Tiên Ngạo

Chương 307: Đạo Pháp Tự Nhiên

Sau khi Thành Lam xuất quan, phát hiện ra chân nguyên của mình cũng gia tăng khoảng mười lần đạt tới cực hạn lập tức báo cho Dư Tắc Thành biết. Cả hai sững sờ có vẻ như đã phát hiện ra một bí mật hoàn toàn mới.

Thời gian trôi qua. Dư Tắc Thành vẫn ở lại Thiên Dạ phong học tập kiếm pháp Kiếm Quang Ngục cũng ba bộ kiếm pháp tương quan là Chung Cực Quang Kiếm Phá, Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm, Thiên Lý Huynh Quang Kích.

Chung Cực Quang Kiếm Phá, kiếm này có thể góp nhặt lực lượng vô hạn sau đó phát ra một kiếm ánh sáng vô cùng mănh liệt. Tốc độ ngưng tụ của kiếm này cực nhanh, nháy mắt đã có thể phóng xuất, mạnh mẽ vô cùng, nhưng tiêu hao rất nhiều chân nguyên.

Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm có thể dẫn lực của mặt trời mặt trăng và các vì sao công kích địch nhân, mà không tiêu hao phép lực chút nào. Nghe nói đạt tới cảnh giới Kim Đan là có thể trực tiếp hình thành kiếm quang Nhật Nguyệt Tinh Thần Thiên Kiếm Quang, từ trên trời giáng xuống công kích địch nhân. Chỉ có điều kiếm này cần có thời gian chuẩn bị khá dài chỉ thích hợp cho công kích sơn môn pháp trận của đối phương.

Thiên Lý Huỳnh Quang Kích, ngàn dặm xuất ra một kiếm, tầm xa vô cùng. Dư Tắc Thành có thể sử dụng kiếm này công kích địch nhân ngoài xa trăm dặm thuộc về kiếm pháp công kích tầm xa. Nghe nói Nguyên Anh Chân Quân điều khiển kiếm này. có thể lấy đầu người ngoài ngàn dặm.

Dư Tắc Thành học xong ba môn kiếm thuật này, thời gian đã trôi qua ba tháng. Lúc này hai tỷ muội song sinh kia truyền tin tới đã luyện thành Hóa Huyết Thành Cương, có được tiên cốt tiến vào cảnh giới Thai Tức sơ cấp. Từ khi các nàng tu luyện đến khi đạt tới cảnh giới này, bất quá chỉ mất bốn tháng mà thôi.

Lập tức Dư Tắc Thành tin chắc mẫu thân các nàng nhất định là Nguyên Anh Chân Quân, bằng không làm sao các nàng có được thiên phú kinh người như vậy được? Linh Căn của các nàng cũng chỉ bình thường, chuyện này làm cho người ta phải giật này mình.

Nếu đã là như vậy, các nàng chính là thiên tài tu luyện, vậy mình cũng phải giữ lời hứa đưa các nàng vào nội môn Hiên Viên kiếm phái.

Dư Tắc Thành dám lớn tiếng nói rằng sẽ dẫn người vào nội môn, theo như người khác thấy có vẻ khoác lác vô cùng. Bởi vì ở Hiên Viên kiếm phái chỉ có Kim Đan Chân Nhân mới có thể thu nhận đệ tử. năm xưa ngay cả Dạ Hàn Nhất Trúc cũng không thể dẫn Dư Tắc Thành vào nội môn, cho nên người khác cho rằng Dư Tắc Thành chỉ buông lời khoác lác mà thôi.

Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành đã có một biện pháp khả thi cho nên mới dám đại ngôn lớn lối như vậy. Hắn ngự kiếm bay thẳng tới Hoàng Ngưu cốc ở Gò Hiên Viên tìm Dạ Hàn sư huynh. Việc này chỉ có thể cầu y. Dạ Hàn vừa mới tiến lên Kim Đan còn chưa có ý nghĩ thu nhận đệ tử. Nhưng thân phận Kim Đan Chân Nhân đã có quyền thu nhận đệ tử có thể giúp cho Dư Tắc Thành, cho nên hắn mới dám khoác lác như vậy.

Dư Tắc Thành bay tới Hoàng Ngưu cốc đáp xuống đi vào bên trong. Hiện tại Hoàng Ngưu cốc không còn người người lui tới tấp nập như trước. Thời gian đầu kẻ tới nơi này đông như nước thủy triều, dần dần sự chênh lệch tu vi giữa Trúc Cơ và Kim Đan lộ rõ, dị tượng Kim Đan của Dạ Hàn hiện ra thường xuyên khiến cho người khác vô cùng kinh sợ. Cho dù trước kia từng là bằng hữu nhưng dần dần sư huynh đệ Trúc Cơ kỳ của y thay đổi thái độ xa lánh nơi này.

Dư Tắc Thành tiến vào, chỉ thấy Dạ Hàn đang vẽ một bức tranh. Đây là một bức tranh sơn thủy, đúng là phong cành của Hoàng Ngưu cốc này. Chỉ thấy trên đó có một gian nhà cỏ trước nhà là một mục đồng đang thổi địch cưỡi trâu, vô cùng sống động, như muốn vọt ra khỏi bức họa.

Dư Tắc Thành đứng cạnh quan sát không nói nửa lời chỉ lặng lẽ chờ đợi. Bởi vì hắn phát hiện ra lúc này Dạ Hàn chẳng những đang vẽ tranh mà còn đang luyện công, dường như tâm thần của y không có ở thân thể.

Khoảng một canh giờ sau. Dạ Hàn mới ngừng bút thở dài một tiếng:

- Đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút... Tắc Thành đệ tìm ta có chuyện gì cứ việc nói ra.

Đây là năng lực mới sinh ra của Dạ Hàn không cần thi triển phép thuật thần thông gì cũng có thể cảm ứng được tâm sự của mọi người. Đây cũng là chuyện mà mọi người sợ nhất, bí mật trong lòng không có cách nào che giấu trước mặt Dạ Hàn cho nên dần dần mọi người không còn tới quấy rầy sự yên tĩnh của Hoàng Ngưu cốc.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Dạ Hàn Đại ca, đệ có một việc muốn cầu huynh giúp đỡ. Trên đường đệ đi thăm thân nhân, lúc đi ngang qua đại lục Nguyên châu...

Dư Tắc Thành kể rõ ràng một lượt chuyện của hai tỷ muội song sinh, bao gồm cả phỏng đoán của hắn về mẫu thân của hai nàng, cũng tốc độ tu luyện của các nàng nhanh như tên bắn. Dạ Hàn lặng lẽ ngồi nghe, sau đó mới nói:

- Được rồi, ta có thể thu hai nàng làm đồ đệ nhưng ta sẽ không truyền nghệ. Duyên phận này là do đệ nhận được, vậy phải do đệ hoàn thành, ta chỉ thay đệ làm sư phụ trên danh nghĩa.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Cảm tạ Dạ Hàn Đại ca.

Dạ Hàn lại nói:

- Chỉ là chút tâm ý nho nhỏ ta sẽ ở lại nơi đây chừng ba năm nữa trong vòng ba năm, lúc nào đệ cũng có thể tới tìm ta.

- Ngoài ra ta còn một chuyện muốn nhờ đệ. Ba năm sau, ta sẽ rời khỏi nơi này đệ hãy thay ta chiếm cứ Hoàng Ngưu cốc này đợi đến khi Nhất Trúc xuất quan giao lại cho y. Nếu sau này y cũng rời đi, vậy đệ cũng phải tiếp tục chiếm cứ nơi này Tắc Thành, đệ có làm được chuyện này không?

Dư Tắc Thành lập tức nhận lời:

- Không thành vấn đề bất quá Đại ca làm như vậy có đáng hay không, đây không phải chỉ là một gian nhà cỏ tồi tàn sao nếu hư hỏng có thể xây lại có cần phải giữ gìn cẩn thận tới mức như vậy không?

Dạ Hàn bật cười ha hả:


- Thiên địa vạn pháp đều có duyên, đệ chiếm nơi này là để người khác biết nơi này có chủ, tránh cho bọn họ tới ở.

- Lúc trước ta vừa Kết Đan xong bèn ngự kiếm phi hành, chỉ muốn tùy tiện tìm một nơi nào yên tĩnh dưỡng tâm. Vừa bay tới đây không biết vì sao ta cảm thấy thích nơi này cho nên mới ở lại.

- Gian nhà cỏ này là ta sửa chữa lại trước kia đã có sẵn một nhà cỏ hư hỏng, ta đã sửa nó lại cho dễ coi hơn vốn ban đầu ta chỉ nghĩ đây là nhà cỏ của phàm nhân Hiên Viên xây dựng, nhưng sau khi ở được một thời gian, dần dần ta mới phát hiện ra chỗ ảo diệu bên trong, mới biết vì sao ta lại chọn nơi này.

- Thì ra nơi này xưa kia từng có chủ nhân, hơn nữa hẳn phải là Nguyên Anh Chân Quân. Tổ tiên lưu phép tại nơi này mỗi ngày ta ở đây nghe được tiếng tụng kinh, tiếng luyện kiếm, vô tình tu vi tiến triển rất nhanh. Theo tốc độ như vậy ba năm sau ta đã có thể đạt tới cảnh giới Tâm Động, khi đó có thể đi ngao du khắp trong thiên hạ.

- Cho nên phải có người chiếm cứ nơi này như vậy những người khác sẽ không tới đây tránh cho bảo địa này bị người khác đoạt mất.

Dư Tắc Thành lại hỏi: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Đại ca, không ngờ nơi này ảo diệu thần kỳ như vậy, sao chúng ta không dùng pháp trận bảo vệ nó không phải tốt hơn sao?

Dạ Hàn lắc đầu:

- Ta đã làm như vậy nhưng bất cứ phép thuật nào cải biến địa thế nơi này đều mất đi hiệu lực có thể thấy rằng tổ tiên đã thi phép tại đây khiến cho địa thế của Hoàng Ngưu cốc này trọn đời không thay đổi. Cũng rất có khả năng chính vì điểm này ta mới cảm nhận được điểm khác thường, cho nên mới chọn nơi đây. Hiện tại nhà cỏ này không phải là bộ dáng do ta bố trí nó đã biến hóa trở lại hình dáng vốn có. Đúng rồi, đệ theo ta tới đây ta dẫn đệ xem một phong cảnh...

Dứt lời, Dạ Hàn dẫn Dư Tắc Thành ra khỏi nhà cỏ đi ra xa. Cách nhà cỏ chừng trăm thước có một con sông nhỏ. Dạ Hàn dẫn Dư Tắc Thành men theo bờ sông đi lên phía Bắc. Đi như vậy chừng năm dặm tiến vào một ngọn núi nhỏ, trong núi đầy trúc xanh lúc ấy mới thấy sông nhỏ kia chảy ra từ một sơn cốc nhỏ.

Ven sông có một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, từ xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, giống như tiếng nước nhỏ lên ngọc thạch trong trẻo dễ nghe, khiến cho người ta bỗng dưng có cảm giác cõi lòng thanh tĩnh.

Dạ Hàn rẽ về phía Tây đi thêm một trăm hai mươi bước, dọc đường toàn là dấu vết trúc mới bị chặt bỏ có thể thấy đường này là do Dạ Hàn mới mở ra. Đi về phía trước một lúc nữa xuất hiện một đầm nước nhỏ, đầm nước này nằm giữa sơn cốc có một thác nước từ trên vách đá cao chừng bốn thước đổ xuống đầm. Nước trong đầm xanh trong mát mẻ vô cùng, xung quanh đầm toàn là một loại đá tảng màu trắng, ở trong đầm cách bờ chừng ba trượng, có một đảo nhỏ cũng do loại đá trắng kia từ dưới đáy đâm nhô lên hình thành. Lại có ba mươi mấy tảng đá trắng xếp từ đảo dẫn vào bờ hình thành một thông đạo đi trên mặt nước.

Xung quanh ngoài loại đá trắng kia ra là vách đá cao ngất, cây cối um tùm dây leo mọc đầy vách đá thân cây rũ xuống đong đưa theo gió.

Trong đầm có chừng trăm con cá chúng bơi tung tăng giữa làn nước trong veo. Ánh dương quang chiếu thẳng xuống đầm bóng cá ánh xuống đáy đầm thật lâu không nhúc nhích. Bất chợt cá bơi đi vô cùng linh hoạt, giống như đang đùa giỡn cũng người.

Dư Tắc Thành thấy quang cảnh không khỏi gật gật đầu nơi này vô cùng thanh tịnh, nước đầm sâu mười trượng thây đáy, đá trắng tinh, cá bơi lội nô đùa không biết sợ người, quả thật là một nơi ẩn cư rất tốt. Dạ Hàn dẫn Dư Tắc Thành đi ra đảo nhỏ giữa đầm chỉ tay vào vách đá nơi thác nước đổ xuống:

- Tắc Thành, đệ hãy nhìn vách đá mà xem.

Dư Tắc Thành nhìn theo tay Dạ Hàn chỉ thấy dưới thác nước là một bức vách trơn nhẵn, trên đó có viết bốn chữ: đạo pháp tự nhiên.

Mỗi chữ như vậy to chừng ba thước. Dư Tắc Thành quan sát rất cẩn thận, nhưng không nhìn ra bốn chữ này có gì đặc biệt. Dạ Hàn bèn nói:

- Sau khi ta đi rồi chờ đến khi Nhất Trúc xuất quan, đệ hãy đưa y tới đây. Chờ sau khi công phu y viên măn rời khỏi. đệ đạt tới cảnh giới Kim Đan lúc ấy đệ tới đây, mới có thể phát hiện ra huyền ảo ẩn trong bốn chữ này.

- Được rồi đệ đi đi, ta muốn ở lại đây thanh tu. Nhớ kỹ trong vòng ba năm tới đệ có thể tới đây bất cứ lúc nào.

Dư Tắc Thành gật gật đầu quan sát qua xung quanh một lần nữa. Quả thật hiện tại hắn không thể nào nhìn ra bốn chữ này có chỗ nào ảo diệu, đành xoay người rời khỏi.

Đã tới Gò Hiên Viên. Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay tới ngoại môn, để xem hiện tại tu vi của hai nàng tỷ muội song sinh thế nào rồi.

Sau khi vào tới ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, tất cả đệ tử ngoại môn nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn thi lễ chào hỏi. Dư Tắc Thành cười đáp được vài người, sau đó cảm thấy hết sức phiền phức bèn khởi động pháp bảo Hải Thị Thận Lâu lập tức thay đổi dung mạo bên ngoài. Nhờ vậy hắn nghênh ngang đi giữa mọi người nhưng không ai nhận ra đương nhiên cũng không còn ai thi lễ làm phiền nữa.

Dư Tắc Thành tới chỗ ở của hai nàng, chỉ thấy cửa phòng đóng kín hai nàng đang chăm chỉ tu luyện. Dư Tắc Thành gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, xem ra các nàng thật sự cố gắng, khiến cho hắn cảm thấy rất vui mừng.

Không vào được, biết làm gì đây... À đúng rồi trước kia Cốt Luân Tề Văn có nói kho sách ngoại môn có Tiên Tần Luyện Kiếm Khảo lưu lại nhiêu đời trong đó có ghi bảy món thiên địa chí bảo tốt nhất để luyện kiếm. Hơn nữa còn có cả bút tích của Trang Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, nhân tiện mình cũng nên qua đó xem thử.

Nghĩ vậy, Dư Tắc Thành bèn chạy tới kho sách ngoại môn, đúng ra hôm nay không phải là mùng Một không thể xem được sách này. Nhưng Dư Tắc Thành là đệ tử nội môn, có quyền cao hơn đệ tử ngoại môn chỉ cần nộp lên một số linh thạch là có thể xem được.

Dư Tắc Thành bèn nộp mười viên linh thạch trung phẩm có thể xem được sách này trong một canh giờ. Lúc xem sách này còn phải mang găng tay da để tránh làm hư hỏng sách. Sau khi xem xong giao trả sẽ bị phép thuật kiểm tra, nếu như có hư hỏng một chút, vậy phải bồi thường không nhỏ.


Sách này không biết dùng chất liệu gì chế thành, dáng vẻ cổ kính tao nhã so ra sách hiện tại được bày bán bên ngoài cũng không có gì khác biệt. Có thể thấy được quy củ định ra từ thời đại Tiên Tần vẫn kéo dài cho đến bây giờ cũng không có gì thay đổi.

Bìa sách ghi năm chữ to Tiên Tần Luyện Kiếm Khảo, dưới còn có một hàng chữ nhỏ: "Tiên Tần cô tịch, bảo quản thật kỹ." Đây chính là bút tích của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương để lại.

Dư Tắc Thành vô cùng cẩn thận mở sách ra xem mở ra trang đầu tiên, quả nhiên có bài tựa:

"Bàn Cổ khai thiên địa, thế giới mới sinh ra nếu muốn rèn thần kiếm, chỉ có toàn công huân."

Dưới bài tựa này đột ngột dần dần xuất hiện một hàng chữ nhỏ: "Tiểu tử, ngươi cũng có được thế giới Bàn Cổ? Tốt, tốt lắm đã có hậu bối đạo ta không còn cô độc nữa!"

Những hàng chữ này vốn vừa rồi không có ánh mắt Dư Tắc Thành vừa nhìn tới đó nó tự động hiện lên, lập tức sắc mặt Dư Tắc Thành đại biến.

Nét chữ này rõ ràng giống hệt như nét chữ ngoài bìa. chính là bút tích của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, đây là chuyện gì vậy...

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang sững sờ kinh ngạc, hàng chữ kia đã biến mất lại xuất hiện một hàng chữ khác: "Tiểu tử, nhớ kỹ thế giới Bàn Cổ không đạt tới cảnh giới Thiên Lý, không thể tự thành một giới, vẫn trong vòng sinh lão bệnh tử không được lật xem sách này. Nếu không nghe lời ta sẽ bị đánh đòn đau!"

Sau đó hàng chữ này cũng tự động biến mất. Dư Tắc Thành lập tức gấp sách lại không dám xem tiếp. Đây là tổ sư lưu pháp, mình phải thành thật tuân theo mệnh lệnh của người.

Thần uy của Trung Hưng Tổ Sư lúc nào cũng vang như sấm động bên tai hắn ngài là cấp bậc Tiên Nhân, nếu không nghe lời dạy của ngài, vậy chính là tự tìm đường chết.

Thì ra Trung Hưng Tổ Sư cũng có được thế giới Bàn Cổ nói cách khác, ngài cũng từng tiến vào Di tích Tiên Tần, cho nên mới có được thần uy như vậy... Nghĩ tới đây tim Dư Tắc Thành chợt đập như trống trận.

Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ lại bốn chữ "đạo pháp tự nhiên" trên vách đá trong đầm, rõ ràng giống hệt như bút tích của Trung Hưng Tổ Sư.

Lúc này trong lòng Dư Tắc Thành không khỏi cảm thấy kinh hoàng, chẳng lẽ là như vậy? Chẳng lẽ nhà cỏ trước kia trong Hoàng Ngưu cốc là do Trung Hưng Tổ Sư dựng nên vậy bốn chữ viết nơi đầm nước cũng do ngài lưu lại.

Dư Tắc Thành buông sách xuống, trả lại sau đó ngự kiếm bay lên đi tìm Dạ Hàn bay thẳng tới Hoàng Ngưu cốc. Dạ Hàn vẫn đang tiềm tu trong đầm nước. Dư Tắc Thành đáp xuống bờ sông, đi bộ tiến tới. Hiện tại hắn cảm thấy con đường này vô cùng cao quý nếu mình tiếp tục ngự kiếm bay tới chính là phạm tội vô lễ. Dư Tắc Thành đi tới chỗ Dạ Hàn với dáng vẻ vô cùng cung kính, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói với Dạ Hàn:

- Dạ Hàn Đại ca, huynh có biết bốn chữ này là do ai để lại hay không?

Dạ Hàn lắc đầu:

- Không biết.

Dư Tắc Thành nói tiếp

- Dường như đây là bút tích của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, nhà cỏ kia dường như cũng là của ngài...

Lập tức ánh mắt Dạ Hàn rực sáng, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu:

- Không thể nào những bảo bối do Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương để lại ở Hiên Viên kiếm phái này đều có người chuyên môn trông nom cẩn thận. Nơi này không người trông coi hơn nữa tới hiện tại đã bảy ngàn năm trôi qua, làm sao còn có thể duy trì bộ dạng như vậy được, không thể nào...

Tới câu "không thể nào" lần thứ hai, niềm tin của Dạ Hàn đã bị lung lay y đứng bật đậy:

- Ta sẽ về phái xem thử, ta biết vài nơi có nét chữ của tổ sư gia. Phải xác định xem sao bằng không ta không thể tĩnh tọa được nữa...

Dứt lời y ngự kiếm bay lên. trở về nội môn. Dư Tắc Thành thấy Dạ Hàn đi rồi bèn thử ngồi vào vị trí của y bắt đầu cảm nhận hoàn cảnh nơi này cảm nhận xem tổ sư gia để lại pháp môn thế nào để xem mình có thể phát hiện được bí mật mà Dạ Hàn Đại ca phát hiện nơi đây không.

Dư Tắc Thành ngồi vận khí tĩnh tọa khoảng hai canh giờ kết quả không thể cảm giác được gì xem ra không phải Kim Đan Chân Nhân, thật sự không thể cảm ứng được bí mật bên trong.

Lúc này Dạ Hàn chậm rãi bước trên đường nhỏ trở về tuy rằng sắc mặt y vẫn bình thường, nhưng trong mắt lại lộ vẻ vô cùng vui sướng. Hai người liếc nhìn nhau không nói gì nhưng đã xác định được rõ ràng, nơi đây chính là thánh tích do Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương lưu lại.

Dạ Hàn nói:

- Chữ viết này quả thật là của Trung Hưng Tổ Sư hơn nữa bốn vị tổ sư Chiêu Dương tổ sư đời thứ mười tám, Mân Man tổ sư đời thứ mười chín, Thất Kiếp tổ sư đời thứ hai mươi, Huyên Tướng tổ sư đời thứ hai mươi mốt, không ai thấy ghi lại động phủ tiềm tu vào thời Kim Đan kỳ của họ.

- Ta tra xét tư liệu hết một canh giờ. Chiêu Dương tổ sư từng có câu thơ: "Mùa Xuân cỏ xanh tươi, bỏ rong chơi khắp chốn". Mân Man tổ sư có câu: "Xuân ngủ trong nhà cỏ, ngày tháng trôi bên song". Thất Kiếp tổ sư có câu: "Nước trong đầm chảy ngược, Vạn pháp ấy tự nhiên". Huyền Tướng tổ sư có câu: "Đông tuyết trắng phau, trong Hoàng Ngưu cốc say chén quỳnh tương, đói ăn tuyết trắng."

- Tắc Thành này, có lẽ tương lai chúng ta cũng có thể đề thơ để lại...

Ngụ ý câu này đã quá rõ ràng, tầm nhìn của Dạ Hàn đã không còn giới hạn ở cảnh giới Nguyên Anh nữa.

Hai người không nói thêm gì nữa. bắt đầu ngồi xuống đài đá tĩnh tu. Dư Tắc Thành tu luyện một lúc lâu. không có chút tác dụng gì bèn đứng dậy nói:

- Không được rồi, nơi này không có chút ý nghĩa gì với đệ, đệ phải đi thôi. Dạ Hàn Đại ca, huynh hãy tu luyện cho thật tốt.

Dạ Hàn gật gật đầu. Dư Tắc Thành theo đường nhỏ ra khỏi sơn cốc. Nơi này trong mắt Dư Tắc Thành đã trở nên thần thánh vô cùng, hắn không dám ngự kiếm rời khỏi đầm nước, chỉ đi bộ ra ngoài, sau khi ra thật xa mới ngự kiếm bay lên rời khỏi nơi này.

Vốn hắn tới đây chỉ muốn an bày chuyện nhập môn cho hai thiếu nữ không ngờ cuối cũng tìm ra một nơi tiềm tu của tổ sư gia, đây thật sự là thu hoạch khổng lồ. Nghĩ đến sau khi Dạ Hàn sư huynh rời khỏi, nơi này sẽ thuộc về mình, lập tức trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng kích động.

Kích động, quả thật khiến cho người ta kích động! Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương là anh hùng tới bậc nào, khai thiên lập địa, chấn hưng cơ nghiệp, dựng nên Gò Hiên Viên mười hai vạn dặm này.

Chỉ vì một câu nói lấy ra làm lý do đoạn tuyệt toàn bộ môn phái có tên Hiên Viên trên thiên hạ. Một mình đấu vạn địch nhân, chém giết vô số cường giả. Chinh phục Tiên Nhân, được hồng nhan tri kỷ, ngay cả Tiên Nhân Tu La từ Tiên Giới giáng phàm cũng không tha. Bao nhiêu truyền thuyết như vậy chỉ cần nghe thôi đã khiến cho người ta sục sôi nhiệt huyết.