Tiên Ngạo

Chương 1114: Dọn dẹp chiến trường

Mệnh lệnh vừa ra, lập tức kiếm cưu chia ra, hóa thành sáu kiếm cưu ngàn người bắt đầu dọn dẹp. Lấy Thái Huyền sơn làm trung tâm, phạm vi mười vạn dặm xung quanh, tất cả tu sĩ, phàm nhân phải lánh xa. Sau một ngày nếu còn tu sĩ nấn ná chưa chịu rời đi, vậy thì xin lỗi, để chúng ta đưa ngươi đi vậy.

Toàn thân Dư Tắc Thành đằng đằng sát khí. nhìn Thái Huyền sơn, đại chiến đã sắp sửa diễn ra.

Nơi đây chính là Miêu Sương, vô cùng hoang vắng, rừng rậm mênh mông, yêu ma yêu thú rất nhiều, độc trùng đầy dẫy. Cho nên phàm nhân nơi này cũng không nhiều lấm, bất quá trăm vạn người mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hơn nữa nơi đây còn có một ưu điểm, chính là tất cả phàm nhân đều tụ tập lại với nhau, tạo nên thành trấn, sơn trại sinh sống, không giống như những địa vực khác, không thể tiến hành di chuyển nhanh được.

Nhưng nơi đây hoang vắng, lại sinh ra thiên tài địa bảo, môn phái tu tiên nơi đây không ít. Hơn nữa gần như mỗi thành trấn đều có người tu tiên tồn tại, bằng không phàm nhân cũng khó lòng sinh tồn ở nơi khi ho cò gáy này.

Nơi đây có bốn thượng môn. mười ba trung môn, một trăm sáu mươi mốt hạ môn, còn gia tộc tu tiên, tán tu nhiều không kể xiết.

Kiếm cưu của Hiên Viên kiếm phái bay qua ngang trời, phát ra phi phù đi khắp chốn. Từ một năm trước, Hiên Viên kiếm phái cũng đã chuẩn bị cho chuyện này, ở mười chín nơi có khả năng xuất hiện Thái Huyền sơn, bọn họ đã tiến hành chuẩn bị vô cùng ti mỉ.

Những thượng môn nằm trong phạm vi mười chín nơi này, Hiên Viên kiếm phái đã thông qua rất nhiều đường, hoặc mua chuộc đệ tử, hoặc cảnh cáo nhân sĩ có quyền, hoặc làm ra động đất, khiến cho trong một năm qua, những thượng môn này thông qua đủ các phương diện biết được một tin tức, rất có khả năng thiên địa xảy ra đại kiếp nạn. nơi này sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này Hiên Viên kiếm phái xuất hiện, phát ra phi phù báo tin. Người có tên, cây có bóng, danh dự Hiên Viên kiếm phái thiên hạ đệ nhất, chuyện bất bình thiên hạ. hỏi Hiên Viên Kiếm ta.

Lập tức bốn thượng môn quyết định phối hợp, hơn nữa bọn họ cũng gia nhập vào, trợ giúp Hiên Viên kiếm phái di chuyển phàm nhân.

Thật ra cũng có người ôm dạ nghi ngờ, bởi vì số phàm nhân được phi xa của Hiên Viên kiếm phái chuyển đi quá nhiều, trăm vạn người, chỉ vài canh giờ đã di chuyển không còn, hoàn toàn không giống như vừa mới này sinh ra ý định hành sự nơi này.

Nhưng nhìn thấy đệ tử Hiên Viên kiếm phái, không ai dám nói gì. Bởi vì mỗi một đệ tử Hiên Viên kiếm phái tuy rằng bề ngoài tươi cười vui vẻ đầy hòa khí. nhưng trên người sát khí đằng đằng, khiến cho người ta không rét mà run.

Bốn thượng môn đã quyết định hợp tác, những trung môn hạ môn, gia tộc tu tiên không cần phải nói, đóng kín sơn môn, đóng cửa động phủ, sau đó đưa các đệ tử cùng nhau di chuyển.

Nhưng cũng có một trung môn không tin, Thiên Độc Kim cổ môn không tin chuyện này, từ chối di chuyển. Nếu chỉ là như vậy, Hiên Viên kiếm phái cũng không lo tới sự sống chết của bọn chúng.

Nhưng bọn chúng còn ngăn cản các phàm nhân trong sơn trại phụ thuộc của mình di chuyển, lại gieo rắc những lời bóng gió với Hiên Viên kiếm phái khắp nơi. Rằng chỉ cần Hiên Viên kiếm phái cho bọn chúng ích lợi, bọn chúng sẽ lập tức di chuyến. Bọn chúng chỉ nhớ thanh danh chuyện bất bình thiên hạ. hỏi Hiên Viên kiếm phái ta, mà quên đi trước đây Hiên Viên kiếm phái là môn phái thế nào.

Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, kiếm Tứ tới đây, kiếm cưu ngàn người lướt qua sơn môn Thiên Độc Kim cổ môn, lập tức hai Nguyên Anh Chân Quân, hơn ba ngàn đệ tử Thiên Độc Kim Cố môn không còn một mống, giết hết sạch sẽ.

Sau chuyện này, tất cả tu sĩ bắt đầu gia tăng tốc độ di chuyển.

Thật ra con số phạm vi mười vạn dặm chỉ là tượng trưng, chỉ cần bọn họ di chuyển ra ngoài ba vạn dặm. vậy muốn đi thì đi, Hiên Viên kiếm phái cũng không xua đuối nữa.


Sau một ngày, trong vòng ba vạn dặm không còn phàm nhân, trong vòng mười vạn dặm cũng vô cùng ít ỏi.

Nhưng có vô số tu sĩ lén lút tiến vào phạm vi ngoài ba vạn dặm. bọn họ tò mò muốn xem rốt cục Hiên Viên kiếm phái làm gì, phải chăng có bảo vật sắp sửa xuất thế, phải chăng Hiên Viên kiếm phái muốn thám hiểm Thái Huyền sơn. Vô số tu sĩ hiếu kỳ trong thiên hạ nghe được tin này, lập tức tụ tập về Thái Huyền sơn.

Dư Tắc Thành không để ý tới bọn họ, bắt đầu bố trí pháp trận. Trận này hạn chế không cho Tiên tộc bỏ chạy, hạn chế bọn chúng trong phạm vi mười vạn dặm tiến hành chiến đấu, phát huy thiên thời địa lợi nhân hòa đến cực hạn.

Tất cả lặng lẽ chờ đợi, rốt cục ba ngày sau, ở Thái Huyền sơn xa xa đột nhiên bạo phát thần quang, những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, có cầu vồng bày sắc từ trên trời giáng xuống phàm trần.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, cất tiếng quát lớn:

- Đệ tử Hiên Viên, cường địch giáng lâm, có thể trận chiến này là trận chiến cuối cùng của Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Các ngươi có bằng lòng đồng sinh cộng tử, vung cao Hiên Viên Kiếm, giết chết Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cùng ta chăng?

- Chúng ta bằng lòng, đồng sinh cộng tử, chém giết Kim Tiên.

Vô số thanh âm đáp lại vang lên.

Dư Tắc Thành lại quát:

- Năm xưa Hiên Viên Hoàng đế khởi binh trăm lần, lật đổ Dị tộc, chấn hung Nhân tộc. Đại Vũ Thần Đế trị thủy thiên hạ. phong ấn Tiên Đế, chết không hối hận.

- Hiện tại đến lượt chúng ta, nếu như chúng ta thất bại, Tiên Đế sống lại, vậy Nhân tộc chí nguy. Trận chiến này không chỉ quan hệ tới Hiên Viên kiếm phái chúng ta, mà quan hệ tới cả sinh linh Nhân tộc trong thiên hạ.

- Cho nên chúng ta sẽ liều chết tử chiến. Chúng ta chính là Kiếm Phong tử Hiên Viên kiếm phái, sống vì kiếm, chết cũng vì kiếm. Tiên Nhân thì đã sao, dưới kiếm cưu chúng ta, Thiên Tiên cũng phải chết, Kim Tiên cũng có thể diệt, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng có đi mà không có về!

Mọi người quát:

- Chiến, chiến, chiến.

Rất nhanh kiếm cưu tụ hợp, bảy ngàn bảy trăm bảy mươi sáu đệ tử Hiên Viên kiếm phái hóa thành đại trận kiếm cưu.

Kiếm cưu khổng lồ bay lượn trời cao, chuẩn bị một trận chiến.

Không lâu sau, biển mây trên Thái Huyền sơn bắt đầu cuồn cuộn sôi trào, dường như có người từ trong biển mây đi ra.


Rất nhanh có hai người xuất hiện từ trong biển mây, chính là Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên.

Sau đó phía sau bọn chúng, lục tục có người tiếp tục đi ra. Năm, mười, mười lăm, hai mươi... rốt cục không ngờ lên tới mấy trăm tên, ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành rất xa, lần trước không có nhiều người như vậy.

Lần trước Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên tìm kiếm Khốn Tiên Lao, bọn chúng phải đích thân hạ giới mới có thể cảm ứng được, mang theo thủ hạ bất quá mười mấy Tiên Nhân, thế nhưng lần này có tới hơn hai trăm sáu chục Tiên Nhân.

Dư Tắc Thành khẽ run lên trong lòng, quả nhiên là có vấn đề.

Thái Hư Đạo Đức xuống nhân gian, tuy rằng không giống như tu sĩ bình thường, nhưng toàn thân y giống như hư không vô tận. Chỉ cần liếc nhìn qua hư không vô tận này, sẽ cảm giác toàn thân mình như muốn sụp đổ, hư không này mang tới cảm giác chết chóc vô cùng đáng sợ.

Độ Ách Hồng Liên bên cạnh giống như liệt hỏa hồng liên, lửa cháy bừng bừng, chỉ cần nhìn qua là có thể khiến cho người ta cháy thành tro bụi.

Hai người ra khỏi biển mây, Thái Hư Đạo Đức khẽ cau mày, tay phải giơ lên bấm quẻ Lục Nhâm một lúc, sau đó mới nói:

- Sát khí quá nặng, kiếp nạn sắp sửa xảy ra, chúng ta phải lập tức trở về.

Dứt lời quay đầu lại định bước đi.

Thình lình phía trước có một giọng nói vang lên:

- Thái Hư Tiên hữu. vì sao nôn nóng rời đi như vậy? Nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, các vị hãy yên nghi ở nơi này đi thôi.

Chỉ thấy bên trong mây mù phía trước có một người, chính là Dư Tắc Thành, ở ngoài trăm trượng, hình dáng thấp thoáng ẩn hiện trong mây.

Thái Hư Đạo Đức nhìn Dư Tắc Thành:

- Kỳ lạ thật, không hiểu vì sao ta cảm thấy rất quen thuộc...

Độ Ách Hồng Liên cũng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, đột ngột lên tiếng nói:

- Diệt Độ Tiên Nhân Dư Tắc Thành, ta đã nhớ ra ngươi, xem ra thần đan kia thật sự đã luyện ra được, lại bị ngươi uống mất. Nhờ vậy ngươi mới có thể nghịch chuyển Thời Không, tới đây chờ huynh đệ chúng ta...

Hai người bọn chúng chính là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, bất tử bất diệt, tung hoành hết thảy không gian thứ nguyên. Tuy rằng Hậu Hối dược khiến cho Thời Không nghịch chuyển, khiến cho bọn chúng không trải qua việc tương lai, nhưng trong ký ức của chúng vẫn còn một chút ấn tượng mơ hồ.

Sở dĩ được như hiện tại, hoàn toàn là nhờ trước khi Dư Tắc Thành uống Hậu Hối dược nghịch chuyển Thời Không, Vương Âm Dương đã đánh cho hai người bọn chúng trọng thương. Bằng không tuyệt đối hai người bọn chúng không chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ như bây giờ mà thôi.

Cho dù thời gian nghịch chuyển, Thanh Thành cũng không quên chuyện tương lai.

Cho nên lần này, bọn chúng lập tức mơ hồ cảm thấy khác thường, nhưng không tìm thấy nguyên nhân. Chỉ có hơn hai trăm Tiên Nhân đi theo vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, lập tức khôi phục ký ức, nhớ lại chuyện tương lai.

Dư Tắc Thành cười ha hả:

- Hai vị, bên trong Khốn Tiên Lao của Hiên Viên kiếm phái chúng ta đã chuẩn bị chỗ cho hai vị. Nếu như các vị nôn nóng chạy trốn, ta sẽ bỏ vị trí đó đi, không tiễn, không tiễn, lên đường mạnh giỏi.

Dư Tắc Thành nói ra câu này, hai người bọn Thái Hư Đạo Đức không thể nào đi được nữa. ở Tiên Giới, Dư Tắc Thành bất quá chỉ là một Tiên Nhân nho nhỏ, chẳng khác nào trùng kiến, ở nhân gian cũng là như vậy, không bằng con kiến, hiện tại hắn lại dám nói với mình như vậy, nếu mình rời khỏi, chẳng phải sẽ khiến cho cho tất cả Tiên Nhân ở đây cười đến trẹo quai hàm?