Tiên Ngạo

Chương 1157: Trác Văn Quân - Tư Mã Tương Như

Nhưng cũng có một ít giới mà Tông chủ môn phái ở đó không phải là Giới chủ, vậy không thể đưa thế giới này trở lại thế giới Thương Khung.

Dư Tắc Thành tiếp tục nghiên cứu. rốt cục công phu không phụ lòng người, cuối cùng biến hóa pháp thuật này thành giai đoạn thứ hai. Chỉ cần là Nguyên Anh Chân Quân hay Phản Hư Chân Nhất bao phủ thần thức cả giới, sau đó thi triển thuật này là có thể đưa giới này về thế giới Thương Khung.

Những giới không thể trở về thế giới Thương Khung, Nguyên Anh Chân Quân Hiên Viên kiếm phái sẽ xuất động tới đó đưa chúng trở về.

Mỗi một tu sĩ mang thế giới trở về thế giới Thương Khung đều nhận được báo đáp không ít. Nhỏ thì thực lực gia tăng, cảnh giới nâng cao, lớn thì ngộ ra Thiên Đạo, trở thành Phản Hư Chân Nhất. Thậm chí có kẻ Thiên Đạo tự thành, lôi kiếp giáng xuống chậm chạp, có thể phi thăng Tiên giới dễ dàng.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. mục đích tại bảy mươi hai giới đã đạt, pháp thuật đã thành, có thể mở rộng bốn phương.

Hắn bèn khống chế tinh thuyền đi tới Quang Thần vực gặp Trác Văn Quân, muốn giúp đỡ cho nàng, khiến cho cả Tam Thiên giới đều có thể trở về thế giới Thương Khung.

Dư Tắc Thành phi thân bay vọt lên, đi tới Nhã Cư giới. Năm xưa mình lấy thân phận Nhiên Đăng Chân Nhân ở đó nghiên cứu thượng cố yêu văn ba năm. nhờ đó hiểu biết pháp tắc Thiên Đạo. Lúc trước mình ngộ ra đạo Thần Dương ở đó, sau này mới lãnh ngộ Vô

Thượng Kiếm Ý, mới có được ngày hôm nay. Có thể nói Nhã Cư giới là một bước ngoặt lớn trong đời mình.

Ngày hôm ấy, tinh môn lóe lên, Dư Tắc Thành trở lại Nhã Cư giới.

Quay về nơi này, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt. Nếu nơi này là Quang Thần vực mới, hãn phải xây dựng rầm rộ, kiến thiết huy hoàng vô cùng, nhưng nơi này vẫn giống như trước đây, không hề thay đổi. Đình đài lầu các vẫn như xưa. chỗ khác duy nhất chính là người đông vô số.

Dư Tắc Thành chậm rãi đi trên Nhã Cư giới, dựa theo trí nhớ tiến tới một quảng trường, chính là địa phương mà năm xưa mình thích nhất.

Dư Tắc Thành chậm rãi tới đó, quả nhiên quảng trường năm nào vẫn còn. Bất quá trên quảng trường có chừng vạn người tụ tập, dọc đường bày ra hai dãy bàn tiệc hai bên, mỗi bàn có thể ngồi được bốn người, trên đó có bốn món nhắm một món canh, còn có một bầu rượu nhỏ.

Có người ăn xong đứng lên rời khỏi, lập tức có người bước tới dọn dẹp, lại có bốn người khác ngồi vào, rượu nhắm mang ra, lại bắt đầu đánh chén.

Dư Tắc Thành nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi mỉm cười, đây là hội thào luận do năm xưa mình mở ra nghiên cứu. mỗi lần đều mời mọi người một bữa cơm no đủ, không cần biết xuất thân địa vị, bất cứ người nào cũng được ăn. Không thể ngờ rằng đã hơn hai trăm năm qua, nơi này vẫn còn cử hành thịnh hội như vậy.

Dư Tắc Thành tùy ý tiến vào một bàn tiệc, cầm lấy bát đũa sạch, bắt đầu ăn uống.

Yến tiệc trên đường này mười ngày một lần, ba tháng có một lần tiểu hội, kéo dài trong ba ngày, mỗi năm một lần đại hội, kéo dài liên tục bảy ngày, đã tố chức hai trăm năm. Nghe đâu Quang Thần Đại nhân vì muốn tường niệm một vị cố nhân cho nên cử hành thịnh hội, hội này có tên là hội Nhiên Đăng.

Hội Nhiên Đăng ư... Không phải là danh hiệu của mình năm xưa sao? Chẳng lẽ người mà Trác Văn Quân luôn tường nhớ lại là mình?

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. rót một chén rượu vừa định uống, thình lình đối diện có một công tử bước tới. Người này tóc bạc xòa vai, dung mạo tuấn tú, tay áo phất phơ, thân khoác cẩm bảo màu xanh, có dị tượng Kim Đan là hào quang màu bạc thỉnh thoảng lóe lên xung quanh người không ngớt. Dáng vẻ phiêu hốt xuất trần, càng hiển lộ tinh thần, khiến cho người ta cảm thấy toát ra vẻ ngạo mạn chúng sinh.

Công tử này nhìn Dư Tắc Thành:

- Một mình độc ẩm thật là buồn, để ta bồi tiếp ngươi vậy.

Dư Tắc Thành nhìn y, trong mơ màng nhớ lại hai trăm năm trước, Trác Văn Quân cũng ăn mặc y như vậy. Thiếu niên công tử trước mắt đúng là ăn mặc giống như nàng năm ấy. Không ngờ nàng biết mình đã tới đây, cho nên ra nghênh đón.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Được, hai người chúng ta cùng uống, chớ để chén vàng trơ bóng nguyệt, gặp nhau phải uống ba trăm chung.

Hai người cùng cạn chén.

Trác Văn Quân nói:

- Rốt cục cũng gặp lại huynh lần nữa, lần này ta chờ huynh đã hai trăm năm. Bất quá rốt cục huynh cũng trở lại, ta đã không uống công vô ích. Ta là Thánh Nữ, là tỳ nữ hầu hạ Quang Thần Đại nhân, lần này huynh không thể bỏ ta mà đi nữa.

Dư Tắc Thành nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ta không phải Quang Thần...

Trác Văn Quân cất ngang lời hắn. giọng kiên quyết:

- Không cần biết huynh là ai, trong lòng ta, huynh vĩnh viễn là Quang Thần của ta.

Dư Tắc Thành mỉm cười, nhìn quanh quất, những cảnh tượng năm xưa như hiện ra trong lòng, hắn cao giọng ngâm nga:

- Ba nghìn giới, hôm nay xong. Danh đã tựu, công đã thành, không phụ lời thể nguyện năm nào.

- Mặt trời như đuốc, mây vô thường, mưa tuyết ảo ào trút xuống, tâm dạt dào. Một kiếm trong tay ta, dám gọi thiên địa chuyển...

Giọng ca thô kệch chất phác, dù rằng không được êm tai, nhưng có khí thế hào hùng như


nước chảy về Đông, có vẻ tự tin khó tả bằng lời, có vẻ hào sàng oai hùng không gì ngăn nổi. Rốt cục hôm nay đã hoàn thành lời thể nguyện năm xưa. không phụ kiếm trong tay mình.

Trác Văn Quân chậm rãi kể lại tao ngộ của nàng từ khi Dư Tắc Thành rời đi. Bởi vì Trác Văn Quân đánh chết Bất Phàm công tử, cho nên bị Đại trường lão của Quang Thần tông là phụ thân của Bất Phàm công tử vô cùng căm hận. Nhưng lúc ấy nàng khai phá thế giới mới thành công, cả Tam Thiên giới đã dấy lên phong trào di dân khai phá tân thế giới. Cái tên Thánh Nữ Trác Văn Quân lúc ấy được người người kính ngưỡng, cho nên vị Đại trường lão kia cũng chỉ có thể ngấm ngầm hạ thủ sau lưng, không ngừng phá hoại công cuộc khai phá thế giới mới, tiến hành ám sát Trác Văn Quân.

Trác Văn Quân đấu với lão ba mươi năm. quãng thời gian này là thời gian gian khổ nhất của nàng. Nàng phải đối mặt với sự khiêu chiến của vô số kẻ thủ cựu trong Quang Thần tông, vừa phải khai phá thế giới mới, vô cùng gian khổ, rất nhiều lần cửu tử nhất sinh.

Thậm chí Bàn Sơn tiên sinh của Sát Ma tông cũng ngã xuống trong chiến đấu. Cuối cùng dưới sự trợ giúp của một người thần bí. Trác Văn Quân dứt khoát sử dụng ba quà Hỗn Độn Thiên kiếp lôi mà Dư Tắc Thành cho nàng, khiến cho cả Quang Thần vực nổ tung, tất cả đệ tử Quang Thần tông hóa thành tro bụi, kết thúc trận nội đấu hỗn loạn này.

Đến lúc ấy, Trác Văn Quân trở thành Quang Thần, bắt đầu mở ra vô số thế giới mới, có chừng hơn ngàn thế giới mới như vậy, trong vạn năm tới Tam Thiên giới không cần lo lắng.

Nhưng những nơi có thể mờ thì đã mờ rồi, cũng đành dừng lại. Trong vòng trăm năm trở lại đây, không còn tìm được thế giới thích hợp để khai phá. vạn năm sau, ẩn họa vẫn còn tồn tại.

Cho nên Trác Văn Quân lấy Nhã Cư giới làm Quang Thần vực mới, tập hợp tất cả nhân sĩ tài trí của cả Tam Thiên giới, để phá giải nghi nan này.

Ngoài ra nàng chọn nơi này cũng là vì đang chờ một người, chính là Dư Tắc Thành. Nàng

biết nhất định hắn sẽ trở về, sau khi trở về nhất định sẽ tới nơi này.

Dư Tắc Thành lẳng lặng lắng nghe hết thảy, sau đó nhìn Trác Văn Quân:

- Thật ra ta không phải là Quang Thần gì cả, người mà nàng thích chính là Quang Thần trong lòng nàng tường tượng ra. Rốt cục nàng cũng không biết ta là ai, nàng...

Trác Văn Quân cũng không nói nhiều lời, bất kể Dư Tắc Thành nói gì, nàng vẫn lặng im. Chỉ có điều tay nàng nắm chặt chéo áo của Dư Tắc Thành, nhất quyết không buông.

Dư Tắc Thành nói nửa chừng, nhìn thấy bộ dáng của Trác Văn Quân lập tức nghẹn lời, biết rằng dù mình nói gì đi nữa cũng vô ích. bèn đổi giọng nói:

- Nàng thật sự bằng lòng đi theo ta sao?

Trác Văn Quân gật đầu thật mạnh.

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Nếu đi cùng ta, nàng phải từ bỏ địa vị Quang Thần, thậm chí bỏ qua hết thảy những thứ mà nàng đang có, nàng có bỏ được chăng?

Trác Văn Quân nói:

- Ta bỏ được.

- Năm xưa huynh đứng trên mây lành ngũ sắc, phát ra vạn đạo hào quang, không ai có thể ngăn được hào quang của huynh.

- Huynh đứng ra cứu ta, chỉ có huynh đứng ra cứu ta trên huyết hài. Chỉ có huynh mà thôi, lúc ấy ta đã biết, nhất định ta phải ở bên cạnh huynh.

- Trong hai trăm năm qua, ta gặp vô số nguy nan. vô số lần ta muốn bỏ cuộc. Nhưng mỗi lần ta nhớ tới huynh bèn nghiến răng chịu đựng, chính là vì một ngày có thể ở cạnh huynh.

- Ta không cần biết huynh là ai, huynh đối xử với ta thế nào, cho dù phải bò hết thảy, ta cũng muốn theo huynh, ở cạnh huynh, làm chuyện gì ta cũng vui lòng.

Ánh mắt nàng tỏ ra vô cùng kiên quyết, thà chết không lùi, bằng lòng bỏ qua hết thảy.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:

- Được, nếu nàng đã quyết, vậy hãy đi cùng ta. Nàng đã muốn ở cạnh ta, vậy chúng ta sẽ ở bên nhau.

Dứt lời, hắn nắm lấy tay Trác Văn Quân, hai người cùng nhau rời đi.

Tùng cơn gió nhẹ thổi qua, con sông rộng mênh mông trước mắt dường như được phũ một chiếc áo vàng sáng chói. Sương rơi trên lá giống như bảo thạch khảm trên phi thúy, toát ra hào quang đủ các màu sắc.

Dư Tắc Thành nhìn vùng thiên địa này, chậm rãi nói:

- Năm xưa cũng ở nơi này, ta ngộ ra đạo Thần Dương. Hiện tại ta đã trở lại nơi này, thăm lại chốn xưa. Đủ các cảm giác trong quá khứ tường chừng như vừa mới hôm qua, không thể ngờ rằng ta cũng có được ngày hôm nay, thật sự khiến cho người ta phải bồi hồi cảm thán.

- Hiện tại nàng chưa thể đi theo ta, ta còn cần nàng tiếp tục lãnh đạo Tam Thiên giới, phối hợp công tác. Sau khi bất rễ an cư ở thế giới Thương Khung, ta sẽ đưa nàng đi.

Trác Văn Quân nói:

- Huynh nói sao cũng được, ta nghe theo hết thảy.

Sau đó nàng lại nắm chặt tay Dư Tắc Thành, không chịu buông ra.


Trên Quang Thần vực mới, tà dương đã ngã về Tây, cây cỏ um tùm xanh ngát, có một nam một nữ đang tản bộ.

Chính là Dư Tắc Thành và Trác Văn Quân. Dư Tắc Thành đi trước, Trác Văn Quân đi sau, chậm rãi đi tới.

Có Trác Văn Quân phối hợp, dưới mệnh lệnh của Quang Thần là nàng, lập tức kẻ hưởng ứng kéo về như nước. Tam Thiên giới trở về thế giới Thương Khung, hết thảy vô cùng thuận lợi?

Vấn đề mà trăm năm Trác Văn Quân không thể giải quyết, hiện tại đã được giải quyết dễ dàng. Chỉ cần trở về thế giới Thương Khung, thế giới sẽ không còn khả năng sụp đố nữa, nguy cơ đã được giải trừ.

Tông chủ các tông khống chế các giới nghe tin trở về thế giới Thương Khung có thể đột phá Kim Đan kỳ, thọ mệnh gia tăng mấy ngàn năm, chỉ bằng vào một điểm này, ai nấy đã hết sức tán thành.

Lúc này Dư Tắc Thành truyền bá pháp thuật triệu tập Thương Khung Hải ra bốn phía, những Giới chủ thi nhau trở về thế giới Thương Khung, hóa thành rất nhiều hải đảo ở địa vực Trung Thổ.

Những giới không có Giới chủ, Dư Tắc Thành đành phái bọn Bằng Vạn Lý tới đó, đưa từng giới trở về thế giới Thương Khung.

Tuy rằng Trác Văn Quân quyết định theo Dư Tắc Thành, nhưng lúc này nàng vẫn chưa thể rời khỏi nơi này.

Hoàn cảnh tổng thể thay đổi rất lớn, có một ít thế giới vì vậy mà sụp đổ, có ít thế giới vì vậy mà biến dị, cần một thời gian mới có thể thích nghi. Tam Thiên giới cần có người lãnh đạo, chỉ huy, điều khiến bọn họ, ứng phó mọi chuyện xảy ra.

Ngoài ra sau khi Tam Thiên giới trở về thế giới Thương Khung, có rất nhiều Kim Đan Chân Nhân đột phá cảnh giới, trở thành Nguyên Anh Chân Quân, có những người lại không chịu an phận.

Cho nên vào lúc này, Trác Văn Quân không thể rời đi, nàng cần phải trấn thủ nơi này, giúp cho tu sĩ và phàm nhân Tam Thiên giới thích nghi cuộc sống trên thế giới Thương Khung.

Từng thế giới biến mất, tinh không dần dần trở thành thế giới hư không.

Dư Tắc Thành cũng phải rời khỏi nơi này, hắn còn có một việc phải làm. Thông qua Trác Văn Quân, hắn đã biết được tin tức về chỗ ở của Tư Mã Tương Như.

VỊ cao nhân thần bí trợ giúp Trác Văn Quân chính là Tư Mã Tương Như. Cuối cùng y cũng chọn Trác Văn Quân, dẫn dụ nàng hủy Quang Thần vực, hoàn toàn hủy diệt Quang Thần tông mà y từng tạo ra trong quá khứ.

Năm xưa mình lưu lạc tới đây, gặp được Tư Mã Tương Như, nghĩ rằng đồng hương gặp đồng hương, thế nào y cũng giúp một tay. Nhưng Tư Mã Tương Như lại muốn cho Dư Tắc Thành chết già ở Tam Thiên giới, lúc ấy hắn đã phát thệ báo thù, hôm nay đã tới lúc.

Năm xưa Dư Tắc Thành từng gặp mấy phân thân Tư Mã Tương Như, thật ra cũng không phải Tư Mã Tương Như chân chính.

Vốn Tư Mã Tương Như là thủ hạ của Hán Vũ Vương, một trong Xuân Thu Thất Bá. Vào hai vạn một ngàn năm trước, y đã phi thăng Tiên Giới.

Vào một vạn ban ngàn năm trước, nạn La Hầu xảy ra, y trở lại nhân gian, từ đó về sau ẩn cư ở nhân gian, không trở lại Tiên Giới nữa.

Thật ra Dư Tắc Thành vô cùng khâm phục Tư Mã Tương Như. Theo lịch sử ghi chép, chế độ phân chia tám trăm bàng môn, ba ngàn tà đạo là do y âm thầm lập ra.

Khi liên minh chính đạo Thiên Địa Minh thành lập, y chính là Minh chủ đời thứ nhất. Sau mười năm. hết thảy bình thường, bèn giao lại cho người khác. Lúc liên minh Ma đạo vừa thành lập, dường như y cũng là Thái thượng trường lão.

Dưới sự trợ giúp của y, khai tông tổ sư của Bất Ngôn tông đã tu luyện đắc đạo. Lúc còn trẻ, Kiếm Lão Nhân đã được y chỉ điểm tu luyện bảy ngày.

Có thể nói rằng sau lưng mỗi biến hóa, mỗi đại sự trên Tu Tiên Giới đều có bóng dáng y. Bất quá vào sáu ngàn năm trước, dần dần tin tức về y càng ngày càng ít. trong ba ngàn năm qua, đã hoàn toàn không có tin tức gì về y nữa.

Sau khi Dư Tắc Thành tới Tiên Giới, dần dần hắn đoán chắc rằng sau khi Tư Mã Tương Như tu tiên đắc đạo, phi thăng Tiên giới, y dần phát hiện ra rằng Tiên Giới cũng không phải tốt đẹp như mình tường tượng.

Lựa chọn giữa Tiên Nhân và Tiên tộc, y không có năng lực vung kiếm lên tự bảo vệ mình như Kiếm Lão Nhân hay Trung Hưng Tổ Sư, cho nên y quyết định trốn tránh, trở về nhân gian.

Sau khi y trở về, phân chia chính mình trở thành chín Tư Mã Tương Như, mạnh ai nấy sống, thời gian qua khống chế nhân gian, bảo vệ Nhân tộc. Y đã làm được, cho nên nhân gian mới có Cường giả phi thăng như Kiếm Lão Nhân. Vương Âm Dương.

Nhưng có lẽ là do thời gian phân chia quá dài, dần dần những phân thân này đều có được tư tường của riêng mình, Tư Mã Tương Như không thể nào khống chế được nữa. Cho nên ba ngàn năm qua đã hoàn toàn trầm luân, Quang Thần ở Tam Thiên giới cũng vì vậy mà biến mất ba ngàn năm.

Một tỷ dụ điển hình nhất, Tông chủ Cực Nguyên Thần Đạo tông Tà Tâm đ*o nhân chính là phân thân thứ nhất của Tư Mã Tương Như, nhưng hiện tại đã hoàn toàn độc lập, đã không hề thừa nhận mình là Tư Mã Tương Như.

Tư Mã Tương Như mà mình gặp ở Đan môn chính là phân thân thứ bảy, phân thân gặp ở Tam Thiên giới này chính là phân thân thứ tư, giữa bọn họ với nhau xem như cừu địch.

Lần này Dư Tắc Thành tìm Tư Mã Tương Như không phải là vì trả thù năm đó. Bậc tiền bối hao tâm tôn sức vì Nhân tộc, đã trả giá không ít. không nên có kết cục như vậy. Cho nên Dư Tắc Thành muốn cứu Tư Mã Tương Như, khiến cho y có thể hồi phục như thường.

Cứu là thể nào, chính là hợp nhất tất cả phân thân của y trở lại, như vậy hẳn Tư Mã Tương Như sẽ khôi phục bình thường. Đồng thời có thể khiển trách phân thân thứ tư năm xưa đắc tội với mình một chút, sau đó hợp nhất Tư Mã Tương Như, phân thân thứ tư này cũng không còn tồn tại nữa.

Nhờ Trác Văn Quân, Dư Tắc Thành biết sào huyệt của Tư Mã Tương Như nằm ở Bồng Lai tiên sơn.

Bồng Lai tiên sơn là một trong Thập Phương Vực Ngoại, vốn là địa vực Côn Ngô trước kia của thế giới Thương Khung. Sau nơi này bị Hiên Viên Hoàng đế phá nát, mảnh vỡ to hóa thành Bồng Lai tiên sơn, mảnh vỡ nhỏ hóa thành Tam Thiên giới.

Chư Kiền Hồn Si Thú. hồn thú đầu tiên mà mình có được năm xưa tới từ nơi này, khi đó dường như mình đã muốn tới đây một chuyến.

Còn nhớ năm xưa ở Đan môn, muốn luyện chế Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đinh Thần Đan cần phải có hai nguyên liệu chủ yếu là Bất Tử thào và Ngôn Thụ hoa, chỉ có thể tìm được ở Bồng Lai tiên sơn nơi Vực Ngoại. Sở dĩ Đan môn lấy được, bởi vì nơi đó là sào huyệt của Tư Mã Tương Như.

Sau khi biết những chuyện này, Dư Tắc Thành tới Bồng Lai tiên sơn Vực Ngoại. Ngoại trừ tìm kiếm Tư Mã Tương Như, thật ra Đại sư huynh đã thành lập môn phái của mình ở đó, vừa khéo ghé qua thăm.

Đại sư huynh của Dư Tắc Thành là Mạc Trần, lúc còn Kim Đan kỳ, y đã du ngoạn thiên hạ. đi tới Bồng Lai tiên sơn này, thành lập động phủ thiên địa của mình, từ đó về sau bất rễ tại đó.

Lần cuối cùng Dư Tắc Thành gặp Đại sư huynh là lần đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, Đại sư huynh vượt giới chạy về viện trợ. Trận chiến ấy Đại sư huynh trọng thương, sau khi trở về phải dưỡng thương hết sáu mươi năm mới khôi phục lại. Bất quá sau đại chiến, nhờ vậy y cảm ngộ pháp tắc Thiên Đạo, thăng tiến Phản Hư Chân Nhất.

Từ đó về sau, giữa hai bên rất ít liên hệ với nhau. Đại sư huynh thường xuyên bế quan, làm quen với pháp tắc Thiên Đạo, cảm ngộ lực lượng Phản Hư Chân Nhất. Vài lần đại chiến sau đó, y không tham dự.

Nghe nói gia tộc Đại sư huynh xuất thân từ phân chỉ Thiên La tông. Năm xưa Thiên La tông cũng là một thượng môn. nhưng tàn lụi trong nạn Huyết Hài, lý tường của Đại sư huynh vẫn là khôi phục lại Thiên La tông.

Rốt cục Đại sư huynh đã hoàn thành nguyện vọng này ở Bồng Lai tiên sơn. Y rời khỏi Lục Vực thế giới Thương Khung, tới Bồng Lai tiên sơn lập ra Thiên La kiếm tông. Tuy rằng hiện tại phụ thuộc Hiên Viên kiếm phái, nhưng một ngày kia đủ lông đủ cánh, ắt sẽ trở về thế giới Thương Khung, trở thành thượng môn, đây chính là giấc mộng trong lòng Đại sư huynh.

Nhớ tới Đại sư huynh. Dư Tắc Thành bèn thi triển Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Hiện tại thuật này đã khác với trước kia, không còn trong khoảng cách hàng trăm hàng ngàn dặm nữa. Hiện tại tiên thể của mình trở nên hùng mạnh. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cũng đã đạt tới trạng thái hùng mạnh nhất, có thể đưa Dư Tắc Thành xuyên qua vô số thế giới, hoành hành vũ trụ.

Rất nhanh giữa tinh không bùng lên một cỗ thần niệm hết sức hùng mạnh, hung hãn vô cùng. Sau đó thần niệm này khuếch tán ra bốn phương tám hướng như gợn sóng, với khí tức dời non lấp bể, tốc độ nhanh khó lòng tưởng tượng.

Thần niệm này lan ra rất nhanh, vượt qua giới hạn Thời Không, trăm dặm. ngàn dặm. vạn dặm. đột phá giới hạn vô cùng tận, đột phá đặc tính vốn có của nó, phát tán tứ phương.

Thần niệm thông thường nếu vượt qua khoảng cách nhất định, sẽ vì chân nguyên hao hết, tần suất giảm xuống, cuối cùng dần dần tiêu tan. Hoặc bị cơn trốt xoáy năng lượng vô biên tồn tại trong vũ trụ thu hút lấy, phá hỏng.

Mà trong quá trình truyền bá Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành, thần niệm chẳng khác nào đang sống, có thể hấp thu hết thảy thiên địa nguyên khí để bổ sung cho mình. Thậm chí có thể lượn vòng tránh né những cơn trốt xoáy năng lượng, không sợ bị chúng quấy nhiễu.