- Bọn họ còn sống!Thiếu nữ Yêu tộc có vóc người nhỏ xinh, trong tay có mấy cánh hoa tản phát ánh sáng như ánh trăng, tên Trì San, bỗng nhiên hô lên một tiếng.Nhưng ngay sau đó nàng ta lập tức xoay người sang chỗ khác, trầm giọng nói với Trì Vũ Âm:- Hạt giống bồ công anh của họ không còn nhiều lắm.Lâm Tịch thấy có không ít hạt giống cây bồ công anh rơi rãi trên những tán cây, tảng đá.Các hạt giống câu bồ công anh này trông như những quả cầu màu trắng, lớn cỡ lòng bàn tay. Một hạt giống cây bồ công anh như vậy rất dễ nhìn thấy, không thể nào bỏ qua được.Lâm Tịch thấy có một số hạt giống cây bồ công anh đã nảy mầm, bên dưới có một gốc rễ màu tím mọc ra bên ngoài. Hắn suy đoán có lẽ dựa vào số lượng hạt giống cây bồ công anh đang rơi rãi khắp nơi quanh đây, mà những người tu hành Yêu tộc đi giải cứu này mới đoán được hạt giống cây bồ công anh trong tay các tộc nhân bị vây của họ không còn nhiều lắm.Ngay lúc này, Trì Vũ Âm bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng:- Chúng ta đi vào.Không cần đợi mấy người Lâm Tịch đáp lại, nàng ta đã bay vào bên trong sơn động hắc ám.Cánh hoa tỏa ra ánh sáng trăng bị hắc ám bảo thạch hấp thu rất nhiều, nên khi đi vào bên trong sơn động, ánh sáng này càng thêm mông lung, tựa như có ánh trăng mờ ảo trên những tầng mây cao.Sau khi cùng với Trì Vũ Âm tiến vào sơn động hắc ám này, mấy người Lâm Tịch nhìn thấy xung quanh cái sơn động trông như một tòa núi đá khổng lồ này có không ít hắc ám bảo thạch. Số hắc ám bảo thạch này tụ tập lại với nhau, tạo thành một lối đi hắc ám, khiến cho người ta càng cảm thấy bị đè nén và khó chịu.Đường đi phía trước bỗng nhiên xuất hiện những đồ vật dài và nhọn hoắc.- Chúng ta phải đi bộ.Trì Vũ Âm lên tiếng, âm thanh lộ vẻ trống rỗng và mệt mỏi.Những đồ vật dài và nhọn hoắc kia chính là những khối nham thạch sắc bén từ trên núi đá đâm xuống, cho dù là hoa tiên diệp cũng không thể bay qua được.- Có lẽ vì muốn tiết kiệm hồn lực.Lâm Tịch tự mình thì thầm vài tiếng.Hắn nhận ra hồn lực của Trì Vũ Âm đã tiêu hao không ít, toàn thân có không ít ánh sáng màu xanh tản phát ra ngoài, xem ra việc khống chế thực vật như hoa tiên diệp cũng cần phải không ngừng quán chú hồn lực, tựa như Lâm Tịch điều khiển Thần mộc phi hạc vậy.Đám người Trì Vũ Âm hiển nhiên không có ý định bàn bạc kế hoạch giải cứu với Lâm Tịch, nên Lâm Tịch cũng rất thanh nhàn, không cần sử dụng đầu óc gì cả, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau những người tu hành Yêu tộc. Trông Lâm Tịch như một người lữ hành đang đi du ngoạn, lặng lẽ quan sát sơn động hắc ám này.Đường đi liên tục xuất hiện những lối rẽ, đám người Trì Vũ Âm hiển nhiên đang dựa vào những dấu vết tộc nhân để lại từ trước, nên lúc lựa chọn đường đi họ không hề chần chừ hay do dự, cứ thế đi thẳng xuống bên dưới.Ngoại trừ những cột đá trông không giống thạch nhũ, nhưng không hiểu vì sao lại có hình dạng dài và nhọn hoắc ra, Lâm Tịch không hề nhìn thấy dấu tích con người nào khác.Việc những người tu hành Yêu tộc hoài nghi nơi này là di tích cổ của người tu hành xa xưa là thật sao?Trì Vũ Âm và Trì San đang đi đầu tiên bỗng nhiên ngừng lại.Hiện giờ hai nàng ta không nói lời nào, nhưng tất cả mọi người đều biết tại sao hai người lại hành động như vậy.Tại một ngã ba phía trước, dưới ánh sáng trăng mờ nhạt do cánh hoa tản phát ra ngoài, đột nhiên xuất hiện sáu bóng ảnh đang di chuyển.- Lục la tinh.Lâm Tịch ngạc nhiên mở to hai mắt, lập tức nhớ tới ba chữ này.Cảm giác đầu tiên của hắn khi nhìn thấy sáu bóng ảnh này chính là sáu củ cải lớn đang đứng thẳng trên mặt đất. Nhưng những củ cải lớn này lại đang di chuyển, nửa thân trên của chúng là những lá cây rậm rạp màu xanh biếc, nửa bên dưới là một màu xám tro, có hình dáng như hai cái chân con người được dùng vải quấn chặt lại.Loài thực vật La lục tinh này hiển nhiên không ngờ lại đột nhiên gặp phải những người tu hành vào lúc này.Bọn chúng dường như có trực giác nguy hiểm trời sinh, chỉ trong một nháy mắt, cả sáu con Lục la tinh đều hét lớn lên, âm thanh kỳ dị như ngựa hí.Âm thanh này được tạo thành là do thân thể của chúng dao động một cách mạnh mẽ, khiến cho các sợi dây leo ma sát mãnh liệt với các lá cây.Có rất nhiều sợi dây leo dài như những cái roi từ trên thân thể chúng phóng ra ngoài, có vài sợi bò sát xuống dưới mặt đất, vài sợi khác lại bám leo lên những chiếc cột nham thạch, tựa như những thanh lao được phóng mạnh giữa không trung.Có những âm thanh sàn sạt đồng thời vang lên, đó là tiếng động những cột đá nham thạch bị các sợi dây leo ma sát vào, bột đá không ngừng rơi xuống bên dưới.Lâm Tịch theo bản năng đưa tay ra sau lưng, chạm vào hộp cung, nhưng ngay trong nháy mắt sau đó, hắn đột nhiên ngừng lại.Bởi vì ngay lúc này, hắn nhìn người tu hành Yêu tộc tiễn thủ đã khiêu chiến mình, Trì Mang, cũng đang lấy trường cung ra ngoài.Đây là một thanh trường cung màu xanh biếc, toàn thân được chạm khắc tinh tế, khiến người ta liên tưởng đến những chiếc ngà voi đẹp nhất trong thành Trung Châu. Ngay sau đó, toàn thân cung bỗng nhiên phát ra những hạt bụi màu vàng, tạo thành một hình ảnh những đóa hoa dại màu vàng đang nở rộ trên thảo nguyên màu xanh biếc.Sáu âm thanh xé gió đồng thời vang lên.Lâm Tịch chú ý đến phương thức bắn tên của Yêu tộc tiễn thủ này...Trì Mang dùng bốn ngón tay của bàn tay, ngoại trừ ngón tay cái, để mở cung, giữa hai ngón tay sẽ kẹp lấy một cây tên.Nói cách khác, tiễn thủ Yêu tộc này một lần bắn ra đến ba cây tên, nguyên nhân có sáu âm thanh xé gió là hắn ta đã nhanh chóng mở cung giương bắn đến hai lần.Dùng bốn ngón tay để mở dây cung, đối với một số tiễn thủ cao thủ, đây là một cách mở cung giương bắn không ổn định nhất. Nhưng Lâm Tịch nhìn thấy tiễn thủ Yêu tộc này không những giương cung rất vững chắc, mà sáu cây tên do hắn bắn ra cũng chính xác khóa chặt sáu cây Lục la tinh kia.Chỉ dùng khe hở giữa hai ngón tay và dây cung để điều chỉnh hướng bắn, sau đấy khóa chặt mục tiêu một cách chính xác, mặc dù cả ba mục tiêu đấy đang đứng chung với nhau, nhưng tiễn kỹ như vậy là rất kinh người, thật không biết người này đã phải tu luyện cực khổ trong bao lâu.Đây là một tiễn thủ xạ tốc.Lâm Tịch thầm đánh giá tiễn kỹ của Trì Mang.Đây là một loại tiễn kỹ có thể giúp tiễn thủ một lần bắn ra được cả ba cây tên, nhắm vào ba phương hướng hoàn toàn khác nhau. Hoặc có thể nói trong cùng một thời gian, tiễn thủ bình thường chỉ bắn được một cây tên, nhưng Trì Mang lại bắn ra đến ba cây.Nếu như ở trên chiến trường, có một tiễn thủ xạ tốc như vậy phối hợp với Biên Lăng Hàm, sợ rằng ngoại trừ là Thánh sư mạnh mẽ ra, các tướng lãnh kẻ địch không thể nào ngăn cản được.Tất cả những điều trên chỉ là một ý nghĩ vừa xuất hiện ngay trong đầu Lâm Tịch.Sau một khắc đấy, hắn ta hơi giật mình nhìn lại.Khi trước Trì Tiểu Dạ đã từng nói với hắn và Nam Cung Vị Ương biết rằng các Lục la tinh này có thể sánh ngang với các người tu hành cấp Đại hồn sư.Việc sánh ngang này không chỉ nhắc đến sức mạnh công kích, mà còn ở khả năng đối địch.Đối mặt với sáu cây tên màu xanh biếc đang bắn tới, từng Lục la tinh đồng thời phát ra những tiếng hô vô cùng bén nhọn. Từ trên "đinh đầu" màu xanh lá của mình, có một sợi dây leo vô cùng thô to lập tức đánh vào cây tên đang bắn tới mình."Phốc!", "Phốc!"...Từng âm thanh trầm thấp vang lên, quanh quẩn khắp sơn động hắc ám.Loại âm thanh này tựa như có một miếng ván gỗ vừa đánh mạnh vào một tấm da này đấy.Sức mạnh ẩn chứa trong cây tên màu xanh biếc này tựa hồ không đủ để chống lại mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng cũng không xuất hiện cảnh tượng cây tên bị bẻ gãy, hoặc là bị đánh bay sang một bên.Trong nháy mắt bị những sợi dây leo đó đánh trúng, các cây tên màu xanh biếc này đột nhiên sáng lên, rồi nhanh chóng lớn dần, biến thành từng vòng tròn có hơn mười sợi dây leo màu đỏ thẫm quấn quanh với nhau, tựa như một loài thực vật kỳ lạ.Những âm thanh "phốc", "phốc", không ngừng vang lên.Loài thực vật kỳ lạ có những sợi dây leo màu đỏ thẫm này không ngừng quấn chặt vào trong cơ thể các Lục la tinh.Các Lục la tinh điên cuồng phát ra những âm thanh như ngựa hí, toàn bộ dây leo đã phóng ra ngoài được thu lại, liều mạng kéo "những loài thực vật kỳ lạ" đang bám vào người mình ra ngoài.Bỗng nhiên có ánh sáng hiện ra trong bóng tối.Dù là những lá cây rộng rãi màu xanh biếc ươn ướt, hay là những đôi chân thô to màu xám tro ở bên dưới, hay là những sợi dây leo chắc chắn đã phóng ra ngoài rồi thu về...chỉ cần đó là những bộ phận đã bị "loài thực vật kỳ lạ màu đỏ thẫm" kia chạm phải, nơi đấy sẽ xuất hiện vết thương, rồi nhanh chóng có ánh lửa bùng lên, bị đốt cháy dữ dội.Sáu bóng ảnh màu xanh biếc liều mạng giãy dụa trong ánh lửa, nhưng không thể nào dập tắt được. Ngọn lửa đó càng lúc càng bùng cháy mạnh hơn, cuối cùng hơn nửa thân trên của chúng đã bị đốt cháy thành tro tàn, chỉ còn lại hai cái chân bên dưới đang giũa dụa trong khói xanh.Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt Lâm Tịch trở nên hơi phức tạp.Đây đâu chỉ là một tiễn thủ xạ tốc.Hắn thậm chí còn tưởng tượng đến việc nếu có một người tu hành bị cây tên này bắn vào người, cảnh tượng đó sẽ khủng khiếp như thế nào?- Cây tên này cũng là một loại thực vật?Hắn tò mò nhìn Trì Mang vừa thu cung lại, khiêm tốn hỏi thăm:- Nếu như đánh vào người tu hành chúng ta, chúng có bốc cháy như vậy không?Trì Mang khẽ nhíu mày, nhưng bởi vì Lâm Tịch phóng ra khi nãy, cùng với thái độ bình thản mà khiêm tốn hiện giờ, nên sau một hồi do dự, hắn ta vẫn trả lời:- Đây là Hỏa đồ la, có thể trong nháy mắt hấp thu dưỡng khí để biến lớn, sau đấy thả chính dưỡng khí đó ra để bốc cháy. Ngọn lửa này có thể đốt cháy mọi vật, trừ khi là kim loại, nếu không người tu hành cũng không thể tránh khỏi.- Thật là hồn binh lợi hại, ta nghĩ chắc chỉ có những người tu hành có thể chất đặc biệt như các ngươi mới có thể sử dụng những hồn binh đặc biệt như vậy.Sau khi Trì Tiểu Dạ phiên dịch xong, Lâm Tịch thật tình than thở một câu, sau đấy tiếp tục thỉnh giáo:- Nếu như dùng cây tên bình thường, vậy điểm yếu trí mạng của Lục la tinh này là ở đâu.- Ở giữa.Trì Mang hiển nhiên cũng muốn xem tiễn kỹ của Lâm Tịch, nên hắn chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:- Hai chân của Lục la tinh nối liền với nhau, nếu như có thể dùng cây tên bắn vào chỗ đấy, khiến hai chân Lục la tinh tách ra, Lục la tinh sẽ chết.- Một loại thực vật đặc biệt.Lâm Tịch nhìn những đôi chân đang bốc khói xanh trước mặt mình, lắc đầu một cái rồi mở hộp cung đằng sau mình.Trì Mang nhất thời cau mày.Trì Vũ Âm nãy giờ vẫn chú ý đằng trước cũng cảm giác được gì đó, xoay người lại nhìn Lâm Tịch.Hiển nhiên những người tu hành Yêu tộc này không hiểu được tại sao Lâm Tịch lại mở hộp cung vào lúc này.Lâm Tịch bình thản mỉm cười, tay chạm vào ba sợi dây cung của Đại Hắc.Trong khoảng bóng tối đằng trước, bỗng nhiên có tiếng ngựa hí hoảng sợ vang lên.Sắc mặt đám người Trì Vũ Âm nhất thời thay đổi.Trì San vung mạnh một đám cánh hoa đang tản phát ánh sáng mờ ảo trong tay mình vào khoảng bóng tối đó.Khi những cánh hoa tỏa sáng đấy phiêu bay tới đó, những người tu hành Yêu tộc lập tức nhìn thấy có ít nhất mười lăm mười sáu Lục la tinh đang hoảng sợ giãy dụa, sau đấy điên cuồng rút lui về khoảng bóng tối đằng sau mình.Có một Lục la tinh đứng yên không nhúc nhích, sợi dây leo thô to đã vươn ra ngoài nằm yên dưới đất, mà hai chân của nó đã bị tách ra hoàn toàn, hiện ra một lỗ thủng rất to.