Trên con đường núi dẫn lên miệng núi lửa cao nhất núi Luyện Ngục, Trương Bình đang được khói đen dày đặc bao phủ, trầm mặc đi tới mấy xưởng chế tạo gần đấy.Ngay đằng trước hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người vô cùng uy nghiêm, cả người cũng được khói đen dày đặc bao phủ.Ở núi Luyện Ngục này, chỉ có đại trưởng lão núi Luyện Ngục có địa vị tôn quý nhất mới có thể được lấy khói đen bao phủ người mình, thể hiện sự uy nghiêm to lớn trong mắt các đệ tử núi Luyện Ngục.Trong trận chiến giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, đã có hai đại trưởng lão núi Luyện Ngục có tu vi vượt qua Thánh giai bình thường bị giết chết, hiện giờ ở núi Luyện Ngục, tính luôn cả Trương Bình, cũng chỉ còn có bốn tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.Trong quá khứ, giữa các đại trưởng lão núi Luyện Ngục sẽ không bao giờ gặp nhau, cho dù là trở về động phủ của mình, các lão ta cũng lựa chọn đường đi khác nhau. Nhưng hiện giờ, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này lại chủ động đi tới trước mặt Trương Bình.Lão ta không chỉ đứng trên bậc thang cao hơn Trương Bình, từ trên cao nhìn xuống Trương Bình, hơn nữa khói đen trên người cũng tỏa ra nhiều hơn Trương Bình, khiến cho lão ta cao lớn hơn Trương Bình.- Chưởng giáo cho ngươi trở thành một người trong chúng ta, nhưng ngươi ngàn vạn đừng tưởng rằng ngươi thật sự ngồi ngang hàng với chúng ta.Trong đám khói dày đặc phát ra âm thanh vù vù, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này cất tiếng nói, tựa như có hai miếng thép đang ma sát với nhau, vô cùng khó nghe.Trương Bình vẫn im lặng, khẽ cúi đầu, khói đen trên người ít đi rất nhiều, tỏ vẻ thần phục.Đại trưởng lão núi Luyện Ngục từ trên cao nhìn xuống, rất hài lòng với dáng vẻ thần phục của Trương Bình. Nhưng lão ta vẫn cười lạnh một tiếng, nói tiếp câu thứ hai:- Một số phù văn của ngươi có vấn đề, ta đã tu chỉnh lại. Ngoài ra, có một số Thần quan giám thị làm không đúng, ta cũng chọn người thích hợp hơn. Đối với một số việc, ta tin chưởng giáo hẳn có thể làm nhanh hơn ngươi.Trương Bình vẫn không nói gì, chỉ là hơi nhún nhường cung kính.Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này lại cười một tiếng, không nói thêm gì nữa. Trương Bình tựa hồ biết mình nên làm gì, khom người xuống rồi nhường ra một bên.Cho đến khi tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này đi qua hắn, biến mất trên con đường đó, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.Hắn ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục vừa rồi cố ý thị uy, cố ý nhục nhã hắn, mà là trầm mặc nhìn thoáng qua ngôi đền cao nhất.Ánh mắt của hắn đầy nỗi sợ hãi.Bởi vì hắn rất rõ ràng bất kể tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia có tỏ ra nhiều quyền thế trước mặt hắn ra sao, thì trong núi Luyện Ngục này, bất kỳ đại trưởng lão núi Luyện Ngục này cũng chỉ là một con chó của chủ nhân ngôi đền kia.Người ngồi trong đấy mới thật sự là đại nhân vật.Hơn nữa, sau khi Hạ phó viện trưởng chết đi, cộng thêm việc hắn mang theo phương pháp tu hành từ Thiên Ma ngục nguyên về, đổi lấy vị trí bây giờ, người ngồi trên bảo tọa trong đó đã là nhân vật chí cao độc nhất trên thế gian, có thể nắm giữ mọi thứ trong tay mình.Chỉ sợ là cho dù hiện giờ lão ta đang ngủ trên bảo tọa của mình, vẫn có thể khiến mọi việc hoạt động theo ý chí của mình.Hơn nữa, cách nghĩ của nhân vật chí cao vô thượng này tựa hồ hoàn toàn khác với người bình thường, căn bản không có người nào có thể nắm lấy. Cho dù có một người nào đấy có thể đến gần ngôi đền đấy, sợ rằng họ cũng không thể nào hiểu được tại sao chưởng giáo núi Luyện Ngục lại đột nhiên ban bố ý chỉ, trực tiếp đáp ứng mọi điều kiện của Lưu Học Thanh, kết thúc đàm phán.Trương Bình dĩ nhiên hiểu được đối với các đại nhân vật chân chính trong núi Luyện Ngục, vương triều thế gian thật sự không đáng kể chút nào, đó chỉ là một đồ vật mà thôi, cho dù đã bỏ ra ngoài, họ cũng có thể có cách thu hồi trở về.Điều khiến hắn thật sự sợ hãi chính là sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục nhận được một chút phương pháp tu hành hắn mang từ Thiên Ma ngục nguyên trở về, đáng lẽ không cần vội vàng nữa, nhưng bây giờ lão ta lại vội vàng vô cùng.Sự biến hóa tâm lý này không có ai có thể nắm bắt được, đồng thời khiến cho toàn bộ kế hoạch của đối thủ của lão ta biến thành vô ích.Cũng như bao ngày khác, sau khi đi qua trông coi mấy xưởng chế tạo cơ mật nhất trong núi Luyện Ngục, xác định tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục vừa mới gặp mình cũng là một bậc thầy tinh thông phù văn và chế tạo hồn binh, mình đã không thể kéo dài thời gian hơn, Trương Bình mới rời khỏi xưởng chế tạo, trở về động quật của mình.Trong động quật của hắn ta có rất nhiều mỹ ngọc và châu báu mà người thường khó tưởng tượng được, có những tấm thảm được dùng da của loài yêu thú quý giá nhất chế tạo, nhưng bên trong lại phiêu đãng một loại khói gay mũi vô cùng khó chịu.Hắn đi tới một gian phòng trong động quật.Đây là một xưởng chế tạo, bên trong có không ít đầy tớ và thần quan núi Luyện Ngục đang hối hả.Đây là một xưởng tư nhân của riêng hắn, mặc dù ba tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục khác đều cho rằng hắn không có tư cách ngồi ngang hàng với họ, nhưng hắn đã có quyền lực mở xưởng tư nhân, tìm hiểu phù văn, thí luyện chế tạo hồn binh.Có rất nhiều linh kiện chế tạo ở bên trong.Trong mắt các đầy tớ và thần quan núi Luyện Ngục đang ở bên trong, những linh kiện chế tạo hình dáng khác nhau này chỉ là những mảnh giáp nhỏ, hoặc là đồ vật không ý nghĩa.Nhưng trong mắt Lâm Tịch, những linh kiện này sẽ cấu tạo lại trở thành bộ giáp mạnh nhất thế gian.Chỉ là bộ giáp này không thể hoàn thành trong mười ngày tới, hơn nữa còn thiếu một số đồ vật.- Thời gian không còn nữa, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?Trầm mặc đứng bên một dòng suối nham tương, nhìn từng mảnh bộ kiện từ từ được hoàn thành, Trương Bình khẽ cau mày, thầm nói trong lòng.......Rất nhiều người biết rằng học viện Thanh Loan sẽ phải đối mặt với trận chiến quyết định vận mệnh của mình, mặc dù phần lớn mọi người không biết rằng bởi vì tâm ý của chưởng giáo núi Luyện Ngục đã thay đổi, dẫn đến học viện Thanh Loan không còn nhiều thời gian nữa, nhưng phần lớn mọi người đều đang suy đoán Lâm Tịch đang làm gì.Lâm Tịch chưa bao giờ cho rằng mình là đấng cứu thế, cho nên, hắn vô hình đã giảm bớt ảnh hưởng của mình đối với Vân Tần và Đại Mãng, giảm bớt sự quan trọng của hắn trong lòng chưởng giáo núi Luyện Ngục, thậm chí còn cố ý tỏ ra mình yếu thế hơn hoàng đế Vân Tần rất nhiều.Hắn mang theo Đại Hắc, cùng với Trì Tiểu Dạ đi vào vùng đất hoang vu, tiến vào vùng đất không thể biết mà người tu hành chưa bao giờ đặt chân tới, tìm kiếm giúp đỡ. Ngoại trừ những bằng hữu chân chính của hắn ra, không còn ai khác biết đến việc này.Nhưng đã lâu rồi Đại Hắc không xuất hiện.Đối với vài chuyện Lâm Tịch đã làm lúc trước, không ngừng ám sát các quan viên ở Đại Mãng, sau đấy trực tiếp giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng sau đấy Đại Hắc lại đột nhiên mất tích, chỉ vì điểm này, nhưng đã có rất nhiều người mặc dù không thể đoán được Lâm Tịch đã đi đến vùng đất hoang vu tìm kiếm sự giúp đỡ, cũng có thể nhạy cảm phát hiện Lâm Tịch mất tích.Cho dù Lâm Tịch nghĩ tới việc này, giao Đại Hắc cho Biên Lăng Hàm cũng vô ích. Bởi vì Đại Hắc là hồn binh mạnh nhất thế gian, đồng thời cũng là hồn binh khó khống chế nhất. Kể cả tên tướng lãnh Đường Tàng trước kia lấy được Đại Hắc, sau đấy ẩn tích vô số năm, cũng không thể nào điều khiển Đại Hắc bay trên không trung thật lâu, sau đấy chuẩn xác bắn trúng người đối thủ, như Lâm Tịch được.Biên Lăng Hàm cũng không làm được việc này.Dựa vào chi tiết rất nhỏ này, những đối thủ của Lâm Tịch có thể đoán được Lâm Tịch đã mất tích....Trong hoàng cung Vân Tần lành lạnh, hoàng đế Vân Tần vừa tăng thêm uy vọng của mình trong dân gian vì đã đàm phán thành công, khiến cho Đại Mãng phải tòng phục cắt đất đền bù, đột nhiên lại tức giận vô cùng.Ngoại trừ chưởng giáo núi Luyện Ngục ra, hắn ta đáng ra là đối thủ lớn nhất Lâm Tịch, cho nên, chính hắn lại có thể hiểu được vì sao tâm tính chưởng giáo núi Luyện Ngục thay đổi.Hiện giờ ai cũng có thể xác định Lâm Tịch đúng là có thiên phú Tướng Thần.Một người như Lâm Tịch, nếu như đã biến mất, tất nhiên là đang bàn tính chuyện lớn.Chỉ sợ là chưởng giáo núi Luyện Ngục cảm thấy một khi Lâm Tịch làm như vậy, nhất định sẽ uy hiếp đến tính mạng lão ta, nên mới đột nhiên thay đổi tâm ý.Điều này cho thấy chưởng giáo núi Luyện Ngục sợ rằng đã coi Lâm Tịch là đối thủ ngang hàng, hoặc có thể nói là lão ta không muốn mạo hiểm chờ đợi, muốn giết chết tên đối thủ này từ lúc còn chưa trưởng thành.Coi trọng Lâm Tịch hơn cả mình?Cho rằng mình không còn uy hiếp nữa? Sợ hãi Lâm Tịch sẽ trưởng thành?Bởi vì chưởng giáo núi Luyện Ngục khinh thường, nên hoàng đế Vân Tần cảm thấy tức giận vô cùng.Trong khoảng thời gian này, vì tìm không được tung tích Trưởng công chúa, nên hắn ta càng lúc càng thô bạo và giận dữ hơn.Chỉ là giữa Lâm Tịch và chưởng giáo núi Luyện Ngục, hắn càng không hi vọng học viện Thanh Loan và Lâm Tịch sẽ chiến thắng.Cho nên, hắn hoàn toàn ủng hộ và phối hợp với chưởng giáo núi Luyện Ngục, càng rút ngắn thời gian của học viện Thanh Loan và Lâm Tịch.Một mệnh lệnh cấp Tiêu Vĩ lập tức được hắn ta ban phát trong lúc phẫn nộ, nhanh chóng truyền đến tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng và biên quan Long Xà....Đại nhân vật chính là đại nhân vật, nên ý nghĩ trong đầu họ luôn luôn khác với người bình thường.Ngay khi mệnh lệnh của hoàng đế Vân Tần vừa truyền ra khỏi hoàng thành Trung Châu, Nghê Hạc Niên đã rời khỏi động băng của lão.Trong nháy mắt ra khỏi động băng, trên người lão ta không có một chút khí tức lạnh lẽo nào, cũng không có khí tức đáng sợ tản phát ra ngoài. Nhưng sâu trong đôi mắt đen lại như đôi trứng muối đã bị quang minh của viện Tế ti làm hỏng lúc trước, lại lóng lánh ánh sáng lạnh lẽo, tựa hồ hai đôi mắt của lão ta đã biến thành băng giá.Lão ta rời khỏi thành Trung Châu.Không có người nào phát hiện.Bởi vì hiện giờ lão ta là người mạnh nhất thành Trung Châu, thậm chí là người mạnh nhất Vân Tần.Nên không có ai biết được lão ta đang thật sự nghĩ gì....Điều ước hòa đàm đã được định sẵn, mặc dù hoàng đế Đại Mãng còn đang trên đường chạy tới núi Thiên Hà, lúc đi thậm chí còn bị dân chúng Đại Mãng tức giận quấy rầy, hành trình hơi không thuận lợi, nhưng quân đội Đại Mãng cũng đang rút quân với tốc độ nhanh nhất.Đội quân Đại Mãng cuối cùng đang rời khỏi Thiên Diệp quan, mà lúc này, đội quân tinh nhuệ nhất của hành tỉnh Nam Lăng đang chuẩn bị gặp một đội quân Vân Tần khác được điều từ biên quân Long Xà sang.Ngay lúc này, trên một tòa tháp quan sát cao nhất Thiên Diệp quan, một tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen đột nhiên hoảng sợ, đôi ngươi co lại.Cũng không phải bên phía quân đội Đại Mãng rút lui có gì khác thường, mà là bên trong cảnh nội Vân Tần, có một đội quân đang tiến thẳng tới Thiên Diệp quan.Đội ngũ này còn cách Thiên Diệp quan rất xa, nếu như là quân đội bình thường, tên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen này căn bản không thể nhìn thấy được.Đây là một đội quân vô cùng khổng lồ, cả người lóng lánh ánh sáng vàng, mặc dù khoảng cách xa như vậy, hắn ta vẫn cảm thấy bị áp bách.- Thần tượng quân!Sau một tức gần như ngừng thở, tên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen này lạnh lùng phun ra ba chữ.