Mặt trời dần dần lộ ra ở phía chân trời.
Trương Hằng đạp Ngân Quang Độn tốc độ kéo lên đến đỉnh trước nay chưa từng có. cảnh vật bốn phía cùng dưới chân mơ hồ đi chuyên theo đường cong.
Giờ khắc này, hắn nhắm mắt lại. tâm linh vươn tới một loại cảnh giới hoàn mỹ không chút sứt mẻ.
Cảm ứng trong mơ hồ. khiến hắn hiểu rằng một biến chuyển trọng đại trong cuộc đời. sắp phát sinh trên người mình.
Từ lúc còn ở Tam Tiên Đảo, hắn cũng đã mơ hồ cảm ứng được một dấu hiệu báo trước khủng bố.
Đó chính là thiên kiếp.
Thiên kiếp là tất cả người tu chân trước khi phi thăng thượng giới đều phải gặp một lần khiêu chiến lớn nhất.
Thành tức là đời sống sau này hóa vũ phi thăng, bại thì hồn phi phách tán không trốn tránh vào đâu được.
Đây là trình tự khống chế của thiên đạo vô tình trên đại thế giới, không có bất luận kẻ nào có thể ngoại lệ.
Trương Hằng cũng không lấy làm lạ sao mình lại rơi vào thiên kiếp, nhưng hắn không ngờ thiên kiếp của mình lại buông xuống sớm như vậy!
Giờ này, hắn để cho cảnh giới tâm cảnh của mình bảo trì như ý đại viên mãn chính là để ứng phó với thiên kiếp bất cứ lúc nào đều có thể sinh ra kia.
"Thiên kiếp bất cứ lúc nào đều có thể buông xuống." Đường cong cương nghị in nét rõ ràng trên gương mặt Trương Hằng. hắn vẫn bình tĩnh khác thường, điềm tĩnh không nao núng.
Hắn đã không phái là Trương Hằng trước kia, mà đã có một viên tâm cảnh của cường giả.
"Vù!"
Phương hướng Trương Hằng phi hành chính là trực chỉ Cửu U hải vực.
Theo lý thuyết, nếu độ thiên kiếp, hắn hẳn phải tìm một nơi bí mật yên tĩnh không một bóng người, độ kiếp dưới sự bảo vệ của Lạc Hà. Ninh Tuyết Dung mới đúng.
Nhưng mà, loại tình huống đó chỉ thích hợp với người bình thường.
Thiên kiếp của Trương Hằng khác với người bình thường, chẳng những hắn không tới địa phương an toàn độ thiên kiếp, mà còn cố tình đi tới Cửu U hải vực là chỗ nguy cơ lớn nhất với mình.
Nên biết rằng, trong Cửu U hải vực này hiện đang tồn tại hai nhân vật cấm kỵ. bất kể là đơn đả độc đấu lợi hại nhất trong nhất giới: Huyền Long Đại Vương kia, hay là Uyên Hồng bệ hạ sâu không lường được, cũng không phải hiện tại Trương Hằng có khả năng ứng phó.
Đại Thừa KỲ bán tiên cùng với Tán tiên, đều đứng ở đỉnh cao nhất giới này. nắm trong tay vận mệnh của ức vạn sinh linh, nhìn xuống sinh linh trong thiên hạ như con kiến.
Cũng không biết phi hành bao lâu. rốt cục Trương Hằng băng qua non nửa Đông Vân đại lục, đi tới hải ngoại.
vẫn không giảm tốc độ, hắn cấp tốc phi hành tới phía trước, trên đường còn băng ngang qua rất nhiều hòn đảo.
Khi bay đến Bồng Lai Đảo, Trương Hằng thản nhiên liếc mắt nhìn lướt qua, rồi tiếp tục phi hành đi phía trước.
Bồng Lai Đảo. một hồ nước tĩnh lặng, nước trong vắt xanh biếc như bảo thạch.
Trên mặt hồ có một tòa lầu các nổi bồng bềnh.
Trong tòa lầu các một lão đạo sĩ mặc đạo bào hắc bạch, đột nhiên mở hai tròng mắt hư thật sinh điện.
Lão nhìn theo hướng Trương Hằng bay đi, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Sau một lát, lão lại lần nữa nhắm mắt, dường như không nghe thấy chuyện bên ngoài.
Sau khi rời Bồng Lai Đảo, thần thức của Trương Hằng lại bắt giữ một hòn đảo quen thuộc, Lam Tinh Đảo.
Hắn không dừng lại, chỉ liếc mắt nhìn một chỗ trên hòn đảo này rồi rời đi.
Lam Tinh Đảo, phủ Hoàng Phủ.
Hai người Hoàng Phủ Lân cùng Hoàng Phủ Tĩnh đột nhiên sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xa. trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ.
- Là hắn?
Hoàng Phủ Lân lộ vẻ mặt kinh ngạc, dùng thần thức quét ngang cả khu vực. nhưng không có bắt giữ được dị tượng gì.
Trên thực tế, Trương Hằng ở ngay trong phạm vi thần thức nắm giữ của hắn. Nhưng giờ phút này Trương Hằng dường như không tồn tại trong nhất giới, ngay cả nhân vật cấp Tán tiên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nắm được bóng dáng của hắn.
- Ta như thế nào lại có cảm giác kỳ quái như vậy chứ?
Hoàng Phủ Tĩnh thì thào lẩm bẩm.
Sau khi rời phạm vi Lam Tinh Đảo. Trương Hằng tiếp tục bay đi phía trước. Thần thức lại bắt được một hòn đảo quen thuộc, Bích Vân Đảo.
Trương Hằng bỗng dưng ngừng lại. trong tâm linh xuất hiện một gợn sóng rất nhỏ. nhưng chỉ trong chớp mắt phục hồi bình tĩnh như cũ.
Tập trung ánh mắt nhìn lướt qua hòn đảo này. Trương Hằng lộ vẻ mặt lạnh nhạt, rồi xoay người bay đi về hướng Cửu U hải vực.
Bích Vân Đảo, tại phủ đệ đại đảo chủ.
Mộ Linh Nhi không tự chủ ngẩng đầu lên. ngóng nhìn trên hư không, trong đôi mắt đẹp toát ra một tia ngạc nhiên vui mừng:
- Hắn... hắn đến nhìn qua ta?
Nàng dùng thần thức nhìn quét qua, nhưng vẫn không phát hiện dị tượng gì.
- Chẳng lẽ... vừa rồi chỉ là ảo giác của ta?
Rời Bích Vân Đảo, tốc độ của Trương Hằng cũng không giảm chút nào.
"Vũ..."
Phía chân trời có thể nhìn thấy một luồng sáng màu bạc như sao băng, tuy là sáng lạn chói mắt. nhưng chỉ lóe lên trong nháy mắt.
Rốt cục, Trương Hằng bay đến Cửu U hải vực.
Cửu U hải vực.
Vùng hải vực Yêu tộc này là địa phương Trương Hằng tuyển chọn để độ kiếp.
Sau khi đi vào khu vực hải vực nguy cơ tứ phía này. tất cả tình cảm trong lòng Trương Hằng đều tiêu tán không còn lại chút gì.
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn lại có một ý niệm tất thắng, không tồn tại chuyện gì khác.
Độ kiếp.
Bước vào tầng bốn cổ tháp.
Đó là mục tiêu, là tình thế bắt buộc của Trương Hằng.
Chỉ chốc lát, thần thức Trương Hằng lại bắt giữ một hòn đảo.
Đây là một hòn đảo nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế. nó lại là địa phương cấm kỵ khủng bố nhất của toàn bộ Cửu U hải vực.
Nó chính là Băng Hỏa Đảo.
Băng Hỏa Đảo.
Đối mặt với một hòn đảo cấm kỵ được xưng là tu sĩ Hợp Thề Kỳ trở lên có đi không có về. Trương Hằng mắt lạnh xuống, bay thẳng qua phía trên nó.
"Vù!"
Trương Hằng cứ như vậy bay ngang qua phía trên Băng Hỏa Đảo.
Hắn tựa như một sự vật không tồn tại trong nhất giới, không xen lẫn cùng bất cứ sự vật gì-
Qua thời gian chừng một hai cái hô hấp. Trương Hằng rời xa Băng Hỏa Đảo ngoài mấy ngàn dặm.
- ổ? Dĩ nhiên là hắn... ta như thế nào lại vô duyên vô cớ để cho hắn chạy?
Trên Băng Hỏa Đảo đột nhiên truyền đến tiếng thì thào lẩm bẩm.
Chủ nhân thanh âm này đúng là Uyên Hồng bệ hạ.
Lúc trước, thời điểm Trương Hằng huyết tẩy Ma xà Phú. Uyên Hồng này ngang nhiên đối chọi cùng Âm Dương tán tiên, thái độ cường ngạnh, không chút nào yếu thế. Cuối cùng, nếu không phái vì trận đánh cuộc ba mươi sáu giới kinh thiên của Vũ Vô Cực cùng Thái thượng Yêu Long Hoàng mạnh, mẽ va chạm nhau, sinh ra không gian khe nứt lan đến toàn bộ ba mươi sáu giới, kết quả cuối cùng thế nào cũng khó có thể đoán trước được.
"Ông!"
Trên Băng Hỏa Đảo đột nhiên ngưng kết ra một người khổng lồ màu vàng đất. đúng là Uyên Hồng.
Hắn tập trung ánh mắt nhìn về phía Trương Hằng, đang chuẩn bị ra tay công kích.
Tuy nhiên, ngay sau đó hắn đột nhiên khẽ "ồ" một tiếng.
Trương Hằng vẫn đang ở trong tầm nhìn của hắn. nhưng lại mang đến cho hắn một loại ảo giác mơ hồ không chừng.
Đó là một loại cảnh giới vô cùng kỳ dị, Thậm chí khiến trong lòng Uyên Hồng sinh ra cảm giác nguy hiểm.
"Hắn lại một mình đi tới Cửu U hải vực. còn đám phi hành trên Băng Hỏa Đảo của ta. tất nhiên có chỗ dựa vào... Chẳng lẽ hắn đã tu luyện đến đỉnh cao của nhất giới này?" Uyên Hồng nghi hoặc không thôi, ngay sau đó, hắn triển khai thần thức.
"Vèo!"
Thần thức của hắn, quét ngang phân nửa Cửu U hải vực. đi vào Cửu U Vực. Thánh địa của Yêu tộc.
- Ha ha! Huyền Long Đại Vương... Mục tiêu của ngươi xuất hiện kìa!
Uyên Hồng chỉ nói ra mấy chữ này, ngay sau đó thân thể màu vàng đất liền hóa thành quang điểm hoa mỹ. dung nhập vào Băng Hỏa Đảo.
Rời Băng Hỏa Đảo, Trương Hằng bay qua một khoảng cách, thần thức lại bắt giữ một địa phưong quen thuộc. Tử Hoàng Điện.
Chỉ liếc mắt nhìn lướt qua, Trương Hằng liền rời khỏi nơi này. Tử Hoàng Điện đối với hắn mà nói. cùng không có gì tốt để ghi nhớ.
"Vũ..."
Trương Hằng cấp tốc phi hành phương hướng trước mắt là Ma Xà Phủ.
Từng huyết tẩy Ma Xà Phủ, giết chết vô số kể yêu thú. nơi đây lưu lại ấn tượng cho Trương Hằng rất sâu.
Khi hắn bay đến nơi nào đó trên hải vực, đột nhiên ngừng lại.
"Vèo!"
Hắn trực tiếp thuấn di tiến vào đáy biển sâu.
Vùng hải vực này chính là đáy vực dưới biển chỗ cư ngụ của tiên tri Quy Tổ.
Lúc trước tiến vào nơi đây. Trương Hằng so tay nghề một phen cùng Quy Tổ. Cuối cùng, một kiếm chí cường cũng không thể công phá được phòng ngự của đối phương. Trước khi rời đi, hắn từng nói rõ. sẽ có ngày quay lại nơi này.
-Ổ?
Trương Hằng giương mắt nhìn, ở bên cạnh căn nhà nhỏ bé của Quy Tổ, phát hiện một mai rùa cổ xưa dày nặng, phía trên phủ kín hoa văn, cũng có rất nhiều dấu vết trầy xước của năm tháng.
Duỗi tay ra Trương Hằng thu bộ mai rùa này tới tay. suy nghĩ trong chốc lát. ngay sau đó lộ ra vẻ vừa lòng:
- Lúc trước nếu chịu giao ra vật này. Trương mỗ đâu có gây chiến cùng ngươi.
"Vèo!"
Hắn biến mất khỏi đáy vực dưới biển sâu.
- Người này càng ngày càng khó nắm bắt... May mà, ta giao ra bộ mai rùa trường thọ ngàn vạn năm trân quý này. vật ấy nếu luyện hóa cùng cải tạo thêm một chút, lực phòng ngự ở trong nhất giới tuyệt đối có thể xếp vào loại thượng hảo. thật đáng tiếc mà!
Tiếng thở dài của Quy Tổ vang nhè nhẹ trong hải vực. ngay sau đó lại biến mất không thấy.
Trương Hằng thu được mai rùa trường thọ trải qua trưởng thành ngàn vạn năm này, vừa chạm đến liền cảm nhận được giá trị của nó. trong lòng rất vừa lòng, liền buông tha cho Quy Tổ một đường sống.
Bay khỏi nơi đây, lại phi hành tới phía trước mấy ngàn dặm. Trương Hằng đột nhiên ngừng lại.
Lần này dừng lại, cũng không phải Trương Hằng chủ động gây nên.
- Cuối cùng đến rồi...
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo sự chờ mong đã lâu.
Hắn vừa dứt lời, trong hải vực phía trước truyền đến bốn đạo khí thế mạnh mẽ. Một người trong đó đúng là Huyễn Lam lão tổ. lúc trước ở Bồng Lai Đảo có ý đồ giết chết Trương Hằng.
Bốn người bay tới này đương nhiên là bốn đại Yêu Tôn trực thuộc Huyền Long Đại Vương của Cửu U hải vực.
Nghe tiếng thở dài của Trương Hằng, bốn đại Yêu Tôn thoáng hơi sửng sốt.
Huyễn Lam lão tổ ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chòng vào hắn:
- Không nghĩ tới ngươi còn dám một mình xông vào Cửu U hải vực. Không biết hiện tại ngươi buông xuống chính là bản tôn hay là phân thân? Nghe ý tứ của ngươi, dường như đã đoán trước được chúng ta đến đây.
Trương Hằng cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái. ngẩng nhìn lên hư không, thấp giọng nói:
- Rốt cục đến rồi!
"Ầm!"
Trong thiên địa một màu tối đen.
Vạn vật đều rơi vào cảnh U ám tuyệt đối.
Bóng tối. không còn chỗ U tối nào có thể hình dung.
Giờ khắc này chính là ngày tận thế.
Trong mơ hồ dường như có sự vật gì đó sắp sửa buông xuống.
- Đây... đây là?
Bốn đại Yêu Tôn thân rơi vào khu vực này, lộ vẻ mặt hoảng sợ, không dám tới gần.
Trong tầm mắt của chúng, Trương Hằng chính là cường giả tuyệt thế đứng giữa phong ba bão táp. bất kể sóng to gió lớn cỡ nào đều không thề chạm vào góc ậo của hắn. Mà chính bọn chúng lại là phàm nhân không biết bơi lội đang tuyệt vọng trên chiếc thuyền nhỏ.
Thân thể của Trương Hằng trong tầm mắt của chúng, trở nên càng ngày càng cao lớn vĩ đại.
Trong khoảnh khắc thiên địa rơi vào cảnh tối đen kia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vừa đúng lúc bọn chúng có thể nhìn thấy. Trương Hằng đang nâng tay lên.
Hai thứ này, không ngờ hòa hợp thành một thể kỳ diệu như thế, giống như đã được diễn luyện qua ức vạn lần.
- Đến đây đi. thiên kiếp!
Trong hai mắt Trương Hằng lóe lên ngọn lửa trong suốt.
Hắn vừa dứt lời, trong thiên địa sinh ra một cỗ thiên uy lẫm liệt cực kỳ đáng sợ.
- Độ kiếp!
- Độ kiếp...
- Độ kiếp...
Những kẻ đại thần thông tuyệt thế trong nhất giới đều chấn động kinh hoàng.