Dư Tắc Thành mỉm cười, đi nhanh vào đại sảnh lầu một khởi động Hiên Viên kiếm ấn, lập tức kích hoạt ảo trận nơi này. Vô số điểm sáng xuất hiện trên không, mỗi một điểm là một hạt giống của không gian ý thức Diễn Võ
Dư Tắc Thành chậm bước vào trong, đi sâu vào tận cùng, chỉ thấy ở giữa có một điểm sáng toát ra hào quang Hỗn Độn, tất cả các điểm sáng còn lại đều tránh xa nó. Nó giống như Ấn Hồng Hoang, duy ngã độc tôn, đứng ngạo nghễ nơi đây cho hàng ngàn hàng vạn điểm sáng kia lễ bái.
Dư Tắc Thành đi tới trước điểm sáng này vái dài sát đất:
- Du Tắc Thành thật lòng muốn ngươi đồng hành cùng ta bước trên tiên lộ, dù chết cũng không hối hận!
Dứt lời lại vái thêm một vái, sau đó mở ngực áo ra, lập tức hình xăm của thế giới Bàn cổ đột ngột xuất hiện, sau đó hình thành một hắc động to chừng một thước giữa ngực.
Lập tức điểm sáng kia kêu lên một tiếng giòn tan, nháy mắt bay vào hắc động, chui vào trong thế giới Bàn cổ. Thế giới Bàn Cổ khẽ run lên, ở giữa thế giới nước và thế giới núi lửa đột ngột xuất hiện một tòa điện phủ. Đồng thời Tâm Huyết Giản trong thần thức hải Dư Tắc Thành cũng chấn động, hóa thành một luồng huynh quang tiến vào thế giới Bàn cổ hoàn toàn dung hợp cùng điện phủ kia thành một thể.
Dư Tắc Thành sửa lại y phục, hoa văn thế giới Bàn cổ trước ngực hắn biến mất, lồng ngực lại trở về hình dạng như cũ.
Hắn đi tới đại môn, cũng không nóng lòng rời khỏi mà đứng nhìn qua cửa sổ quan sát ba người đang vất vả đưa tranh trên bảy mươi hai bậc thang. Dưới bậc thang có gần trăm người đang đứng chăm chú quan sát ba người bọn họ. Đây là sư trưởng, đồng môn của bọn họ, đang lo lắng vì họ.
Tám năm không gặp cả ba người đều có thay đổi không nhỏ. Phong Linh Tĩnh càng xinh đẹp hơn trước, hơn nữa toát ra phong thái bất động như núi, động nhanh như gió, mạnh mẽ như lửa, không còn vẻ ngây thơ ngày nào.
Thành Lam biến thành một tên văn sĩ nho nhã, mỗi một động tác của y nhanh nhẹn linh hoạt như nước chảy mây trôi. Chẳng biết mỗi đêm mưa y còn mang bệnh cũ gian sát con nhà quyền quý hay không...
Vương Thư Nguyên lại toát ra khí thế bao la rộng lớn cho dù núi sụp đất lở trước mặt cũng không hề động, ngàn đao vạn kiếm cắm vào thân cũng không chút biến sắc. Hơn nữa dường như thời gian không có ý nghĩa gì với y, dường như đã tạm dừng. Cũng dường như y đã trải qua trăm ngàn năm tháng, nhưng vẫn không hề thay đổi mảy may nào.
Xem ra từ sau khi mình đổi hòn đá kia cho y, hòn đá nhờ tẩy rửa dưới ao đã khiến cho y nảy sinh biến hóa khác thường. Đây thật sự là người ta có phúc, không sáng bên Đông cũng sáng bên Tây, trước sau gì cũng có thu hoạch.
Dư Tắc Thành lắc đầu nhìn ba người đang đua tranh, nhìn theo bọn họ tiến lên từng bước. Rốt cục cả ba đặt chân lên bậc thang thứ bảy mươi hai cùng một lúc, sẽ có một người thắng, tiến vào trong Diễn Võ đường này.
Trong lúc bọn họ đang liều mạng lần cuối. Dư Tắc Thành chợt đẩy cửa bước ra nhìn ba
người bọn họ cười nói:
- Các vị sư đệ sư muội có khỏe không?
Lập tức ba người sững sờ, nhìn Dư Tắc Thành với vẻ vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới có thể hồi phục tinh thần. Dư Tắc Thành chỉ chú ý tới sự thay đổi của ba người bọn họ, không ngờ rằng bản thân mình cũng có biến hóa. Hiện tại Dư Tắc Thành đạo pháp tự nhiên, dường như hòa hợp cùng thiên địa, mơ hồ toát ra khí thế thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn.
Dưới ánh mắt của Dư Tắc Thành, khí thế bọn Thành Lam, Vương Thư Nguyên, Phong Linh Tĩnh chợt suy giảm, tất cả đồng thanh đáp:
- Dư Đại ca, huynh vẫn khỏe...
Ánh mắt Dư Tắc Thành nhìn sang Phong Linh Tĩnh hỏi:
- Muội ra sao rồi?
Phong Linh Tĩnh không đáp, chỉ quay mặt sang nơi khác. Dư Tắc Thành thở dài sãi bước đi xuống bảy mươi hai bậc thang, xuyên qua mọi người, ung dung tiêu sái tiến về hướng truyền tống trận.
Trong đám người đang đứng có Cấp Thủy Chân Nhân năm xưa không chịu nhận hắn làm đệ tử. Lúc Dư Tắc Thành đi xuyên qua đám người, đột ngột ngửa mặt lên trời cười ha hả ba tiếng. Sau đó tiếp tục bước đi ung dung giữa vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, xem như đã báo nỗi nhục năm xưa mà Dạ Hàn sư hutnh phải chịu vì mình.
Dư Tắc Thành bước vào truyền tống trận, nháy mắt đã trở về Hiên Viên kiếm phong. Lần này xem như hắn đã phục thù nho nhỏ cho nỗi nhục của hai vị sư huynh Dạ Hàn, Nhất Trúc năm xưa, cho nên trong lòng vô cùng cao hứng.
Hắn nóng lòng báo tin này cho mọi người, bèn sải bước tiến nhanh. Bất chợt phía trước xuất hiện một người, suýt chút nữa va vào hắn, Dư Tắc Thành vội vàng dừng lại, chỉ thấy đó là lão nhân quét rác hôm qua, vẫn đang lặng lẽ quét rác.
Dư Tắc Thành ngừng lại, tuy rằng trong lòng vô cùng nôn nóng nhưng cũng không vội giành đường vượt qua. Đợi cho lão nhân quét xong, hắn mới chuẩn bị đi tiếp.
Lão nhân quét xong nơi ấy, đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiểu tử khá lắm, chả trách lão điên dám bỏ vốn lớn như vậy. Thật ra hắn nên như thế, nếu không trả giá mà muốn đoạt, quả thật chính là si tâm vọng tưởng!
Dư Tắc Thành nghe những lời này lập tức giật nảy mình. Lão điên trong lời lão nhân hẳn là lão điên ở thế giới mặt âm Thiên Đạo phong, lão nhân này dám nói như vậy, nhất định cũng là tiền bối Phản Hư kỳ. Lão điên kia phải nhốt mình trong Thiên Đạo phong, mà lão nhân này lại ở Hiên Viên kiếm phong quét rác duy trì tâm cảnh, xem ra lão nhân này còn mạnh mẽ hơn cả lão điên kia.
Thật sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không ngờ một lão nhân quét rác lại là tiền bối Phản Hư kỳ. Dư Tắc Thành cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, bắt đầu nhớ lại xem mình từng có hành động gì đắc tội với lão chưa. Hắn nhớ lại một hồi cuối cùng cảm thấy may mắn, biểu hiện của mình từ lúc gặp lão có thể xem như tạm được. Lúc này cảm giác kiêu ngạo vì vừa cướp được không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của hắn đã không cánh mà bay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại một câu của lão điên trước khi bế quan:
- Sau mười năm nữa, ta có thể giống như lão nhân đi trên đường bán Hỗn Độn, hoặc tặng bí tịch cho trẻ con, hoặc vác hồ cầm ngênh ngang dạo phố, tự do tự tại...
Xem ra sau này mình phải tôn kính với lão nhân bán Hỗn Độn, nếu đi giữa đường gặp ai cho mình bí tịch, nhất định phải giữ lại một bản tốt nhất. Nếu gặp lão nhân vác hồ cầm dạo phố... gượm đã, không hiểu vì sao mình cảm thấy có vẻ quen thuộc, dường như mình đã nghe qua ở nơi nào...
Vừa nghĩ vừa đi, Dư Tắc Thành ra khỏi Hiên Viên kiếm phong, ngự kiếm bay trở về Thiên Đạo phong. Trong đình viện, sư phụ, phu thê Tam sư huynh, Tứ sư huynh đang chờ hắn.
Dư Tắc Thành hạ xuống, ra dấu đã thành công với mọi người. Lập tức Tam sư huynh Ngọc Diệu nhảy cẫng lên gào thét. Nam Thiên Chân Nhân chỉ mỉm cười, vẻ khen ngợi không cần nói cũng đã biểu lộ ra.
Lần này chuyện chưởng môn nhất mạch và Ngũ Lĩnh nhị mạch khác phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhận thiệt thòi, tuy rằng không lộ ra ngoài, nhìn bể ngoài như sóng yên gió lặng, nhưng cái tên Dư Tắc Thành đột ngột truyền khắp Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong. Lần này càng có vẻ hiển hách hơn cả lần Nam Thiên Chán Nhân dùng phi kiếm cửu giai đổi hắn.
Phải biết rằng không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang, phàm là có người trong Hiên Viên kiếm phái nhắc tới vật ấy đều tỏ vẻ hết sức thèm thuồng. Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành cũng không hề có cảm giác như vậy. Đối với hắn, chỉ là vì mọi người nói vật đó tốt cho nên hắn phải tranh đoạt mà thôi, chứ không hề biết chỗ thần kỳ của nó.
Dư Tắc Thành tìm lúc sư phụ rảnh rỗi, bẩm báo chuyện lạ về lão nhân quét rác, Nam Thiên Chân Nhân nghe xong nói:
- Chuyện này con hãy coi như chưa từng biết qua, về sau không được nói cho bất cứ ai khác. Sau này gặp được vị tiền bối này cứ xem như không biết gì, không nên tỏ ra cung kính quá mức với lão, nếu không sẽ gây ra phản tác dụng.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Sư phụ, tiền bối Phản Hư kỳ cũng rất nhiều, lần này con đã gặp được hai người.
Nam Thiên Chán Nhân không hề tỏ ra hiếu kỳ:
- Con cho rằng Chân Nhất Thần Quân là nấm mọc sau mưa ư? Ta không biết con gặp chuyện gì, ta sống ở đây đã bốn trăm năm, đưa cơm tới cho lão điên kia không biết bao nhiêu lần, ta và sư phụ ta cũng không hề phát hiện ra lão là Phản Hư Chân Nhất. Có thể là do con có duyên với lão, lão cảm thấy thích con.
Dư Tắc Thành lắc đầu nói:
- Con cũng không biết... Sư phụ, vì sao Vạn Tướng tông lại không có Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ vậy?
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Cho dù trước kia Vạn Tướng tông có, vào đại kiếp nạn ba ngàn năm trước cũng đã chết sạch. Cho nên lần đó chúng ta mới có thể đoạt một trong những sơn môn của bọn chúng về làm Thiên Tướng phong hiện tại. Hơn nữa vào một ngàn năm trăm năm trước, Vạn Tướng tông từng chia rẽ nội bộ, đấu đá với nhau, tổn thất một số cao thủ cho nên sau này bọn chúng không có Phản Hư Chân Nhất nữa.
- Trong thế giới Thương Khung này vài ngàn năm qua cũng chưa từng nghe có Chân Nhất Thần Quân ra tay bừa bãi, hoành hành ngang ngược. Đối với cảnh giới của bọn họ, thiên địa nhất định có hạn chế, không thể vọng động.
Dư Tắc Thành gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lão điên cũng là như vậy.
Chuyện này coi như xong. Ngày hôm sau Nam Thiên Chân Nhân dẫn phu thê Tam sư huynh trở về gia tộc bọn họ ở Lư châu, cử hành hôn lễ lần nữa ở đó. Sư phụ phải cùng đi để trợ uy cho đồ đệ, chuyến đi này tối thiểu cũng phải mất thời gian một tháng, Dư Tắc Thành
chỉ có thể tự học một mình.
Sau khi Dư Tắc Thành thả bọn Bích Linh mười người ra, đến nay vẫn chưa thu hồi. Hiện tại người của Thiên Đạo phong quá thưa thớt. Dư Tắc Thành lại không yên tâm về các nàng. Tuy rằng bề ngoài các nàng dịu dàng ngoan ngoãn nhưng thật sự toàn là ác quỷ ăn người không chịu nhả xương. Cuối cùng Dư Tắc Thành đành phải thu hồi các nàng, bất quá có phần thưởng cho từng người. Đặc biệt Bích Linh được tặng một viên Trúc Cơ đan, còn có thể Trúc Cơ được hay không, vậy phải trông vào chính nàng.
Tất cả mọi người rời khỏi Thiên Đạo phong này chỉ còn lại Dư Tắc Thành và Tứ sư huynh. Lúc này đã rảnh rỗi, Dư Tắc Thành bắt đầu khổ tu. Hắn trở lại động phủ của mình, vào phòng tu luyện, tiến vào thế giới Bàn cổ.
Thế giới Bàn cổ có thêm một không gian, chính là tòa điện phủ nằm giữa thế giới núi lửa và thế giới nước. Nói điện phủ cho sang trọng một chút, thật ra đây chỉ là một mái nhà tranh, giống như nơi ở của dã nhân thời kỳ hồng hoang vậy. Tường đất vách tranh, diện tích không lớn, trên vách có một lỗ thủng khá to, có thể coi như cửa sổ.
Dư Tắc Thành thấy vậy không nhịn được mở miệng thóa mạ:
- Con bà nó, thì ra cấp Hồng Hoang là có ý này, ta thật là bái phục, thì ra là nhà tranh cấp Hồng Hoang! Thứ rách nát như vậy chẳng hiểu sao ai nấy cũng liều mạng tranh đoạt, ta còn tưởng rằng thứ gì rất tốt...
Nhà tranh này khác với thế giới núi lửa kia, là thực thể cho nên có thể tiến vào. Dư Tắc Thành chậm rãi đi theo thông đạo từ hồ nước tiến tới nhà tranh. Sau khi vào trong, hắn buồn rầu phát hiện ra trong đó có một chiếc bồ đoàn, nhưng vô cùng cũ kỹ, rách te tua, hơn nữa còn được bện bằng cỏ.
Hắn bước tới ngồi xuống bồ đoàn. Tuy rằng ngoài miệng thóa mạ như vậy nhưng Dư Tắc Thành biết nhà tranh này ắt hẳn là bảo vật thần kỳ, nếu không sẽ không có nhiêu người liều mạng tranh đoạt như vậy.
Trong nhà tranh, không khí hết sức trong lành. Dư Tắc Thành ngồi đó, dường như mơ hồ nhìn thấy ánh dương quang rực rỡ từ lỗ thủng cửa sổ chiếu vào. Giống như vầng dương vừa lên chiếu rọi tạo ra một mảng sáng đẹp đẽ động lòng người.
Dường như trong mơ hồ có tiếng trống vang lên, tuy nghe tang thương nhưng lại ẩn chứa khí tức sinh mạng vô hạn bừng bừng. Sau đó lại có tiếng tù và vang lên u u khắp cả một vùng trời đất.
Du Tắc Thành nhìn từ cửa sổ ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài nào phải là thế giới Bàn cổ, mà là một thế giới Man Hoang. Ngoại trừ vầng dương trên không còn có chín con hỏa điêu đang phi hành giữa không trung, giống như mười mặt trời trên cao chiếu ánh sáng bừng bừng như lửa.
Trên mặt đất có vô số dị thú, con người chẳng qua chỉ làm điểm tâm cho chúng, sống một cuộc sống vất vả gian nan dưới miệng răng của đám dị thú này.
Trên không lơ lửng các tòa thành rất lớn, trong đó có vô số dị tộc có cánh. Lúc này bọn chúng đang uống rượu hoan ca, con người là con rối và thức ăn của chúng, thỉnh thoảng có người còn bị ném ra khỏi thành.
Dưới mặt đất, trong cửu vực, ác ma khắp trong thành, sông dung nham vây quanh, con người là thuyền phu, nông phu, vất vả lao động vô cùng nặng nhọc, hơn nữa cũng là thức ăn cho kẻ khác. Thỉnh thoảng có ác ma bắt lấy một người cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Có người muốn thoát khói kiếp sống nô địch vất vả này, bèn nhảy xuông sông dung nham tự sát.
Ngoài không gian này còn có vô số không gian ngoại vực nơi đó con người là vật thí nghiệm, bị mổ xẻ tiến hành nghiên cứu, hồn phách bị dùng làm năng lượng hoạt động.
Cứ như vậy mấy trăm ngàn năm, vô số năm sau, con người sống cuộc sống đau khổ như vậy, dần dần học được một chút năng lực bên ngoài của những kẻ dị tộc kia. Chút năng lực mỏng manh yếu ớt này dần dần phát triển, dần dần trở nên hùng mạnh. Con người tụ tập thành bộ lạc, biết sử dụng thần thông, khống chế dị năng, khống chế phi kiếm, luyện chế pháp bảo.
Rốt cục tới một ngày con người quật khởi, trống trận rền vang, tù và thổi ù ù, bắt đầu tiêu diệt đám hồng hoang cự thú, tiêu diệt từng đám dị tộc.
Thành nổi trên không, cửu vực dưới đất, không gian ngoại vực bắt đầu chú ý tới con người, bất quá cho rằng bọn họ cũng không thể làm nên chuyện lớn.
Sau đó tiếng tù và chợt biến, xuất hiện một vị anh hùng giương cung bắn mặt trời, bắn rơi chín hỏa điêu kia, rốt cục trở lại diện mạo vốn có của thiên địa hồng hoang. Con người dùng lửa khai hoang, gieo trồng hoa màu, chăn nuôi gia súc, xây dựng cung điện, ngày càng trở nên hùng mạnh.
Sau đó có một đám người ngự kiếm bay lên phát động xâm lược tòa thành nổi trên chín tầng trời, đánh bại bọn họ. Lại có một đám người khác phát động chiến tranh với đám ác ma bên dưới cửu vực đánh bọn chúng chìm vào trong biển dung nham giữa lòng đất. Một đám người khác thao túng thiên địa nguyên khí, phát động tấn công không gian ngoại vực, nhất nhất đánh bại.
Cuối cùng trời, đất, ngoại vực tập hợp lại với nhau, có chừng tám mươi mốt tộc phát động đại chiến với con người. Mà con người cũng bắt đầu chiến dịch cuối cùng của mình. Vô số người ngự kiếm bay lên, vô số người hóa thân thành Thần Ma, vô số người khống chế linh khí trời đất tiến hành phản kích.
Cuối cùng vô số người bắt đầu kêu gọi:
- Hiên Viên Hoàng đế, Hiên Viên Hoàng đế, Hiên Viên Hoàng đế.
Hiên Viên Hoàng đế xuất hiện, tay cầm trường kiếm đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi, đánh bại liên quân của tám mươi mốt dị tộc ép thành nổi phải rời khỏi thế giới này. Cửu vực tự hủy thông đạo, các không gian ngoại vực cắt đứt liên hệ. Từ đó về sau thế giới Thương Khung này về tay con người. Nhân tộc bắt đầu trở nên hưng thịnh.
Dư Tắc Thành nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ trôi qua trước mắt mình, một lúc lâu sau mới định thần lại. Ký ức hồng hoang này chẳng những đến từ không gian ý thức Diễn Võ, cũng đến từ thế giới Bàn cổ, tất cả đều là thật. Người cầm trường kiếm kia chính là Hiên Viên Hoàng đế, ông tổ của nhân loại.
Đám dị tộc kia chỉ bị đuổi đi, theo như lời thề trước khi bọn chúng rời đi, có thể một ngày nào đó bọn chúng sẽ quay lại. Cũng có lẽ trước đây bọn chúng đã từng quay lại, có điều lúc ấy mình không biết mà thôi.
Nghĩ đến tao ngộ đau tương mà con người gặp phải trong quá khứ, sau đó Hiên Viên Hoàng đế cầm kiếm trong tay tung hoành bốn bể, Dư Tắc Thành chợt cảm thấy máu nóng sục sôi. Nếu đám dị tộc kia trở lại, nếu mình gặp phải ắt sẽ liều mạng tử chiến một trận với chúng, tuyệt đối không phụ cái tên Hiên Viên này.
Ảo ảnh dần tan biến, Dư Tắc Thành trở lại gian nhà tranh như trước. Ký ức hồng hoang này xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành, đã khiến hắn hoàn toàn lãnh ngộ được công năng của không gian ý thức Diễn Võ này.
Vật ấy cũng có điểm giống như thế giới Bàn cổ của mình, có thể xây dựng một vùng trời đất trong thần thức hải để cho mình luyện kiếm ngộ đạo trong đó.
Ở nơi này mình có thể dốc hết toàn lực thi triển những kiếm thuật, pháp thuật mà mình đã học, cảm nhận uy lực của chúng, lãnh ngộ uy lực của kiếm thuật pháp thuật mà trong thực tế mình không thể hiểu được. Có thể tùy ý thay đổi trình tự thi pháp của kiếm thuật pháp thuật này, cảm nhận nỗi đau do pháp thuật cắn trả, cảm nhận đâu là cực hạn của thân thể mình. Những cảm giác như vậy trong này có thể mô phỏng ra tất cả, thậm chí có thể mô phỏng ra kẻ thù của mình, tiến hành suy diễn chiến đấu.
Nếu như có thể bắt được hồn phách của đối phương, như Kim Đan hay Nguyên Anh, dung nhập vào không gian ý thức Diễn Võ này vậy hết thảy bí mật của đối phương sẽ bại lộ ra trước mắt Dư Tắc Thành.
Không gian ý thức Diễn Võ này có thể nói có diệu dụng vô cùng, nhưng nhữNa Diệu dụng này cần hai thứ duy trì. Thứ nhất là thần thức và chân nguyên của kẻ sử dụng, nếu thực lực bản thản không đủ coi như không thể nào sử dụng.
Thứ hai chính là năng lực suy diễn của bản thân không gian ý thức Diễn Võ. Nếu kẻ sử dụng có thực lực càng cao tu luyện kiếm thuật pháp thuật càng hùng mạnh, sẽ làm cho không gian ý thức Diễn Võ suy diễn ngày càng thâm ảo hơn, sâu sắc hơn. Lúc ấy năng lực suy diễn của không gian ý thức Diễn Võ mạnh hay yếu sẽ có tác dụng mấu chốt.
Không gian ý thức Diễn Võ thông thường chia làm ba cấp bậc: Hư Không, Địa Uyên, Nhân Đạo, mỗi loại đều có đặc tính, sở trường suy diễn riêng của mình. Không gian ý thức Diễn Võ cấp Hư Không sở trường về suy diễn trên phạm vi rộng, năng lực tính toán mạnh mẽ, năng lực mô phỏng kiếm thuật pháp thuật rất rõ ràng.
Không gian ý thức Diễn Võ cấp Địa Uyên sở trường về tính liên tục, suy diễn trong thời gian dài, thậm chí có thể lên tới ngàn năm.
Không gian ý thức Diễn Võ cấp Nhân Đạo có ưu thế tuyệt vời về suy diễn vận chuyển biến hóa chân nguyên bên trong cơ thể con người.
Ngoài những thứ này ra, còn có hai loại không gian ý thức Diễn Võ đặc biệt khác, đó chính là Hồng Hoang và Nguyên Thủy. Không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang là hùng mạnh nhất, có đủ hết thảy ưu điểm của ba loại không gian ý thức Diễn Võ trên, còn có thêm những ưu điểm mà ba loại trên không có.
Nguyên Thủy là không gian ý thức Diễn Võ có cấp bậc thấp nhất, vô dụng nhất, là phế phẩm khi chế tạo không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang thất bại sinh ra.
Không gian ý thức Diễn Võ này cả một đời người chỉ có một cơ hội lựa chọn. Trong nhiều điểm sáng trong Diễn Võ đường kia, có một phần ba mươi điểm sáng sẽ tiến hành biến dị, rất có thể sẽ biến dị trở thành không gian ý thức Diễn Võ cấp Nguyên Thủy. Còn không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang, sau khi biến dị sinh ra sẽ lập tức bị thu lại, chỉ khi nào được chưởng môn phê chuẩn mới được đưa ra.