Sáu bảy ngày trôi qua, ở một nơi tầng ngoài động phủ.
- Đỡ đòn!
Một con hỏa diễm cự điều (chim khổng lồ) không ngừng lắc lư giãy dụa trên hư không, trên đỉnh đầu nó có một bóng người màu vàng nhạt đang đứng, vung tay hung hăng đấm.
Ầm ầm!
Tiếng va chạm nậng nề vang vọng phạm vi ngàn dặm, rung chuyển lòng người.
Cùng lúc đó, một cây thiết phủ rỉ sét loang lổ mang theo khí ăn mòn cuồn cuộn từ trong tay thượng cổ thần thi cổ Thương bay đi, vừa khéo bổ trúng đầu của hỏa diễm cự điều.
Phốc!
Lập tức một tiếng hót thê thảm chói tai truyền ra, máu văng tung tóe.
Âm khí ăn mòn quỷ dị xâm nhập vào trong cơ thể hỏa diễm cự điều.
Lạc Hà đứng ở phương xa cùng một chỗ với Vân Dịch, ngẫu nhiên thi triển một ít pháp thuật viễn trình, ngăn cản dị động của hỏa diễm cự điều.
- cũng hòm hòm rồi... Đây đã là con thứ 28 rồi!
Lạc Hà thản nhiên cười. Bởi vì hắn phải chiếu cố sự an toàn của Vân Dịch cho nên không thể toàn tâm gia nhập chiến đấu.
Vân Dịch lộ vẻ hưng phấn:
- Mới mấy ngày như vậy mấy người sư tôn đã liên thủ tiêu diệt được hai mươi bảy cứ điểm bảo tàng, giết chết nhiều yêu vật Đại Thừa Kỳ như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- ừm, thu hoạch của chúng ta cũng không nhỏ. Nếu có thể rời Huyết Sát chủ động phủ, bằng vào số tài sản này cũng đủ để tiếu ngạo Chu Vương Triều.
Lạc Hà gật đầu mỉm cười nói.
Sau một lát, dưới sự liên thủ vây giết của Trương Hằng và cổ Thương, hỏa diễm cự điều Đại Thừa Kỳ rốt cục bị giết chết, các loại linh kiện tại liệu trên người bị bốn người phân loại thu lấy.
Đối với tu sĩ hạ giới mà nói, giá trị thi thể của yêu vật Đại Thừa Kỳ quả thật khó thể do lường.
- Chúng ta đi xem bảo tàng mà yêu vật này bảo vệ đi.
Trương Hằng nhẹ nhàng cười, trước một bước đạp hư không bay đến phía trên một cây vạn tuế lấp ánh Ô quang cao tới vài trăm trượng ở cách đó không xa.
Thần thức đảo qua. hắn bay vào trong ổ chim tìm được một viên ngọc thạch xanh bóng, một quả trứng bề mặt đầy hoa văn hỏa diễm cùng với một kiện Tiên bảo dạng quạt lóe lên hào quang rực rỡ.
- Ha ha, thu hoạch lần này thật phong phú.
Trương Hằng thu hồi mấy thứ này, ba người cổ Thương cũng đều không phản đối.
Lúc trước ở Tam Tinh Vực khi Trương Hằng kéo cổ Thương gia nhập trận doanh của mình đã hạ linh hồn huyết thệ, hai bên thật lòng hợp tác.
Chờ sau khi ra chủ động phủ, Trương Hằng tự nhiên sẽ phân phối lợi ích thích đáng cho Cổ Thương.
Sáu bảy ngày này, mấy người căn cứ vào sự phân bố bản đồ bảo vật tầng ngoài động phủ, lần lượt giết chết yêu vật cường đại thu hoạch không ít bảo vật.
Trong thời gian này mấy người cũng gặp phải yêu vật mạnh mẽ dị thường nhưng thân thể Trương Hằng cùng cổ Thương đều rất cường đại, có được thân thể bất diệt hơn nữa có Lạc Hà viễn trình hỗ trợ, cũng không gặp phải khó khăn gì lớn.
Đương nhiên cũng có một hai yêu vật Đại Thừa Kỳ thiên phú dị bẩm chạy trốn dưới sự liên thủ của mấy người. Đối với điều này Trương Hằng cũng không để trong lòng.
- Chúng ta tiếp tục, nên đi tìm địa điểm bảo tàng thứ hai mươi chín rồi.
Trương Hằng cười ha ha nói, ánh mắt đột nhiên hướng về một phía.
Vút Vút Vút —
Từ phương hướng hắn nhìn tới có ba người bay tới, tiên linh khí cường đại áp bách mà tới.
- Hải ngoại tam tiên?
Sắc mặt Cổ Thương có chút khó coi.
- Ồ? Trương đạo hữu, các vị cũng ở nơi này a.
Ánh mắt Âm Dương tán tiên đảo qua chiến trường một đống bừa bài phía dưới, khẽ thở dài:
- Xem ra một con yêu vật ở nơi này đã bị các ngươi giải quyết rồi.
Lạc Hà cười lớn:
- Tam Tiên Đảo cũng đang tìm các nơi bảo tàng tầng ngoài động phủ? Chắc là thu hoạch của các ngươi cũng không nhỏ hả?
Rất hiển nhiên mục đích của trận doanh hai phe đều giống nhau, lại bất ngờ đụng nhau ở nơi này tuy nhiên bên phe Trương Hằng chiếm được bảo vật trước một bước.
- Không biết ba vị Tán tiên thành công tiêu diệt được bao nhiêu cứ điểm bảo tàng?
Cổ Thương không mặn không nhạt hỏi.
Linh Hư tán tiên cùng Âm Dương tán tiên nhìn nhau, không biết có nên trả lời vấn đề của Cổ Thương hay không.
- Hai mươi lăm nơi.
Người lên tiếng lại là Nghê Thường tiên tử, thanh âm linh hoạt kỳ ảo như mây mù.
Hai người Âm Dương tán tiên thì lại ngẩn ra, không nghĩ tới Nghê Thường tiên tử lại chủ động trả lời vấn đề này.
Trong mắt Trương Hằng hiện lên một tia khác thường. Theo lý thuyết, thực lực trận doanh Hải ngoại tam tiên cường đại hơn phe mình, cứ điểm bảo tàng tiêu diệt được cũng phải nhiều hơn một chút mới đúng.
- Không biết bốn vị tiêu diệt được mấy nơi?
Linh Hư tán tiên lạnh nhạt hỏi.
- Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm nơi thứ hai mươi chín.
Cổ Thương hờ hững nói, trong giọng nói có vài tia đắc ý.
- Xem ra mấy người Trương đạo hữu hiểu biết tình huống tầng ngoài động phủ hơn so với chúng ta. Bốn ngày trước chúng ta mới bắt đầu tiêu diệt những cứ điểm này.
Nghê Thường tiên tử sâu kín than một tiếng rồi dẫn đầu rời đi, hai vị Tán tiên khác cũng theo sát phía sau.
Nhìn Hải ngoại tam tiên rời đi, Lạc Hà hơi nghi hoặc nói:
- Thực lực Nghê Thường tiên tử này dường như không kém gì hạng Chân Tiên?
Trương Hằng gật đầu nói:
- Thân phận nàng này thần bí vô cùng, thực lực có lẽ không kém ta cùng Huyền Long, mà trên người còn có nhiều thần thông và đòn sát thủ. Nếu một đấu một, ta cùng Huyền Long cũng không nắm chắc mười phần đánh thắng nàng.
- Tam Tiên Đảo có một vị Tán tiên thần bí như vậy quả thật khó đối phó.
Thần sắc Cổ Thương trở nên ngưng trọng, hắn cũng không nhìn ra hư thật của Nghê Thường tiên tử.
- Địch nhân lớn nhất của chúng ta cũng không phải Hải ngoại tam tiên. Nhưng nếu có khả năng, đem mệnh của hai Tán tiên kia lưu lại ở chủ động phủ cũng đáng để cân nhắc.
Trương Hằng đạm mạc nói, trong giọng nói có vài phần nhắc nhở.
Cổ Thương gật đầu nói:
- Điều này ta hiểu. Huyền Long Đại Vương mới là địch nhân lớn nhất của chúng ta.
Trương Hằng vừa chuẩn bị lên tiếng, trong mắt đột nhiên nở rộ một luồng tinh quang nhìn về phía sơn động thần bí, thở dài thật mạnh:
- Đám người Huyền Long Đại Vương đã phá vỡ băng phong.
- Nhanh như vậy?
Vân Dịch kinh dị nói.
- Nhanh hơn một chút so với dự đoán. Huyền Long Đại Vương này chung quy còn chưa sử dụng con át chủ bài mạnh nhất của hắn, không ngờ ẩn nhẫn như thế.
Trương Hằng khẽ nói, trên mặt có vài tia tiếc nuối.
- Không biết tình huống hiện tại của bản tôn ngươi như thế nào?
Lạc Hà kinh ngạc nói.
Ông- ông~
Vào lúc bọn họ nói chuyện, lối vào sơn động đại điện truyền ra một tràng thanh âm quỷ dị.
Rắc!
Đầu tiên phá băng mà ra chính là Huyền Long Đại Vương, trên người hắn còn ngưng kết một tầng sương trắng, kim quang chói chan như mặt trời từ trong cơ thể hắn bắt ra xua tan khí lạnh.
Ngay sau đó Phục Yêu Tháp trong tay hắn phóng ra một vòng sáng màu đỏ cường đại đẩy lui tam hàn băng khí bốn phía.
Rắc! Rắc! Rắc!
Theo sát sau đó, đám người Chân Tiên, Chân Ma, Uyên Hồng cũng đều phá băng mà ra.
- Trương Hằng đáng giận. không ngờ dẫn chúng ta vào trong bẫy này.
Kim Bằng Yêu Thánh Vương đầy hận ý nói.
Sắc mặt hắn xanh mét. khí cực lạnh trong cơ thể còn chưa hoàn toàn xua tan.
Tuy rằng hắn là Thần thú đỉnh cấp, thậm chí có được Truyền thừa Linh bảo nhưng tu vi lại thấp nhất trong mấy người. đối mặt với Tam Hàn Băng Diễm đột nhiên mà tới kia, có thể giữ được một mạng đã là may mắn vạn phần.
Rống!
Đúng lúc này, trong đại điện sơn động lại truyền ra một tiếng thú rống kinh hồn.
Mơ hồ có thể thấy được ngọn lửa máu đỏ sậm bùng lên.
- Không tốt!
Thân hình Huyền Long Đại Vương bắn về sau.
Vút... Ầm~
Một quang đoàn màu đỏ sậm nửa trong suốt hóa thành một con Hỏa diễm Kỳ Lân gào thét xông tới, uy áp vô hình khiến cho hạng Đại Thừa Kỳ cũng thấy sợ hãi.