Tiên Ngạo

Chương 120: Trận chiến Nguyên Anh

Chưởng giáo Linh Tôn thi lễ với Dư Tắc Thành:

- Hóa ra ngươi rất biết nói chuyện, cảm ơn đạo huynh đã ra tay trợ giúp. Hiện tại chính là cục diện tốt nhất, cho dù tương lai chúng ta dẫn phát đại họa cũng sẽ có mười hai người được lợi nhưng chưa chắc người của Linh Tôn giáo ta chiếm số nhiều hơn. Hơn nữa số đoạt tâm ma đã dần dần mất đi khống chế, tương lai tất thành mầm tai vạ, đến lúc đó cao nhân Diệu Hóa tông tới đây thăm dò nguyên nhân, lấy số lượng tu sĩ Nguyên Anh đông đảo của bọn họ, đến lúc đó chúng ta cùng không dễ gì đối phó.

- Hiện tại mối lo này đã được giải trừ, những tên làm vướng chân vướng tay khác đều đã chết, bọn đoạt tâm ma cũng không chịu được nguyên khí ngưng kết, chỉ có ta tiến vào đến cảnh giới Giả Anh, chỉ cần bế quan tu luyện mười năm, thành anh không thành vấn đề, về phẩn vợ con thê thiếp, về sau có thể sinh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, những mối họa ngầm đều bị tiêu diệt, đây là tình huống hoàn mỹ nhất, ta xin cảm tạ đạo hữu.

Dư Tắc Thành cười ha hả, thần thức tiếp tục truyền âm nói:

- Ta giết cả nhà ngươi, không ngờ ngươi lại cám tạ ta. Càn Ma Linh Tôn giáo vì ngươi mà diệt, tên tiểu nhân như ngươi bại hoại vô cùng, thật sự không nên tồn tại trên cõi đời này nữa.

Chưởng giáo Linh Tôn cũng cười ha hả nói:

- Chỉ cần ta sống, Càn Ma Linh Tôn giáo sẽ không tiêu vong, sẽ lại hưng thịnh. Hai ta ắt có một trận chiến, không thể nói rõ ai có thể sống đến cuối cùng. Tuy rằng ta vừa mới tiến vào cảnh giới Nguyên Anh nhưng ta cắn nuốt bốn người khác, được đại địa nguyên khí trợ lực, chân nguyên hùng hậu hơn ngươi rất nhiều, lại có vô thượng pháp bảo tổ tiên lưu lại. Không thể biết được trong chúng ta ai sẽ là người sống sót...

Nói xong Chưởng giáo Linh Tôn chỉ về phía Dư Tắc Thành, thét lớn:

- Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang ở đâu, bắt hồn phách của hắn cho ta!

Lập tức trên người y xuất hiện một đạo quang hoa, đánh mạnh về phía con rối Nguyên Anh do Dư Tắc Thành khống chế. Hồn phách Dư Tắc Thành phụ trên thân con rối liền có cảm giác giống như bị đóng đinh, có một đạo hào quang xoay tròn một vòng trên hồn phách hắn, phát hiện ra hắn chỉ là hồn phách phụ thể, sau đó bỏ qua hắn, tiến vào trong cơ thể con rối. Sau khi tìm kiếm một lúc, không hề có thu hoạch gì, bèn rời khỏi thân thể con rối.

Pháp bảo này chính là Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang do Càn Ma Linh Tôn giáo luyện chế ra lúc hùng mạnh nhất, sở trường về bắt nguyên thần của đối phương một cách vô ảnh vô hình, rất khó phòng ngự. Nhưng sau này Càn Ma Linh Tôn giáo căn bản không có cao thủ Nguyên Anh, không ai có đủ năng lực điều khiên pháp bảo này.


Hồn phách Du Tắc Thành là phụ vào thân con rối, tính chất của nó thật ra cũng chẳng khác gì Dư Tắc Thành là ma đầu mà con rối nuôi dưỡng. Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang này được luyện hóa vào thời đại tu tiên huy hoàng Nguyên Anh nhiều như lá rừng, Phản Hư đầy đường đi, tự nhiên có năng lực phân tích phán đoán chuẩn xác đổi với hiện tượng này. Vì thế nó xem Dư Tắc Thành như hồn phách phụ thuộc mà bỏ qua, bắt đầu tìm kiếm hồn phách chủ của con rối.

Con rối kia làm gì có hồn phách, tự nhiên Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang không tìm được gì tay trắng trở về. Lập tức cả Chưởng giáo Linh Tôn và Dư Tắc Thành đều ngẩn người ra. Chưởng giáo Linh Tôn trước kia cũng chưa từng dùng qua pháp bảo này, kinh nghiệm ít ỏi, khống chế bất lợi gặp phải tình huống này chỉ biết há hốc mồm.

Y há hốc mồm, Dư Tắc Thành cũng không khác mấy. Sau đó Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy trong lòng sợ hãi, đấu pháp này thật sự là thay đổi trong nháy mắt, thiếu chút nữa bị đối phương tiêu diệt. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là phản kích, lập tức con rối cảm ứng được suy nghĩ Dư Tắc Thành, khởi động thủ đoạn phản kích, chỉ tay về phía Chưởng giáo Linh Tôn quát:

- Nhiếp Hồn Bình ở đâu, sao còn chưa động thủ, chờ đến khi nào?

Lập tức Nhiếp Hồn Bình bố trí bên ngoài kêu lên một tiếng giòn tan, một đạo ánh sáng màu đen chiếu ra, bắn thẳng tới Chưởng giáo Linh Tôn. Nếu bị đạo ánh sáng này chiếu vào người Nguyên Anh của Chường giáo Linh Tôn sẽ lập tức bị bắt, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang kia quả nhiên là thượng cổ pháp bảo, lập tức có phản ứng, chắn ngang trước mặt Chưởng giáo Linh Tôn, lập tức bị đạo ánh sáng kia bắt lấy, bị hút vào trong bình kêu vút một tiếng.

Nhìn bề ngoài dường như Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang bị hút đi nhưng cũng không phải thật sự như vậy. Hai món pháp bảo dung hợp thành một thể bắt đầu tranh đấu với nhau. Nhiếp Hồn Bình hiện ra nguyên hình, tùy ý phiêu động trên không, trên thân nó xuất hiện một tầng thần quang. Khí Linh trong hai món pháp bảo này bắt đầu đại chiến, trong quá trình chiến đấu này không ai có thể sử dụng chúng.

Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang của Chưởng giáo Linh Tôn bị bắt đi, y lập tức phản kích, chỉ về phía Dư Tắc Thành. Bất chợt trên người y xuất hiện một đạo quang hoa khác, hóa thành một thanh kiếm rất lớn màu đen, bay thẳng về phía Dư Tắc Thành. Kiếm dài ba trượng, toàn thân đen ngòm, kiếm quang chưa đến sát khí đã ùa tới trước. Đây là Hắc Sát Huyền Âm kiếm từ thời kỳ thượng cổ do hồn phách mấy ngàn người tu tiên tế luyện mà thành, trong kiếm ngưng kết Huyền Âm khí từ Cửu Âm Địa Phế, âm độc vô cùng, chỉ cần bị đánh trúng sẽ bị Huyền Âm khí thẩm thấu, hóa thành một bãi máu loãng, cho dù là cao thủ Nguyên Anh cũng không tránh khỏi.

Dư Tắc Thành nhìn cự kiếm bay tới, bất chợt phát giác trong cơ thể con rối vang lên thanh âm răng rắc, một ý niệm trong đầu chợt hiện lên:

- Khởi động Nguyên Anh đối chiến pháp trận, thúc đẩy đấu kiếm pháp thể, mau!


Nháy mắt Dư Tắc Thành phi thân vọt lên, thi triển Tiên Thiên Nhất Khí Độn, thân hình chớp một cái, biến mất trên bầu trời mờ ánh tà dương, sau đó hóa thành một luồng lưu quang bắt đầu bay lượn trên không. Hắc Sát Huyền Âm kiếm lập tức chém hụt, định thay đổi phương hướng công kích Dư Tắc Thành, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không đuổi kịp.

Hiện tại Dư Tắc Thành linh hoạt như chim, bay vút trên không, nháy mắt từng đạo cầu vồng kiếm màu bạch kim đâm về phía Chưởng giáo Linh Tôn, đồng thời từng đạo hắc quang đày đặc tung hoành ngang dọc bao trùm Chưởng giáo Linh Tôn.

Đây là Song Kiếm Luân Hồi, trên không trong phạm vi ba dặm lấy Chưởng giáo Linh Tôn làm trung tâm, cầu vòng kiếm đan ngang dọc như thiên la địa võng. Vô số cầu vòng kiếm hai màu đen trắng lóng lánh chớp ngời khiến không trung lập tức biến sắc.

Chưởng giáo Linh Tôn một tiếng rống to:

- Cung thỉnh tổ sư che chở.

Đạo quang hoa cuối cùng nháy mắt hóa thành viên thuẫn, toát ra rất nhiều vòng bảo hộ bảo vệ chặt chẽ y vào bên trong. Đồng thời dưới chân y, Chân Kim Cửu Sát kiếm bay ra nghênh địch, phối hợp cùng Hắc Sát Huyền Âm kiếm lần lượt qua lại, ngăn cản kiếm quang vô hạn của Dư Tắc Thành. Thân hình Dư Tắc Thành triển khai Độ Hư thân pháp nhanh như tia chớp, di chuyển thân hình nhanh như quỷ mỵ giữa cầu vòng kiếm. Thân pháp này vô cùng quỷ dị, tốc độ như điện, thực thực hư hư, tấn công vào sơ hở của địch nhân.

Từng đạo kiếm quang công về phía Chường giáo Linh Tôn, đánh tan nát từng đạo kiếm quang Chân Kim Cửu Sát kiếm và Hắc Sát Huyền Âm kiếm của đối phương, giống như từng cơn mưa bấc đánh trúng tầng tầng hộ thuẫn dâng lên trên người Chưởng giáo Linh Tôn.

Kiếm ý tới đâu, kiếm khí đả thương địch thủ tới đó, ngưng luyện từng đạo kiếm khí uy lực cuồn cuộn thành kiếm ý, công kích cường địch theo ý mình.

Chưởng giáo Linh Tôn hoàn toàn không có chút cơ hội phản kích dưới thế công mãnh liệt như vậy. Lúc đầu y còn phi hành tránh né, sau đó hoàn toàn không thể di chuyển, chỉ có thể dựa vào chí bảo trên người phòng ngự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mấy thứ pháp thuật tiên quyết hùng mạnh mà y nắm giữ căn bản không có cơ hội phản kích, bởi vì ngay cả vị trí của Dư Tắc Thành ở nơi nào y cũng không thể xác định được, dù có nghịch thiên kỳ thuật cũng không thể vãn hồi bại cục.

Đây là chênh lệch về kinh nghiệm, tuy rằng sau khi Chưởng giáo Linh Tôn thành tựu Giả Anh, hấp thu đại địa linh khí, chân nguyên của y cao hơn con rối Nguyên Anh ba phần nhưng đấu pháp tác chiến của y vẫn còn dừng lại ở cảnh giới Kim Đan, căn bản không hiểu biết gì về tác chiến ở cảnh giới Nguyên Anh. Chuyện này giống như một đứa trẻ ba tuổi vũ động đại đao, không có chút nền tảng, không có kinh nghiệm chiến đấu phù hợp đương nhiên không thể xuất ra lực lượng hùng mạnh.

Hai thanh phi kiếm dưới sự điều khiển của Dư Tắc Thành, Sát Na Quang Hoa và Địa Nguyên Huyền Võ đồng thời công kích, sử dụng hai loại kiếm quyết khác nhau. Sát Na Quang Hoa sử dụng Bắc Đẩu Trảm Tinh quyết, Địa Nguyên Huyền Võ sử dụng Ô Nhật Thiên kiếm thuật

Trong hai loại kiếm quyết này, Bắc Đẩu Trảm Tinh quyết linh động như thần, linh hoạt, sắc bén vô cùng bá đạo. Ô Nhật Thiên kiếm thuật công chính bình hòa, phá thiên diệt địa. Hai loại kiếm quyết này hoàn toàn dung hợp với nhau, phối hợp với nhau, được con rối sử dụng vô cùng ảo diệu. Bất kể là thân hình biến hóa hay là thủ pháp ngự kiếm đều tinh diệu tới cực điểm.

Điều này làm cho bản thân hồn phách Dư Tắc Thành đắm chìm trong cảm giác ngự kiếm kỳ diệu này, hắn đang học tập pháp môn ngự kiếm này như si như say. Hắn cố gắng cảm nhận đủ loại diệu pháp kỹ xảo mà con rối Nguyên Anh này sử dụng, sau đó bắt chước học theo thủ pháp khống chế thiên địa nguyên khí khéo léo của con rối Nguyên Anh.