Vùng đất cấm kị của Cửu U hải vực, Băng Hỏa Đảo.
Theo truyền thuyết, tu sĩ từ Hợp thể kỳ trở lên chỉ cần tiếp cận Băng Hỏa Đảo đều khó thoát khỏi cái chết.
Sự thật đúng là như vậy, ngay cả đại tu sĩ thực lực thông thiên, một khi đích thân tới Băng Hỏa Đảo, đều chết một cách ly kỳ, không có một chút năng lực phản kháng nào.
Vào một ngày, một đạo độn quang màu tím hướng về gần Băng Hỏa Đảo nhanh chóng bay tới. còn mang theo một uy lực tinh thần mờ ảo. tốc độ vô cùng khủng khiếp.
- Đây là đại yêu tu ở phương nào, nhìn thanh thế như thế này chẳng những đã đạt tới cấp phủ chủ. mà còn có một khí tức khiến cho người ta sợ hãi...
Một yêu tu Hợp thể kỳ đang trốn dưới đáy biển sâu. quan sát quy đạo của độn quang màu tím lướt qua trên bầu trời, trong lòng hoảng sợ.
Tuy nhiên rất nhanh hắn đã nhìn thấy một sự thực càng khiến cho người ta khiếp sợ hơn.
Phương hướng của độn quang màu tím kia chính là vùng đất cấm kỵ trong truyền thuyết...
- Trời ơi... Hướng mà hắn phi hành không ngờ là Băng Hỏa Đảo? Chẳng lẽ ta gặp ảo giác sao?
Yêu tu Hợp thể kỳ này chấn động không thôi.
- Hừ, đại yêu tu thì đã sao? cấp phủ chủ thì đã sao? Chỉ cần hắn dám đi tới Băng Hỏa Đảo. ta bảo đảm hắn sẽ không có đường về.
Dưới đáy biển sâu, một yêu tu Hợp thể kỳ khác cười lạnh nói.
Yêu tu lúc trước vô cùng đồng ý, lại kinh ngạc nói:
- Nhân vật cấp phủ chủ vừa rồi trên người rõ ràng có khí tức của Thần thú, nhìn tình hình có lẽ hắn là...
-ừ?
Yêu tu Hợp thể kỳ kia đột nhiên hiểu ra:
- Chẳng lẽ hắn là Tử Hoàng?
Sau đó, dưới đáy biển sâu chìm vào trong một không khí tĩnh lặng, hai yêu tu Hợp thể kỳ cũng không đám đàm luận nữa.
Nên biết rằng, Băng Hỏa Đảo nằm ở biên giới của Tử Hoàng Phủ những yêu thú như bọn họ chung quy vẫn là một thành viên trong thế lực của một phủ trong Yêu tộc.
Trên mặt biển cách đó mấy ngàn dặm. một đạo độn quang màu tím đột nhiên dừng lại trên không trung, hiện ra thân ảnh một nam tử trung niên uy nghiêm.
Người này chính là Phủ chủ của Tử Hoàng Phủ Tử Hoàng.
Lúc này, trên mặt Tử Hoàng lộ ra vẻ ngưng trọng, lăng lặng nhìn một hòn đảo ở cách đó không xa, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ, hoảng hốt, hồi tưởng lại.
Thật lâu sau, hắn cắn răng một cái. vẻ mặt kiên quyết. dường như đã có một quyết định gì đó.
Hít sâu một hơi, Tử Hoàng chậm rãi hướng về phía hòn đảo được coi là cấm kỵ kia bay đi.
Khi hắn bay tới cách hòn đảo này chừng mười mấy dặm, đột nhiên dừng lại.
Theo thần thức của hắn quan sát, toàn bộ Băng Hỏa Đảo dường như là sống lại.
Thậm chí Tử Hoàng còn có thể nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng tim đập của hòn đảo cấm kỵ này.
Bỗng nhiên, trên mặt biển bao la bát ngát vô bờ này truyền tới tiếng ầm ầm vào thẳng trong linh hồn. toàn bộ không gian đều có áp lực vô cùng.
Sau đó, một uy lực tinh thần mơ hồ không thể phát hiện được từ trên Băng Hỏa Đảo tràn tới.
Tim của Tử Hoàng nhảy lên một cái. cảm thấy một khí tức tử vong ập vào mặt.
- Không còn đường lui nữa rồi...
Hắn hiểu mình đã khiến cho một nhân vật cấm kỵ thức tỉnh.
Giờ phút này, cho dù Tử Hoàng có thi triển ra bí thuật chạy trốn mạnh nhất cũng không còn tác dụng.
Trong Cửu U hải vực vô biên này, ngoài nhân vật thần thoại Huyền Long Đại Vương ra, không còn có yêu tu Hợp thể kỳ trở lên nào có thể dưới sự phát hiện của đối phương mà toàn mạng quay về.
- Vãn bối Tử Hoàng, tham kiến Uyên Hồng bệ hạ.
Tử Hoàng cung kính hành một đại lễ đối với Băng Hỏa Đảo. trong ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ, còn có một vẻ tiều tụy.
Hắn vừa dứt lời, từ trên Băng Hỏa Đảo đột nhiên truyền ra một lực hút cực lớn. Vù một tiếng hút lấy hắn lên trên hòn đảo.
- A... Uyên Hồng bệ hạ!
Tử Hoàng kinh hộ lên một tiếng, nhưng không cách nào phản kháng lại lực lượng ngang ngược tới cực điểm này.
Phịch một tiếng, thân thể hắn đã đáp lên trên Băng Hỏa Đảo.
- Tiền bối tha mạng! Ta là Phủ chủ của Tử Hoàng Phú. gia phụ cũng có mối thâm giao với ngài, chẳng lẽ ngài quên rồi sao?
Tử Hoàng vô cùng hoảng sợ giải thích.
- Tiêu bối từ đâu tới...
Một thanh âm lười biếng dường như mới tinh ngủ từ trên Băng Hỏa Đảo truyền tới, khiến cho Tử Hoàng hết hồn.
- Uyên Hồng bệ hạ. hiện giờ ta là Phủ chủ của Tử Hoàng Phú. lần này tới Băng Hỏa Đảo là có việc muốn nhờ!
Tử Hoàng lại giải thích một lần nữa. lời nói không có một chút thiếu kiên nhẫn nào, còn mang theo một giọng điệu thấp thỏm lo âu.
- A? Không ngờ ngươi lại biết danh hiệu của ta?
Thanh âm kia có chút không ngờ. ngay sau đó lại lãnh đạm nói:
- Không cần phải gọi tới Uyên Hồng bệ hạ ta. Cửu U hải vực khôn cùng này sớm đã không còn là địa bàn của ta. ngươi có khó khăn sao không tới tìm Huyền Long Đại Vương, ngược lại có tới đây quấy rầy sự yên tĩnh của ta?
Ha ha. nếu không cho ta một công đạo hợp lý. đừng nói ngươi chỉ là một binh tôm tướng cua cấp phủ chủ. mà cho dù là nhân vật cấp bán tiên cũng đừng mong toàn mạng rời khỏi nơi này.
- Vâng vâng, vãn bối đã dám tới nơi này, tự nhiên sẽ cho ngài một công đạo!
Tử Hoàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng lấy từ trong nhẫn không gian ra một khoáng thạch giản dị ngăm đen.
Bất kể nhìn thế nào, khối khoáng thạch đen thui này cũng không giống một vật phẩm có chút giá tri lại càng không nói tới là một bảo vật.
- Khối Hắc Phác Thạch này tiền bối còn nhớ không?
Tử Hoàng dùng tay ném đi, khối Hắc Phác Thạch này liền bay lên giữa khoáng không trên Băng Hỏa Đảo, di chuyển một mạch.
Ồ!
Trên Băng Hỏa Đảo bỗng nhiên truyền tới một luồng lực lượng, hút lấy khối Hắc Phác Thạch này đi.
Dưới sự tập trung của ánh mắt và thần thức của Tử Hoàng, khối Hắc Phác Thạch này bỗng nhiên biến mất. không biết đã tới nơi nào.
Nửa ngày sau, trên Băng Hỏa Đảo cũng không có động tĩnh gì. Tử Hoàng trong lòng không yên. nhưng tuyệt nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuối cùng, khi Tử Hoàng đã chuán bị hết kiên nhẫn, trên Băng Hỏa Đảo mới truyền tới một tiếng than nhẹ:
- Thần thú Tử Diễm Câu. ôi... không ngờ ta lại quên mất. Nhớ ngày đó, ta cùng với vật cưỡi này đã khiến cho toàn Chu Vương Triều phải lun sợ. trong giới này ít có người có thể cùng ta tranh phong.
Trong thanh âm trên Băng Hỏa Đảo kia lộ ra một giọng điệu hồi tưởng.
- Theo lời của tiền bối. thì Tử Diễm Câu đã từng hầu hạ ngài kia chính là phụ thân của ta. Trước khi tuổi thọ của người kết thúc, đã từng đem khối Hắc Phác Thạch này giao cho vãn bối. cũng nói cho ta biết nếu gặp phải một khó khăn thật sự không thể vượt qua thì có thể tới nhờ ngài giúp đỡ.
Tử Hoàng nói tới đây. nước mắt lưng tròng, dường như nhớ tới phụ thân cả đời mệt nhọc kia.
- Phụ thân của ngươi đã theo ta chinh chiến hơn nửa đời. chịu rất nhiều mệt nhọc, quả thật ta rất cảm động. Nếu hậu bối của hắn tới đây xin giúp đỡ, hiển nhiên ta không thể cự tuyệt được.
Giọng điệu của thanh âm kia bắt đầu dịu xuống.
- Ngươi có khó khăn gì. hãy nói cho ta biết... Trong giới này, chuyện ta không làm được cũng không có nhiều.
Trên Băng Hỏa Đảo tràn ngập một dao động tinh thần vô cùng tự tin.
Tử Hoàng không hề dám hoài nghi năng lực của chủ nhân thanh âm này, vội vàng nói:
- Sự tình là như vầy... Đầu tiên phải kể tới tên nghiệt tử bất hiếu của ta... Sau đó là tên tu sĩ loài người đáng ghét kia, lợi dụng lúc người ta gập khó khăn cướp sạch kho báu của Tử Hoàng ta, còn hại chết đứa con cả của ta. con gái thứ hai hiện giờ cùng đang nguy cấp một sớm một chiều...
- Hết thảy mọi chuyện đều là do tên tu sĩ loài người gây ra. ta phải giết chết hắn, báo thù cho Lượng nhi!
Nói xong câu cuối cùng, hai mắt Tử Hoàng đỏ bừng, tràn ngập chấp niệm và thù hận rất sâu.
- Được, bất kể lời của ngươi là thật hay giả, cũng không cần biết ngươi đúng hay sai. ngươi đã muốn tu sĩ loài người kia chết, thì ta sẽ khiến hắn phải chết.
Thanh âm trên Băng Hỏa Đảo đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo. lộ ra một khí phách và sự kiêu ngạo không cần phân rõ phải trái.
Bất kể thật giả, bất kể đúng sai, ta sẽ khiến ngươi phải chết!
- Tạ ơn tiền bối!
Tử Hoàng vô cùng cung kính quỳ xuống mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng tột cùng.
- Được, bây giờ ngươi hãy tới Ma Xà Phủ đi. tới lúc đó. ta sẽ giúp ngươi giết chết tên tu sĩ loài người kia.
Thanh âm trên Băng Hỏa Đảo dần trở nên trầm thấp.
Cùng lúc đó, một đạo hào quang màu vàng đất từ trên Băng Hỏa Đảo tràn ra. Vù một tiếng dung nhập vào trong cơ thể của Tử Hoàng.
Vụt.
Trong mắt Tử Hoàng bùng lên tử diễm, bằng tốc độ nhanh nhất hắn bay về phía Ma Xà Phủ trong miệng lạnh lùng nói:
- Trương Hằng... Trương Hằng, ta sẽ xem ngươi sẽ chết như thế nào? Có con bài mạnh nhất này. ta sẽ khiến ngươi phải hoàn toàn phủ phục dưới chân của Tử Hoàng ta. Đến lúc đó, tất cả trọng bảo và bí mật trên người ngươi sẽ đều thuộc về ta!
Dám trêu chọc Tử Hoàng ta, bản phủ sẽ khiến ngươi không được chết tử tế...
Thanh âm của hắn tràn ngập chấp niệm báo thù, khiến cho yêu thú trong hải vực ở gần đó phải hết hồn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cùng lúc đó, trên một hòn đảo rộng mấy vạn dặm ở Ma Xà Phủ.
- Tất cả yêu tu của Bát Yêu Đảo. giết chết toàn bộ!
Thanh âm của Trương Hằng lạnh như băng, vang lên trong một đám sương mù màu máu bao phủ trong phạm vi ngàn dặm.
Đột nhiên, sương mù màu máu chia làm hai nửa. từ hai phía trước sau tiến hành giáp công với Bát Yêu Đảo.
Vụt!
Trương Hằng thuấn di một cái. bay lên không trung trên Bát Yêu Đảo, mở Thần Linh Nhãn ra. tiến vào một trạng thái kỳ dị tuyệt đối lý trí.
Kiếp trước, thân là một người con trai mới lớn của địa cầu, hắn rất sợ máu tanh và bạo lực.
Kiếp này, sau khi lột xác về tâm lý từng bước một. hắn không còn sợ hãi giết chóc, chỉ cần mở Thần Linh Nhãn ra. ngay cả tắm máu một giới hắn cũng không sợ hãi.
- Người nào, dám xâm phạm Bát Yêu Đảo ta?
Một vài đạo khí thế cường đại phi phàm từ trên hòn đảo phía dưới truyền tới. đều là những kẻ có cảnh giới đại yêu tu.
Trong số đó, còn có một đạo uy lực tinh thần không tầm thường giáng xuống, như sóng vỗ bờ chụp về phía Trương Hằng.
- A? Không ngờ còn có một nhân vật cấp phủ chủ.
Mặt Trương Hằng lộ ra vẻ kinh dị. xem ra lần này nếu muốn ung dung giải quyết kẻ địch cũng không phải dễ dàng.
Đúng lúc này, hai đại Huyết Sát Quán Vương đã tiến vào Bát Yêu Đảo, dễ dàng giết chết một đám yêu thú cấp đỉnh, sát lục và máu tanh điên cuồng tràn ra.
Trương Hằng sử dụng thần thức quét qua. yêu tu trên Bát Yêu Đảo này cơ bản đều từ Hóa Thần Kỳ trở lên. số ít yêu thú Nguyên anh kỳđều là người hầu hoặc là phu khuân vác.
- Tu sĩ loài người đáng chết, Chẳng lẽ các ngươi chính là hung thủ giết chết lão nhị của bọn họ?
Một đại hắn mặc giáp trụ màu lam, dáng người khỏe mạnh bay lên giữa không trung, ánh mắt lóe lên hung quang độc ác, lướt qua đám người Trương Hằng.
- Ha ha, hiện giờ ngươi mới phản ứng kịp. không khỏi quá chậm trễ đó, khó trách được gọi là đồ gấu chó gì đó?
Trương Hằng khẽ liếc nhìn hắn một cái, duỗi tay ra nắm Phá Không Kiếm ở trong tay.
- Ngươi muốn chết!
Cực Băng Hùng Vương đột nhiên khoát tay. uy lực tinh thần trong hư không theo một chưởng này của hắn hóa thành một mũi tên băng Vù một tiếng hướng về phía Trương Hằng đâm tới. uy lực không thể coi thường, vượt xa đại yêu tu Hợp thể kỳ bình thường.