Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 624: Trăm năm tang thương

Ầm!

Tia chớp màu vàng kéo theo uy lực vô thượng tan biến thời không, Khoảng khắc chém Trương Hằng thành mảnh vụn.

Thân thê tử vong, không còn khí tức.

Tan thành tro bụi!

Đây chính là những hình ảnh mà Trương Hằng dùng Thần Linh Nhãn bắt được, khi còn ở trên Hải Ngoại Tam Tiên Đảo.

Dưới thiên kiếp, tan thành tro bụi.

Cùng lúc, phân thân thứ hai của Trương Hằng đang ở giới tu chân Tam Tinh Vực cũng xảy ra phản ứng dây chuyền, đồng thời thành tro bụi.

Ngay cả phân thân cũng không thể tránh thoát!

Chẳng lẽ trời cao đã định sẵn hắn không thể trốn qua một cửa này?

Sau khi Trương Hằng chết đi, đám mây thiên kiếp cuồn cuộn biến mất, không gian tối đen cũng thấy được ánh sáng.

Lúc này, các vị đại thần thông ở giới này đều bừng tỉnh.

- Chết rồi?

- Chết rồi...

Trong giới này, đột nhiên truyền ra những tiếng thở dài.

- Nghịch thiên mà đi, sao mà không chết được?

Tiếng cười lạnh của Huyền Long Đại Vương quanh quẩn ở Cửu U hải vực, cười nhạo trên tai họa của người khác.

- Kẻ này thần thông quá là mạnh mẽ, không ngờ có thể thoải mái vượt qua tám đạo Dị Loại Thiên Lôi. chỉ tiếc là hắn quá cuồng ngạo, mưu đồ chống lại trời cao.

- Tuy là nói thế. nhưng một đạo Ngoại Tộc Thiên Lôi cuối cùng quá là cổ quái, lại chậm chạp không đánh xuống. Mà Trương Hằng kia cũng quá kiêu ngạo, nếu không thì hắn cũng có hy vọng không nhỏ vượt qua được Dị Loại Thiên Kiếp kia.

- Đáng tiếc... Đáng tiếc.

Theo thời gian trôi qua. thần niệm bồi hồi quanh đây ngày càng ít.

Một người đã chết đi, nhiều lắm chỉ lưu lại một ấn tượng nhàn nhạt trong sinh mệnh xa xưa của bọn họ.

Bụp!

Lạc Hà từ Đông Vân đại lục thuấn di đến Cửu U hải vực chỗ Trương Hằng độ kiếp.

-Hắn... đã chết...

Sắc mặt hắn trắng bệch, thân hình cao lớn nho nhã thoáng già đi.

- Đã chết?

Lạc Hà vẫn còn không tin.

Trong lúc này, trong đầu hắn vẫn còn hiện ra ánh mắt Trương Hằng tràn ngập tự tin và chiến ý vô cùng.

- Không, không thể nào!

Lạc Hà hít sâu một hơi. mở rộng thần thức cẩn thận tìm tòi mảnh khu vực độ kiếp này. lại không phát hiện ra chút dấu tích gì.

- Thật sự đã chết... ngay cả phân thân cũng không tồn tại.

Thật lâu sau, Lạc Hà ánh mắt thất thần, đứng yên một chỗ.

Bộ phân thân này của hắn mang theo sứ mệnh quan trọng nhất ở lại hạ giới này. chính là vì bảo hộ Ninh Tuyết Dung cùng Trương Hằng, yên lặng nhìn bọn họ trưởng thành, cũng mang theo ý nguyện của bản tôn chúc phúc bọn họ...

Nhưng mà vào Lúc này, tình cảm hắn ký gửi đã tan vỡ!

Nếu để Ninh Tuyết Dung biết Trương Hằng đã chết, nàng sẽ phái đối mặt với nhân sinh như thế nào?

Sắc mặt Lạc Hà đau lòng hối hận sâu sắc.

Bỗng nhiên, hắn đột nhiên vung tay đặt lên thiên linh cái.

Nhưng lại nhớ đến gì đó, hắn thu tay lại.

Trong đầu Lạc Hà, đột nhiên hiện lên đoạn hình ảnh:

"Lạc Hà đại ca cứ yên tâm. đệ cùng Huyền Long Đại Vương đã định sẵn một trận chiến, chỉ cần đệ lại có thể đột phá lần nữa. có thể chân chính ngạo nghễ hạ giới, đến lúc đó sẽ không e ngại bất cứ kẻ nào!"

"Đệ quả thật có nắm chắc?"

"Có."

Trương Hằng chỉ phun ra một chữ.


"Quả thật cửu tử nhất sinh..."

Trương Hằng mỉm cười sáng lạn:

"Đệ chính là cầu một đường sinh cơ sau khi chết."

"Nếu đổi thành đệ trước kia. sợ rằng sẽ do dự. Nhưng lúc này đệ có được ý chí mạnh mẽ. lòng mang theo ý quyết thắng của Vũ Vô Cực. tâm linh đã đạt đến như ý đại viên mãn. nắm chắc ít nhất chín phần mười vượt qua thiên kiếp."

Nắm chắc ít nhất chín phần mười vượt qua thiên kiếp!

- Được rồi... Ta tin tưởng đệ một lần...

Hốc mắt Lạc Hà mơ hồ có một tia trong suốt.

Cuối cùng ngước nhìn mảnh hải vực bị Dị Loại Thiên Kiếp bao phủ. bóng người của hắn dần dần tan biến.

Xoạt xoạt!

Thật lâu sau khi hắn rời đi. trên mảnh hải vực này lại xuất hiện hai bóng người cao lớn.

Trong đó một người mặc chiến giáp hoàng kim. đôi mắt màu vàng, cả người như sắt thép, từng sợi tóc đựng đứng, tản mát ra một cỗ khí phách tuyệt thế chấn nhiếp thiên hạ sơn hà.

Một người khác toàn thân từ hào quang màu vàng đất ngưng tụ thành, hùng hậu như núi. tạo cho người khác ảo giác không thể lay chuyển.

Hai người này phân biệt là Huyền Long Đại Vương cùng Uyên Hồng.

Hai người đứng lặng trên mảnh hải vực này, điều tra thật lâu.

- Chết rồi.

Uyên Hồng chỉ nhàn nhạt nói.

- Chỉ hy vọng như thế... Người này vừa chết, trong giới này đã không còn có ai chống lại ta được.

Trong ánh mắt vàng của Huyền Long Đại Vương, lóe ra tia hào quang lạnh băng.

Xoạt xoạt!

Hai người biến mất tại chỗ.

Khi bọn hắn rời đi không lâu. lại lục tục có các nhân vật cấm kỵ đích thân đến điều tra nơi này, đều không có kết quả quay về.

Những chuyện này không cần nói nhiều. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

ở một nơi hiếm đấu chân người trên Đông Vân đại lục.

Trong nhà cỏ đang ngồi mấy người: Lạc Hà, Ninh Tuyết Dung, Quách Phong, Vân Dịch, Tú Ninh.

- Đã hai tháng rồi. sao sư tôn vẫn chưa trở về?

Quách Phong vội vàng hỏi.

sắc mặt Lạc Hà hơi tái nhợt, mấy ngày nay hắn từng sử dụng đại thần thông, muốn thử cảm ứng trạng thái chân chính của Trương Hằng rốt cuộc là sống hay chết.

Nhưng mà trong xa xăm như có một cỗ lực lượng khiến hắn cảm ứng liền bị trở ngại rất lớn.

Đối mặt với câu hỏi của Quách Phong. Lạc Hà khẽ thở dài:

- Sư tôn ngươi tạm thời không trở về...

Không khí trong nhà cò đột nhiên đọng lại.

Thật lâu sau, Lạc Hà mới nói với Ninh Tuyết Dung:

- Tuyết Dung... Trạng thái cụ thể của đệ ấy hiện giờ... ngay cả ta cũng không quá rõ. Trong lời hắn nói. lộ ra tự trách cùng hổ thẹn sâu sắc.

Ninh Tuyết Dung im lặng, sắc mặt bình tĩnh hỏi:

- Có phải là Trương đại ca đã chết dưới thiên lôi?

- Cái gì... sao muội lại biết?

Lạc Hà chấn động, tiếp đó hoảng hốt nói:

- Hay là muội biết huyền cơ gì?

Trong đôi mắt Ninh Tuyết Dung tràn ra những giọt nước trong suốt, nói:

- Trước khi đại ca rời đi. từng nói với muội, thiên kiếp của đại ca lần này. chắc chắn phải chết... Nhưng trong kết quả phải chết, lại có một đường sinh cơ.

Lạc Hà nghe lời này, lộ ra vẻ như có suy nghĩ.

Hắn bắt đầu nhìn lại tình cảnh khi Trương Hằng độ thiên kiếp.

Từ đầu đến cuối, Trương Hằng vẫn chưa từng mất đi lòng tin. kể cả trong nháy mắt biến thành tro bụi.


-Thì ra trước khi độ thiên kiếp... đệ ấy đã đoán được.

Lạc Hà thở dài một hơi. vẻ mặt suy sụp đau lòng đã mất đi một nửa.

Tú Ninh thở dài sâu kín, mở ra Tinh Nguyệt Đồ, bên trên bố trí vô số ngôi sao.

Oong!

Theo ý niệm Tú Ninh thao túng, ngôi sao trên bức tranh nhanh chóng xoay chuyển.

Trong chớp mắt, Tinh Nguyệt Đồ chìm vào một mảnh tối đen.

Tựa như cả thiên địa đều mất đi sức sống.

Nhưng một lát sau, trên Tinh Nguyệt Đồ lại xuất hiện hai ngôi sao, một tối một lại sáng.

Trong đó một ngôi sao cực kỳ chói mắt. giống như mặt trời rực rỡ. che lấp tất cả ánh sáng của các ngôi sao khác.

Một ngôi sao khác ảm đạm tối tăm. như ẩn như hiện, tựa như lúc nào cũng sẽ tắt, lại ương ngạnh cứng đầu.

-Đó là...

Lạc Hà khiếp sợ.

Hắn nhìn chằm chằm ngôi sao ảm đạm tối tăm kia, lại cứng đầu không tắt.

Những người khác cũng ngóng nhìn ngôi sao kia.

Trực giác nói với bọn họ, ngôi sao này chính là đại biểu cho vận mệnh của Trương Hằng.

Oong...

Tinh Nguyệt Đồ chỉ duy trì trạng thái này được một hai nhịp thở. liền phục hồi trạng thái cũ. vô số hình ảnh ngôi sao không ngừng lấp lóe, dị tượng trước đó đã biến mất.

- Nói vậy... Trương huynh đệ còn chưa chân chính tan biến, hiện giờ đệ ấy đang ở trong một loại trạng thái cực kỳ đặc biệt.

Trong ánh mắt Lạc Hà lại tràn ngập hy vọng.

Lúc này, hắn nhớ tới Trương Hằng tràn ngập tự tin và ý chí chiến đấu vô cùng.

- Tú Ninh, không ngờ ngươi có thể thông qua Tinh Nguyệt Đồ bói toán ra trạng thái của đệ ấy. trong giới này sợ rằng chỉ mình ngươi có thể là được điều này.

Lạc Hà nhìn Tú Ninh, khen ngợi.

Hắn thân là bán tiên Đại Thừa Kỳ cũng không thể phán đoán chuyện này nhưng nữ tử trước mắt lại làm được.

Hơn nữa, trong giới này nhất định còn có nhân vật cấm kỵ khác sử dụng đại thần thông điều tra trạng thái của Trương Hằng. nhưng cũng không có được kết quả gì.

Lúc này cảnh giới linh hồn của Tú Ninh đạt tới Độ Kiếp trung kỳ. thực lực còn mạnh mẽ hơn cấp phủ chủ thông thường. Nhưng công pháp nàng tu luyện, cuối cùng vẫn không am hiểu chiến đấu.

Nghe Lạc Hà tán thưởng, Tú Ninh mắt sáng ảm đạm, lắc đầu nói:

- Đây không phải bản lĩnh của ta... Nếu không phải trước đó sư tôn dẫn dắt. ta cũng không cách nào tính ra được một chút dấu vết gì.

- Sao lại nói thế?

Lạc Hà chợt kinh hãi.

Tú Ninh vươn ngón tay ngọc nhỏ. trong tay bay ra một chiếc khăn trắng, bên trên có mấy chữ Liên Mộng Tịch Nguyệt.

Ở giữa chiếc khăn trắng này. có một giọt trong suốt màu đỏ, tràn ngập một cỗ năng lượng kinh thiên.

- Đó là...

Đám người Lạc Hà cả kinh.

- Đây là sư tôn đã sớm chuẩn bị... Máu huyết, cùng với mảnh vỡ linh hồn.

Tú Ninh đáp.

Ninh Tuyết Dung tiếp nhận khăn tay này. không khỏi rơi lệ. lúc này nàng hiểu được bốn chữ trên khăn tay đại biểu hai người. Trong đó một người, còn là Triệu Tịch Nguyệt bạn tốt của nàng.

- Đại ca nhất định có thể sống lại... Nhất định có thể.

Ninh Tuyết Dung hết sức kiên cường nói. trong ánh mắt cũng lộ ra tia sáng hy vọng.

Lạc Hà cười sang sảng:

- Các ngươi cứ yên tâm. nhất định đệ ấy sẽ trở về.

Trong mắt sáng của Tú Ninh lóe ra màu sắc khác thường, nói:

- Tú Ninh không thể không bội phục dũng khí cùng trí tuệ của sư tôn. Hết thảy những chuyện xảy ra đều nằm trong đoán trước của sư tôn, bao gồm cả bản thân "chết". Nếu đã "chết", vậy hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi "sống" lại.

- Đây là một trận bố cục sinh tử...

Tú Ninh thở dài, thu hồi Tinh Nguyệt Đồ. vẻ mặt cũng không có nhiều thần sắc lo lắng.

- Đó là thật sao? Hiện giờ chúng ta phải làm gì?

Quách Phong cùng Vân Dịch đều khó tin.

Ninh Tuyết Dung nói:

- Từ giờ trở đi. các ngươi phái tu luyện tốt. chờ đợi sư tôn sống lại.

- Vâng, sư mẫu.

Hai người vội lên tiếng.

Trương Hằng độ Dị Loại Thiên Kiếp mà chết, gây ra sóng gió không nhỏ trong cao tầng giới này.

Tiếp đó, Chu Vương Triều khôi phục bình tĩnh trước kia, tối thiểu mặt ngoài là thế.

Đám người Lạc Hà Ninh Tuyết Dung đều tin tưởng vào ngày Trương Hằng sống lại. ngày qua ngày, năm nối tiếp năm vẫn chờ đợi.

Trong lúc đó, Âm Dương Tán Tiên Tam Tiên Đảo cũng từng đến tìm Lạc Hà.

Thời gian vội vàng, năm tháng như thoi đưa.

Trong chớp mắt, một trăm năm đã trôi qua.

Thời gian trăm năm, Chu Vương Triều cũng đã xảy ra biến đổi.