Mưa xuân từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, một chiếc xe ngựa khó khăn lăn bánh tới trước trên con đường bùn lầy.- Lưu Bá, đế quốc Vân Tần chúng ta có phi kiếm không? Có tiên nhân không?Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lão nhân đầu tóc trắng xóa tạm lui vào trong xe nghỉ ngơi, chân thành hỏi.Bởi vì không có chuyện ám sát, hơn nữa từ đầu đường đi đến giờ Lâm Tịch tỏ ra rất nho nhã lễ độ nên thái độ lão nhân đánh xe này với hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều, không tản phát khí tức thiết huyết núi thây biển máu nữa, nhưng lúc này nghe Lâm Tịch hỏi câu kia thì lão nhân vốn đang hiền hòa không khỏi tức giận:- Lâm Tịch, ngươi đừng quên những lời phụ thân ngươi dặn dò, khi ra khỏi trấn Lộc Lâm rồi thì đừng nói mấy lời mê sảng nữa. Mười ngày qua, ngươi đã hỏi ta câu này không dưới ba mươi lần rồi. Nếu như ở hoàng thành Trung Châu, không chừng ngươi đã bị nhốt vào đại lao.- Tại sao nói mấy câu này lại bị nhốt vào đại lao?Tuy bề ngoài trông Lâm Tịch rất kinh ngạc nhưng trong lòng lại cười thầm, trong mười ngày tiếp xúc kể từ ngày ám sát thử đó, hắn đã sớm biết lão giả họ Lưu này cũng là người như phụ thân phụ mẫu hắn ở thế giới này: bề ngoài nghiêm nghị nhưng rất dễ mềm lòng. Chỉ cần không chạm đến những điều cấm kỵ của lão, lão sẽ không gây nguy hiểm gì cho mình.- Ta mệt rồi...Lão Lưu ngây người một lúc rồi khó khăn lắm mới nói ra được ba chữ, nhắm hai mắt lại. Thật sự lão không thể làm gì Lâm Tịch được, khi đối mặt với một người thiếu niên suy nhược nho nhã lễ độ thế này lão không thể bởi vì tính tình mất kiên nhẫn của mình mà trực tiếp đè gã xuống rồi đánh một trận dã man như đánh những tên thanh niên hay nói nhiều ở ngoài biên quân được.- Lưu Bá, ngài đã đáp ứng phụ thân ta là phải chiếu cố tốt cho ta, ngài làm vậy cũng vì không muốn ta ăn nói lung tung gây họa thôi đúng không. Chúng ta đã đi được nửa đường rồi, tuy phong cảnh đường đi có không ít nhưng ta lại không biết gì về học viện Thanh Loan cả, ít ra ngài cũng phải kể vài chuyện về học viện Thanh Loan chứ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vnLưu Bá thật không ngờ Lâm Tịch lại dai như thế, hắn vẫn nói liên tục:- Còn nữa, đã nhiều ngày như vậy rồi, ngài mà không nói chuyện nữa thì chắc ta chán chết mất, lúc đó dù không có bệnh cũng muốn sinh bệnh rồi.Mới nghe được nửa câu đầu Lâm Tịch nói, hai mắt lão Lưu vốn đang nhắm hơi nhíu nhíu lại, nhưng vừa nghe nửa câu sau, nét lạnh lùng trên chân mày lão cũng giản ra biến mất rồi. Cũng đúng, đây chỉ là một thiếu nhiên suy nhược chưa bao giờ ra khỏi trấn Lộc Lâm, mặc dù lão thấy người này hơi kỳ lạ nhưng lão cũng hiểu người thiếu niên này tuyệt đối không thể so sánh với những tinh anh biên quân, đó là những người chỉ vì một mệnh lệnh mà có thể cầm đao xông vào những vùng đất nguy hiểm trong nhiều ngày, miệng không oán thán một lời.Thật ra, lão cũng biết rõ dù là ở trong biên quân, điều làm các nam tử hán kia sợ nhất không phải là việc dùng roi mây trừng phạt họ, mà chính là nhốt họ vào trong nhà kín một mình nửa tháng, nghĩ đi nghĩ lại, cái nhà kín đó không khác là mấy với buồng xe ngựa nhỏ này.Nghĩ đến điểm này, tâm trí vốn kiên định như sắt đá sau khi được trui luyện qua vô số lần sinh tử của lão Lưu cũng chợt hòa tan biến mất.Lão đột nhiên nghĩ đến những biểu hiện của thiếu niên họ Lâm xuất thân từ trấn Lộc Lâm này trong hơn mười ngày qua, trừ việc gã đôi khi nói mấy lời kỳ lạ ra thì thật sự đã vượt ra khỏi những gì lão dự đoán. Chỉ sợ dù lão không tìm được nhà trọ, hai người phải lấy đất làm chiếu dùng trời làm mền thì thiếu niên vốn sống an nhàn sung sướng này cũng không có một câu oán hận, hoặc chỉ sợ có đưa cho hắn một cái bánh và một tô nước lạnh tanh, hắn vẫn có thể hưng phấn đón lấy để ăn để uống.- Chẳng lẽ vị quý nhân kia chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã thấy rõ tiềm chất này của hắn, nên mới tiến cử hắn vào học viện Thanh Loan dự thi?Lão nhân lúc này giống như một người chợt bừng tỉnh, thân thể khẽ run lên một chút làm cho buồng xe ngựa lắc lư, những hạt mưa tích tụ trên mái hiên bên ngoài buồng xe rơi xuống đất.Buồng xe ngựa nhất thời yên tĩnh.Một lão già đầu tóc bù xù, những nếp nhăn trên mặt như do phong sương khắc thành nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện. Ánh mắt người thiếu niên này trong veo mà sáng ngời, còn ẩn chứa sự tò mò và mong đợi.Hai con ngựa già màu xám từ từ đi tới trên con đường bùn lầy vừa vặn đi ngang qua một khu rừng trúc, mưa xuân vẫn đang rơi, gió thổi qua ào ào, thỉnh thoảng còn thấy những chồi măng ướt át vươn ra ở dưới đất, tựa như vì Lâm Tịch quá thông minh nên tức giận.- Tại sao ngươi cứ thích nói mấy lời không giống người này?Tâm tình lão nhân buông lỏng, tay chân cũng duỗi ra điều chỉnh tư thế ngồi lại. Thấy tư thế ngồi thoải mái của lão nhân trước mặt, Lâm Tịch biết rõ người này đã bị mình làm mềm lòng rồi, trong lòng nhất thời hưng phấn. Bởi vì đây là một thế giới hoàn toàn mới, mà hắn giống như một người lữ hành, nên lúc nào cũng hiếu kỳ với bất kỳ việc gì.- Thật ra không thể coi là không giống người được.Hắn nhìn lão nhân rõ ràng có rất nhiều chuyện xưa trong lòng, nói:- Ta từng đọc qua không ít quyển sách thú vị, trong đấy có nhắc đến vài người có thể phóng phi kiếm, bay ra ngoài ngàn dặm lấy thủ cấp người khác, còn có thể phi thiên độn địa, dời núi lấp bể. Hơn nữa, mặc dù ta chưa bao giờ ra khỏi trấn Lộc Lâm, trấn Lộc Lâm cũng không có mấy người biết nhiều việc, nhưng hai chúng ta một già một trẻ đi xuyên qua nửa đế quốc Vân Tần, đường đi dài như vậy nhất định có không ít nguy hiểm. Cách đây không lâu, ta từng nghe phụ thân nói có một thương đội ở lăng Lộc Đông bị hoang tặc cướp, mà nay một mình ngài lại dám dẫn ta lên đường, lúc đi ta thấy Lưu bá ngài không có chút lo lắng và khẩn trương, ngoài ra ngài dường như rất quen thuộc đường đi, nên ta nghĩ ngài nhất định là cao thủ trong những câu chuyện kia...nên ta mới hỏi ngài mấy câu này.Lão nhân ngạc nhiên. Rõ ràng đây chỉ là mấy lời hoang đường, nhưng sao qua lời Lâm Tịch nói lại có lý lẽ rõ ràng, nhịp nhàng ăn khớp như vậy?- Ngươi vô cùng thông minh.Lão nhân một lần nữa nhìn thoáng qua Lâm Tịch, lắc đầu:- Thì ra là đọc được trong mấy cuốn sách thần tiên điên điên khùng khùng ấy, loại sách này có nhiều lắm.- Ý của Lưu bá chính là trên đời này không có người có thể sử dụng phi kiếm, pháp thuật kinh người, dời núi lấp bể?- Phi kiếm và bay trên trời ư? Có người làm được, nhưng chắc chắn không thể đạt đến mức độ như mấy cuốn sách thần tiên điên khùng kia viết. Ngươi suy nghĩ thử xem, nếu như thật sự có những người như vậy, không lẽ họ có thể tùy ý ám sát các trọng quan?- Có ư?Lâm Tịch ngẩn người, miệng mở rộng ra?- Có phi kiếm...vậy chẳng lẽ có thể bay được? Đế quốc Vân Tần chúng ta có bao nhiêu người có thể làm được?- Kẻ yếu dừng ở trăm bước, cường giả ngàn bước sát phạt. Ta không biết cả đế quốc Vân Tần có bao nhiêu người làmđược, nhưng chắn chắn có rất ít.Lão nhân trầm ngâm:- Cả đời này ta mới chỉ gặp qua ba cường giả như vậy.- Ngàn bước? Vậy cũng rất lợi hại rồi.Lâm Tịch lẩm bẩm tự nói, thật ra chỉ cần là một trăm bước thôi, nhưng nếu phi kiếm có tồn tại thì cũng đủ làm cho gã coi trọng thế giới này.- Lưu bá, ngài thì sao? Ngài có thể dùng phi kiếm không?Lâm Tịch khẽ ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt, bộ dáng rất thành thật.- Ta dĩ nhiên không thể, nếu như làm được thì sao còn ngồi đây lái xe?Lão nhân cũng thật tình trả lời câu hỏi này, một già một trẻ chợt cảm thấy câu hỏi và câu trả lời rất buồn cười nên cả hai đồng thời bật cười.- Vậy học viện Thanh Loan kia là nơi như thế nào?Sau khi cười xong, Lâm Tịch nhìn lão nhân, thỉnh giáo.- Chỉ một câu đơn giản: đó là nơi sẽ xuất hiện những đại nhân vật, những cường giả có thể sử dụng phi kiếm như ngươi nói.Vừa nghe thấy bốn chữ học viện Thanh Loan, khuôn mặt lão nhân rõ ràng xuất hiện sự ngưng trọng và tôn sùng:- Tính đến bây giờ, có ít nhất một nửa đại nhân vật đế quốc Vân Tần chúng ta xuất thân từ học viện Thanh Loan.Lâm Tịch há mồm thật lớn, nhất thời không biết nói gì nữa, đồng thời trong lòng cũng rất khiếp sợ.Mặc dù lão nhân cùng với chiếc xe ngựa này tới nhà gã hôm trước đã nói rõ là chỉ cần tiến vào học viện Thanh Loan thì ít nhất đã nắm chắc được một chức quan, hơn nữa chức quan này tuyệt đối không thấp, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng học viện Thanh Loan lại là một nơi như thế, thế giới này dường như càng lúc càng trở nên thú vị.- Trừ những người từ trong học viện Thanh Loan ra ngoài, không có ai hiểu rõ học viện Thanh Loan là nơi như thế nào, đó không phải là nơi dành cho một người như ta bình luận hay nói gì. Hơn nữa, trừ những người ở trong học viện và những đại nhân vật bên trong hoàng thành Trung Châu, mọi người không biết nhiều về học viện Thanh Loan đâu, cho nên, những gì ta nói về học viện Thanh Loan hôm nay ngươi không được phép nói cho ai biết, nếu không rất có thể vì ngươi mà ta gặp phải tai họa đó.Lão nhân nhìn Lâm Tịch một cái, sắc mặt khẽ trầm xuống.- Được.Lâm Tịch dứt khoát gật đầu.- Tuy nói biểu hiện của học viện Thanh Loan trong ba đại học viện tại đế quốc mấy năm gần đây không quá mức mạnh mẽ, nhưng lại là học viện lâu đời nhất của đế quốc Vân Tần chúng ta. Hơn nữa, nếu như không phải năm mươi năm trước có một người như Trương viện trưởng của học viện Thanh Loan xuất hiện, chỉ sợ bản đồ đế quốc Vân Tần chúng ta chưa chắc lớn như bây giờ.Lão nhân khẽ trầm ngâm, đôi mắt nhấp nháy. Lão hiểu rõ mấy lời này nói ra miệng rất nguy hiểm, nhưng cảm thấy Lâm Tịch không phải là người nói bậy bạ nên lão vẫn nói ra.- Ba đại học viện?Lâm Tịch ngẩn người.- Còn có học viện Tiên Nhất và học viện Lôi Đình.Lão nhân gật đầu:- Khi nãy ta có nói với ngươi một nửa đại nhân vật đế quốc Vân Tần chúng ta hiện nay đều xuất thân từ học viện Thanh Loan, phần lớn một nửa còn lại lại từ hai học viện này đi ra.Lâm Tịch hỏi:- Ba đại học viện này có gì khác nhau sao?Lão nhân nhìn Lâm Tịch một cái:- Trừ những người từ ba học viện này đi ra, không còn ai hiểu rõ ba học viện này, bởi vì những học sinh ba đại học viện này vừa ra ngoài đã có chức vụ ngang với tổng trấn rồi. Hơn nữa, phần lớn những người này sẽ thăng quan như diều gặp gió, làm sao mấy tiểu nhân vật bình thường như chúng ta hiểu được? Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, nếu như ngươi có thể vào được học viện Thanh Loan thì sẽ hiểu hết thôi."Vừa đi ra ngoài đã tương đương với trưởng trấn?" - Lâm Tịch nghĩ thầm.Đối với hắn thì trưởng trấn hay tổng trấn chỉ là tên gọi khác nhau chứ quyền lực và nghĩa vụ thì không khác nhau là mấy.- Nếu như ba đại học viện này lợi hại như thế, vậy tại sao lại tiến cử ta đi? Lưu bá, ngài có biết người tiến cử ta không?Lâm Tịch chớp mắt, lại hỏi lão nhân trước mặt tiếp.- Ta biết nếu như không trả lời vấn đề này rõ ràng chắc chắn trong mấy ngày kế tiếp ngươi sẽ hỏi ta liên tục, nhưng ta cũng nói thật với ngươi rằng ta cũng không biết đáp án câu hỏi này, bởi vì người bình thường căn bản không có tư cách tham gia khảo nghiệm nhập học của ba đại học viện. Ta cũng rất tò mò muốn biết thân phận quý nhân có khả năng tiến cử ngươi tham gia khảo nghiệm nhập học của học viện Thanh Loan, nhưng vì thân phận người này nhất định rất cao, nên...- Nên chúng ta tốt nhất đừng có tự suy đoán, không đề cập vấn đề này nữa đúng không? Nếu như đã không hiểu rõ mục đích của quý nhân này mà chúng ta cứ suy đoán bậy bạ, lỡ như chọc người này thật thì chúng ta không xong rồi.Lưu bá còn chưa nói hết, Lâm Tịch đã cười cười, le lưỡi rồi nói mấy lời trên.Lão nhân ngây người một chút, cũng bắt chước hắn cười cười, gật đầu:- Ngươi hiểu được vậy là tốt.Buồng xe ngựa lại im lặng, chỉ còn tiếng mưa xuân tí tách rơi xuống mái hiên.- Lưu bá...Đột nhiên Lâm Tịch gọi lão nhân một tiếng.- Sao vậy?Lão nhân cảm thấy kỳ lạ, vừa quay sang nhìn Lâm Tịch thì thấy hắn cũng đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau hắn lại nói tiếp: