong những đặc điểm của tiên điển Hoàn Chân Đạo. Người nói vô tình, người nghe hữu ý, lập tức có người mang theo tâm lý cầu may chạy tới lục soát nơi ở của Lưu Thi Vận.

Vốn Lưu Thi Vận thích con rối vải, trong phòng nàng có tới sáu bảy con như vậy. Lại thèm Dư Tắc Thành lén đưa cho nàng con rối vải từng giả mạo Hoàn Chân Đạo hôm trước, hôm qua nàng đã đặt nó xuống gầm giường cùng một con khác.

Những Kim Đan Chân Nhân sinh, nghĩ trong lòng, chạy tới đó xem thử chắc chắn không chỉ có một người. Có thể nói người trước vừa vào, sau lưng đã có người theo sát. Người trước thấy được con rối vải còn đang mừng thầm vì mình phát hiện được bảo vật không ngờ một trong Thập Đại Tiên Điển lại bị thiếu nữ này xem như con rối vải, người sau tức tối mặt mũi đỏ bừng, tự nhiên sẽ tiến hành tranh đoạt kịch liệt.

Trận tranh đoạt này không cần nôn nóng, vốn có Nguyên Anh Chân Quân giám thị Lưu Thi Vận từ xa. Bên kia có người đánh nhau, tranh đoạt gì đó, chuyện này hết sức đáng ngờ. Mọi người chỉ có một mục đích, cướp, không cân biết là thứ gì, nhất định phải cướp cho bằng được vào tay.

Nháy mắt Nguyên Anh Chân Quân xuất hiện, chỉ qua vài chiêu đã giết chết hai Kim Đan Chân Nhân. Sau đó mở cấm chế túi trữ vật ra, cảm ứng được bên trong có con rối vải, lập tức lấy ra kiểm nghiệm thật kỹ. Rõ ràng có rất nhiều đặc điểm giống như lời đồn, nhưng còn chưa quan sát cẩn thận đã phát hiện ra xung quanh mình xuất hiện nhiều Nguyên Anh Chân Quân khác.

Đám Nguyên Anh Chân Quân này nhìn thấy người kia có con rối vải trong tay, lập tức ánh mắt ai nấy rực sáng. Lập tức Nguyên Anh Chân Quân đầu tiên co giò bỏ chạy, độn pháp xuất ra, nháy mắt đã ra xa ngoài trăm dặm, sau lưng là hàng chục đạo độn quang đuôi sát.

Sau khi phòng của Lưu Thi Vận nổ tung. Dư Tắc Thành bèn nói:

- Thành rồi, xin muội hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp...

Hắn còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy ngoài xa trăm dặm có một vụ nổ ngút trời. Vô số khí tức hùng mạnh toát ra giữa không trung, vô số uy áp Nguyên Anh Chân Quân lan tới nơi này. Cho dù là Kim Đan Chân Nhân cũng bị hất ngã lăn ra đất, cả một vùng trời đất dường như đảo lộn.

Dường như trời đất sụp đổ, ánh dương quang tiêu tan, ngày tận thế đã đến. Kiếp nạn sắp sửa giáng xuống đầu. Dư Tắc Thành bèn ôm chầm lấy Lưu Thi Vận, vòng phòng ngự Ngũ Hành Thái Ất của Ngũ Hành Thái Ất Tử Kim Bào trên người khởi động, bắt đầu bảo vệ hai người.

Một đòn hùng mạnh lúc nãy không phải chỉ là uy lực của một người hình thành, mà là do mười mấy Nguyên Anh Chân Quân đuổi theo Nguyên Anh Chân Quân đầu tiên đồng loạt ra tay. Mọi người không nhịn được nữa ra tay cùng lúc, lập tức tạo nên hậu quả vô cùng đáng sợ.

Tên Nguyên Anh Chân Quân đầu tiên bị mười mấy Nguyên Anh Chân Quân đồng thời ra tay công kích như vậy, làm sao sống nổi. Thân thể y lập tức bị đánh tan nát, bắn tung tóe bốn phía. Đây là nhờ thân thể Nguyên Anh Chân Quân tu luyện đã hàng trăm năm, cứng rắn như thép ròng bằng không đã hóa thành sương máu.