Đoàn Hư Không Hỏa Diễm lẳng lặng bập bùng trên lòng bàn tay Trương Hằng. tia chớp màu đen ở trung tâm ngọn lửa có dấu hiệu hơi chớp động, một cỗ dao động đặc biệt truyền vào thiên địa.
Tám mươi mốt đạo thiên lôi màu tím ngưng trệ bất động, dường như không dám dễ dàng đánh xuống.
Kiếp vân trên bầu trời như có Linh tính, hơi hơi run rẩy.
Mọi người đều ngẩn cả ra.
- Cái này?
Lạc Hà trợn mắt há mồm nhìn kiếp vân trên bầu trời.
Trương Hằng không đám tin nhìn đoàn Hư Không Hỏa Diễm trong lòng bàn tay mình.
"Hết thảy đều do nó sao?!"
Trương Hằng sững sờ.
Dường như hiểu được tâm tư Trương Hằng. Hư Không Hỏa Diễm truyền ra một cỗ ý tứ tới Trương Hằng, như muốn tranh công.
Dung hợp thần thức vào Hư Không Hỏa Diễm. Trương Hằng lập tức sinh ra một loại ảo giác như có thể nắm được thiên địa trong tay.
Lạc Hà nhanh chóng phát hiện vẻ dị thưởng của Trương Hằng, thần thức đảo qua đoàn Hư Không Hỏa Diễm trong tay hắn.
- Đây... Đây là...
Lạc Hà lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn vào hình ảnh tia chớp màu đen ở giữa tâm đoàn Hư Không Hỏa Diễm.
Trương Hằng thật ra biết được hình ảnh tia chớp màu đen này, tàn phiến thần bí kia gọi nó là Bất Diệt Ấn Ký.
- Lạc đạo hữu biết thứ này là gì saọ?
Trương Hằng thấy kiếp vân trên bầu trời dường như không đám manh động, liền hỏi Lạc Hà.
Lạc Hà lắc đầu nói:
- Ta không biết vật này. nhưng ta cảm giác nó còn dáng sợ hơn cả thiên kiếp!
So với thiên kiếp càng dáng sợ hơn?! Sự thật như vậy chỉ cần nhìn phản ứng của kiếp vân trên bầu trời là biết.
Hư Không Hỏa Diễm lại truyền tới Trương Hằng một cỗ tinh thần dao động, kỳ lạ chính là Trương Hằng có thể hiểu được ý tứ của nó.
- Ta có thể khiến kiếp vân trên bầu trời tiêu tan!
Trương Hằng nói với Lạc Hà.
- Thật vậy sao?!
Ánh mắt Lạc Hà lộ ra vẻ sợ hãi và vui mừng.
Lạc Ngưng Tuyết lập tức đi tới trước mặt Trương Hằng. hai tay nắm lấy ống tay áo hắn:
- Cầu xin ngươi! Hãy cứu Lạc đại ca một mạng...
Trương Hằng nhướng mày, đẩy nàng ra, nói thần sắc lãnh đạm:
- Có cứu hay không là việc của ta. ngươi không cần xen vào!
- Đại ca! Huynh giúp hắn đi!
Triệu Thụy cũng thỉnh cầu.
Vẻ mặt Trương Hằng hơi dịu đi một chút rồi nói:
- Có thể khiến một vị tiên nhân đản sinh, Đường mỗ tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lạc Hà vui mừng nói:
- Chỉ cần có thể vượt qua kiếp nạn này. Lạc Hà ta từ nay về sau thiếu ngươi một nhân tình.
Trương Hằng âm thầm gật đầu. Nếu Lạc Hà đã đưa ra hứa hẹn thì mục đích của hắn cũng đã đạt được.
Một khi Lạc Hà vượt qua kiếp nạn này. có thể đạt tới Đại Thừa Kỳ. phỏng chừng đã là nhân vật vô địch ở toàn bộ Đông Vân Đại Lục.
- Được! Ta sẽ khiến kiếp vân tiêu tan!
Ánh mắt Trương Hằng nhìn lên kiếp vân trên bầu trời.
- Chở một chút!
Lạc Hà đột nhiên ngăn cản hành động tiếp theo của Trương Hằng.
- Lạc đạo hữu có gì chỉ giáo?
Khóe miệng Trương Hằng nổi lên một nụ cười thản nhiên.
- Ngươi có thể khiến thiên kiếp này khôi phục lại trạng thái bình thường được không! Ta sợ khi đạo hữu rời đi thì nó lại đánh xuống.
Lạc Hà giải thích.
Trương Hằng và Hư Không Hỏa Diễm trao đổi một chút rồi nói:
- Được!
Lạc Hà lộ ra thần sắc vui mừng nói:
- Làm phiên đạo hữu vậy!
Dưới thần thức phần phó của Trương Hằng. Hư Không Hỏa Diễm nhanh chóng lao lên bầu trời.
Mục tiêu của nó chính là kiếp vân.
Hưu—
Hư Không Hỏa Diễm bay tới trước mặt kiếp vân.
Kiếp vân màu xám lập tức trở nên run rẩy, mãi lâu sau nó Mới yên tĩnh lại.
- Chi---~
Tám mươi mốt đạo thiên lôi vừa ngưng tụ dần biến mất. uy áp trên bầu trời cũng giảm xuống vài phần.
Tất cả mọi người nơi này đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Uy áp của tám mươi mốt đạo thiên lôi thật sự quá dáng sợ. Lạc Hà với Độ kiếp kỳ khẳng định không thể vượt qua được kiếp nạn này.
Kiếp vân trên bầu trời lại bắt đầu nổi lên thiên lôi Mới, chỉ một chốc lát đã sinh, ra chín đạo thiên lôi.
Chín đạo thiên lôi này so với mấy đạo thiên lôi trước đó đều không mạnh hơn thậm chí còn nhỏ yếu hơn rất nhiều.
Lác đác, chín đạo thiên lôi hữu khí vô lực mới dần hạ xuống.
Lạc Hà đứng trên mặt đất cũng thấy sửng sốt, không nghĩ tới Cửu Luân Thiên Kiếp lại yếu nhược đến vậy!
Cũng không đám chậm trễ. Lạc Hà lại tế ra vài kiện thông linh pháp bảo trong cơ thể.
Rầm
Chín đạo tử lôi được Lạc Hà hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Vẻ mặt Trương Hằng tươi cười. Thiên kiếp này rõ ràng hoàn toàn đã được giảm nhẹ. chỉ sợ trong lịch sử cũng chưa từng có Lần Đại kiếp nào yếu nhược như lần này!
Sau khi xong Cửu Luân Thiên Lôi. Lạc Hà khoanh chân ngồi trên mặt đất, cùng đợi một cửa tối hậu của thiên lôi.
Trương Hằng biết rằng cửa cuối cùng này không phải là lôi kiếp mà là tâm ma kiếp.
Chỉ thấy ngọn lửa màu tím nhanh chóng nổi lên trên kiếp vân.
Bản thân những ngọn lửa này dường như không ẩn chứa thuộc tính nhiệt độ cao, mà lại giống như âm hồn chậm rãi buông xuống, hoàn toàn bao phủ lấy toàn thân Lạc Hà.
Lập tức mọi người không còn nhìn thấy thân hình Lạc Hà được nữa, trong tầm mắt chỉ là một mảnh ngọn lửa màu tím.
Ngọn lửa không có âm thanh gì, chỉ còn một sự yên tĩnh dáng sợ.
Xoát! Ngọn lửa màu tím đột nhiên tiêu biến, lộ ra thân ảnh Lạc Hà.
Những người ở nơi này cũng không sửng sốt. Không ai nghĩ rằng tâm ma kiếp đã trôi qua nhanh thế.
Lạc Hà chậm rãi mở hai mắt ra. trên mặt mang theo vẻ tang thương cô đơn dường như chỉ trong nháy mắt kia, hắn đã trải qua trăm năm. ngàn năm hồng trân thế tục!
Một giọt lệ từ trong mắt hắn chảy xuống.
- Lạc đại ca...
Lạc Ngưng Tuyết kinh hỷ hô lên.
Trong lòng Trương Hằng cũng rất tò mò. Dưới ngọn lửa màu tím kia, Lạc Hà rốt cục đã trải qua những chuyện gì, không ngờ khiến hắn xúc động như thế!
Qua một hồi lâu, vẻ tang thương bể dâu trên mặt Lạc Hà biến mất. trong mắt hắn lại hiển lộ một tia minh ngộ.
Thời khắc này, khí tức toàn thân hắn đã xảy ra biến hóa về chất.
Trương Hằng có một loại cảm giác kỳ lạ. Lạc Hà đứng trước mặt hắn dường như đã siêu thoát phạm trù con người, đạt tới bán tiên thân.
Kiếp vân trên bầu trời đột nhiên đánh ra một tiêu chí tia chớp màu tím, trực tiếp tiến vào thân thể Lạc Hà.
Theo sau, kiếp vân cuồn cuộn hóa thành một động khẩu tối đen như mực, biến mất trên bầu trời Huyết Sát động phủ.
Uy áp kinh thiên trong thiên địa cũng toàn bộ biến mất.
Lạc Hà đứng tại chỗ hồi lâu. sau đó dùng một đôi mắt trong suốt, linh hoạt nhìn mọi người. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người Trương Hằng.
- May có đạo hữu trợ giúp. Lạc Hà ta mới có thể thành công vượt qua kiếp nạn này! Lạc Hà xin cảm tạ!
Nói tới đây, Lạc Hà không ngờ qùy xuống lạy một lạy. trong mắt lóe lên sự cảm kích.
Trương Hằng cũng bị hành động của Lạc Hà làm cho hoảng sợ. Giờ phút này, Lạc Hà đã tấn chức làm bán tiên, không ngờ lại qùy xuống bái lạy Trương Hằng.
- Lạc đạo hữu! Mau mau đứng lên đi! Có thể khiến một vị tiên nhân đản sinh ở thế Giới này cũng chính là vinh dự của Đường mỗ.
Lạc Hà đứng đậy. hướng Trương Hằng nói lời cảm ơn:
- Đối với Đường đạo hữu mà nói những gì ngươi làm chỉ là hành động nhấc tay nhưng đối với Lạc Hà mà nói lại có ân như tái sinh cốt nhục.
Nếu không có Trương Hằng trợ giúp, Lạc Hà không chỉ không thành tiên mà ngay cả mạng cũng khó có thể đảm bảo. Nói Trương Hằng là người tái tạo cốt nhục cho hắn cũng có chút không đủ.
Trương Hằng âm thầm gật đầu, Lạc Hà này thật ra là một người thông tình đạt lý. bản thân hắn cũng không sai khi cứu hắn một mạng.
Lạc Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Huyết Sát động phủ. Trên trán hắn mơ hồ có một ấn kí tia chớp màu tím, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức đặc biệt.
Trương Hằng cũng chú ý tới ấn ký trên trán Lạc Hà, không biết hành động lúc này của hắn là có mục đích gì.
Một lúc sau, ấn ký trên trán Lạc Hà biến mất. tươi cười nói:
- Sau khi tiến vào Đại Thừa Kỳ. ta đã có thể nắm chắc hệ thống pháp tắc của Huyết Sát động phủ rồi! Không lâu nữa. ta đã có thể rời khỏi đây.
Trong lòng Trương Hằng không khỏi nổi lên sóng lớn. Khi mà vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ Lạc Hà này bước vào Đông Vân Đại Lục. không biết sẽ sinh ra phong ba Như thế nào nữa!?
Nếu Lạc Hà có dã tâm, chỉ sợ toàn bộ Tam Tinh Vực cũng có thể bị hắn thống trị.
- Ngươi còn thời gian bao lâu nữa thì phi thăng?
Trương Hằng không khỏi hỏi.
Lạc Hà hơi trầm ngâm một chút mới nói:
- Ngắn thì hai, ba năm. lâu thì mấy chục năm. Trong thời gian này, ta còn phái đi Sở Quốc xử Lý mấy chuyện thế tục. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Đột nhiên Trương Hằng đột nhiên nhớ tới Tử Cực Ấn trên người mình, đây chính là do Âu Dương lão tổ đánh lên người mình. Với tu vi của Lạc Hà. chút việc này Khẳng định không thể làm khó được hắn.
- Lạc đạo hữu! trên người ta có một đạo Ấn kỳ đặc thù. là do một tu sĩ Kim đan kỳ lưu lại. mục đích để cảm ứng vị trí của ta...
Lạc Hà tùy ý liếc nhìn Trương Hằng một cái. cười khẽ nói:
- Trên người ngươi sợ răng không Chỉ có một đạo ấn ký thôi đầu!
Trương Hằng sửng sốt. chẳng lễ ngoài Tử Cực Ấn ra, trên người mình còn có ấn ký truy tung nào khác sao?!
Cái này là do ai lưu lại?!