Đối mặt với yêu cầu ngang ngược bá đạo mà lại cực kỳ quá phận của Hoàng Phủ Phách, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Trong mắt Vân Dịch hiện ra vài tia tức giận, xiết chặt nắm tay. Tú Ninh khẽ nhíu mày liễu, trong cặp mắt sáng hiện lên một tia chán ghét.
- Thật có lỗi. Nàng là đệ tử của ta, không phải là vật phẩm dùng để giao dịch.
Trương Hằng không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Hoàng Phủ Phách.
Hoàng Phủ Phách cũng không tức giận giống như đã sớm đoán được phản ứng của đám người Trương Hằng, cười nói:
- Ta có thể lấy ra rất nhiều thứ ngươi muốn có. Tỷ như Thông linh Pháp bảo, linh đan cực phẩm, công pháp đỉnh cấp, đại lượng tinh thạch... Đương nhiên nếu nguyện ý ta có thể cho ngươi giành được một chức vị thực quyền nào đó trên Lam Tinh Đảo, hưởng thụ vạn người ngưỡng mộ.
- Ha ha. Ta nghĩ có lẽ ngươi càng thích Thông linh Pháp bảo, linh đan cực phẩm hả?
Chỉ thấy Hoàng Phủ Phách duỗi tay, hỏa quang chợt lóe trong không khí, trong lòng bàn tay nổi lên một hạt châu toàn thân đỏ lửa bóng loáng trong suốt.
Hạt châu này vừa xuất hiện mang theo một cỗ uy áp cường đại. Rất hiển nhiên đây là một kiện Thông linh Pháp bảo.
Hoặc nói chính xác hơn đây là một kiện Thông linh Pháp bảo còn chưa nhận chủ.
- Thế nào? Ngươi vừa lòng chứ?
Trên mặt Hoàng Phủ Phách lộ ra nụ cười sáng lạn.
Vào giờ khắc này hắn nhớ tới lời phụ thân từng nói với mình:
- Ngươi chính là lòng dạ thẳng đuột, chỉ biết dùng sức mạnh không biết quyền biến mà không biết có những lúc rất nhiều phương pháp có thể giải quyết vấn đề trực tiếp hơn dùng vũ lực. Tỷ như ích lợi hấp dẫn, Chỉ cần có đủ ích lợi, trong thiên địa này không có người tu chân không thể đánh động, trừ khi tư bản đối phương hùng hậu hơn xa so với ngươi.
Khi lấy ra Thông linh Pháp bảo hạ phẩm này, Hoàng Phủ Phách đã lộ ra nụ cười của người thắng lợi.
Đối với phần đông tu sĩ Hóa Thần Kỳ mà nói, một kiện Thông linh Pháp bảo là một giấc mộng khó thể với tới. Nhưng là ngay cả Chu Vương Triều tài nguyên phong phú thì Thông linh Pháp bảo cũng cực kỳ quý hiếm cho dù chỉ vẻn vẹn là một kiện Thông linh Pháp bảo hạ phẩm.
- Nếu ngươi không hài lòng, ta còn có thể lấy ra một kiện nữa.
Hoàng Phủ Phách thấy bộ dạng Trương Hằng giống như không động lòng, lại duỗi tay lấy ra một thanh phi kiếm đen nhánh. Từ khí tức mà xem thì đây cũng là một kiện Thông linh Pháp bảo hạ phẩm.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng phương thức "Dùng lợi ích để dụ người" để giải quyết vấn đề, không hy vọng mình thất bại cho nên gia tăng lợi thế.
- Cái gì? Ngươi còn không vừa lòng?
Hoàng Phủ Phách phát hiện khóe miệng Trương Hằng còn mang theo vài tia cười nhạo.
Từ đầu chí cuối trên mặt Trương Hằng đều không lộ ra vẻ động tâm gì.
- Được rồi, chúng ta cũng không cần đi Lam Tinh Đảo nữa.
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ chỉ có rời Lam Tinh Đảo tới một hòn đảo cấp hai khác. Thời gian còn lại đã không nhiều.
Nếu lại chậm trễ một đoạn thời gian, rất có khả năng sẽ có cường giả của Tử Hoàng Phủ đuổi tới. Đây là vấn đề Trương Hằng lo lắng.
Hắn không ngốc đến cho rằng Tử Hoàng Phủ lại phái ra vài tên lính tôm tướng cua đến đối phó mình. Không hề nghi ngờ, Trương Hằng sẽ gặp phải nhân vật thực lực vượt xa Thiết Sa Vương thậm chí là yêu thú Hợp thể hậu kỳ mạnh mẽ.
Lam Tinh Đảo hiển nhiên là không có khả năng ở lại. Đắc tội với công tử của Đại đảo chủ làm sao có thể sống dễ chịu?
Theo quyết định của Trương Hằng, bốn người đều bay lên không, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
- Các ngươi thật sự muốn đi?
Hoàng Phủ Phách rốt cục động dung, thân hình "Vù" một tiếng ngăn cản đường đi của mấy người.
- Chẳng lẽ các hạ còn muốn dùng sức mạnh ngăn mấy người chúng ta lại sao?
Trương Hằng cười lạnh, trong lòng thầm tính toán: "Đối phó với nhân vật đặc thù này, tốt nhất có thể đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng sử dụng đại sát khí tiêu diệt hoặc trọng thương hắn".
- Hoàng Phủ Phách ta cho tới giờ chỉ tôn trọng cường giả chân chính. Nếu bất kỳ ai trong số các ngươi có thể tiếp được của ta một tiễn, như vậy ta chẳng những không ngăn cản các ngươi thậm chí còn có thể đối đãi với ngươi như thượng khách, tận lực phụ trách sự an toàn của các ngươi. Các ngươi chính là khách quý của Lam Tinh Đảo.
Hoàng Phủ Phách khách khí nói, thu lại hai kiện Thông linh Pháp bảo, thầm nghĩ: "Dùng lợi ích dụ người" cái chó gì, vẫn là vũ lực giải quyết vấn đề là trực tiếp nhất!
- Tiếp ngươi một tiễn?
Trong lòng Trương Hằng khẽ động. Nếu có thể giải quyết vấn đề mà không làm to chuyện thì cố nhiên là tốt.
- Đúng, chính là tiếp ta một tiễn. Chỉ cần tiếp ta một tiễn không chết là được. Nếu các ngươi bại, phải nghe ta. Ngược lại ta sẽ kính các ngươi như thượng khách, tuyệt đối sẽ không dùng cường ép các ngươi, mà các ngươi cũng sẽ được Lam Tinh Đảo che chở, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn các ngươi một sợi lông.
Hoàng Phủ Phách quyết đoán nói.
- Nhưng là chúng ta cũng không quá tin tưởng lời của ngươi. Nếu Trương mỗ tiếp được một tiễn của ngươi mà ngươi không thực hiện lời hứa thì làm sao giờ?
Trương Hằng hơi khinh miệt nói.
- Hừ. Hoàng Phủ Phách ta ở Lam Tinh Đảo là lời nói ngàn vàng. Nói là làm, tuyệt không hối hận.
Hoàng Phủ Phách hừ lạnh nói.
Trương Hằng không cho là đúng nói:
- Chúng ta mới tới nơi đây, cũng không biết con người của ngươi. sao có thể dễ dàng tin tưởng ngươi chứ?
Hoàng Phủ Phách hơi trầm ngầm. cảm thấy lời Trương Hằng cũng có đạo lý liền nói:
- Được rồi. Hoàng Phủ Phách ta với tâm ma thề, tuân thủ ước định vừa rồi. Các ngươi tin được rồi chứ?
- Được. Bắt đầu đi.
Trương Hằng cười nhạt, khoát tay cho ba người Tú Ninh trước tiên lui ra thật xa, để trống một vùng không gian.
Hắn không tin một tu sĩ Hợp thể sơ kỳ có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn với mình càng không nói là giết chết.
Trương Hằng tu luyện Luyện Thiên Hóa Địa Công vốn sở trường là phòng ngự.
- Được. Đây chính là ngươi tự tìm chết. Hắc hắc, chờ sau khi ngươi chết, nữ đệ tử yếu điệu kia của ngươi sẽ thuộc về ta.
Hoàng Phủ Phách "Vù" một tiếng bay lên không mấy trăm trượng, hóa thành một chấm đen nhỏ trong tầm nhìn của Trương Hằng.
- Thắng được ra hãy nói.
Trương Hằng vẻ tự nhiên đứng trên mặt đất. cứ như vậy nhìn đối phương không có bất kỳ động tác tế Pháp bảo phòng ngự gì cả, bộ dạng mặc ngươi công kích.
- Đây là ngươi muốn chết.
Hoàng Phủ Phách cười lạnh, vươn cánh tay cường tráng. Trong hư không "Ong" một tiếng, một cây cung toàn thân xanh trong suốt tràn ngập đường nét mạnh mẽ xuất hiện trong tay hắn.
Đây chính là Thông linh Pháp bảo trung phẩm Kinh Huyền Cung.
Kinh Huyền Cung là một lợi khí giết người thuần túy, Thông linh Pháp bảo thuần công kích, lực sát thương cực lớn.
Nếu cho hắn thời gian nhất định, hắn thậm chí có thể sử dụng Kinh Huyền Cung phát huy ra lực công kích vượt xa Thông linh Pháp bảo cùng cấp đến mấy lần.
Khi hắn lấy Kinh Huyền Cung ra và đứng ngạo nghễ trên không hòn đảo nhỏ lập tức gây nên sự chú ý của tu sĩ chung quanh.
- Mau nhìn. Hoàng Phủ công tử lại muốn động thủ. Đó nhưng là Kinh Huyền Cung nổi tiếng về lực sát thương đơn thể. Toàn bộ Chu Vương Triều cũng không có một hai kiện.
Tu sĩ trong phạm vi mấy ngàn dặm nhanh chóng hướng về bên này.
Mặc dù có mệnh lệnh của Hoàng Phủ Phách, bọn họ Không dám đến hòn đảo này nhưng ở bốn phía hòn đảo quan sát một chút lại không phải là không được.
Hoàng Phủ Phách cũng không lập tức động thủ mà trước tiên kéo dây cung của Kinh Huyền Cung sau đó nhẹ buông ra. Chợt nghe một tiếng "Băng" giòn tan. vang vọng trong phạm vi mấy chục dặm.
Trong thanh âm này ẩn chứa một tác dụng chấn động tâm hồn tu sĩ, tu sĩ thu vi hơi thấp nghe thanh âm này thậm chí có ảo giác mê muội.
- Nghe nói dây cung của Kinh Huyền Cung này dùng gân của yêu thú Huyết Giao Long Hợp thể kỳ đỉnh làm tài liệu chính mà luyện thành. Chẳng những tính dai mười phần hơn nữa lúc sử dụng rót pháp lực vào sẽ sinh ra tinh thần công kích cường đại, có thể khiến tu sĩ cùng cấp thất thần trong nháy mắt.
Một lão già Hợp thể kỳ có kiến thức vuốt râu rủ rỉ nói.
- Huyết Giao Long? Đó chính là cấp bậc Bán Thần thú. Hợp thể kỳ đỉnh. Toàn bộ hải vực gần như không có mấy người có thể tiêu diệt càng không nói đến rút gân nó.
Một tu sĩ Hợp thể kỳ ngạc nhiên thán phục nói.
- Đó là đương nhiên. Muốn giết Huyết Giao Long tối thiểu phải ba bốn đại tu sĩ nhân loại liên thủ nhưng lại còn không thể cam đoan thành công. Tuy nhiên một khi giết chết Huyết Giao Long Hợp thể kỳ đỉnh này, vậy thì thật khó được. Tài liệu quý hiếm trên người Huyết Giao Long không ít. giá trị không kém một kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm.
- Ngươi xem. hắn lại lấy Thanh Linh Tiễn!
Hoàng Phủ Phách cầm Kinh Huyền Cung bằng tay trái, lại duỗi tay phải ra." Ông" một tiếng, cùng với một cỗ uy áp phủ xuống. trong tay hắn có thêm một mũi Thanh Linh Tiễn mũi nhọn lóe lên.
- Các ngươi đừng coi thường Thanh Linh Tiễn này. Bản thân nó tương đương với một kiện Thông linh Pháp bảo hạ phẩm, hoàn toàn có thể sử dụng như Pháp bảo riêng. Nếu sử dụng phối hợp với Kinh Huyền Cung. uy lực tăng theo cấp số nhân.
Hoàng Phủ Phách chậm rãi gài Thanh Linh Tiễn lên dây cung. mắt trái nhắm lại, trong mắt phải lóe hàn quang khiến tim đập nhanh.
Một cỗ khí thế cường đại từ trên người hắn sinh ra.
Đó là một cỗ khí thế sắc bén hơn xa tu sĩ cùng cấp, khí tức chỉ tinh anh cùng cấp mới có.
Từng đạo quang văn màu xanh như tia chớp màu xanh rậm rạp vờn quanh thân hắn. Không khí bốn phía ngưng trệ một hồi, áp lực tận cùng.
Còn chưa kéo cung, khí thế trên người hắn không ngừng tăng lên đủ khiến tu sĩ tầm thường không chiến mà lui.
Hoàng Phủ Phách cùng không phải người không có ý nghĩ. Hắn không ngốc đến mức cho ràng Trương Hằng là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.
Từ việc vừa rồi Trương Hằng không bị hấp dẫn bởi hai kiện Thông linh Pháp bảo trong tay hắn cùng với dứt khoát tiếp hắn một tiễn là có thể thấy được đối phương khẳng định có thực lực rất mạnh, rất tin tưởng đối với bản thân.
Giờ phút này, Hoàng Phủ Phách ngưng tụ một thân khí thế tinh anh Hợp thể kỳ mới có được, lấy ra hai kiện Thông linh Pháp bảo muốn từ mặt tinh thần mang đến cho đối phương tâm lý không thể chống lại.
Nhưng Hoàng Phủ Phách lại thất vọng.
Trương Hằng giống như một tượng gỗ không một cử động, tùy ý sóng lớn đợt sau cao hơn đợt trước vọt tới, đứng sừng sừng vừng như bàn thạch ở đó. Giống như trong thiên địa không có sự vật gì có thể thành công lay chuyển hắn.
Khí thế mãnh liệt vô cùng của Hoàng Phủ Phách ép tới trước mặt Trương Hằng liền biến mất sạch sẽ, giống như đá chìm đáy biển, không còn tăm tích.
Sâu không lường đượcl
Trong lòng Hoàng Phủ Phách rung động.
Hắn đột nhiên hiểu được thực lực của Trương Hằng tối thiểu là bước vào Hợp thể kỳ, thậm chí có thể là đối thủ của mình.
Ý niệm lúc mới bắt đầu nhìn thấy Trương Hằng lại hiện lên trong đầu hắn. Rốt cục, dưới sự chờ mong của ngàn vạn tu sĩ, Hoàng Phủ Phách bắt đầu vận lực kéo dây cung.
Ông~
Toàn bộ Kinh Huyền Cung lóe lên các loại phù văn và trận đồ chói mắt mà phức tạp, tản mát ra một cỗ khí tức cổ xưa, sắc bén tới cực điểm.
Mơ hồ từ trên Kinh Huyền Cung này truyền đến một trận rung động làm người ta không yên, dư ba tràn ra bốn phía.
Vô hình trung giống như có một con Huyết Giao Long dài đến trăm trượng giương nanh múa vuốt, xông tới ngươi trong từng tràng tiếng rồng ngâm. cỗ uy áp thuộc về sinh linh bậc cao chấn động linh hồn.
- Thanh âm này thật đáng sợ.
Vân Dịch lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một đôi Thần Linh Chỉ Nhàn màu bạc. Trong khoảnh khắc đôi Thần Linh Chỉ Nhàn này trợ giúp hắn chiến thắng mọi sợ hãi, bởi vì trên thế giới không có thứ gì đáng sợ hơn nó.
Cọt kẹt... cọt kẹt—
Dưới sự vận lực của Hoàng Phủ Phách, Kinh Huyền Cung rốt cục kéo ra hơn nửa vòng tròn.
Mà vào lúc này khí thế trên người hắn cũng lên tới đỉnh điểm.
Chúng tu sĩ đang xem cuộc chiến chung quanh, trong lòng đều sinh ra một loại cảm giác áp lực như muốn bùng nổ.
Cũng giống như một quả bóng không ngừng bơm hơi đạt tới điểm tới hạn mà nó sắp nổ tung.
Loại cảm giác áp lực này khiến chúng tu sĩ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. trong lòng giống như dây đàn thẳng băng.
Hây—
Một tiếng hét lớn kinh sợ núi sông của Hoàng Phủ Phách truyền đến. Cung và tiễn được rót đầy pháp lực trong khoảnh khắc bùng nổ giống như Hoàng Hà vỡ đê.
Băng-
Tiếng kêu của dây cung như một tiếng sấm sét đánh thẳng linh hồn chúng tu sĩ.
Lập tức chung quanh một đám rất nhiều tu sĩ quan sát cuộc chiến đều đứng thẳng bất động giống như mất hồn.
Băng!
Tiếng động kinh người vượt ra khỏi lẽ thường này đi trước Thanh Linh Tiễn một bước, bức tới trước người Trương Hằng.
Trương Hằng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình tiến vào thần thức hải của mình ý đồ áp chế Nguyên linh hư vô.
Cỗ lực lượng này cường đại vô cùng. vượt xa bất kỳ một lần linh hồn công kích nào mà Trương Hằng từng gặp phải.
Phốc!
Giống như có một mũi sắt nhọn đâm trúng Nguyên linh của Trương Hằng.
Tâm thần Trương Hằng chấn động.
Nhưng Nguyên linh của Trương Hằng rốt cục không phải vật thường. không phải Nguyên Anh, chiến đấu Nguyên Hồn bình thường có thể sánh bằng.
Theo tia chớp màu đen ở sâu trong Nguyên linh rung động một lần, lập tức hóa giải công kích linh hồn đáng sợ này. Nếu không, cho dù Trương Hằng có thể bình yên vô sự dưới linh hồn xung kích quỷ dị này hoặc là tâm thần thoáng bị hao tổn cũng sẽ bị Thanh Linh Tiễn ngay sau đó thừa cơ mà vào.
Vào giờ khắc này Trương Hằng mới hiểu được lúc trước mấy trung niên tu sĩ đáng khinh là bị một tiễn của Hoàng Phủ Phách miểu sát như thế nào.
Đồng thời, vào lúc đối phó tu sĩ trung niên đáng khinh kia Hoàng Phủ Phách căn bản là tiện tay một tiễn, chưa sử dụng toàn lực.
Mà uy lực ẩn chứa trong một tiễn đối phó với Trương Hằng giờ phút này ít nhất là gấp ba lần trước đó!
Một tiễn miểu sát một tu sĩ Hợp thể sơ kỳ.
Như vậy uy lực gấp ba thì sao? Tu sĩ bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám.
Vút-
Cỗ công kích thẳng đến linh hồn sau khi tiến vào thần thức hải của Trương Hằng, Thanh Linh Tiễn liền như một tia chớp màu xanh bắn thẳng vào đầu Trương Hằng.
Trương Hằng lộ vẻ ngưng trọng, nâng một bàn tay lên.
- Chẳng lẽ hắn muốn dùng tay đón đỡ một tiễn này?
Một số tu sĩ còn không kịp sinh ra ý niệm này chợt nghe "Đinh" một tiếng.
Thắng bại đã phân!
Hai người giao chiến thậm chí chỉ trong một phần ngàn giây, nào có thời gian cho bọn họ suy tư.
Chỉ có tu sĩ thần thức cường đại mới có thể nắm bắt được cả quá trình hai bên giao chiến.
Trong khoảnh khắc Thanh Linh Tiễn bức tới trước người Trương Hằng, trong tay hắn đột nhiên bổ ra một tia chớp màu bạc, vừa khéo đánh trúng tia chớp màu xanh do Thanh Linh Tiễn biến thành.
Ở trong mắt tu sĩ bình thường chỉ thấy hai tia chớp một bạc một xanh đan vào cùng một chỗ trước mặt Trương Hằng.
Theo một tiếng "Rắc" giòn vang, tia chớp màu xanh gãy thành hai đoạn mà tia chớp màu bạc thì biến mất trong tay Trương Hằng.
Đinh!
Thanh Linh Tiễn gãy làm hai đoạn rơi xuống mặt đất.
Một kiện Thông linh Pháp bảo cứ như vậy bị phá hủy!
Đây là lần đầu tiên Trương Hằng nhìn thấy Thông linh Pháp bảo bị phá hủy từ khi tới Chu Vương Triều tới nay.
Phốc-
Sau khi Thông linh Pháp bảo Thanh Linh Tiễn rơi xuống đất cũng là lúc Trương Hằng phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
- Sư tôn!
Tú Ninh cùng Vân Dịch kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới.
- Sư tôn. ngài không sao chứ?
Tú Ninh lo lắng hỏi.
Trương Hằng phất phất tay với bọn họ:
- Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng.
Nhan Hồng Ngọc đứng ở xa xa thì lộ vẻ cổ quái.
Nàng cùng Trương Hằng có liên hệ đặc thù, chưa từng cảm nhận được thân thể chủ nhân bị loại thương tổn nghiêm trọng gì cả.
Nhưng là nhìn bộ dạng hiện tại của Trương Hằng trông có vẻ bị thương cực nặng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
- Chẳng lẽ chủ nhân người...
Nhan Hồng Ngọc giật mình, vội vàng chạy lên. vẻ thương tâm muốn chết:
- Chủ nhân, ngài không nên chết a!
Trương Hằng suýt nữa thì trợn trắng mắt xem thường. tuy nhiên vẫn cực kỳ tán thưởng đối với người hầu thông minh lanh lợi này.
- Ngươi yên tâm... Ta chẳng qua là bị một chút thương nhẹ, sau khi tĩnh dường mấy chục năm là có thể khỏe mạnh.
Sắc mặt Trương Hằng tái nhợt như tờ giấy, hữu khí vô lực nói.
Tĩnh dường mấy chục năm? Vậy mà gọi là thương nhẹ?
Tú Ninh cùng Vân Dịch kinh hãi, vội vàng đỡ Trương Hằng dậy, dường như Chỉ sợ hắn đứng không vừng.
- Ta đã tiếp được một tiễn của ngươi...
Trương Hằng ngưng mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Phách trên bầu trời, lộ vẻ chua xót nói.
Sắc mặt Hoàng Phủ Phách cũng hơi trắng, khóe miệng trào ra một tia máu, hiển nhiên bởi vì Pháp bảo bị hủy tâm thần bị thương nhưng cũng không đáng lo.
Thanh Linh Tiễn chẳng qua là một kiện Thông linh Pháp bảo hạ phẩm, trong tay hắn còn có hai mũi.
- Ngươi thắng. Ta sẽ thực hiện hứa hẹn của mình. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là khách quý của Lam Tinh Đảo ta.
Thân hình Hoàng Phủ Phách nhoáng một cái, từ trên bầu trời hạ xuống đi tới trước người Trương Hằng, cầm tay hắn nói với vẻ nghiêm túc dị thường:
- Ngươi là một đối thủ đáng giá tôn kính. Nếu như nhìn được Hoàng Phủ Phách ta, chúng ta làm bằng hữu!
Sau khi nói xong câu này, trên mặt Hoàng Phủ Phách lộ ra vẻ chờ mong hiếm thấy.
Từ khi sinh ra đến nay, Hoàng Phủ Phách lần đầu tiên kích động như vậy.
Đây có lẽ là bi ai của thiên dài. Hoàng Phủ Phách từ Dẫn khí kỳ tu luyện đến Hợp thể kỳ Chỉ tốn một ngàn năm. Từ nhỏ hắn đã có được thiên phú chiến đấu, tu luyện cũng là Pháp môn cao thâm nhất.
Lâu dần trong thế hệ cùng cấp không ai có thể chống được một hai hiệp trong tay hắn. Lại thêm địa vị hắn đặc thù, quan hệ trong cùng thế hệ càng ngày càng xa cách.
Mà Trương Hằng Chỉ vẻn vẹn là một tu sĩ Hóa Thần Kỳ lại có thể tiếp được một tiễn toàn lực của hắn thậm chí đánh gãy Pháp bảo của hắn. Thực lực bậc này khiến trong lòng hắn sinh ra kính kể.
Ở trong lòng hắn, Chỉ có tinh anh chân chính mới xứng làm bằng hữu của mình.
Mà Trương Hằng hiển nhiên chính là tinh anh như vậy.
- Bằng hữu?
Trương Hằng vẻ mặt quái dị. Hai người vừa rồi còn đánh nhau thừa sống thiếu chết, hiện tại muốn trở thành bằng hữu?
Ánh mắt của chúng tu sĩ chung quanh nhìn phía Trương Hằng đều lộ vẻ hâm mộ. Nếu có thể trở thành bằng hữu của Thiếu đảo chủ Lam Tinh Đảo, đây là vinh quang bậc nào? Huống Chi Thiếu đảo chủ này cũng không phải là loại công tử Chỉ biết ăn chơi không có năng lực mà là một nhân vật thực quyền, đủ nghĩa khí, thực lực mạnh mẽ,
- Hu hu hu... Mau để chủ nhân trở về tĩnh dường đi...
Đúng lúc này Nhan Hồng Ngọc kéo tay áo Trương Hằng khóc rưng rức.
- Ôi, ta quên mất thương thế của đạo hữu.
Hoàng Phủ Phách hơi ngượng ngùng nói:
- Đi, các ngươi theo ta tới Lam Tinh Đảo.
Trương Hằng liếc Nhan Hồng Ngọc bên cạnh một cái, trong lòng hết sức vừa ý: "Thật là một nữ phó thông minh hiểu ý a!"