Tiên Ma Biến

Chương 825: Hủy diệt và hi vọng

Trương Bình đứng ở ven hồ Linh Hạ.
Mặc dù tuyết bên ngoài vẫn đọng lại không tiêu tan, nhưng cũng tựa như năm xưa, ven hồ Linh Hạ thật ấm áp, vô số con đom đóm bay lượn.
Nước hồ bình tĩnh mà trong suốt hiện rõ khuôn mặt của Trương Bình.
Khuôn mặt của hắn rất bình thường.
Nhớ lại năm xưa, khi vô số đệ tử học viện Thanh Loan lần đầu gặp ở đây, hắn thật bình thường, không có ai chú ý đến sự có mặt của hắn.
Nước da của hắn hơi ngăm đen, nhưng thỉnh thoảng lại có màu tim chớp tắt, trông rất quỷ dị. Nhưng cho dù là chính hắn, thông qua mặt hồ bây giờ, cũng có thể nhận ra mình vô cùng mạnh mẽ.
Khi tung tích của hắn hiển lộ ở phía bắc Vân Tần, mọi người đều biết mục đích tiếp theo của hắn chính là tiến công học viện Thanh Loan. Nhưng không có ai có thể ngăn cản hắn có thể tiến vào bình nguyên bốn mùa, thậm chí là tiến vào sơn mạch Đăng Thiên.
Ven hồ Linh Hạ rất đẹp, đây vốn là nơi hắn nên ghi nhớ và trân trọng. Nhưng vào lúc này, đứng trước mặt nước hồ trong suốt như vậy, nghĩ đến những khuôn mặt của các Kim Chước khi xưa, hắn lại cảm thấy hồ nước này thật đáng ghét. Thậm chí, nghĩ đến việc mấy người Lâm Tịch, Cao Á Nam và Lâm Tịch trở thành Thiên Tuyển, hắn càng căm hận.
Ban đầu ở hương trấn Vân Tần, hắn cảm thấy mọi việc rất tốt đẹp, rất công bình. Nhưng khi đến nơi này, nhìn thấy có nhiều người có gia thế và tư chất hơn mình, hắn liền cảm thấy tự ti và oán hận.
Hắn vốn chỉ là một con bươm bướm nhỏ bé lòng mang oán hận, nhưng sau khi có sức mạnh đối địch cả thế gian, con bướm đó lại biến thành một cơn lốc khủng khiếp.
- Lấp hồ.
Trương Bình lạnh lùng xoay người, nói hai chữ này với mười mấy tên thần quan núi Luyện Ngục đang quỳ sát ở bên cạnh hắn.
Ngay lúc hắn xoay người lại, đột nhiên có một cơn gió lớn nổi ngay phía sau hắn. Mặt nước hồ bình tĩnh đột nhiên vang lên vô số âm thanh như gãy khúc, những con đom đóm bị sức mạnh trên người hắn chấn vỡ nát bấy, rối rít rơi xuống mặt nước hồ không còn bình tĩnh nữa.
Lấp hồ là một mệnh lệnh tựa hồ không thú vị, nhưng ma vương ở trên thế gian lại có rất nhiều tín đồ cuồng nhiệt. Chỉ cần ma vương vẫn còn đứng vững trên thế gian, một khi mệnh lệnh này được ban ra, hồ nước xinh đẹp này nhất định sẽ biến mất.
Chiếc xe người kéo nặng nề xuyên qua bình nguyên bốn mùa tựa như một chiếc thuyền lướt sông, tới ngay dưới chân núi sơn mạch Đăng Thiên.
Trương Bình ngồi trên bảo tọa, xuyên qua những khe hở rèm cửa mà nhìn lên mây cao trong vút, căn bản không thể nhìn thấy đỉnh ngọn núi ở xa được.
Hắn nghĩ đến lúc đầu mình tới đây, khi chạy tới chân núi sơn mạch Đăng Thiên cũng đã là sức cùng lực kiệt, nhưng cho đến hôm nay, mặc dù mình ngồi trong một chiếc xe người kéo nặng nề, mình vẫn có thể đi tới được.
Có hơn một trăm người tu hành mặc áo bào hồng khiêng chiếc xe người kéo này đi lại nhanh trên mặt đất.

Trên đầu họ có mấy chục con chim gáy mặt quỷ bay múa, phát ra tiếng kêu rợn người, so với bầy kên kên của Văn Nhân Thương Nguyệt ngày xưa còn kinh khủng hơn. Mà hồn lực trên người mấy chục con chim gáy mặt quỷ này chấn động mạnh đến mức tạo thành một luồng khí đen, cuối cùng tạo thành những đám mây đen ở trên trời.
Đằng sau chiếc xe người kéo lại có hơn một trăm người tu hành mặc áo bào hồng.
Cũng giống như những người đang khiêng chiếc xe người kéo nặng nề, bọn họ vốn không phải là đệ tử núi Luyện Ngục. Trong số họ có nhiều người là kẻ tù tội bị giam sâu trong đại lao Vân Tần, có nhiều người vốn là người tu hành nổi danh khắp Vân Tần, lại có thêm vài người khác là người Vân Tần bình thường.
Trong lòng các dân chúng Vân Tần bình thường vốn luôn có những dục vọng của riêng mình, nhưng có một ngày lại có một thần quan mặc áo bào hồng đi tới trước mặt họ, nói với họ bằng giọng điệu vô cùng thành kính và tôn sùng:
- Đưa linh hồn của các ngươi cho ma vương, phụng dưỡng ma vương, ma vương sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi.
Những người Vân Tần này đã lựa chọn, sau đó dục vọng của họ được thỏa mãn...Có người chiếm được cô gái xinh đẹp mà mình luôn tha thiết ước mơ, có người giết chết kẻ thù mình hận nhất thế gian, có người được căn nhà đầy vàng...Sau đó, bọn họ trở thành những tín đồ cuồng nhiệt nhất của ma vương, bắt đầu đi khắp Vân Tần, tuyên truyền tin tức về ma vương, đồng thời cẩn thận quan sát mỗi người đi đường. Tiếp theo, bọn họ sẽ như những thần quan đã tới gặp mình lần đầu, nói với những người dân Vân Tần khác bằng giọng điệu thành kính và đầy tín ngưỡng:
- Đưa linh hồn của các ngươi cho ma vương, phụng dưỡng ma vương, ma vương sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi.
Đây vốn là thủ đoạn ma vương đã thống trị thế gian trong thời đại tiên ma, nhưng thủ đoạn này tựa hồ có tác dụng đối với bất kỳ thời đại nào.
Ngoài hai trăm người mặc hồng bào vây quanh Trương Bình ra, còn có hơn một ngàn kỵ binh đi theo.
Thế núi ngày càng hiểm trở, đường càng lúc càng quanh co, tâm tình những người này cũng ngày một khẩn trương hơn, bộ giáp đang mặc dần dần bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nhưng lại không có chiến đấu diễn ra.
An tĩnh vô cùng, không hề có một người nào của học viện Thanh Loan đứng ra ngăn cản họ.
Nhìn những ngọn đền đứng sừng sững trên từng ngọn núi, từng ngọn liên tiếp nhau không dứt, tất cả mọi người cảm nhận được một luồng sức mạnh đập vào mặt. Loại áp lực này khiến tất cả thần quan mặc hồng bào và hơn một ngàn kỵ binh phải run rẩy.
- Bỏ qua đơn giản như vậy sao?
- Đây là nơi mà nhiều người trong chúng ta từng coi rằng còn quan trọng hơn tính mạng của mình, nhưng các ngươi lại bỏ qua đơn giản như vậy, không hề kháng cự?
Trương Bình không cảm thấy rung động, hắn chỉ nhìn từng nơi mình rất quen thuộc bằng ánh mắt đầy giễu cợt, đó là tân điện khoa Chỉ Qua, tân điện khoa Thiên Công, tân điện khoa Ngự Dược...còn có sườn núi bọn hắn từng đốt lửa.
Hắn chậm rãi đứng lên, nhưng ngay lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy nơi này thật quá chán ghét.

- Đốt hết.
Hắn không đi ra khỏi chiếc xe người kéo, rồi lại ngồi xuống, phát ra mệnh lệnh.
...
Tại một nơi nào đấy của sơn mạch Đăng Thiên, có một con sông vĩnh viễn bị đóng băng tựa như bị thần vương dùng đao kiếm chém xuống đã tồn tại không biết bao nhiêu năm. Đối mặt với học viện Thanh Loan bên dưới, con sông này luôn có một màu trắng, nhưng có lẽ vì đã tích lũy quá nhiều năm, nên màu trắng đó đã dần dần ngả sang màu lam.
Những người có thể tiến vào sông băng sẽ lập tức phát hiện được băng tuyết màu trắng sẽ tích lũy theo độ dầy, nên tầng trên cùng mới có màu lam như vậy. Bắt đầu là màu lam, đến cuối cùng biến thành một màu lam trong vắt như bảo thạch.
Con sông băng do thiên nhiên tạo thành này chính là con đường tốt nhất để đi vào thần nguyên băng tuyết sau sơn mạch Đăng Thiên.
Nhưng từ xa xưa đến nay, người dân Vân Tần luôn cho rằng thần nguyên băng tuyết là lãnh địa của thần, người bình thường không thể đặt chân lên.
Mặc dù trong sơn mạch Đăng Thiên này, con sông băng do thiên nhiên tạo thành đã là một trong những nơi thấp nhất, nhưng không khí bên trong lại mỏng đến mức ít ai có thể tưởng tượng rõ ràng được. Người tu hành bình thường nếu như đến đây, cho dù không làm gì, cũng sẽ cảm thấy hít thở rất khó khăn, lâu dần bị ngạt do thiếu không khí, mất đi sức phán đoán bình thường.
Huống chi còn có hàn khí lạnh thấu xương từ bên trong thần nguyên băng tuyết không ngừng thẩm thấu qua con sông băng này.
Hàn khí này liên tục hội tụ trong gió, giống như những thanh đao kiếm vô hình, không ngừng chém gọt.
Chỉ cần tiến tới gần con sông băng, ngay lập tức sẽ nhìn thấy trên mặt nước sông không chỉ có vô số vết chém sâu như đao kiếm, mà bên trong gió tuyết còn có vô số hạt cát, khảm sâu vào bên trong băng tuyết.
Nhưng ở một nơi như vậy, tại một chỗ giao nhau giữa con sông băng và một đầu khác của thần nguyên băng tuyết, lại có một chiếc lều rất dầy được dựng lên.
Một người tu hành, dưới chân mặc giầy da rất dầy, hai tay mang nhiều bao tay, cả người khoác đầy da lông tựa như một cái bánh trưng, đang đứng trước cửa lều.
Miệng mũi hắn ta đã bị băng kết dính thành bột phấn, thân thể liên tục run rẩy.
Hắn mơ hồ nhìn thấy có khói bốc lên từ sơn mạch Đăng Thiên, hắn hiểu được như vậy có nghĩa là gì, nên thần sắc đau đớn và thống khổ lập tức hiện rõ trong mắt hắn.
Hắn kiên quyết xoay người, không nhìn phía sau nữa, mà tập trung nhìn lên thần nguyên băng tuyết dày đặc ở phía trước.
Sắc trời dần chuyển tối.
Dưới sắc trời như vậy, trông con sông băng trước mặt hắn tựa như rất nhiều con thuyền đắm màu lam chìm ở dưới.
Có những cơn gió càng lúc càng rét lạnh thổi qua những chiếc thuyền này.
Tầm nhìn càng lúc càng kém, băng nguyên vô tận ở nơi xa dường như đã đi khỏi tầm mắt của hắn.
Ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ, nên hắn cũng không biết mình đã kiên trì bao nhiêu lâu. Hắn bắt đầu mất lòng tin, đôi môi khẽ run rẩy, định phát ra những lời nói đau đớn.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng rất nhỏ đột nhiên xuất hiện bên trong thần nguyên xa xôi mà hắn không thể nhìn rõ nữa.
Chỉ là một luồng ánh sáng vàng chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng lại giúp cho người tu hành đã kiên trì cố thủ ở nơi đây đợi chờ tin tức, phải kích động đến mức hét to mừng rỡ.