Tiên Ngạo

Chương 227: Sóng kiếm vô cùng

Mười hai thanh Kim Dực kiếm giống như mười hai đạo kim quang sáng chói chớp lóe trên không, hào quang màu vàng vô cùng rực rỡ, diễm lệ khó tả bằng lời.

Bốn thanh phi kiếm của Diệp Lạc cũng đã bày ra trăm đạo kiếm quang trước người, nháy mắt Diệp Lạc đã biến mất. Người xem xung quanh liếc mắt đã có thể nhìn ra đây là Thập Vạn Phi Vũ Tàng Thân kiếm, có thể hóa thành vạn đạo kiếm quang, che giấu thân mình. Chỉ cần một đạo kiếm quang chưa diệt, sẽ không để lộ chân thân. Diệp Lạc này bất quá mới vừa nhập môn chỉ có thể bày ra trăm đạo kiếm quang nhưng cũng đã đứng vào thế bất bại.

Nhưng kim quang chợt lóe tăng tốc rất nhanh, trong nháy mắt không biết đã chém ra bao nhiêu kiếm. Trăm đạo kiếm quang do Diệp Lạc bày ra lập tức bị phá tan, tuy rằng y ra sức kháng cự nhưng những đạo kiếm quang màu vàng như vô cùng vô tận. Chỉ trong thoáng chốc, trăm đạo kiếm quang của Diệp Lạc đã bị phá tan hoàn toàn.

Hầu như Dư Tắc Thành không thèm để ý tới Diệp Lạc lẩn trốn sau đạo kiếm quang nào, tất cả kiếm quang của hắn không chém nát chừa một chỗ nào. Chỉ thấy thân hình Diệp Lạc tan ra thành vạn đạo hào quang, vẫn cố gắng nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt khó lòng tin được, sau đó dần dần tiêu tan giữa không trung.

Trận chiến đầu tiên Dư Tắc Thành thắng chỉ trong nháy mắt, giết gọn Diệp Lạc.

Lúc Dư Tắc Thành trở về bản thể của mình trong pháp trận, trong pháp trận đối diện vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy Diệp Lạc xuất hiện trong pháp trận, ngã ngồi dưới đất toàn thân run rẩy không ngừng, ánh mắt hốt hoảng nhìn khắp bốn phía, lộ ra thần sắc vô cùng sợ hãi.

Lúc này bên cạnh y xuất hiện một sư huynh Trúc Cơ dường như đang nói gì với y, sau đó đưa y rời khỏi. Dư Tắc Thành phát hiện ra hiện tại y không thể nào ngự kiếm, là được vị sư huynh kia mang đi. Chẳng lẽ ảnh hưởng của thất bại lại nghiêm trọng tới mức này?

Lúc này bên cạnh hắn cũng xuất hiện một người, chính là sư phụ Nam Thiên Chân Nhân, ông chậm rãi nói:

- Đừng tưởng rằng phân sinh tử trên Phân Đạo đài này là dễ dàng như vậy. Tuy rằng trong này bản thể sẽ không bị tổn thương nhưng nỗi kinh khủng của tử vong sẽ bị phóng đại lên gấp mười lần truyền thẳng vào đầu của con. Ba ngày sau sẽ mạnh lên lần nữa, tiến hành đả kích con rất nặng Đây là Trung Hưng Tổ Sư cố ý làm ra như vậy. Dưới tình huống này sẽ có một số đệ tử bị thương tâm thần, rốt cục không cầm nổi phi kiếm. Trong lòng vô đạo, tâm thần bị đoạt, từ nay về sau cầm như phế vật. Như vậy tránh cho sau này bọn họ chết dưới kiếm người khác, làm mất mặt Hiên Viên kiếm phái chúng ta.

- Còn có một số đệ tử khác sẽ mê đắm trong sinh tử trở nên hiếu chiến hơn bất kỳ ai, chỉ cần gặp chiến sẽ anh dũng xông lên phía trước, giết địch tìm vui. Loại đệ tử như vậy lâm trận lúc nào cùng xông lên hàng đầu, rất nhanh cùng sẽ chết sạch. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

- Chỉ có những đệ tử không bị sinh tử ảnh hưởng mới có thể đủ sức bước tiếp trên tiên lộ. Tắc Thành, lúc con bắt đầu học tập Lục Kiếm, vô số chuyện cũng đã được định đoạt. Nếu như chính bản thân mình không thể kiên trì, không thể nắm chắc đạo của mình, giữ vững lý tưởng của mình vậy sẽ không bước được bao xa trên tiên lộ.

Dư Tắc Thành kiên định gật gật đầu:

- Đệ tử đã hiểu, đạo ta tức kiếm ta, tự do tự tại, vạn sự tùy tâm.

Nam Thiên Chân Nhân gật sật đầu, xoay người rời đi, lúc này giữa sân, hai mươi tám cặp đệ tử còn lại vẫn đang chiến đấu không ngừng, nhưng đã có vài người lộ ra đấu hiệu thất bại. Không trung phía trước pháp trận của Dư Tắc Thành đang lơ lửng hai mươi tám ảo trận to chừng ba tấc, đây là hình ảnh hai mươi tám cặp đệ tử kia đang chém giết nhau. Chỉ cần Dư Tắc Thành muốn xem cặp nào chiến đấu ánh mắt nhìn vào ảo trận đó lập tức ảo trận kia sẽ hóa lớn, bay đến sát trước mặt hắn, những áo trận còn lại lùi ra không làm ảnh hưởng hắn quan sát trận đấu.

Lúc này có hai ảo trận tiêu tan liên tiếp, đã có hai người vừa chiến thắng đối thủ. Trong số tân thủ này rất nhiều người vừa mới học được kiếm thuật Lục Kiếm, lần đầu tiên chân chính điều khiển Lục Kiếm chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu quá ít, rất nhanh đã thất bại thê thảm.

Dư Tắc Thành nhìn quanh quất, trong số hai người vừa thắng không ngờ có Cốt Luân Tề Văn. Dư Tắc Thành chưa kịp có phản ứng gì, các ảo trận bắt đầu nhất nhất tan biến. Chỉ trong thời gian tàn một nén nhang, ảo trận trên không chỉ còn lại bảy cái.

Xung quanh ảo trận, tiếng kêu thê thảm của kẻ thất bại vang lên không ngừng. Chuyện phóng đại gấp mười lần nỗi sợ tử vong khiến cho không ai có thể chống cự, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong hội trường. Hiện tại không sợ chỉ sợ nỗi sợ hãi kia chôn chặt trong lòng, không thể giải trừ. Tâm thần bị đoạt, tâm trí ảnh hưởng, không thể chống lại sinh tử, vậy từ nay về sau tiên lộ cầm như vô vọng.

Qua một khắc sau, rốt cục chiến đấu hoàn toàn chấm dứt. Thời gian bọn họ Trúc Cơ còn quá ngắn, chân nguyên yếu ớt, sở học lại toàn là tiên thuật kiếm thuật vỡ lòng, có thể chiến đấu trong thời gian dài như vậy đã là rất khá. Cặp hai người cuối cùng hao hết chân nguyên không còn, không ai có thể ngự kiếm, cuối cùng vật lộn với nhau dưới đất, dựa vào võ công để quyết thắng bại sinh tử.

Kẻ bại rời khỏi hội trường, cái đang chờ đợi bọn họ chính là nỗi đau khổ tra tấn ba ngày. Người thắng lập tức chuẩn bị cho trận chiến mới, gần như không cho bọn họ thời gian nghi thở. Bởi vì khi bọn họ đối địch thật sự kẻ thù cũng không cho bọn họ thời gian ngơi nghỉ.

Người nào kết thúc trận chiến trước sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Đây là nỗ lực của bản thân bọn họ đạt được, không ai có thể oán trách ai. Ai bảo bạn kết thúc chiến đấu tận cuối cùng? Đây coi như cũng là một sự công bằng.


Hiện tại còn lại hai mươi chín người, tiếp tục chia cặp chém giết, một người được miễn. Bàn quay cũng là may mắn, mà may mắn cũng được tính vào trong thực lực.

Nháy mắt Dư Tắc Thành đã xuất hiện trên một vùng bình nguyên, trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đều là tuyết đọng trắng xóa, phía dưới tuyết đọng là hàn băng vô tận. Dư Tắc Thành vừa tiến vào nơi này đối thủ của hắn đã biến mất, y đã ẩn nấp bên dưới hàn băng, chuẩn bị phục kích Dư Tắc Thành.

Sau trận chiến đầu tiên rất nhiều người sau khi thấy được máu tươi bắt đầu lãnh ngộ chiến đấu. Đối thủ của Dư Tắc Thành là một trong những người như vậy, ngàn dặm tuyết trắng rất khó tìm tung tích, cho nên y muốn phục kích Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, hắn không hề sợ hãi chuyện này chút nào. Nếu ở trong thế giới khác có lẽ hắn sẽ luống cuống tay chân, nhưng nơi này là thế giới hư ảo, chỉ có hai người... Dư Tắc Thành thoáng động, Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật lập tức phụ trên thân thể đối phương, thông qua ánh mắt đối phương nhìn thấy chính mình.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật đã bị phân giải. Sự phân giải này hình như không phải là chủ động mà là bị động. Có nghĩa là trên người đối phương có bảo vật gì đó lúc nào cũng bảo vệ cho y.

Lập tức đầu óc Dư Tắc Thành đau nhói, trong vòng ba canh giờ không thể sử dụng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật được nữa. Bất quá chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đã đủ rồi, thông qua ánh mắt đối phương đang quan sát, Dư Tắc Thành đã biết đại khái y ẩn nấp ở nơi nào. Hắn xoay người, nhìn về một nơi đầy tuyết cách đó trăm trượng gọi to:

- Không phải đệ nói muốn cùng ta đánh thử một trận sao, vì sao cơ hội đã tới lại đi ẩn nấp như vậy? Xuất hiện đi, Vương Thư Nguyên!

Bên trong nơi tuyết đọng ấy nổi lên một người, chính là Vương Thư Nguyên, chỉ thấy y cười nói:

- Dư sư huynh, huynh làm sao tìm được đệ vậy, đệ cảm ứng được thần thức của huynh, nhưng đệ sử dụng Hỗn Độn Ẩn Thân pháp, là do sư phụ đặc biệt sáng chế cho đệ. Dù là Kim Đan Chân Nhân cũng không thể phát hiện được, huynh dùng bí pháp gì vậy?

Dư Tắc Thành đáp:

- Ta dùng Hiên Viên Phá Ẩn thuật, chuyên môn phá giải những thuật ẩn thân như đệ sử dụng. Đệ mặc hắc y lại trốn trong tuyết, chỉ cần người hơi có nhãn lực một chút là chúng ta phát hiện ra đệ.

Trên người Vương Thư Nguyên mặc chiến y màu đen, bất quá không hề ảnh hưởng tới chuyện y ẩn thân. Lúc này cả hai đã bắt đầu triển khai miệng lưỡi đả kích tâm lý đối phương, tạo cơ hội cho mình.

Vương Thư Nguyên nói:

- Sư huynh, sư phụ nói tâm thần của đệ bị cổ Thần Thú động tay chân, tuy rằng ảo giác đã được giải trừ nhưng vẫn còn sót lại một chút gốc rễ trong đó. Nếu muốn giải trừ hoàn toàn, vậy phải chém giết huynh dưới kiếm. Cho nên lần này hai ta được phân cùng một cặp, xin sư huynh thành toàn, để cho đệ chém giết, phá giải bến mê của đệ.

Dư Tắc Thành đáp:

- Nói những lời vô nghĩa làm gì, trên đường tới đây ta vẫn là Đại ca của đệ, hiện tại đã qua một thời gian, ta phát hiện ra đệ có vẻ lên mặt đắc ý, cho nên hôm nay ta phải dạy dỗ đệ một phen, để cho đệ hiểu rõ hơn ý nghĩa của hai chữ sư huynh là thế nào.

Vương Thư Nguyên bật cười ha hả:

- Sư huynh, đệ đã xem qua huynh luyện kiếm, đệ thật sự không nghĩ ra huynh làm thể nào có thể dạy dỗ đệ. Ngũ Hành Linh Căn, ha ha ha...

Ý của y là Dư Tắc Thành không biết tự lượng sức mình, nhưng bốn chữ Ngũ Hành Linh Căn đã chạm đến chuyện tối kỵ của Dư Tắc Thành. Lúc này hắn không nói nhiều nữa, sau lưng hiện ra từng đôi kiếm dực.


Trước người Vương Thư Nguyên xuất hiện một thanh phi kiếm, sau lưng y xuất hiện một đôi Kiếm Phi Dực chính là một đôi Hỗn Sí kiếm, toát ra một mảng kiếm quang Hỗn Độn:

- Sư huynh, những phi kiếm này đều là sư phụ cho đệ. Phi kiếm nhiều cũng không có nghĩa là thực lực cao, ý nghĩa của phi kiếm ở chỗ...

Những lời thừa thãi của y còn chưa dứt, toàn thân Dư Tắc Thành đã lóe lên một đạo kim quang, nháy mắt xông về phía y. Vừa mới bắt đầu Dư Tắc Thành đã sử dụng chiêu Thân Kiếm Hợp Nhất, tấn công về phía Vương Thư Nguyên.

Vương Thư Nguyên đối mặt với kiếm quang vô cùng mạnh mẽ như vậy thần sắc bất chợt trơ nên ngưng trọng. Vừa rồi những lời của y chỉ là muốn đả kích Dư Tắc Thành, hiện tại mục đích đã đạt, y tỏ ra cẩn thận vô cùng, Hỗn Độn phi dực sau lưng khẽ vỗ, lập tức rút lui về phía sau một trượng.

Sai lầm, bước lui này của Vương Thư Nguyên đã sai lầm, mục đích của Dư Tắc Thành chính là muốn y phải lui lại. Ngay tức khắc Dư Tắc Thành bay lên không áp đảo, chỉ còn cách y năm mươi thước, người kiếm phân ra. Tuy rằng miệng Dư Tắc Thành thở hồng hộc, nhưng mười hai đạo kiếm quang màu vàng đã triển khai tề chỉnh, kiếm quang chói lọi giữa một vùng tuyết đọng trắng tinh. Mười hai thanh phi kiếm giống như một đợt sóng ngập trời từ trên cao úp xuống.

Vốn Vương Thư Nguyên vẫn cho rằng trong số mười hai thanh phi kiếm của Dư Tắc Thành có thật có giả. Tu vi của Dư Tắc Thành cũng chẳng khác gì mình, mà mình tu luyện Kiếm Tâm Thông Huyền khí, nhưng chỉ mới có thể điều khiển được ba thanh phi kiếm mà thôi. Dư Tắc Thành tuyệt đối không có khả năng điều khiển nhiều phi kiếm như vậy, trong số phi kiếm này nhất định có ảo ảnh công kích để lừa gạt mình. Nhưng những phi kiếm này làm cho người ta khó phân biệt thực hư, mà sát khí lạnh hơn cả băng tuyết bốn phía xung quanh ập thẳng vào xương tủy, làm cho y có cảm giác lạnh toát như vừa rơi xuống hố băng.

Vương Thư Nguyên rống to một tiếng, lập tức trước người y xuất hiện một vòng kiếm quang, tất cả kiếm quang của y trong phạm vi trước người mười thước đều hóa thành một vòng kiếm quang Hỗn Độn. Đây là chiêu Như Phong Tự Bế trong Hỗn Nguyên Nhất Khí Quang, phòng ngự toàn phương vị. Hai thanh Hỗn Sí kiếm kia cũng gia nhập vào trong đó, ba kiếm cùng nhau xuất ra tuyệt chiêu phòng ngự mạnh nhất mà sư phụ đích thân sáng chế cho y.

Vương Thư Nguyên là Hỗn Độn Linh Căn, được ứng Long sư tố lựa chọn, thiết kế cải biến rất nhiều kiếm thế chỉ vì một mình y. Như vậy mới có thể phát huy chân nguyên Hỗn Độn Kiếm Tâm Thông Huyền khí tới cực hạn, chiêu Như Phong Tự Bế này chính là như vậy.

Vương Thư Nguyên đã ở vào thế phòng ngự, trong phạm vi mười thước của chiêu Như Phong Tự Bế, bất cứ công kích dù là kiếm khí thật hay ảo ảnh đều bị vòng kiếm Hỗn Độn này hấp thu, biến thành chân nguyên lực của mình.

Chỉ cần Vương Thư Nguyên điều khiển ba thanh phi kiếm ngăn cản phi kiếm thật của đối phương tập kích, vậy sẽ tuyệt đối không có chuyện gì. Hơn nữa kiếm chiêu mà sư phụ cải biến cho y có đặc hiệu sâu xa kỳ ảo, chỉ cần phi kiếm đối phương tiến vào trong vòng kiếm này, phi kiếm của mình sẽ tự động bảo vệ mình, chắc chắn có thể ngăn cản được thế công của đối phương. Tuy rằng mình không duy trì được thế phòng ngự như vậy trong thời gian quá dài nhưng thế phòng ngự này tuyệt đối là vô địch.

Vương Thư Nguyên cũng không cần biết phi kiếm của Dư Tắc Thành thanh nào là thật, thanh nào là giả, chỉ cần vượt qua được đợt công kích thứ nhất của đối phương là có thế phản kích từ trong tuyệt địa. Với đặc điểm Hỗn Nguyên Nhất Khí Quang của mình, bị đánh càng nhiều chân nguyên tích lũy lại càng nhiều. Chỉ cần phản kích một chiêu Quang Ngục Sát đã có thể khiến cho Dư Tắc Thành tan xương nát thịt.

Một, hai, ba, bốn, năm... vì sao kiếm nào cùng là thật cả? Không có khả năng... sáu kiếm, bảy kiếm... mười bảy kiếm, mười tám kiếm... ba mươi mốt, ba mươi hai kiếm... một trăm lẻ bảy kiếm, một trăm lẻ tám kiếm... một trăm bảy mươi ba kiếm, một trăm bảy mươi bốn kiếm...

Phi kiếm của Dư Tắc Thành công kích giống như sóng tràn cuồn cuộn hết lớp này sang lớp khác, không hề ngừng nghỉ, hết kiếm này đến kiếm khác, hết đợt này đến đợt khác. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài lần hô hấp, Dư Tắc Thành đã chém ra liên tục hơn hai trăm kiếm như bão táp mưa sa.

Không có khả năng... Những người trên khán đài đang quan sát trận đấu này đều có chung ý nghĩ như vậy. Công kích của một tân thủ Trúc Cơ như Dư Tắc Thành, năm ba kiếm đã là cực hạn, không ngờ chỉ sau vài lần hô hấp đã đâm ra hơn hai trăm kiếm, hơn nữa mỗi kiếm như vậy đều mang theo sáu luồng Canh Kim kiếm khí. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Dư Tắc Thành đã công ra gần một ngàn bốn trăm luồng kiếm khí về phía Vương Thư Nguyên! Tốc độ công kích như vậy đã sánh bằng tốc độ công kích của Kim Đan Chân Nhân.

Dư Tắc Thành có thể làm được như vậy ngay cả chính hắn cùng cảm thấy không ngờ, vốn trước kia thử kiếm bất quá hắn chỉ có thể xuất ra hơn ba mươi kiếm, nhưng không ngờ lúc này đây lại có thể xuất ra hơn hai trăm kiếm, hơn nữa vẫn còn chưa phải là cực hạn của hắn.

Quan trọng nhất là trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành xuất kiếm lần này hai thận của hắn nóng bừng lên, giống như có thứ gì đó đang khởi động. Hai thận cho hắn thể lực, động lực, sức chịu đựng vô cùng vô tận, rốt cục Vĩnh Hằng Chi Lô đã phát huy uy lực của nó.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài lần hô hấp, Dư Tắc Thành xuất ra hơn hai trăm kiếm, còn có hơn ngàn luồng Canh Kim kiếm khí. Nhưng hơn hai trăm kiếm này đã bị đối phương chặn đứng hoàn toàn, vòng kiếm Như Phong Tự Bế của đối phương đã đứng bên bờ vực sụp đổ nhưng nó vẫn chưa bị vỡ. Nguyên nhân có thể duy trì sự tồn tại của nó thật ra là nhờ Canh Kim kiếm khí của Dư Tắc Thành. Kiếm khí này đánh trúng vòng kiếm đối phương không hề tạo ra chút lực sát thương nào, ngược lại còn bị vòng kiếm hấp thu biến thành động lực chống lại phi kiếm của Dư Tắc Thành.

Đồng thời Dư Tắc Thành còn phát hiện ra một điểm, chính là chỗ ảo diệu của chân nguyên đối phương, hấp thu chân nguyên công kích của mình hóa thành chân nguyên của đối phương. Phương thức vận chuyển chân nguyên này vô cùng ảo điệu, đây là chỗ ảo diệu của Kiếm Tâm Thông Huyền khí mà chỉ có chưởng môn nhất mạch mới có thể tu luyện được: bất khuất kiên cường, đánh đâu thắng đó, vô cùng vô tận, hậu lực mênh mông.

Hơn nữa phi kiếm của đối phương cũng vô cùng mạnh mẽ, ngoại trừ đôi Kim Dực kiếm lục giai của mình là không bị tốn thương, năm đôi Kim Dực kiếm ngũ giai còn lại đều xuất hiện những khe nứt rất nhỏ. Bởi vì ba thanh phi kiếm của Vương Thư Nguyên là do Nguyên Anh Chân Quân Ứng Long sư tổ đặc biệt tới Hỗn Nguyên kiếm phái cầu, chính là Hỗn Nguyên Hỗn Độn kiếm lục giai đã được Nguyên Anh Chân Quân của Hỗn Nguyên kiếm phái thiên Chuỳ bách luyện.

Đột nhiên một cảm giác tức giận bất bình dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành. Từ khi hắn quen biết Vương Thư Nguyên, y vẫn là thiên tài tột bậc, ai gặp mặt y cũng nói rằng y có tiền đồ rộng lớn. Còn mình ngoài sư phụ Nam Thiên Chân Nhân ra, những người khác đều nói: "Ôi... Ngũ Hành Linh Căn..."

Sư phụ của đối phương là Hiên Viên Ngũ Tổ, Nguyên Anh Chân Quân, tinh thông tất cả kiếm pháp, thậm chí có thể tùy ý sáng tạo kiếm chiêu. Sư phụ của mình lại chưa luyện thành Lục Kiếm. Đôi phi kiếm tốt nhất của mình là phi kiếm mà sư huynh mình không dám dùng tới, mang tặng cho mình ngay cả sư phụ cũng phải tỏ ra vô cùng hâm mộ. Thế nhưng so với phi kiếm của đối phương chỉ là giẻ rách, không bằng một góc.

Đối phương có Hỗn Độn Linh Căn, là Linh Căn hy hữu, Hỗn Độn chân nguyên lực hùng mạnh vô cùng, lại thêm tu luyện Luyện Khí thuật chỉ có chưởng môn mới được tu luyện, hết thảy đều hết sức dễ dàng. Còn mình dọc đường tiến tới vô cùng gian nan vất vả, đêm mưa giết người cướp sách, nỗ lực phấn đấu trong Di tích Tiên Tần, thí luyện đại chiến Tà Môn lục phái, hết thảy đều do bản thân mình liều mạng mới có thể có được.

- chính là đóa hoa trong nhà kính, được vô số người nâng niu chăm sóc. Mình chỉ là ngọn cỏ ven đường, tất cả phải dựa vào chính mình mà có. Người như vậy cũng xứng là địch của mình sao? Mình phải đánh bại y, phải làm cho y từ thiên tài rớt xuống thành một kẻ thất bại, bị vạn người chế giễu, làm cho y hưởng thụ cảm giác tử vong kinh khủng kia...

Theo dòng suy nghĩ tự nãy giờ của Dư Tắc Thành kiếm ý Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm chậm rãi hiện ra. Tuy rằng hắn chỉ luyện được có một chiêu nhưng kiếm ý cũng đã đại thành. Phi kiếm của hắn bắt đầu tăng tốc độ công kích, tăng thêm lực lượng chém giết. Lúc này không còn là mười hai đạo kiếm quang nữa mà đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang, từng kiếm từng chiêu như những cơn sóng biển ập vào bờ liên miên bất tuyệt, vô cùng vô tận, ập vào bờ đến nỗi biển gần cạn nước.

Trong kiếm khí kiếm quang đổ ập xuống, chiêu phòng ngự Như Phong Tự Bế của Vương Thư Nguyên dần dần xuất hiện dấu hiệu sụp đồ. Bất chợt Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực đánh ra một đòn trong nháy mắt vòng kiếm vỡ tan, thần quang trên thân thể Vương Thư Nguyên biến mất, sắc mặt đại biến.

Lúc này phi kiếm của Dư Tắc Thành công kích tới, ba thanh phi kiếm của Vương Thư Nguyên vẫn cố gắng ngăn cản. Nhưng đã mất đi kiếm thức mà sư phụ nghiên cứu cho y, phi kiếm không thể tự động phòng ngự, với khả năng của y chí có thể ngăn được năm kiếm. Phập một tiếng vang lên, một vòi máu phun ra, tay phải Vương Thư Nguyên bị chém rụng, sau đó tới phiên tay trái, hai chân, thân hình, đầu. Trong nháy mắt toàn thân Vương Thư Nguyên nổ tung, hóa thành sương máu, bị phi kiếm tấn công vô cùng tận của Dư Tắc Thành đánh cho nát bấy chết tại đương trường.